Ba Đường Luân Hồi

Quyển 4 - Chương 30




Cục diện tức nhưỡng kiềm chế lẫn nhau này cũng không biết sẽ kéo dài được bao lâu, khó mà nói được giây tiếp theo có phá vỡ hay không – Dịch Táp không dám dừng lại, dốc hết sức lực toàn thần đi tới chỗ treo thừng, vừa bắt được đã quấn ngay lên hông một vòng, định kéo thừng buộc thêm vòng nữa, vậy nhưng lần thứ nhất không lên gân nổi, lần thứ hai thừng tuột ra, đành phải thôi.

Cô bên này đã được an toàn, mấy người bên trên rốt cuộc cũng không còn vướng mắc gì nữa, tập trung tinh thần dốc hết toàn lực ra cố gắng leo từ vách động lên trên đỉnh, nhưng độ khó này thực sự khiến người ta muốn sụp đổ, nhất là đoạn trần vòm – người cũng đâu phải thằn lằn, sao có thể dính vào được chứ?

Dịch Táp nhìn mấy giây, chợt phản ứng lại, thầm mắng mình ngu xuẩn: Giờ đã có dây rồi thì việc gì phải gian nan leo lên như vậy chứ? Cô ở dưới cùng, hành động linh hoạt nhất, chỉ cần kéo dây tới gần vách đá cho họ lần lượt bắt lấy không phải là xong rồi sao?

Nghĩ sao làm vậy, trong lúc đợi mọi người buộc mình vào thừng thắt nút như kết thằng ký sự (*), Dịch Táp cúi đầu nhìn giờ.

(*) Kết thằng ký sự (văn kiện thắt nút thừng), tức thắt nút trên sợi thừng, là phương pháp ghi nhớ sự kiện được con người sử dụng trước khi phát minh chữ viết, đây là tập tục của người Trung Hoa cổ và người Indian tại Peru ngày nay.

Khoảng cách tới giờ tròn kế tiếp, tức năm giờ sáng, còn hai phút.

Hai phút mà dài như hai thế kỷ vậy, sợi thừng treo cứng ở đó, tức nhưỡng bên kia lại hỗn loạn dữ dội. Móng tay Dịch Táp bấm nghiến vào giữa những sợi dây đan thừng, ánh mắt xuyên qua đám tức nhưỡng kết thành rừng rậm, một lần nữa đậu lên núi thịt khổng lồ lại quạnh quẽ này.

Cô đã gần hiểu được toàn bộ rồi.

——Lần cuối trông thấy Đinh Bàn Lĩnh, y đứng trên mép chỗ cao nhất, nói cách khác, đến cả khoang màng nhầy y cũng không xuống.

——Chỗ cao nhất chỉ có bài vị ông tổ, mà tức nhưỡng lại chịu sự khống chế của bài vị.

Tình trạng kỳ quái hiện nay của tức nhưỡng chỉ có thể chứng tỏ một điều.

Đinh Bàn Lĩnh đang cố hết sức quấy nhiễu bài vị.

Nghĩ thấy cũng hợp lý: Loài “sinh vật” bài vị ông tổ này không có tay không có chân, không biết nói không biết động, đổi lại có một thứ sức mạnh tinh thần, lúc các ma nước khi ở dưới nước khóa mở canh vàng rất dễ bị khống chế là bởi họ không chỉ không đề phòng mà thậm chí còn thành kính chờ mong “kỳ tích” này phát sinh.

Nhưng một, hai giờ trước, Đinh Bàn Lĩnh đã thử nghiệm thành công thoát khỏi sự chi phối của bài vị một lần, có lẽ điều này đã bất chợt khiến y nảy ra một ý tưởng to gan: Nếu bài vị nước lửa không ăn, đao thương không hỏng, phương thức “giao lưu” duy nhất với người khác là thông qua não bộ, vậy có khi nào có thể đặt chân lên mặt trận này nhưng biến bị động thành chủ động, quẫy nhiễu, khống chế ngược lại được không?

Chắc là y cảm thấy có thể nên trong khoảnh khắc đó mới đột nhiên kích động, trán rịn mồ hôi ra như thế; nhưng y cũng không xác định được có thành công hay không, cũng biết rằng nếu nói ý định này ra, đám Dịch Táp sẽ phản đối, khuyên nhủ nên dứt khoát không đề cập một chữ nào, chỉ nhiều lần nhấn mạnh bảo họ mau chạy đi, “Dù chết cũng nên là chết trên đường cầu sinh” – vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.

Hiện giờ xem ra hẳn là có tác dụng.

Nhưng có thể thành công không? Có thể cầm cự được hai phút này không? Có thể cầm cự cho đến khi họ thuận lợi lên đến mặt đất không? Trên mặt đất là ai? Sợi dây này có di chuyển lên trên không? Sẽ không phải chỉ là để bị gió thổi rơi, tặng họ một cú mừng hụt như trêu ngươi đấy chứ?

Trong đầu Dịch Táp có ngàn vạn câu hỏi, cũng lần đầu tiên có cảm giác mặc cho số phận: Sống chết, con đường phía trước, trong nháy mắt đã hoàn toàn nằm ngoài tầm với của cô, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào may mắn chốn u minh.

Sợi dây chậm rãi động đậy kéo lên.

Dịch Táp chỉ cảm thấy hơi thở của mình ngừng cả lại, nhìn khoảng cách từ chân tới mặt nước trong vắt càng lúc càng xa, nhìn những dải tức nhưỡng như dây mây uốn lượn rối loạn trước sau vẫn chỉ quanh quẩn ở đó, sau đó tầm nhìn bỗng thu hẹp lại, như ếch ngòi đáy giếng, chỉ có thể nhìn thấy vách động lạnh lẽo ẩm ướt mà mình có thể chạm tay đến.

Sau nữa, não cô hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được gì cả, chỉ mệt mỏi đặt trán lên thừng. Những người khác cũng vậy, không một ai nói gì, đều yên lặng lần lượt từ trên xuống dưới tựa người lên thừng, lắc lư nghiêng ngả, từng chút nhích lên.

Không tích góp bước chân thì chẳng thể tới ngàn dặm, dù chuyến này chẳng phải do chân mình đi nhưng Dịch Táp vẫn cảm thấy, đây thật sự là lần lặn lội đường xa gian nan nhất trong đời.

Lúc sắp tới cửa động, Tông Hàng trên nhất như chợt bị cái gì đập phải, kinh ngạc ngẩng đầu, lại lau mặt, reo to: “Tuyết rơi rồi!”

Đúng là tuyết rơi, bông tuyết rất lớn, rất nguyên thủy, cũng rất tinh khiết, lả tả lững lờ, chỉ có một số ít là bay vào động.

Dịch Táp vươn bàn tay hơi cuộn lại ra, trông thấy một bông tuyết đậu lên mu bàn tay cô, lại nhanh chóng tan ra thành nước trong ánh mắt chăm chú.

***

Tông Hàng là người đầu tiên lên tới cửa động, đưa tay vịn lên mép động thò người bò ra, liếc thấy Đinh Thích buộc mình đằng sau trục kéo, cũng không rảnh cất tiếng gọi hắn, Đinh Ngọc Điệp cũng đã lên tới nơi, Dịch Vân Xảo ở bên dưới gọi hắn: “Tên gì nhỉ… Nhóc, chân thằng bé nó không có sức, cậu kéo nó lên cái.”

Bà còn chưa nhớ được tên Tông Hàng.

Tông Hàng vội quỳ xuống sát mép động, túm lấy Đinh Ngọc Điệp kéo hắn lên. Đinh Ngọc Điệp cũng mệt muốn chết, vừa lên ngã sấp ra mặt đất, cọ cọ mặt lên mặt tuyết lạnh băng, nếu không phải biết là không thực tế thì hắn chỉ muốn lập tức, lập tức, lập tức nhắm mắt lại, đánh mẹ nó một giấc ba ngày ba đêm.

Dịch Vân Xảo không cần Tông Hàng giúp, tự mình trèo lên. Tông Hàng lại thò người vào đợi Dịch Táp, cô vốn cách họ một khoảng, lên cũng lâu hơn – Tông Hàng rốt cuộc cũng trông thấy cô, kìm lòng không đậu nở nụ cười, cách còn xa đã vươn tay xuống rồi.

Vừa nắm được tay cô, Dịch Vân Xảo bên cạnh đã hét ầm lên dọa Tông Hàng giật nảy mình, có điều cũng thuận thế nhấc tay, kéo Dịch Táp lên.

Đinh Ngọc Điệp không hiểu ra sao, mờ mịt ngẩng đầu, Dịch Táp còn chưa đứng vững đã hỏi Dịch Vân Xảo: “Cô Vân Xảo, sao vậy ạ?”

Dịch Vân Xảo hít thở dồn dập, môi trắng bệch, lát sau mới run rẩy giơ tay lên chỉ về phía Đinh Thích đứng sau trục kéo.

Tông Hàng theo hướng nhìn sang, đột nhiên rùng mình.

Nơi này ánh đèn mờ tối, không nhìn rõ được mặt người, huống hồ trên người Đinh Thích đã sớm khoác một lớp bông tuyết, đầu hắn tựa lên trục kéo nên từ đầu tới cuối vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng, ngay cả trên lông mày, trên môi, trên xương gò má, thậm chí là trên hàng mi nơi mí mắt mở hờ cũng đọng một lớp tuyết mỏng vụn, ngón trỏ tay phải vươn ra, vẫn đặt trên nút bấm kéo lên.

Lúc này Tông Hàng mới nhớ ra, từ lúc đi lên tới giờ, Đinh Thích dường như chưa từng nói gì, cũng không động đậy.

Bầu không khí nhất thời căng thẳng, không một ai lên tiếng, bên tai chỉ còn lại tiếng gió tuyết xào xạc, lát sau Dịch Táp đi lên trước, đưa tay lau tuyết vụn trên mặt hắn, lại duỗi ngón tay rờ xuống dưới mũi Đinh Thích – tuy rằng trong lòng, cô cảm thấy làm vậy chỉ uổng công.

Sau đó quay đầu nhìn về phía mấy người kia, nói: “Chết rồi.”

Chết? Sống lưng Dịch Vân Xảo căng siết, rút dao găm ra cầm ở tay, lớn tiếng phân phó Tông Hàng: “Cậu tạm thời coi sóc Bướm Nhỏ đi.”

Nói đoạn kéo cửa chiếc xe gần đó ra, lên xe bật hết đèn xe lên rồi vẻ mặt cảnh giác, chậm rãi đi xung quanh thăm dò.

Dịch Táp thì xem xét Đinh Thích, nhìn thấy dưới người hắn có máu, trên hông còn có một đoạn băng gạc bị gió thổi tung, lại trông thấy sợi thừng buộc hắn với trục kéo, trong đầu đã có suy luận đại khái. Cô ngồi xổm xuống, đẩy người Đinh Thích ra một chút, nhìn vết thương trên bụng và ngực hắn.

Cùng lúc đó, Dịch Vân Xảo cách đó không xa kêu đo: “Đinh Trường Thịnh! Đinh Trường Thịnh ở đây!”

Đinh Trường Thịnh?

Trong lòng Dịch Táp vụt qua một ý nghĩ: Ông ta không phải là nằm trong đám người bị cháy đen hay hình thù dị dạng sao?

Cô rảo bước qua đó. Tông Hàng cũng muốn đi cùng nhưng lại phải coi sóc Đinh Ngọc Điệp, chỉ có thể đứng tại chỗ quan sát chung quanh, cổ chỉ hận không thể vươn dài hơn thiên nga. Đinh Ngọc Điệp cũng tò mò, lại không muốn nằm mãi bên cửa động thế này, rất sợ có dải tức nhưỡng nào vươn lên cuốn lấy hắn kéo xuống, bèn kéo ống quần Tông Hàng, tỏ ý bảo hắn đỡ mình qua bên kia.

Lúc tới nơi, Dịch Táp đã cầm dao găm rạch mở áo Đinh Trường Thịnh, xé sang hai bên, để lộ ra làn da trắng nhởn màu chết chóc, xương sườn nổi lên rõ ràng.

Cô đưa tay ấn lên một chỗ dưới sườn Đinh Trường Thịnh rồi lại giơ lên: “Cháu nhớ lúc còn ở dưới cháu đã băng bó vết thương cho chú ấy, nơi này chắc chắn là có một vết thương trí mạng, giờ lại không có. Còn con dao găm này nữa…”

Cô vừa nói vừa chỉnh góc độ cái đèn doanh trại vẫn đang bật sáng để tiện nhìn đồ, cúi đầu xem chữ khắc trên chuôi dao găm ô quỷ – hình dạng và cấu tạo dao găm ô quỷ của người trong ba họ đều giống nhau nên để tiện phân biết thường sẽ khắc tên lên chuôi dao.

“Dao găm là của Đinh Trường Thịnh, trên người Đinh Thích có ba vết đâm, hẳn là do con dao găm này đâm.”

Chuyện đã gần như rõ ràng, Dịch Vân Xảo nhìn con đường kéo dài trên mặt đất, màu máu đã bị tuyết phủ nhòa đi, vết bò không còn quá rõ nét nữa: “Tức là, Đinh Trường Thịnh đã bị dị biến ở bên dưới, còn bắt kịp được một lần thừng kéo trở về, nhưng chúng ta lại không phát hiện ra. Sau khi ông ta đi lên đã muốn giết Đinh Thích, lại bị Đinh Thích giết ngược lại…”

Dịch Táp tiếp lời: “Nhưng Đinh Thích cũng bị vết thương trí mạng, sau đó hắn bò tới trục kéo, lại thả thừng treo xuống, một lần cuối cùng…kéo tất cả về?”

Càng nói về sau, trong giọng có phần khó mà tin được.

Đinh Thích trong cơn hấp hối, vào thời khắc cuối cùng đã làm việc này? Hắn cứu họ?

Cô quay đầu nhìn về hướng Đinh Thích, không chỉ cô, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.

Hắn vẫn đang đứng đó, nửa là vì có thừng buộc trợ lực, nửa là vì tứ chi đã cứng ngắc, vai hơi hạ xuống, trán cúi thấp – không biết có phải ảo giác hay không mà Tông Hàng cứ cảm thấy trông rất bất cần đời, rất phù hợp với dáng vẻ ngứa đòn trước sau như một của Đinh Thích.

Bởi mở cả đèn xe nên khoảng ấy rất sáng, hoa tuyết trong ánh sáng cũng đặc biệt rõ ràng, như bay múa quanh người hắn, mỗi bông hoa tuyết đều rất sống động, duy chỉ có hắn là chết chóc, cứng ngắc, im hơi bặt tiếng.

Tông Hàng nhìn mà ngơ ngác.

Hắn từng tự cho là thông minh mà dùng tài ăn nói đi khuyên bảo Đinh Thích.

Anh phải lập công.

Anh phải cứu Dịch Táp, khiến cô ấy cảm kích anh.

Sau này, nói không chừng còn có thể cung phụng nâng đỡ anh ấy chứ.

Đinh Thích đương nhiên sẽ ra sức vì con đường sống tâm tâm niệm niệm ấy, còn có thể ra sức hết mình.

Nhưng vì sao hắn đã sắp chết rồi mà vẫn muốn liều một hơi thở cuối, làm một chuyện đầy nhân tính như thế?

Tông Hàng cảm thấy, có lẽ cả đời này mình cũng không thể hiểu được con người của Đinh Thích.

***

Vì sợ lại một lần nữa xuất hiện tình huống người bị bắt vào trong đất, cả đám cũng không dám ở trên mặt đất, chế tạo vài cây đuốc đơn sơ, khoác túi ngủ lên người rồi bò vào thùng sau của xe tải quân nhu, chỉ là cứ cách nửa tiếng lại đi xuống một chuyến, điều khiển trục kéo một lượt, giấu trong lòng một tia hi vọng bẻ nhỏ – biết đâu một lần nào đó, Đinh Bàn Lĩnh sẽ lại đi lên thì sao?

Không ai ngủ, đến cả nói chuyện với nhau cũng rất ít, mỗi người đều cảnh giác cao độ, hoặc nhìn chằm chằm cửa động tối đen kia, hoặc nhìn chằm chằm mặt đất phủ kín tuyết, rất sợ vừa thiếp đi sức sẽ lập tức có tức nhưỡng thoát ra được hung hãn vung lên, đem cơn ác một dưới lòng đất lên trên mặt đất.

Nhưng không có, cảnh tượng chờ mong và sợ hãi đều không hề xuất hiện.

Ngoài tiếng gió tuyết ra, quanh mình không có bất kì khác thường gì.

Lúc trời bắt đầu sáng, dưới sự chứng kiến của bốn người tám con mắt, cửa động chậm rãi khép lại, giống như một ông cụ già nua nào đó nhọc nhắc đóng cửa phòng.

Nhìn kỹ, tuyết nơi đó cũng hiện thành hình xoắn ốc, khác với bốn phía.

Đinh Ngọc Điệp lẩm bẩm: “Mọi người nói xem, chú Bàn Lĩnh hiện giờ thế nào?”

***

Theo lý, hẳn là nên mau chóng liên lạc với hậu phương lớn của ba họ.

Nhưng thứ nhất là hiện giờ không bắt được sóng, thứ hai là mọi người đều quá mệt mỏi, Dịch Vân Xảo nhanh chóng đưa ra sắp xếp: Ngủ trước đã, đợi chuẩn bị xong xuôi, lấy lại sức rồi, đám Đinh Ngọc Điệp sẽ lái xe ra ngoài liên lạc còn bà ở lại đây chờ quân chi viện – nơi này nhiều xe nhiều lều như vậy, mất tích hết sẽ khiến người ta hoài nghi, hơn nữa còn có thi thể, phải có người trông coi.

Cả đám đang nằm ra đất nghỉ ngơi trong lều lớn, Tông Hàng còn muốn nói chuyện với Dịch Táp nhưng đầu vừa kề xuống đất đã ngủ mất, không mộng mị, chỉ nhớ Dịch Táp ngủ bên cạnh mình, mắt nhắm lại, lông mi thật dài phủ xuống, như chất chứa vô số tâm sự dày đặc.

Giấc ngủ này ước chừng kéo dài một ngày một đêm.

Dịch Táp tưởng rằng mình là người tỉnh lại đầu tiên, vậy nhưng sau khi thức dậy xoay người, lại phát hiện ra túi ngủ của Dịch Vân Xảo đã trống không, vén mành cửa lên đi ra ngoài, trông thấy xa xa bà như đang xúc tuyết, lại gần mới nhìn ra, bà đang đắp quan tài tuyết.

Dịch Vân Xảo giải thích với cô: “Có thể bảo quản được thi thể rồi, may mà ông trời giúp đỡ, tuyết lớn nên dễ làm.”

Dịch Táp chợt nhớ tới lúc ở trong động, bà đã nói “Đưa cô đi, cháu còn trẻ, cô lớn tuổi hơn cháu”, không kìm được nhìn bà đăm đăm.

Dịch Vân Xảo phát hiện ra: “Nhìn gì đấy?”

Dịch Táp đáp: “Tóc cô không xoăn.”

Cô vẫn cho là Dịch Vân Xảo xưa nay vẫn để tóc xoăn, hiện giờ mới phát hiện ra kỳ thực đều là công lao của lô cuốn cả – một ngày một đêm, ngâm nước, lại không có lô cuốn duy trì, tóc đều đã duỗi thẳng, cảm giác khác hẳn trước kia.

Dịch Vân Xảo nói: “Ờ đó.”

Vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc: “Ôi, không xoăn chẳng đúng mốt tí nào.”

Dịch Táp cười cười một hồi, nói: “Cô Vân Xảo, cô thương cháu thật đấy.”

Dịch Vân Xảo hơi ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu ra cô đang nói gì: “Ôi dào, đây không phải là chuyện thường tình à, cháu nhỏ như vậy đã không còn người thân, lại cùng họ Dịch với cô, có thể không thương cháu nhiều hơn được sao? Cháu nói xem, tuổi cô cũng có thể làm mẹ cháu rồi, sống nhiều hơn cháu nửa đời người, thỏa mãn lắm rồi, trong tình huống đó mà lại đẩy mấy đứa tiểu bối các cháu ra trước thì thật hết lời…”

Nói tới đây, bỗng nhận ra vấn đề: “Cháu có ý gì? Cháu tưởng cô xưa nay thương cháu là giả hả?”

Dịch Táp cười khanh khách, vừa cười vừa lùi ra sau: “Nghỉ ngơi thế đủ rồi, để cháu đi gọi hai con lợn kia dậy.”

Cô lùi hai bước rồi xoay người trở về.

Mặt trời đã mọc, tuyết trên đất óng ánh ánh kim, sáng choang một vùng.

Dịch Táp cảm thấy mắt như ươn ướt.

***

Ba người một xe, chỉ mình Đinh Ngọc Điệp biết lái, bởi Tông Hàng không biết, Dịch Táp dù cũng không biết nhưng vẫn tỏ ra mình “có thể lái”, “mân mê mấy cái là biết thôi, hẳn là không khác xe máy bao nhiêu”, Đinh Ngọc Điệp vừa nghe đã biết không trông cậy gì vào cô được rồi.

Hắn mở hướng dẫn chỉ đường, đi thẳng về hướng Cách Nhĩ Mộc. Cảnh sắc ngoài cửa sổ dần chuyển từ hoang vu tới có dấu vết người sống. Tông Hàng nhìn thấy mấy con bò Tây Tạng chịu rét đầu tiên, trên lưng còn choàng tuyết, nhìn như đắp một tấm chăn trắng phau, rồi lại thấy có lều bạt, có khói trắng bốc lên, có dân Tạng xách thùng sắt ra ngoài lấy tuyết đun thành nước, trông thấy có xe đi qua, niềm nở giơ tay lên vẫy vẫy với xe.

Mặc kệ người ta có nhìn thấy hay không, Tông Hàng vẫn hăng say vẫy lại trong xe. Dịch Táp ngồi bên cạnh, tựa đầu lên cửa sổ xe, mỉm cười nhìn Tông Hàng, cảm thấy bất cứ lúc nào trong lòng hắn cũng tồn tại một đứa trẻ, một đứa trẻ pha lê, thuần khiết, sạch sẽ lại đáng yêu.

Xe vòng qua một khúc đèo, điện thoại Đinh Ngọc Điệp rung lên đùng đùng như nổ dây pháo, tin nhắn, thông báo, cuộc gọi lũ lượt kéo đến, ước chừng đều là tích tụ của hai ngày nay không có sóng.

Đinh Ngọc Điệp lầu bầu: “Có sóng rồi.”

Hắn ngừng xe, chủ yếu là để gọi điện liên lạc, nhân tiện nghỉ ngươi.

Dịch Táp xách từ cốp sau xe ra một túi lương khô quà vặt lớn, vừa lựa vừa bóc cùng Tông Hàng, đánh chén xong một trận rồi, Đinh Ngọc Điệp bên kia vẫn chưa xong, người nối nghiệp “quyết định nội bộ” này bỗng nhiên ra dáng, trở nên bận rộn hơn hẳn.

Dịch Táp nheo mắt, ngậm mẩu bánh quy nhìn hắn chăm chú: Đinh Ngọc Điệp vừa mới kết thúc một cuộc gọi, sắc mặt hơi mờ mịt, sau đó đi mấy bước về phía bên này, vẫy tay với cô: “Táp Táp, mày qua đây xíu.”

Dịch Táp ừ một tiếng, mở cửa xuống xe. Tông Hàng thực ra không định xuống xe, chỉ là vô thức vươn người ra ngoài, muốn xem xem có chuyện gì, Đinh Ngọc Điệp lập tức hung hăng mắng hắn: “Có ai gọi cậu đâu! Đây là việc riêng của ba họ!”

Cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, đã đến nước này rồi mà vẫn bắt hắn làm người ngoài, Tông Hàng dỗi: “Keo kiệt, ai thèm nghe!”

Dịch Táp nhịn cười, hỏi Đinh Ngọc Điệp: “Chuyện gì thế?”

Đinh Ngọc Điệp liếc Tông Hàng, kéo cô ra xa, lại kéo xa thêm chút nữa: “Lúc anh tới đây có ở trong một khách sạn ở Cách Nhĩ Mộc, sau đó thì Tông Hàng tìm được anh, thế nên anh ở cùng phòng với cậu ta.”

Câu này nói không đầu không cuối, cũng không có trọng điểm, Dịch Táp nhíu mày, cảm thấy nếu Đinh Ngọc Điệp muốn nhận ban thì đúng là phải rèn luyện nhiều: “Sau đó thì sao?”

“Tông Hàng đã gọi điện cho người nhà cậu ấy từ khách sạn, ba cậu ấy đã qua đây tìm, xem camera giám sát, cũng biết là ở trong phòng anh, lấy được số anh, hai ngày nay không phải chúng ta không có sóng à, ông ấy không tìm được anh đã hỏi hết một lượt bạn bè thân thích của anh rồi.”

Đã hiểu, ánh mắt Dịch Táp rơi xuống điện thoại Đinh Ngọc Điệp: “Cuộc gọi ban nãy…”

“Ba Tông Hàng gọi.”

“Anh trả lời thế nào?”

“Anh không rõ tình huống lắm nên bảo ông ấy chờ, nói sẽ lập tức gọi lại cho ông ấy.”

Dịch Táp hít một hơi thật sâu, sau đó chìa lòng bàn tay về phía hắn: “Đưa em đi, để em gọi lại cho.”

Cô nhận lấy điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi, bấm vào cuộc gọi gần đây nhất, gọi lại.

Lúc đợi nối thông, nhịn không được đảo mắt ra chung quanh.

Tam Giang Nguyên rộng thật, đầu kia sương giăng tuyết phủ, bên này lại không một dấu hiệu nào, thậm chí còn xanh ngát, trên núi xa là bầu trời thăm thẳm, mây trôi lững lờ.

Cũng là lúc đưa Tông Hàng về nhà rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.