Ba Đêm Định Mệnh

Chương 11




Đây là đêm tân hôn của gã. Cởi trần và đi độc đôi tất, Lucien nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, một ly brandy cầm trong tay. Họ đã đến dinh thự ở Luân Đôn chiều muộn hôm đó, gã kinh hãi khi từng giờ trôi qua sẽ mang họ lại gần hơn tới giây phút này. Gã có thể nghe thấy Aveline di chuyển trong phòng ngủ của mình ở phía bên kia cánh cửa thông giữa hai phòng và tự hỏi cô đang làm gì. Phải chăng cô đang thay quần áo? Chải tóc? Hoặc đơn giản cũng đang thao thức như gã?

Gã đáng lẽ nên ở đó để yêu cô, chứ không phải ủ rũ trong chính phòng ngủ của mình thế này. Nhưng cô đã bày tỏ rõ ràng sẽ cự tuyệt các mưu cầu của gã nếu gã thử thực hiện quyền của một người chồng và gã không hứng thú đặt thêm chướng ngại chắn giữa hai người họ bằng việc ép cô thực hiện nghĩa vụ làm vợ.

Cô nghĩ gã tàn nhẫn. Thậm chí còn chẳng có trái tim. Ích kỷ. Lạnh lùng. Nhưng không có gì lạnh lùng trong những cảm xúc gã dành cho cô hết. Gã ham muốn cô vô cùng, muốn cô nóng bỏng và tự nguyện dưới gã, nhưng điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra với bóng ma của người cha chắn giữa

Và cô không tin gã. Điều nhói đau hơn hết thảy.

Gã liếc xuống cánh tay, nhìn vào vết sẹo như con rắn nhỏ bò từ cổ tay cho đến khuỷu. Gã nhớ cái ngày phải nhận nó, khi chống đối Sledge cùng sự hung bạo của hắn ta. Thằng khốn đó đã xô gã ngã ra ghế để hứng lằn roi trong suốt ba ngày, chỉ để giải trí và cơn thịnh nộ của Lucien đã bùng nổ. Gã chộp lấy chiếc roi, lờ đi cơn buốt nhói, mặc nó quấn quanh cánh tay như rắn; rồi gã giật phăng thứ vũ khí làm Sledge bò toài ra đất, càng khiến bọn thủy thủ thích thú.

Gã phải trả giá cho hành động đó. Sledge đã trói gã úp sấp vào cột buồm và vứt con mèo về phía gã, cho nó cào rách lưng gã để nghịch những sợi tua từ cây roi ngựa. Rồi gã bị dội một xô nước biển lên khắp các vết thương và bị đánh đập thêm đến khi gần như bất tỉnh vì đau đớn. Sau đó, gã mới nhận biết mình đã bị trói hai ngày vào cột buồm không thức ăn, không nước uống, cứ cách một vài giờ Sledge lại đến và quất thêm vài cái roi lên người gã, rồi hắt sũng nước muối lên những vết thương mới. Quả là rất kỳ diệu khi gã còn sống.

Gã chịu đựng địa ngục đó bốn năm dài cho đến khi được những tên cướp biển giải cứu.

Liệu Aveline có thể lĩnh hội được toàn bộ những đau đớn gã phải trải qua hay không? Liệu có cách nào để cô hiểu được sự tàn bạo của sự việc, rằng điều duy nhất giữ cho gã còn hiện hữu trên con tàu đó là lòng nung nấu trả thù?

Có lẽ cô đã đúng khi không tin gã. Nhưng gã đã tha cho mạng sống của cha cô, thứ gã trông đợi hơn hết thảy vào thời điểm đầu tiên tìm kiếm lão già. Tước đoạt gia đình khỏi lão Nam tước, buộc ông ta phải sống trong lẻ loi và cô lập là sự trả thù duy nhất gã có thể làm được mà không để Aveline khinh bỉ mỗi khi nhìn thấy.

Gã xứng đáng với công lý đã bị đánh cắp.

Một tiếng thét kinh sợ vang lên từ phòng bên cạnh, theo sau bởi âm thanh vỡ loảng xoảng. Lucien đặt vội ly brandy xuống, chạy như bay đến cánh cửa nối giữa hai phòng và mở nó ra. Aveline ngã trên sàn nhà, chiếc bàn nhỏ đổ ngay bên cạnh chiếc bình vỡ vụn. Cô đã chống được tay và đầu gốibên cô. "Làm sao thế?" Gã hỏi, đỡ cô đứng dậy.

"Không có gì." Nhưng đôi má cô đã đỏ bừng vì xấu hổ. "Váy ngủ bị mắc vào cạnh bàn làm tôi vấp ngã."

"Em có đau không?" Gã vuốt hai bàn tay dọc theo cánh tay cô, tìm kiếm những đoạn xương bị gãy.

"Không, tôi ổn. Thật đấy." Cô gạt tay gã ra. "Chỉ là một tai nạn ngớ ngẩn."

Có ai đó đập mạnh sau cánh cửa. "Phu nhân DuFeron, cô không sao chứ?" Người hầu gái của cô hỏi.

"Ôi Chúa ơi." Khuôn mặt cô càng đỏ bừng hơn. "Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc."

"Đừng cử động." Lucien sải chân về phía cửa và đẩy nó hé mở. "Không sao, Peggy. Vợ ta bị trượt chân, thế thôi."

Đôi mắt người hầu gái mở to trước sự hiện diện của gã trong phòng Aveline, nhưng cô ta nhanh chóng cụp mắt xuống và nhún gối chào. "Vậy thì tốt thưa ngài."

Khi cô ta đi, gã đóng cửa và quay lại đối mặt với Aveline. Những lời an ủi chết lặng trên đầu lưỡi khi gã nhìn vào khuôn mặt cô. Cô trông tái nhợt, đôi mắt thảng thốt mở to, đôi môi hé mở như vừa trải qua cơn sốc. Gã nhanh chóng lại gần, giữ lấy hai vai để có thể nhìn vào đôi đồng tử của cô. Chúng vẫn bình thường. "Aveline, em chắc là mình ổn chứ? Em có bị đập đầu vào đâu không?"

"Không." Cô liếc xuống bàn tay gã đang siết lấy đôi vai mình, rồi ngón tay run rẩy chầm chậm lần theo vết sẹo vặn quanh cánh tay của gã.

Cơ thể của gã căng cứng, vừa vì hưởng ứng với đụng chạm của cô vừa vì phát hiện ra mình đã quay lưng về phía cô khi nói chuyện với người hầu gái.

"Đây là điều đã xảy ra khi anh mất tích sao?", cô hỏi, ánh mắt ghim chặt lên cánh tay gã.

"Ừ." Gã không thể rời mắt khỏi ngón tay xanh xao đang vuốt trên làn da sẫm màu hơn của gã.

Vết sẹo đã đi đến điểm cuối, nhưng lại bắt đầu một cái mới ngay gần đó, và thế là cô lần theo vết mới dọc lên bờ vai gã.

"Tôi có thế nhìn phần còn lại không?"

Gã khép mắt lại và gật đầu, ham muốn mãnh liệt khiến ruột gã quặn thắt. Trước khi cô đưa ra lời cự tuyệt chung giường với gã, Lucien đã hy vọng sẽ xoa dịu cô trước những sự thay đổi trên cơ thể mình, trước tiên có lẽ bằng việc làm tình với cô trong bóng tối, rồi dần dần để lộ những phần xấu xí trong khi gã khiến cô nhớ lại những đam mê họ có thể cùng chia sẻ.

Quá muộn.

Cô đi ra đằng sau gã, hương oải hương vấn vít quanh sự kích động của cô. Gã nhắm chặt mắt, run rẩy như chú ngựa đực đánh hơi thấy bạn đời khi những ngón tay mềm mại của cô lần theo những đường chằng chịt trên lưng gã. Rất nhiều trên lưng, một vài lằn trên bờ vai, số khác quấn quanh eo và xương sườn, một vài kéo sâu xuống dưới cạp quần. Cô chạm vào tất cả.

Nhưng cô không hề biết rằng mỗi đụng chạm từ đầu ngón tay mình kích thích sự thèm khát cồn cào trong gã.

Lúc cô quay lại, thân hình gã đã cứng ngắc, đẫm mồ hôi và gần như run rẩy vì ham muốn. Cô gạt phần tóc lòa xòa khỏi trán gã và chạm vào vết sẹo nằm dọc thái dương.

Gã mở choàng mắt và chộp lấy cổ tay cô. "Đừng."

Cô đông cứng, liếc nhìn gã với chút sợ hãi thoáng rung lên. "Sao vậy?"

"Chỉ cần đừng làm thế. Trừ khi em đổi ý chuyện chung giường với tôi." Gã thả cổ tay cô ra khiến chúng buông thõng xuống bên sườn. Liệu cô có chán ghét sự hiện diện của gã không? Gã không thể biết.

Cô lùi lại một bước. "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ tò mò."

"Cứ coi như sự tò mò của em đã được thỏa mãn."

"Có lẽ chưa. Tôi có thể hỏi vài điều không?"

Gã nhún vai, trong lòng rối bời vì hoang mang và khao khát.

"Đây là điều đã xảy ra khi anh mất tích phải không? Điều mà anh tin cha tôi phải chịu trách nhiệm?"

"Phải." Giờ gã đón ánh mắt cô với niềm kiêu hãnh dữ tợn.

Cô gật đầu, như thể không mong chờ một điều gì khác. "Tôi không thể nói cha mình có lỗi hay không. Tôi nghĩ chưa hẳn đã là thế, dù việc này chắc chắn không thể xảy ra. Nhưng người đàn ông tôi biết không thể làm một việc quá tàn bạo như vậy."

"Em nhìn ông ta bằng đôi mắt của một người con gái giàu tình thương. Tôi coi ông ta chỉ là một người đàn ông, một kẻ yếu đuối."

Đôi má cô đỏ rực vì giận dữ. "Tôi cảm thấy bị xúc phạm vì câu nói đó."

"Cứ vậy đi nếu em muốn, nhưng chúng ta đang nói về một người đàn ông quá đam mê bài bạc đến mức con gái ông ta phải tự vật lộn để sống, trong khi cô ấy lẽ ra nên được hưởng một cuộc sống sung túc. Một kẻ bất lương đến mức ông ta nghĩ cách cáo buộc tôi tội gian lận bởi ông ta đã đánh cược nhiều hơn những gì có thể trả."

"Bởi thách thức của anh, tôi chọn cách không quan tâm đến những lời anh nhận xét", cô tuyên bố.

"Chỉ vì em đã lờ đi lối cư xử của cha mình.

"Quá đủ rồi đấy! Dù ông có làm gì hay không, ông vẫn là cha tôi và tôi sẽ không phỉ báng ông!"

Nỗi đau khổ trong giọng nói của cô đã chặn đứng những lời chua cay gã định thốt ra. "Em nói đúng", gã lẳng lặng nói. "Thứ lỗi cho tôi."

"Tôi có thể hiểu anh ghét ông vì những gì anh nghĩ ông đã làm, nhưng làm ơn hãy nhận thức rằng tôi không thể làm như thế."

"Em là một cô con gái hiếu thuận, nhưng em cũng là vợ tôi. Em nghĩ mình có thể kéo dài chuyện này trong bao lâu?"

"Anh đang yêu cầu tôi lựa chọn một lần nữa, phải không Lucien? Nhưng lần này là chọn giữa cha tôi và chồng tôi?"

"Rồi sẽ đến thời điểm khi mọi cô con gái phải đứng cạnh chồng mình và bỏ tuổi thơ lại phía sau."

"Đây không phải vấn đề về tuổi thơ." Cô ôm chặt lấy bản thân như thể bị lạnh. "Thứ chắn ngang giữa chúng ta lớn hơn thế rất nhiều."

"Đồng ý." Chiếc nhẫn cưới của cô thu hút mắt gã khi nó lấp lánh trong ánh nến. "Em không còn là một đứa trẻ nữa, Aveline. Tôi, hơn ai hết, biết điều đó."

"Anh muốn tôi lên giường với anh."

Những từ ngữ thẳng thừng đó khiến gã bất ngờ, nhưng gã giành quyền thay đổi chủ đề với niềm háo hức gần như đáng xấu hổ. "Phải. Tôi không có gì khác biệt so với bất cứ một chú rể nào khác."

"Anh nghĩ tôi ra quyết định này để trừng phạt anh phải không? Anh có nghĩ chuyện này đơn giản với tôi, khi biết tôi bắt đầu cuộc hôn nhân này với bước chân sai lầm hay không?"

"Tôi không hiểu em đang nghĩ gì?"

Cô lắc đầu, mái tóc vàng lay động qua đôi vai. "Là vợ anh, tôi nợ anh lòng chung thủy, điều anh có quyền sở hữu. Tôi hiểu vì sao anh hành động thế này - thực sự, tôi rất hiểu. Nhưng tôi cũng nợ cha tôi lòng hiếu thuận của tôi. Tôi đã kết hôn với anh như đã nói. Tôi sẽ trở thành bà chủ nhà của anh và thu vén gia đình cho anh. Tôi sẽ luôn là mẹ của con anh. Nhưng lương tâm tôi không thể thoải mái khi chia sẻ cơ thể mình với anh khi biết anh đã bỏ mặc cha tôi đến chết trong đơn độc. Ngay cả khi," cô gấp gáp thêm vào, trước khi gã có thể cất lời, "tôi hiểu lý do anh làm chuyện đó".

"Một bài diễn thuyết thú vị." Vẫn thèm khát cô, vẫn nhức nhối bởi khả năng có thể bị từ chối, gã lôi cô vào vòng tay, kéo dựa sát vào cơ thể đã bị khuấy động để cô không thể nghi ngờ ý định của gã. "Nhưng tôi nghĩ em đang nói dối bản thân. Nếu tôi mang cha em đến Luân Đôn ngay bây giờ thì sao? Rồi em có thể chịu được đụng chạm từ tôi không?"

Cô đông cứng và ngước mắt lên nhìn gã, những tia hy vọng sáng bừng trong đó. Cô hé môi như muốn cất lời, nhưng sau đó lại do dự.

Gã trao cho cô một nụ cười cay nghiệt. "Em có thể giận dữ với tôi vì cha em, nhưng tôi không nghĩ đó là lý do thực sự em từ chối ngủ chung."

"Cứ tin những gì anh nghĩ", cô ngắt lời, đã bình tĩnh trở lại.

Gã bật cười. "Không có bí mật nào ngăn cách chúng ta như các cặp đôi mới cưới khác. Em biết tôi có thể mang lại cho em sự hài lòng như thế nào. Em có chắc có thể sống với tôi ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác mà vẫn cưỡng lại được cám dỗ đó không?"

Cô đẩy mạnh gã ra, nhưng chỉ khiến gã ôm cô càng chặt. "Hôn nhân bao gồm nhiều thứ hơn chuyện phòng the."

"Hẳn thế, nhưng nếu không có nó, những thứ khác chẳng còn nhiều ý nghĩa."

"Anh sẽ nói bất cứ điểu gì để đạt được cái mình muốn."

Gã xô cô ra. "Em nghĩ cho bản thân quá nhiều. Khi nào em quyết định cư xử như một người đàn bà thay vì một đứa trẻ, hãy cho tôi biết. Tôi có thể vẫn còn hứng thú." Gã quay lưng trước vẻ mặt choáng váng của cô và trở lại phòng mình, đóng sập cánh cửa ngách thông hai phòng lại phía sau. Rồi gã sụp người xuống.

Bao nhiêu trong lời khước từ đó là do cảm xúc của cô và bao nhiêu là do cơ thể thương tật của gã? Cô có vẻ không hề ghê tởm khi chạm vào những vết sẹo, nhưng cũng không hề có phản ứng khi gã ôm cô. Cô có vẻ... thờ ơ.

Ngày xưa, chỉ cần một đụng chạm từ bàn tay gã có thể khiến cô trở thành một người tình háo hức. Thay vì...

Gã thụi nắm đấm vào cánh cửa đằng sau. Gã Chestwick đáng nguyền rủa! Quá nhiều thiệt hại đã xảy ra. Bốn năm trong địa ngục. Sự tổn tại không được luật pháp công nhận của con gái. Giờ gã phải đối mặt với sự chối bỏ từ người đàn bà duy nhất gã chưa bao giờ có thể quên.

Gã mong đợi lão Nam tước sẽ có một cuộc sống thống khổ dài dằng dặc dằn vặt với những hành động lão đã gây ra.

Đẩy người khỏi cánh cửa, Lucien tìm kiếm chai brandy.

Aveline giật nảy mình trước âm thanh của cú đấm, cảnh giác nhìn về phía cửa chính, chờ Lucien xông vào và đòi hỏi quyền làm chồng. Nhưng gã không đến.

Người đàn ông cô đã lấy làm chồng này là ai vậy?

Gã trông giống y như Lucien mà cô từng biết, nhưng lời nói và hành động đêm nay lại là của một người đàn ông đầy những thống khổ. Làm sao cô có thể không nhận ra nỗi đau đớn mà gã phải chịu đựng?

Cô vuốt những ngón tay dọc theo lòng bàn tay, như thể cảm nhận lại lần nữa những thớ thịt rúm ró trên lưng gã. Những vết sẹo nằm ngang dọc, chồng chéo lên nhau, vài chỗ có hai ba vết chập làm một. Cô chỉ có thể tưởng tượng nỗi đau thể xác mà gã phải chịu đựng, nhưng dường như qua những lời nói của gã, cô còn thấy có những vết hằn sâu ở nơi không một ai có thể trông thấy. Những vết sẹo trong tâm hồn.

Trái tim cô tan vỡ vì gã. Sự mất tích của gã đã tác động đến cuộc sống của tất cả bọn họ, để lại một vật cản vô hình chẳng bao giờ có thể tháo gỡ chắn giữa hai người. Và lời từ chối chung giường với gã chỉ càng khiến tình trạng vốn đã xấu trở nên tồi tệ hơn. Nhưng còn lựa chọn nào cho cô?

Từ chối những lấn lướt của gã không hề đơn giản, điều đó chỉ càng khiến cô nhớ lại khoái cảm tìm thấy trong vòng tay gã mỗi lúc một rõ ràng. Lúc này, cô đã thấu hiểu nỗi thống khổ gã phải chịu đựng, cô muốn ôm và an ủi gã hơn bao giờ hết.

Nhưng đây cũng là người đàn ông đã trơ trẽn lợi dụng tình cảnh của cô năm năm về trước. Người đã quay lưng lại với cô khi cô chờ con gã ra đời. Người không cho cô lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ rơi cha khi ông cần cô nhất.

Làm sao cô lại được lệnh trao cho gã lòng chung thủy và tình cảm của một người vợ khi gã chưa bao giờ làm nổi một điều đúng đắn trong suốt thời gian cô quen biết gã?

Cô thông cảm với cơn thịnh nộ của gã với cha cô, vì manh mối duy nhất để nhận diện kẻ sắp xếp cuộc bắt cóc là lời nhận xét ngẫu nhiên về "vị Nam tước" từ một thành viên trong toán cướp. Chắc chắn gã đã bám lấy điều đó trong suốt những năm bị tra tấn, dùng nó như mục tiêu phấn đấu để vượt qua từng ngày và mơ đến sự trả thù.

Tuy vậy, một câu nói bâng quơ từ một kẻ côn đồ hầu như không thể là chứng cớ để buộc tội cha cô. Phải, cha cô đã nổi trận lôi đình khi cô về nhà sáng hôm đó cùng với giấy ghi nợ trong tay. Ông ngay lập tức đoán ra chuyện gì đã xảy ra, nhất là khi biết rõ tai tiếng của Lucien. Và đúng, ông đùng đùng nổi giận chạy đến thách đấu với Lucien, điều mà Lucien đã từ chối.

Hay không phải? Nếu như ông có một đêm thuận lợi trên chiếu bạc và thuê một toán lưu manh? Không, điều đó cũng không phù hợp, cha cô chưa bao giờ có thể giấu giếm vẻ chiến thắng trước bất cứ

Hay ông đã tham gia vào một âm mưu điên rồ để loại bỏ gã đàn ông đã làm vấy bẩn con gái mình, nhất là khi vẫn chưa biết cô đã mang thai? Nếu ông biết chuyện đó, sẽ chẳng có thương tổn nào xảy đến ngoại trừ việc bắt Lucien cưới cô.

Tất cả những lời giải thích đều hợp lý, nhưng cho đến khi có bằng chứng xác thực được đưa ra để chứng minh tội lỗi của ông, cô sẽ vẫn tin tưởng cha mình.

Và đến khi Lucien cho cô lý do để tin gã, đến khi gã đảm bảo sẽ không bỏ rơi cô thêm lần nữa, cô vẫn sẽ đi tiếp con đường cô độc mà mình đã chọn.

Với ánh mắt đầy ước ao nhìn lần cuối cùng về cánh cửa thông giữa hai phòng ngủ, cô trèo lên chiếc giường hiu quạnh của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.