Bá Đạo Vs Ôn Nhu

Chương 21




Ngoài cửa vang lên âm thanh đồ vật rơi xuống đất, hai người quay đầu nhìn lại, Phi Nhiên vội vàng đẩy Hình Hòa ra.

“Tiểu, Tiểu Vân, em đã về rôi?” Phi Nhiên có chút kinh hoảng nhìn Lưu Vân. Lưu Vân ngơ ngác đứng ở cửa nhìn bọn họ, hai mắt sớm đã ngập lệ, một câu cũng nói không nên lời.

“Tiểu Vân, em làm sao vậy?” Phi Nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Lưu Vân, muốn ôm cô ta lại, mới vừa chạm vào Lưu Vân, tay đã bị hất ra.

“Không được đụng vào tôi!” Lưu Vân kích động gào lên, “Các người vừa rồi đang làm cái gì, vừa nói cái gì?”

Làm xong núi công việc ngập đầu, Lưu Vân mua ít thức ăn mà Phi Nhiên thích hào hứng chạy về nhà, vậy mà vừa vào tới cửa liền nhìn thấy Phi Nhiên cùng Hình Hòa đang ôm hôn nhau nồng nhiệt, lại còn nói ra những ý nghĩ yêu thương dành cho nhau. Bộ dáng Phi Nhiên ngọt ngào lẫn hạnh phúc, mình cho tới bây giờ cũng chưa từng bắt gặt, thương tâm, thất vọng, phẫn nộ, nhiều loại cảm giác không tên dâng lên trong lòng Lưu Vân. Trách không được Phi Nhiên lúc nào cũng khư khư giữ khoảng cách với mình, cho dù chính mình đã ám chỉ vài lần, Phi Nhiêu trước sau không muốn vượt qua nửa bước, ngay từ đầu còn tưởng rằng bản thân tìm được một người đàn ông tốt nhất trên đời này… Nhưng mà, nếu như Phi Nhiên vốn là thích Hình Hòa kia, vậy tại sao anh ta lại còn tiếp nhận mình chứ?

“Phi Nhiên, anh nói cho em biết, em mới rồi là bị ảo giác đúng không? Nhất định là trong khoảng thời gian này bận rộn quá, cho nên mới bị ảnh hưởng, ai da, chắc là cần phải xin nghỉ phép mấy ngày rồi đây…” Lưu Vân mờ mịt nói với Phi Nhiên, còn Phi Nhiên cụp mắt tránh mặt cô, muốn trấn định lại tâm tình bối rối cô chân tay luống cuống chậm rãi đi vào trong nhà, sau lại lại quay đầu lại cúi nhặt thức ăn rơi trên sàn, nở nụ cười nhưng sao bộ dáng lại như muốn khóc, “Em, em đi làm chút thức ăn cho hai người, chắc là, hai người còn chưa có ăn cơm đâu? Hình Hòa đợt một chút nhé, tôi làm thức ăn cũng ngon lắm đó. Tôi bây giờ phải đi là, phải đi bây giờ, rất nhanh thôi, chỉ một chút, chỉ cần một chút thôi…” Lưu Vân hướng nhà bếp đi vào, lệ không kiềm được chảy xuống.

Nhìn bộ dáng Lưu Vân, Phi Nhiên có chút áy náy, kéo cánh tay đang vùng vẫy của cô, “Tiểu Vân, em đừng khóc nữa.”

“Không có mà, em không có khóc…” Lưu Vân ngẩng đầu trong lòng Phi Nhiên, giả bộ mạnh mẽ nhoẻn miệng cười.

Phi Nhiên dùng ngón trỏ gạt nước mắt trên gương mặt Lưu Vân, tiến đến trước mặt Lưu Vân, “Vậy đó là cái gì?”

“Không phải đâu, không phải là nước mắt của em, tóm lại em em không có khóc…” Lưu Vây vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Phi Nhiên, lung tung lau đi nước mắt trên mặt, “Hai người chờ một chút, em đi nấu cơm cho hai người.”

Phi Nhiên kéo Lưu Vân lại, có một số việc, mặc dù có thể sẽ xúc phạm tới cô, nhưng mà nếu như tiếp tục kéo dài, tổn thương sẽ càng lớn thêm. “Tiểu Vân, anh có lời muốn nói với em…”

“Ai da, chuyện gì lát nữa hảy nói đi, em đi nấu cơm trước.” Lưu Vân cắt đứt lời Phi Nhiên, cô muốn trốn tránh, bởi vì cô biết, những gì Phi Nhiên sắp nói, tuyệt đối không phải là lời cô muốn nghe.

“Tiểu Vân, em đừng né tránh nữa được không?” Phi Nhiên xoay Lưu Vân lại, bắt buộc cô phải đối mặt với em. ” Anh biết anh rất ghê tởm, anh cũng không cầu xin em có thể tha thứ cho anh… Anh thương Hình Hòa, bởi vì tưởng anh ấy thích người khác, cho nên anh bỏ qua anh ấy mà chọn em, anh chỉ biết xin lỗi em.” Phi Nhiên nhìn bộ dáng của Lưu Vân, em thật không phải là người tốt mà, thật ra Lưu Vân vốn là một cô gái tốt, đáng tiếc em trước sau cũng không thể yêu cô ấy được.

“Em không muốn nghe em không muốn nghe.” Lưu Vân bịt chặt lỗ tai không ngừng lắc đầu, “Anh lại nói giỡn với em phải không? Chỉ là đùa với em phải không? Phi Nhiên, cái này đùa không vui đâu, anh rút lại đi rút lại đi!” Nắm chặt quần áo Phi Nhiên, Lưu Vân ôm tia hi vọng cuối cùng, cho dù hi vọng này cực kì bé nhỏ.

Nhìn bộ dáng của Lưu Vân, trong lòng Phi Nhiên cũng không chịu được, bởi vì chính em, bây giờ làm hại cô thương tâm khổ sở đến như vậy. “Lưu Vân, anh xin lỗi em, thật sự xin lỗi…”

“Không, em không tin, em không tin…” vùi vào trong ngực Phi Nhiên, Lưu Vân nghẹn ngào. Tất cả những gì bọn họ cố gắng đều là giả sao? Tất cả những kỉ niệm khi bên cạnh nhau đều là giả sao? Lời thề của Phi Nhiên cũng là giả sao?

“Tiểu Vân…” Phi Nhiên có chút không biết phải làm sao, nhìn về Hình Hòa cầu cứu.

Hình Hòa nhận được ánh mắt của Phi Nhiên, đi đến phía trước, tách hai người ra. Nắm lấy cổ tay Phi Nhiên, nói với Lưu Vân: “Cô không tin sao? Tôi đây sẽ làm cho cô tin!” Nói xong, một tay nâng cằm Phi Nhiên, hôn lên.

Phi Nhiên muốn giãy dụa, Lưu Vân đã như vậy rồi, Hình Hòa lại còn làm chuyện này, không phải càng làm cho cô khổ sở sao? Nhưng mà, dần dần em lại say mê trong nụ hôn ngọt ngào sâu lắng.

Nhìn người đàn ông mà mình yêu mếm say mê trong lòng một người đàn ông khác cảm giác sẽ như thế nào? Lưu Vân đời này không muốn nhìn thấy lần thứ hai! “Tên lừa đảo, anh là đồ lừa đảo! Anh tại sao lại muốn lừa gạt tình cảm của tôi, tại sao tại sao?” Trái tim Lưu Vân tan nát gào lên, đi tới trước hai người.

“Xin lỗi, Tiểu Vân…” Thở hổn hển, Phi Nhiên đỏ mặt thấp giọng nói. Nếu như không phải biểu lộ tâm ý với nhau, có lẽ em đời này sẽ bình bình đạm đạm trải qua một đời với Lưu Vân. Nhưng mà bây giờ em đã biết em và Hình Hòa ai cũng thương người kia, em vô luận như thế nào cũng không thể buông tay với Hình Hòa được nữa rồi. Nhưng mà bởi vì vậy lại làm cho Lưu Vân khổ sở, em thật sự cũng không muốn chút nào.

“Nhiên, tình cảm trên thế giới vốn không có người nào đúng người nào sai hay là được mất… Cô Lưu Vân, tôi yêu Phi Nhiên, Phi Nhiên cũng yêu tôi, cho dù cô không tin, nhưng mà tôi vô luận như thế nào cũng sẽ không đem em ấy tặng cho cô đâu.”

“Các người đều là đàn ông, các người là đồng tính luyến ái sao… Ghê tởm, các người là đồ đồng tính luyến ái ghế tởm, hai người các ngươi, còn có em trai anh, cả nhà anh đều là đồ ghê tởm! Lưu Vân tức giận bắt đầu chẳng để ý đến hình tượng mà nhục mạ Phi Nhiên, Phi Nhiên cũng không cãi lại cái gì, chỉ là tùy ý Lưu Vân xả sự tức giận. Mãi đến khi Lưu Vân ỉu xìu, ngơ ngác ngồi xuống nền nhà nghẹn ngào.

Phi Nhiên không đành lòng đi tới định đỡ cô lên, còn chưa kịp đụng tới thì cô đã tránh ra. Lưu Vân đứng lên, hốc mắt hồng hồng oán hận nhìn Phi Nhiên cùng Hình Hòa. “Hình Hòa, tao hận mày, là mày cướp đi người yêu của tao. Phi Nhiên, tao càng hận mày, mày trước nay vẫn lừa dối tình cảm của tao. Tao hận bọn mày, đời này tao cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho bọn mày!” Nói xong, không để ý đến đến khuyên can của Phi Nhiên, tông cửa bỏ chạy.

Phi Nhiên sợ cô một mình sẽ xảy ra chuyện gì, muốn ra ngoài đuổi theo cô, Hình Hòa kéo tay em lại. “Cô ta bây giờ cần yên tĩnh một chút.”

“Nhưng mà…” Phi Nhiên lo lắng nhìn bóng lưu vân từ từ biến mất trong màn đêm, hi vọng cô không có việc gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.