Trình Thâm dùng đôi mắt sắc bén nhìn cô, thậm chí không thèm đảo mắt, dùng vẻ mặt căng thẳng nhất áp chế cô.
Lại tiếp tục trầm mặc mấy chục giây, Trình Thâm chậm rãi nói: "Xem ra giữa hai chúng ta, người sợ bị nhìn thấy nhất không phải là anh, mà là em."
"Nhưng anh thật sự nên sợ sao? Nếu có người biết hai chúng ta ở trong phòng trà ân ái, bọn họ cũng không dám công khai hỏi anh, càng khống dám xông."
Những lời của anh làm Hạ Nhiên tức nghiến răng. Anh biết mà còn cố tình không tránh.
Trình Thâm thực sự là cố ý. Dù sao trước đây anh đã yêu cầu Hạ Nhiên lên văn phòng nhiều lần nhưng cô luôn tìm cớ tránh mặt. Nếu bây giờ anh không làm cô thay đổi suy nghĩ đó, có khi cô sẽ không đến công ty luôn.
Hạ Nhiên nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, không phát hiện ánh mắt Trình Thâm nhìn cô càng ngày càng sâu. Đến khi cô kịp nhận ra thì Trình Thâm đã sải bước tới gần.
"Anh định làm gì?" Hạ Nhiên hoảng sợ nhìn xung quanh, sợ có người phát hiện: "Người khác nhìn thấy chúng ta cùng nhau, sẽ không có lợi cho anh."
Sau khi Hạ Nhiên nói hết câu, Trình Thâm cúi đầu xoa chóp mũi cô. Anh nói: "Như em muốn."
Nói xong, anh cúi đầu trực tiếp hôn lên môi cô. Hạ Nhiên tiếp nhận nụ hôn một cách thụ động trong khi tâm trí luôn nhìn xung quanh. Vừa nhìn thấy một hoặc hai người hướng về phía này, cô bất giác cảm thấy lo lắng. Cũng may sau khi hôn xong không có ai bước vào đây, Hạ Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Trình Thâm nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạ Nhiên, anh vô thức đưa tay ra và đặt lên trái tim cô. Hạ Nhiên ngay lập tức đỏ mặt vì hành động của anh. Cô không bao giờ ngờ Trình Thâm sẽ làm điều này với mình ở nơi công cộng.
Lướt ngón tay trên gương mặt ửng đỏ của Hạ Nhiên, Trình Thâm thành công cảm nhận được tim cô đập liên hồi. Anh chỉ cười với Hạ Nhiên, nụ cười đó rất tự phụ, lời nói trong miệng càng thêm đắc ý: "Em muốn cảm giác gì đó càng kích thích sao?"
Hạ Nhiên suýt chút nữa đã bị dày vò đến phát khóc, nếu như Trình Thâm thật sự bắt cô đi làm chuyện kích động hơn. Nếu lúc đó cả công ty đều biết, cô có nhảy lầu cũng không thu dọn được.
"Không được. Em nên đi lên tìm anh. Không nên trốn anh." Hạ Nhiên vô cùng sợ anh sẽ làm ra chuyện bất ngờ. Tuy cô vẫn không biết Trình Thâm muốn làm gì, nhưng cô biết, đó tuyệt đối không phải thứ cô thích.
Hạ Nhiên cắn môi, dùng đôi mắt trong sáng đáng thương nhìn anh, nói: "Lần sau em sẽ không trốn anh, thật sự đó... Nhưng anh cũng không thể trách em trốn anh, anh..."
"Ồ? Vậy trách ai?" Trình Thâm ghé sát tai cô nhẹ giọng hỏi.
Nếu Trình Thâm và Nhiếp Tư Diệu không phải thật sự có tình ý với nhau, nếu Trình Thâm không tự lừa dối mình, cô đương nhiên sẽ không làm chuyện như vậy. Cô đã nhìn thấy cô ta hai lần rồi.
Bị những lời trêu chọc của Trình Thâm làm cho hỗn loạn, còn có ý nghĩ tránh xa anh cũng bị ném đi mất. Cô thực sự không thích bản thân mình như thế này.
Trình Thâm nhìn tâm trạng của Hạ Nhiên, không biết vì sao đột nhiên trở nên ủ rũ, anh còn tưởng cô lo lắng có người đến phòng trà sẽ không an toàn. Anh trực tiếp kéo cô ra ngoài, rẽ vào một phòng nghỉ ở góc. Anh nâng cằm hôn cô lần nữa.
Cảm nhận được sự nghiêm túc của Trình Thâm, Hạ Nhiên giơ tay định đẩy anh ra. Đặc biệt là hình ảnh anh và Nhiếp Tư Diệu ở bên nhau cứ lởn vởn trong đầu khiến cô cảm thấy thực sự khó chịu. Không thể đẩy ra, Hạ Nhiên trực tiếp cắn môi anh.
Trình Thâm đau đớn buông cô ra. Hạ Nhiên nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc của mình, kéo quần áo bị hành động của Trình Thâm làm cho lộn xộn.
Trình Thâm đưa tay lên lau bờ môi đang chảy máu, nhìn vết máu trên ngón tay cái, không chút khách khí cười nói: "Thật sự là rất ngông cuồng. Nhiên Nhiên, sao trước đây anh không phát hiện ra em thích kiểu này?"
Nói xong, anh lại chuẩn bị giữ chặt Hạ Nhiên. Ai biết Hạ Nhiên đã bắt lấy cổ tay anh. Đương nhiên, Hạ Nhiên không thể thắng nổi sức mạnh của Trình Thâm, nhưng anh cũng không có hành động gì tiếp.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Trình Thâm, Hạ Nhiên tức giận nói: “Trình tổng, chuyện hôm nay, tôi sẽ xem như không có chuyện gì. Xem như là lỗi của tôi vì không nghe lời đến phòng làm việc của anh. Nhưng anh không thể ngang nhiên quấy rối tình dục nhân viên của mình như vậy!"
Những lời vừa nói ra, bầu không khí giữa hai người lập tức đóng băng.
Trong mắt anh hiện lên một tia mơ hồ, gần như không thể tưởng tượng nổi, hỏi: "Em vừa mới nói cái gì?"
Cô biết anh nghe rõ, Hạ Nhiên không có ý định lặp lại điều đó nữa. Cô lập tức hất cổ tay đang giữ anh ra. Không biết vì sao, Hạ Nhiên luôn cảm thấy Trình Thâm bây giờ vẻ mặt rất khổ sở.
Thấy cô im lặng, Trình Thâm lập tức hét lên: "Em nói vậy là có ý gì! Anh đã làm gì mà em lại dùng những lời như vậy để sỉ nhục anh? Nói cho anh biết đi!"
Bàn tay anh nặng nề nắm lấy cánh tay cô, đẩy thẳng cô vào tường. Hạ Nhiên choáng váng, nhìn thấy sự tức giận bị kìm nén trong con ngươi của Trình Thâm, cô lập tức câm nín.
Hạ Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại khi đối mặt với anh. Cô chống người vào tường nói: "Anh tự biết mà."
"Anh biết cái gì! Em không thể nói thẳng đi. Vòng vo như vậy có thú vị lắm sao?" Trình Thâm suýt chút nữa muốn bóp cổ cô đến chết:
"Năm năm trước em bỏ đi không nói một lời, bây giờ lại muốn trốn tiếp? Vậy thì vạch rõ ranh giới với tôi đi!"
Nếu không phải anh dùng lý trí liều mạng kiềm chế bản thân, thì anh đã đặt tay lên cổ Hạ Nhiên rồi.
Hạ Nhiên có chút yếu thế trước khí thế của anh, nhưng cô cũng trở nên tức giận khi nghe những lời của anh. Tức giận mắng: "Anh giả bộ cái gì! Trong phòng bệnh tôi đều nhìn thấy, anh cùng..."
Hạ Nhiên không đủ dũng khí để nói ra, không biết vì sao cô không muốn cái tên này thốt ra khỏi miệng. Cô gượng gạo quay đầu đi, nhắm mắt lại nói:
"Dù sao tôi cũng không muốn nhắc tới, anh chỉ cần hiểu rõ là được. Bây giờ anh buông tôi ra được không? Trình tổng!"
Trình Thâm nhìn cô chăm chú, nắm tay cô càng lúc càng chặt. Từ đau đến tê ở cổ tay, Hạ Nhiên thậm chí không nói một lời nào trong suốt thời gian đó. Cứ như vậy đứng ở bên tường, hai mắt nhìn chằm chằm anh.
"Suốt ngày nghĩ cái gì! Cô cho rằng tôi cũng giống như cô sao?" Trình Thâm đã mất đi lí trí, lời nói ra mang theo sự cay nghiệt. Bàn tay chậm rãi buông tay cô ra. Giây tiếp theo, một nắm đấm đánh vào Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên nhìn nắm đấm gần trong gang tấc, theo bản năng quay đầu sang một bên, sau đó nghe thấy âm thanh của bức tường rung chuyển. Nắm đấm nặng nề không chút do dự đập vào tường, âm thanh đinh tai nhức óc suýt nữa khiến tim cô ngừng đập.
“Trình… Trình Thâm.” Nhìn thấy tia máu đỏ trong mắt anh, Hạ Nhiên cảm thấy như thể cô đã đâm phải thứ gì đó khủng khiếp. Những chuyện khác cô cũng không để ý, trực tiếp nắm lấy cánh tay đang chảy máu của anh, nhẹ giọng nói: “Đừng xúc động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
"Có chuyện gì từ từ nói?Tôi không có gì từ từ nói!" Trình Thâm đột ngột rút tay về, mặc dù nhìn thấy Hạ Nhiên vì động tác của mình mà lảo đảo, nhưng vẫn không đưa tay ra đỡ. Anh lạnh lùng nhìn Hạ Nhiên, quay người đi về phía cửa.
Nghe thấy tiếng Hạ Nhiên đuổi theo mình, Trình Thâm không quay đầu lại nói: "Nếu đã không muốn ở cùng tôi, vậy thì tránh xa tôi ra một chút! Đừng chạm vào tôi."
Đừng gieo hi vọng cho anh, ít nhất sẽ không đau lòng như vậy.
Trình Thâm đứng yên không nói, anh có thể cảm nhận được hơi thở của Hạ Nhiên cách đó không xa, anh cũng có thể cảm nhận được sự do dự của Hạ Nhiên.
Đợi một lúc, anh chắc chắn Hạ Nhiên sẽ không giữ anh lại nữa, hy vọng cuối cùng trong lòng anh đã hoàn toàn tan thành mây khói. Anh nhắm mắt, mở cửa, lạnh lùng bước ra ngoài.
Thư ký Chu bị anh đụng phải trên đường đi ra, sửng sốt một chút, vừa định báo cáo gì đó, lại thấy anh bước đi không ngừng, vẻ mặt như muốn ăn thịt người, liền ngậm miệng lại.
Vài giây sau, cô nhìn thấy Hạ Nhiên cũng từ trong phòng nghỉ đi ra, thư ký Chu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, có vẻ rất sợ hãi, liền đi tới đỡ cô. Vừa đỡ cô vừa oán trách:
“Bảo sao tìm khắp nơi không thấy ai, thì ra cô trốn ở chỗ này. Không phải tôi mới kêu cô lên văn phòng tổng giám sao?