Bá Đạo Tổng Tài Tìm Lại Phu Nhân

Chương 52




Mặc dù nhà họ Hạ được coi là một trong những gia đình giàu có nhất ở đây, nhưng Hạ Nhiên rất ít khi tham gia các bữa tiệc, ít nhất khi Trình Thâm biết Hạ Nhiên, thái độ của Hạ Nhiên đối với các bữa tiệc là đẩy đi hết. Cũng có thể vì lý do này mà những người khác không nhận ra danh tính của Hạ Nhiên ngay lập tức.

Sau khi người dẫn chương trình lên sân khấu phát biểu, hội nghị tri ân chính thức bắt đầu.

Hạ Nhiên đầu tiên đi giao bản thảo thiết kế mà cô ấy đã chuẩn bị cho nhân viên, sau đó cùng Trình Thâm đi xem khu vực trưng bày, nơi có những bản thảo thiết kế hiếm và ấn bản của nhà sưu tập. Có những tác phẩm rất cũ, và cũng có những tác phẩm nghệ thuật không còn xuất bản của các nhà thiết kế nổi tiếng.

Dọc đường cô nhìn qua, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Trình Thâm. Hai người đi loanh quanh không biết bao lâu, đột nhiên nhìn thấy một vật. Cô chạy thẳng về phía bản thảo thiết kế, gần như nằm trên tấm kính cách nhiệt. Phong cách thiết kế này có phần giống với bản thảo thiết kế khi anh trai cô mất tích.

Trình Thâm bị động tác đột ngột của cô làm cho sửng sốt, sau đó anh bước tới xem bản thiết kế, hỏi: “Em thích cái này không?”

Hạ Nhiên nhìn nó một lúc, cô nói: "Không phải là em thích nó."

Cô không những không thích kiểu này mà quan trọng hơn là thiết kế này đã ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của cô, khi nhìn thấy thiết kế này, cô lại nghĩ đến anh trai sống chết không rõ ràng của mình.

"Phong cách thiết kế này không phù hợp với thẩm mỹ trong nước, vì vậy không có nhiều người quan tâm bản vẽ thiết kế này." Trình Thâm chỉ liếc nhìn vài lần nói:

"Anh đã từng thấy phong cách này ở Châu Âu. Theo như anh biết thì đây là thiết kế độc quyền của giới quý tộc hiện đại."

Hạ Nhiên không ngờ Trình Thâm lại biết nhiều như vậy. Trước đây, cô chưa bao giờ biết Trình Thâm lại có hiểu biết sâu sắc về thiết kế Châu Âu dành riêng cho giới quý tộc.

Hạ Nhiên ghi nhớ những lời của Trình Thâm trong lòng, cô dán mắt vào bản thiết kế trước mặt, nghĩ sau khi bữa tiệc kết thúc, cô sẽ đi tìm chủ nhân của bữa tiệc, xem có thể lấy được tin tức gì không.

"Sao vậy? Em không khỏe à?"

Trình Thâm lo lắng nhìn Hạ Nhiên, sau đó kéo cô vào hoa viên.

Hạ Nhiên ngẩn người, chỉ biết đi theo anh, khi tỉnh táo lại, cô thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn, trên vai vẫn khoác bộ vest của Trình Thâm.

Khi cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Trình Thâm, nhất thời không nói nên lời. Vài giây sau, cô mới khôi phục lại giọng nói, kéo vạt áo trên vai một chút rồi nói: "Em không sao."

Sau khi Trình Thâm nhìn Hạ Nhiên với ánh mắt dò xét, anh chắc chắn Hạ Nhiên thực sự không sao như cô ấy nói, vì vậy anh nói: "Lần sau, nếu em có điều gì muốn nói với anh, không cần phải cân nhắc."

Trước đây, Hạ Nhiên rất chán ghét yến tiệc, mỗi lần tham gia yến tiệc đều vì nhiều lý do mà rời đi sớm. Hơn nữa cô luôn ăn mặc giản dị để cố gắng không thu hút sự chú ý. Mãi cho sau này, Trình Thâm mới biết Hạ Nhiên tham gia yến tiệc cảm thấy không thoải mái, hơn nữa bị người vây quanh, thường xuyên nói chuyện trong yến tiệc càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

"Tình trạng của em quả thực tốt hơn trước rất nhiều. Từ khi bước vào ngành thiết kế, em thường xuyên phải tham gia các loại hội nghị trao đổi ý kiến."

Hạ Nhiên vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ về trải nghiệm của mình trong thời gian đó. May mắn thay, những vấn đề lộn xộn này dần dần được khắc phục sau đó.

Những lời này khiến Trình Thâm cảm thấy đau lòng, anh giơ tay đặt lên vai Hạ Nhiên, nói: “Nếu em đã quay lại, không cần phải một mình chịu đựng như vậy."

"Đây là con đường duy nhất để em trưởng thành, sớm muộn gì cũng phải trải qua."

Giọng điệu Hạ Nhiên nhẹ nhàng, cô nhìn Trình Thâm trước mặt, cảm thấy giọng điệu của anh đặc biệt dễ chịu.

Cô cẩn thận nhìn Trình Thâm trước mặt mình dưới ánh trăng, đôi mắt sáng như sao, giọng nói xuyên qua màn đêm lạnh lẽo: “Anh có muốn biết tại sao em không thích yến tiệc kiểu này không?”

Không phải Trình Thâm chưa từng hỏi cô câu này, mà là mỗi lần Hạ Nhiên đều chuyển chủ đề, chưa bao giờ nói đáp án cho anh. Nhưng bây giờ, Trình Thâm lại cúi đầu, đặt lên đỉnh tóc cô một nụ hôn vô cùng dịu dàng, ánh mắt như đang nhìn bảo bối nào đó đáng được chăm sóc cẩn thận: “Nếu em muốn nói, anh sẽ nghe.”

"Thật ra, em vẫn thích những dịp náo nhiệt như thế này khi còn nhỏ, cho đến khi ba em bị tai nạn xe hơi tám năm trước." Hạ Nhiên ngẩng đầu lên và nhìn những vì sao trên bầu trời. Những lời cô nói dường như bị gió thổi:

"Lúc đó, ba em bị tai nạn xe hơi. Tâm trạng lúc đó rất tồi tệ, gần như không thể chấp nhận được việc ở một mình. Sau đó, em luôn bám lấy người thân duy nhất còn lại của mình, là mẹ em."

Có lẽ cô vẫn có thể vượt qua sau cái chết của ba, nhưng việc mất đi anh trai cùng ngày đã trực tiếp khiến cô suy sụp, lúc đó cô chưa tròn mười tám tuổi.

"Mẹ em khi đó rất bận rộn, bà ấy rất bận rộn. Bởi vì bà ấy không thể loại bỏ em như một cái bình ngáng chân. Bà ấy thậm chí còn mang em đi cùng đến bữa tiệc."

Giọng điệu của cô dường như đang chế giễu người mẹ không đủ tư cách, cũng như đang chế giễu bản thân ban đần.

Trình Thâm ôm cô thật chặt, lặng lẽ mang đến hơi ấm cho cô, để cô cảm nhận sự tồn tại của anh.

Hạ Nhiên quay sang nhìn Trình Thâm, cô nói: "Lúc đó em đang ở trong một tình trạng không ổn định. Đột nhiên bị đặt vào một cảnh có nhiều người như vậy. Nhìn ánh mắt thương hại của họ, em cảm thấy rất áp lực. Có lẽ từ đó đã hình thành nên bóng ma tâm lí, khiến em không thích đến những bữa tiệc đông người."

Trên thực tế, trong bữa tiệc năm đó, cách những người đó nhìn cô, đủ loại lời đàm tiếu đều được in sâu vào cô. Điều làm cô suy sụp hơn nữa là ánh mắt thờ ơ của mẹ cô. Như thể sự tồn tại của cô, sự tồn tại của ba và anh trai, chẳng có ý nghĩa gì với người phụ nữ đó.

Mặc dù Hạ Nhiên không nói cô ấy đáng thương như thế nào, nhưng Trình Thâm cảm nhận được cô đã tuyệt vọng như thế nào.

Trình Thâm bảo vệ cô trong vòng tay của anh, nhẹ nhàng nói với Hạ Nhiên: "Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, em có anh ở bên. Anh sẽ không để điều này xảy ra lần nữa."

Hạ Nhiên nhìn Trình Thâm đang ở bên cạnh, cô giơ tay ôm mặt Trình Thâm, chậm rãi hôn anh.

"?"

Nụ hôn vừa bắt đầu, còn chưa kịp có bất kỳ động tác nào, giọng nói đột ngột lập tức đánh thức Hạ Nhiên. Hạ Nhiên lập tức buông tay Trình Thâm ra, quay đầu lại nhìn.

Hạ Tư Duệ bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình. Thấy họ gần như dính chặt vào nhau, Tư Duệ cảm thấy tam quan của mình sắp bị phá vỡ. Cô ấy nhìn Trình Thâm rồi nhìn Hạ Nhiên, vội vàng nói:

"Ôi, tôi xin lỗi... đã làm phiền hai người rồi."

Nhìn Hạ Tư Duệ xoay người chuẩn bị rời đi, Trình Thâm giơ tay muốn thu hút sự chú ý của Hạ Nhiên, một giây sau lại thấy cô ấy do dự xoay người lại.

Hạ Nhiên hất tay Trình Thâm ra, nhìn Tư Duệ hỏi: "Cô có việc gì muốn hỏi sao?"

Tư Duệ cố gắng phớt lờ ánh mắt của Trình Thâm, buồn bã nói: "Tôi vừa thấy Nhiếp tiểu thư đang tìm Trình tổng...."

Mặc dù không biết Nhiếp Tư Diệu tìm Trình Thâm có việc gì, nhưng Hạ Nhiên vẫn trả lại bộ đồ trên vai cho Trình Thâm, cô nói:

"Đi gặp Nhiếp Tư Diệu đi, Tư Duệ và em sẽ trở vào hội trường."

Nói xong, cô vẫy tay tạm biệt Trình Thâm và kéo Tư Duệ đi.

Trên đường đi, cô nhìn biểu cảm của Tư Duệ như thể cô ấy vẫn chưa phản ứng lại. Cô trực tiếp cười nói: "Tôi sợ phiền toái, phiền cô giữ bí mật chuyện này cho."

"Dạ... ạ... Giám đốc Hạ, đừng lo lắng." Tư Duệ gật đầu nói, sau đó cảnh tượng vừa rồi cứ lởn vởn trong tâm trí cô. Cô nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được:

"Giám đốc Hạ, sao cô và Trình tổng lại có... quan hệ như vậy?"

Hạ Nhiên nghe vậy quay đầu lại cười với cô: "Tôi cũng không biết, có lẽ là bởi vì anh ấy quá hấp dẫn."

Vì điều này, mọi người thích anh đến mức họ không thể giải thoát được. Để trong lòng cô bảo nhiêu năm nay, nhưng vẫn không thể buông tha cho anh, cho dù năm năm trôi qua, cô vẫn không nguyện đoạn tuyệt.

Hai người họ đi loanh quanh ở đó cho đến khi chuẩn bị công bố thứ hạng của các nhà thiết kế đến dự tiệc, sau đó hai người quay lại hội trường lúc đầu

Hạ Nhiên nhìn thoáng qua Trình Thâm ở giữa sảnh, sau đó nhìn thấy Nhiếp Tư Diệu đang đứng bên cạnh anh. Nhiếp Tư Diệu rất ân cần kéo tay anh, nhìn hai người như đôi tình nhân đang rất hạnh phúc.

Mặc dù cô không thể nhìn rõ biểu cảm của Trình Thâm từ nơi đang đứng, nhưng cô cảm thấy trái tim anh đang bối rối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.