"Nguyện ý giúp em chọn là thật." Trình Thâm ôn nhu nhìn cô, khóe miệng mỉm cười: "Để cho bọn họ biết anh yêu em đến mức nào cũng là thật.”
Anh muốn quang minh chính đại phát cơm chó như vậy đã rất lâu rồi.
Hạ Nhiên nhìn anh, cả người bị nụ cười của anh lây nhiễm. Trong đầu nhất thời không muốn nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia, trực tiếp cùng Trình Thâm vừa tán gẫu vừa ăn cơm.
Bầu không khí hòa hợp giữa hai người bọn họ là tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, đến lúc này, tất cả lời đồn đãi nói Hạ Nhiên là tiểu tam, nói tình cảm vợ chồng bọn họ bất hòa, toàn bộ đều không công tự phá.
Hạ Nhiên ăn xong, đang chuẩn bị bưng khay cơm đi. Trình Thâm đè tay cô lại, cầm lấy khăn giấy cẩn thận lau hạt gạo bên cạnh mặt cô, sau đó nói: "Được rồi.”
Từ sau khi hai người biểu lộ tâm tư với nhau, Trình Thâm đối với cô càng ngày càng vượt quá giới hạn. Tuy lúc trước Trình Thâm đối với cô cũng chiếm tiện nghi, nhưng lại chưa từng như ngày hôm nay... Trêu chọc!
Giữa hai người đã ái muội sắp tràn ra. Đợi đến khi đặt khay thức ăn ra, Hạ Nhiên nhìn Trình Thâm bất giác muốn trêu chọc anh: "Nhìn những việc hôm nay anh làm, vừa rồi em thiếu chút nữa cho rằng anh sẽ dùng tay giúp em lau sạch hạt gạo, sau đó ăn trước mặt mọi người.”
Trình Thâm bị chế nhạo sắc mặt không thay đổi, anh lạnh nhạt nói: "Anh đã nghĩ như vậy, nhưng anh cảm thấy mình làm như vậy, em phỏng chừng sẽ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Không nghĩ rằng em lại thích như vậy.”
Lời nói vô sỉ của anh thiếu chút nữa đem Hạ Nhiên nghẹn chết. Cô không ngờ mình nói một câu đơn giản, lại là tự lấy đá đập chân mình.
"Không cần, em sợ mình sẽ bị ánh mắt của công chúng giết chết." Hạ Nhiên che mặt nói.
Trước kia cô vẫn biết Trình Thâm rất được hoan nghênh, nhưng cho đến hôm nay cô và Trình Thâm cùng nhau đến căng tin ăn cơm, cô mới rõ ràng cảm giác được Trình Thâm rốt cuộc được hoan nghênh đến mức nào. Lúc cô ngồi ở căng tin ăn cơm, đều cảm giác thân thể mình bị ánh mắt đâm thủng. Càng không cần phải nói, mỗi một lần cô quay đầu, đều có thể phát hiện có cô gái đang nhìn trộm Trình Thâm, còn có cơm nước xong ngồi ở phòng ăn trang điểm. Các cô gái đây là vì ai trang điểm, đã rõ mồn một.
Vốn Hạ Nhiên còn muốn giải quyết nhanh bữa trưa, nhưng không ngờ bởi vì sự xuất hiện của Trình Thâm, lúc cô trở lại văn phòng đã không còn sớm.
Cô đóng cửa phòng mình lại, cả người nằm sấp trên ghế, nhịp tim thật lâu không thể khôi phục lại tốc độ bình thường. Hiện tại trong đầu cô đều là Trình Thâm, nhìn bản thiết kế cần sửa đổi, đã hơn nửa ngày không biết nên sửa đổi như thế nào. Cô cầm điện thoại di động muốn tìm một người nói chuyện, vốn là muốn gọi điện thoại cho Tô Vãn, nhưng hiện tại Tô Vãn vẫn là giờ đi làm, không tiện lắm.
Cô suy nghĩ một vòng rồi vẫn gọi điện thoại cho Hạ Cẩm Ngôn, vừa vặn mấy ngày nay trường mẫu giáo bọn họ đang nghỉ.
Bên phía Hạ Cẩm Ngôn rất nhanh liền nhận điện thoại, không đợi Hạ Nhiên nói chuyện, Hạ Cẩm Ngôn trực tiếp chủ động báo cáo: "Mẹ, hiện tại con đang ở trong phòng làm việc của ba. Vừa rồi Nhiếp Tư Diệu tới tìm ba bị Chu thư ký ngăn ở bên ngoài, cũng không chịu đi.”
Lúc Hạ Nhiên nghe được cái tên này liền ngẩn người, cô quả thật không ngờ Nhiếp Tư Diệu đến bây giờ còn muốn liên quan gì đến Trình Thâm.
"Vậy cô ấy có nói chuyện gì muốn tìm Trình Thâm không?" Hạ Nhiên trực tiếp hỏi.
Nếu như nói cô đối với chuyện này một chút tò mò cũng không có, vậy thì là không có khả năng. Dù sao Nhiếp Tư Diệu cũng là tình địch của cô, cũng là người phụ nữ duy nhất bên cạnh Trình Thâm mấy năm nay, không cảnh giác không phải là đem người đàn ông của mình dâng cho người khác sao?
"Phải không? Con còn tưởng.ẹ sẽ không cảm thấy hứng thú với chuyện này, dù sao không phải mẹ từ trước đến nay cũng không muốn nghe tin tức của ba và Nhiếp Tư Diệu sao?" Bên Kia Hạ Cẩm Ngôn cười hì hì, cố ý chèn ép Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên lúc trước không muốn biết tin tức của bọn họ, là không muốn nhìn thấy người mình yêu cùng người phụ nữ khác thân mật.
Mà bây giờ không giống ngày xưa, chuyện của Trình Thâm và chuyện của cô đã không có gì khác nhau.
Hạ Nhiên biết Hạ Cẩm Ngôn chính là đang cố ý trêu chọc mình, vì thế nói: "Vậy con có nói hay không? Mẹ cúp máy đấy."
"Ai, con chính là vì hiểu được mẹ quan tâm ba." Hạ Cẩm Ngôn cảm thán một tiếng, sau đó mới đứng đắn nói: "Con quả thật không biết Nhiếp Tư Diệu đến làm gì. Bất quá mặc kệ bên này xảy ra chuyện gì, con đều sẽ nói cho mẹ biết trước tiên.”
Hạ Mộng Hi cũng trả lời: "Nếu như ba muốn ở cùng một chỗ với chị gái ấy, Tiểu Hi cũng sẽ dốc hết toàn lực phá hư bọn họ. Mẹ yên tâm đi."
Nghe hai anh em nói, Hạ Nhiên dở khóc dở cười. Cảm thấy lúc trước bọn trẻ chắc cũng dùng phương pháp như vậy để ngăn cản cô và Lục Bắc Thận.
Nhiếp Tư Diệu đã đến văn phòng tổng giám đốc tổng công ty rất nhiều lần, nhưng chưa một lần bị chậm trễ như vậy. Cô vốn muốn trực tiếp tiến vào văn phòng, nhưng thư ký Chu lại ngăn cản, để cô ở bên ngoài chờ. Mà tiểu thư ký phụ trách tiếp đón, bất luận là rót trà hay là thái độ nói chuyện đều không được tốt lắm. Tuy Nhiếp Tư Diệu ở trước mặt người ngoài giả bộ rất tốt, nhưng cuối cùng cũng là một đại tiểu thư. Bị đối xử như vậy, đương nhiên là tức giận.
"Ban thư ký mấy người bình thường đối đãi với khách hàng như vậy sao? Cô cho rằng mình là ai, vậy mà lại lên mặt?"
Nhiếp Tư Diệu nói lời này đương nhiên không có gì sai, nếu như là trước đây thư ký kia nhất định sẽ run sợ xin lỗi, nhưng từ khi chuyện của Nhiếp Tư Diệu và Trình Thâm giải thích rõ ràng, cô liền không quan tâm thái độ của Nhiếp Tư Diệu.
Nghe Nhiếp Tư Diệu nói vậy, cô lập tức đáp trả: "Đương nhiên chúng tôi không đối với khách hàng như vậy, nhưng cô cho rằng cô là khách hàng sao? Nhiếp Tư Diệu, cô vẫn nên nhận rõ thân phận của mình là, đừng quá coi trọng bản thân.”
"Cô... Cô nói gì? "Nhiếp Tư Diệu hận không thể cắn chết cô ấy, nhưng vẫn muốn bảo vệ danh tiếng của mình: "Cho dù tôi không phải vị hôn thê của Trình Thâm, nhưng tôi là tiểu thư Nhiếp gia! Cô thực sự coi tôi là người không có cách nào để sa thải cô đúng không!”
Thư ký kia nghe nói như vậy không để ý tới, trực tiếp trở lại chỗ ngồi.
Nhiếp Tư Diệu còn mơ hồ nghe được cô cùng người khác nghị luận: "Nhiếp Tư Diệu thật đúng là đề cao bản thân. Ai cũng biết cô ta nịnh bợ tổng giám đốc thất bại, còn ở đó mà lên mặt.”
"Rõ ràng biết tổng giám đốc có vợ, còn mỗi ngày chạy đến văn phòng tổng giám đốc, giả bộ cùng tổng giám đốc tình thâm nghĩa trọng. Tiểu tam chen chân còn dám quang minh chính đại như vậy, nếu là tôi chắc chắn không còn mặt mũi ra ngoài.”
Nhiếp Tư Diệu cả người phát run, cô không nghĩ tới từ ngữ trước kia cô đặt lên người Hạ Nhiên, hiện tại bị người khác dán lên người mình.
Trong lòng cô hận Hạ Nhiên đến chết. Nếu như không phải Hạ Nhiên xuất hiện, người Trình Thâm cưới khẳng định chính là cô, nhưng hết lần này tới lần khác Hạ Nhiên cản trở hạnh phúc của cô. Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, hiện tại cô nên suy nghĩ chờ một hồi nên nói với Trình Thâm như thế nào, mới có thể để anh buông tha cho mình.
Nhìn Trình Thâm nhanh chóng đi vào, Nhiếp Tư Diệu vẻ mặt mừng rỡ đứng lên, ngay lúc cô đang chuẩn bị nói chuyện với anh. Trình Thâm ngay cả nhìn cô cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp tiến vào văn phòng.
Nhiếp Tư Diệu đuổi theo, đứng trước mặt Trình Thâm nói: "A Thâm..."
Hạ Cẩm Ngôn chớp chớp mắt nhìn người phụ nữ đột nhiên xông vào, nói: "Chào chị.”
Nếu không phải thằng nhóc này, cô cũng không bại lộ trước mặt Trình Thâm. Cho nên khi nghe được thanh âm của Hạ Cẩm Ngôn, Nhiếp Tư Diệu hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng Hạ Cẩm Ngôn là con trai của Trình Thâm, cô ở trước mặt Trình Thâm không chỉ không thể nói gì, thậm chí còn không thể biểu hiện ra một chút chán ghét cậu.
Nhiếp Tư Diệu cười gật đầu với Hạ Cẩm Ngôn: "Chào cháu.”
Nhìn nụ cười giả trân của Nhiếp Tư Diệu, Trình Thâm chán ghét nói: "Muốn nói cái gì mau nói, nói xong cô có thể đi.”
Trạng thái của Trình Thâm rõ ràng không kiên nhẫn, nói chuyện gì anh cũng không để ý. Nhưng sợ lần tiếp theo đến sẽ không gặp được Trình Thâm, Nhiếp Tư Diệu nắm lấy cơ hội nói: "Chuyện năm năm trước là em sai rồi, nhưng đó là bởi vì em rất thích anh. A Thâm, thật ra năm năm nay em vẫn luôn tự trách mình. Hiện tại em xảy ra chuyện như vậy, trên mạng mắng chửi em cũng coi như nhận được hình phạt thích đáng.”
Khi nói đến đây, cô dừng lại, sau đó khóc lóc nói: "Anh có thể tha thứ cho em không? Anh có thể để em ở lại trong công ty không... Em thích nghề này, em thề sẽ không làm những chuyện sai trái nữa.”
"Tôi đã sớm nói cho cô biết, cô giúp tôi làm việc, tôi sẽ không dồn cô vào chỗ chết." Trình Thâm nghe thấy cô còn là vì chuyện này mà tới, lúc này liền đem lực chú ý đặt lên văn kiện, lật tài liệu và nói với khuôn mặt không cảm xúc: "Tất cả những gì cô nên làm bây giờ là ngoan ngoãn trở về làm đại tiểu thư của cô. Nếu cô làm tiêu hao hết kiên nhẫn của tôi, cô thậm chí còn không có cơ hội này.”
Lời này làm cho nước mắt Nhiếp Tư Diệu tràn ra. Nhiếp Tư Diệu dùng ngón tay lau nước mắt, nữ thần cho dù khóc cũng là cấp bậc nữ thần, làm cho người ta liếc mắt một cái sẽ nhịn không được thương tiếc. Đáng tiếc cảnh sắc tốt như vậy, cho người mù xem.
Người mù Trình Thâm liếc Nhiếp Tư Diệu một cái, tâm địa sắt đá: "Ra ngoài.”
Lời nói lạnh nhạt làm cho Nhiếp Tư Diệu càng thêm thương tâm. Kỳ thật đối với Nhiếp Tư Diệu mà nói, về nhà làm đại tiểu thư cùng mặc người chém giết căn bản không có gì khác nhau. Hiện tại Trình Thâm đã không có khả năng giúp anh trai cô đoạt quyền, như vậy gia nghiệp tám chín phần mười sẽ giao vào tay một người khác. Đến lúc đó cô sẽ hoàn toàn trở thành công cụ giao dịch hôn nhân, vĩnh viễn không có hạnh phúc.
Nhìn Nhiếp Tư Diệu rời đi, Hạ Cẩm Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đem kết quả hôm nay gửi cho Hạ Nhiên.
"Thông báo tin nhắn cho Hạ Nhiên?" Trình Thâm vẻn vẹn nhìn Hạ Cẩm Ngôn một cái, liền hiểu được cậu làm gì.
Hạ Cẩm Ngôn cầm di động của mình, nghe nói như vậy mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Trình Thâm phát ra âm tiết đã mơ hồ: "A?”
Biết cậu nhóc giả vờ hồ đồ, Trình Thâm cũng không tiếp tục truy vấn nữa, mà là bắt đầu làm chính sự.
Sau khi đọc được tin tức Hạ Cẩm Ngôn trả lời cho mình, Hạ Nhiên liền yên tâm. Cô đang chuẩn bị chiều nay tiếp tục chỉnh sửa bản thiết kế, Lục Bắc Thần lại gọi điện thoại tới.
Mấy năm nay Lục Bắc Thần giúp cô không ít, hơn nữa Hạ Nhiên vẫn rất hiểu rõ tâm ý của anh đối với mình. Vì vậy, khi nhận được cuộc gọi này, cô vẫn còn rất lúng túng. Cô hiểu được lúc này Lục Bắc Thần gọi điện thoại cho mình, nhất định là muốn hỏi chuyện giữa cô và Trình Thâm. Cô đã chuẩn bị tâm lý tốt, ai biết câu đầu tiên của Lục Bắc Thận chính là:
"Anh nghe nói ngày mai em sẽ đi châu Âu, vừa vặn anh cũng muốn đến đó một chuyến, có muốn đi cùng nhau không?"
Nghe nói như vậy, Hạ Nhiên sửng sốt một chút, mới nói: "Có thể không được, em phải dẫn đội thiết kế của công ty."