[Đã kết hôn. Hạ Nhiên thân là phu nhân chính hiệu, sao lại không thể ở cùng một chỗ với chồng chứ?]
[Hạ Nhiên và Trình Thâm thật sự là quá khiêm tốn, hoàn toàn không thể tin được. Lúc trước chuyện hai người kết hôn, một chút tin tức cũng không có truyền ra?]
[Vừa nhìn tướng mạo của bọn họ đã thấy rất xứng đôi.]
Với sự xuất hiện cuối cùng của giấy chứng nhận kết hôn, những kẻ ác ý đã hoàn toàn thua trận.
Nhìn bình luận trên mạng, trong lòng Hạ Nhiên hoàn toàn thoải mái.
Phượng Cửu là người đầu tiên gọi điện thoại: "Chị Hạ! Tại sao trước đây chị chưa bao giờ đề cập đến việc chị kết hôn với ông chủ lớn! Thật tuyệt vời, nam thần của em mắt nhìn rất tuyệt.”
Nghe Phượng Cửu tung hô, Hạ Nhiên cười cười, sau đó liền cùng cô hàn huyên vài câu.
Kế tiếp những người bình thường không liên lạc được trong công ty, cũng nhao nhao gọi điện thoại tới nịnh bợ. Thật vất vả nhìn Hạ Nhiên buông điện thoại xuống, lúc Trình Thâm đang chuẩn bị mở miệng, tiếng chuông điện thoại di động của Hạ Nhiên lại một lần nữa vang lên.
Hạ Nhiên nhìn vẻ mặt Trình Thâm chỉ cảm thấy buồn cười, cô tiện tay nhận điện thoại:
"Tôi là Hạ Nhiên, xin hỏi ai vậy?”
"Cứu mạng! Ngụy Kỳ đập cửa nhà tớ! Anh ta phát điên rồi. Tớ đã báo cảnh sát, nhưng không biết khi nào họ có thể đến. Tớ thật sợ..."
Tô Vãn bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng đập cửa, mà tiếng khóc của cô cũng càng lúc càng lớn.
Hạ Nhiên mặc quần áo kéo Trình Thâm đi ra ngoài, thành thạo ngồi ở vị trí lái phụ: "Bây giờ cậu không cần gấp gáp. Bất luận anh ta nói gì với anh, cậu cũng không được mở cửa cho đến khi chúng tôi và cảnh sát đến."
Tô Vãn khóc: "Đương nhiên tôi sẽ không mở cửa. Cậu cảm thấy tớ giống như một đứa ngốc sao?”
Nghe được những lời này của Tô Vãn, Trình Thâm lái xe nói: "Được rồi, tối thiểu cũng không bị dọa choáng váng.”
Hạ Nhiên nhìn Trình Thâm một cái, căn bản không muốn nói với anh. Tiếp tục nói với Tô Vãn: "Tớ chỉ sợ cậu bị anh ta làm choáng váng. Tớ nói cậu biết, hiện tại Ngụy Kỳ đã điên rồi. Anh ta lên mạng vạch trần quan hệ của tớ và Trình Thâm, cũng không sợ bị Trình Thâm trả thù.”
Ngụy Kỳ cũng không biết là thật ngốc hay là đột nhiên có lòng dũng cảm nữa.
Suốt chặng đường, điện thoại chưa từng cúp máy, Hạ Nhiên không ngừng nói chuyện an ủi cô. Thẳng đến khi Hạ Nhiên đi tới dưới lầu nhà Tô Vãn, chợt nghe thấy có người đang không ngừng đập cửa. Mà hàng xóm xung quanh thì cửa phòng đóng chặt, vừa nhìn liền không muốn dính vào phiền toái.
"Dừng lại! Anh muốn làm gì!”
Sau khi Hạ Nãi nhìn thấy Ngụy Kỳ, lời liền buột miệng mà nói ra. Ngụy Kỳ sau khi nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn bọn họ, trên khuôn mặt ôn nhuận mang theo hung ác, giống như là mạnh mẽ đem hai phong cách cùng một chỗ nhu hòa, sau khi thất bại có vẻ đặc biệt dữ tợn.
"Lui ra sau!" Trình Thâm một tay giữ chặt Hạ Nhiên liền nhét ra phía sau.
Nếu như không phải Hạ Nhiên nhất định muốn đi lên, Trình Thâm đã để cô ngồi trên xe chờ tin tức.
Lần trước Trình Thâm nhìn thấy Ngụy Kỳ, trong mắt Ngụy Kỳ mang theo kính sợ cùng lấy lòng, mà lần này cả người hắn đều tản ra vẻ tàn nhẫn. Chuyển biến như vậy, lập tức khiến Trình Thâm cảnh giác: "Bảo vệ tốt bản thân, không nên làm bậy.”
Hạ Nhiên gật gật đầu, cách Trình Thâm nhìn về phía Ngụy Kỳ.
"Ha, là các người à." Ngụy Kỳ dừng tay đập cửa, lúc nhìn thấy hai người bọn họ trên mặt trong nháy mắt xuất hiện tươi cười.
Ánh mắt của hắn ở trên người Hạ Nhiên rơi xuống một chút, sau đó ha hả cười một tiếng: "Tôi đã sớm nghĩ đến tiện nhân kia sẽ gọi điện thoại cho cô, bất quá không nghĩ tới các người có thể đến nhanh như vậy.”
Hạ Nhiên khẩn trương nắm lấy tay áo Trình Thâm, cô cảm giác ánh mắt Ngụy Kỳ nhìn cô, giống như một con rắn độc nhìn thức ăn.
"Anh... Anh đừng có làm bậy. "Hạ Nhiên từng thấy loại cảnh tượng này không nhiều, cho dù là Trình Thâm đứng trước mặt cô, cô cũng đã cảm giác được chân mình mềm nhũn:
"Anh tự mình đem chuyện của tôi và Trình Thâm đăng lên mạng, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại tìm Tô Vãn gây phiền phức. Nếu anh không muốn làm lớn chuyện, bên tôi không báo cảnh sát, anh cũng đừng dây dưa Với Tô Vãn nữa thì sao?"
Tuy rằng thủ đoạn này đúng là ôn hòa một chút, nhưng quả thật là phương pháp tốt để yên ổn.
Trình Thâm liếc Ngụy Kỳ nói: "Anh muốn như thế nào?”
Chỉ có Hạ Nhiên mới lựa chọn như vậy, nếu như là anh, anh nhất định sẽ lột một tầng da Ngụy Kỳ xuống.
Ngụy Kỳ nghe nói như vậy giống như là nghe được chuyện cười, sau khi cười vài tiếng dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn Hạ Nhiên.
Lúc này cửa nhà Tô Vãn vang lên hai tiếng, Hạ Nhiên mở to hai mắt, cao giọng hô: "Đừng mở cửa!”
Tô Vãn thật lâu không nghe thấy cửa vang lên, biết Hạ Nhiên và Trình Thâm đã đến. Trong lòng sợ cô xảy ra chuyện, liền muốn mở cửa xem tình huống.
Không đợi cửa hoàn toàn mở ra, nghe được lời của Hạ Nhiên, dứt khoát khóa cửa lại.
Ngụy Kỳ thừa dịp lực chú ý của hai người ở trên cửa, trực tiếp hướng Hạ Nhiên vọt tới.
Trình Thâm từ lúc mới bắt đầu đã có cảnh giác, sau khi nhìn thấy động tác của anh ta, anh đưa tay ngăn cản. Sau đó hai người liền đánh nhau.
Đồng tử Ngụy Kỳ vừa chuyển, ác ý tràn đầy: "Dám đánh tao? Tao phải để cho đám nhà giàu các người, nếm thử cái gì gọi là tự chuốc lấy khổ!"
Lo lắng cho hai người, Tô Vãn cách cửa kêu: "Hai người đừng động thủ với Ngụy Kỳ, hắn luyện taekwondo! Thân thủ không tệ đâu.”
Nghe lời này trong lòng Hạ Nhiên hoảng sợ, cô khẩn trương nhìn Trình Thâm, lại phát hiện vẻ mặt Trình Thâm nhàn nhạt. Lúc anh và Ngụy Kỳ đang đánh, còn dành thời gian đưa cho cô một ánh mắt chấn an.
Không qua mấy chiêu, Trình Thâm bắt được sơ hở của Ngụy Kỳ liền hướng hắn đá tới, trực tiếp đá hắn nằm xuống đất.
Hạ Nhiên đi tới, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt mũi sưng húp của Ngụy Kỳ: "Không có việc gì đừng tìm Tô Vãn, hiểu chưa?"
Ngụy Kỳ mở to hai mắt nhìn Trình Thâm, vẻ mặt khó tin còn mang theo không cam lòng: "Sao anh lại... Sao lại lợi hại như vậy?"
"Là anh kiến thức quá nông." Trình Thâm thờ ơ nhìn.
Tuy lời này nghe vào tai Ngụy Kỳ đặc biệt chói tai, nhưng nhìn Trình Thâm đánh mình sưng hết mặt mũi, nhưng vẻn vẹn chỉ rối tung một chút tóc, hắn quả thật không có gì để nói.
"Anh nói tôi không dây dưa Tô Vãn thì sẽ không dây dưa? Con tiện nhân không biết xấu hổ kia, bây giờ nhìn tôi nghèo túng liền chia tay! Lúc trước tôi coi cô ta như tổ tông mà sủng ái, thế nhưng lại muốn chia tay với tôi?" Trong lúc nói chuyện Ngụy Kỳ càng kích động, không chút che giấu sự oán hận.
Đối với logic của Ngụy Kỳ, Hạ Nhiên thật sự không thể hiểu. Mức độ vô sỉ của Ngụy Kỳ cũng làm mới tam quan của cô.
"Là lúc trước anh muốn tặng cô ấy cho người khác! Để mặc cho người khác ức hiếp bạn gái mình. Cô ấy không báo cảnh sát coi như là tận nghĩa rồi. Anh còn oán trách cô ấy chia tay với anh?”
Thiệt thòi là tính tình Tô Vãn quá tốt, nếu chuyện này đặt ở trên người cô, cho dù là táng gia bại sản cũng phải kiện Ngụy Kỳ ra tòa, nhất định sẽ khiến anh ra phải trả giá!
Khi được hỏi về vấn đề này, Ngụy Kỳ đầu tiên xấu hổ, sau đó thiếu kiên nhẫn nói: "Tôi đã giải thích với cô rồi. Chỉ là bị người khác chiếm chút tiện nghi, nhưng không phải cũng không xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Vãn lại một lần nữa thử mở cửa, nhìn thấy Hạ Nhiên không có phản ứng gì, liền triệt để mở cửa. Cô mở cửa vừa lúc nghe những lời này.
"Lời này của anh nói rất nhẹ nhàng. Nếu tôi đến trễ một chút thì sao? Không nói cái khác, chỉ riêng tốc độ rót rượu của những người đó, đến lúc đó dạ dày bị rượu mạnh làm cho xuất huyết, thì cô ấy sẽ ra sao?"Hạ Nhiên tức giận, thiếu chút nữa bồi cho anh ta một cước.
Ngụy Kỳ nhìn Tô Vãn, không chút hối hận hỏi: "Vậy trong khoảng thời gian anh và em ở cùng một chỗ, anh có tốt với em không? Coi như là sau này anh làm sai, nghĩ đến tình cảm của chúng ta, em không tha thứ cho anh được sao?”
Sắc mặt Tô Vãn trắng bệch, thất vọng nhìn Ngụy Kỳ. Trong khoảng thời gian này, cô vẫn cảm thấy cô đã thất vọng với Ngụy Kỳ, nhưng không ngờ thì ra đó cũng không phải là kết thúc. Khi tận mắt nhìn thấy Ngụy Kỳ nói rõ ràng không biết hối cải, trong lòng cô trừ ghê tởm cũng là khổ sở.
Hạ Nhiên nghe như vậy khống chế không được, trực tiếp tát Ngụy Kỳ một cái.
Ngụy Kỳ bị đánh một cái, trong ánh mắt hắn liền xuất hiện vẻ kỳ dị, một giây sau, mọit áp lực xẹt qua Hạ Nhiên.
"Cẩn thận!"