Sau khi Cố Sâm và Triều Ca chuẩn bị xong xuôi rồi, tổ công tác chương trình đưa hai người họ đến địa điểm xuất phát, là dưới chân một ngọn núi khá cao. Nơi đây khí hậu rất mát mẻ ôn hóa, khắp nơi còn có cây cối hoa lá bao phủ. Ngay cạnh nơi họ đứng còn có một dòng suối trong chảy qua. Là một cảnh thiên nhiên đẹp, non nước hữu tình.
Cố Sâm vươn vai, tâm trạng rất tốt:
“Chúng ta sẽ quay ở đây sao?”
Triều Ca cũng không ngoại lệ, tinh thần cô cũng rất thoải mái:
“Chỗ này đẹp đấy, nếu được quay thì tốt quá rồi.”
Cố Sâm quay sang nhìn cô cười tươi rói:
“Nếu chỉ có hai chúng ta ở đây thì còn tốt hơn nữa.”
Nhân viên tổ công tác đang tất bật chuẩn bị bên kia, nghe được câu nói đó của cậu ta mà muốn tức đến hộc máu. Họ thì vất vả chuẩn bị cho hai người đi chơi, còn hai người lại nói giá mà không có họ thì tốt hơn. Có tức không hả?
Triều ca ngược lại rất hiểu tâm lí của họ:
“Không sao, càng đông càng vui.”
Tổ công tác chương trình nhìn cô bằng ánh mắt cảm động. Vẫn là chỉ có Noãn tổng tốt a.
“...” Mục tiêu nhiệm vụ công lược à, chúng ta có thể thoải mái rải cẩu lương, không quan tâm đến cảm nhận của người khác không hả?
< Tư thiếu, cậu mà còn giữ cái suy nghĩ như vậy nữa là Hiệp hội Bảo vệ Cẩu độc thân Quốc tế sẽ đến tìm cậu uống trà đó!>
Hả? Còn có cái Hiệp hội như vậy sao?
< Đương nhiên là có, ta vừa sáng lập ra đó!> Đảm bảo rất nhiều người sẽ muốn tham gia vào cho xem. Bản Hệ Thống rất hiểu mọi người mà, ế thì ế nhưng vẫn muốn sống chứ.
... Hệ Thống của hắn ngày càng lỗi rồi, phải báo cho anh trai biết sớm...
Nếu Hệ Thống mà biết được suy nghĩ của Tư thiếu, chắc chắn sẽ gào khóc kêu oan cho mà xem.
Ta lỗi thế này là vì ai hả?! Còn không phải vì hai người sao?!
Bản Hệ Thống muốn từ chức a!
Trong lúc Cố Sâm đang trò chuyện với Hệ Thống trong đầu thì bất thình lình từ đâu xuất hiện một cô gái chạy đến ôm chầm lấy Triều Ca từ sau lưng.
“Noãn Noãn! Cậu cũng đến tham gia chương trình “100 giờ đồng hành” sao?”
Cô gái ấy không ai khác chính là Giang Yên Nhiên, gà cưng của giải trí Tân Thế Kỉ. Triều Ca gặp được Giang Yên Nhiên, cô cũng rất vui vẻ, đưa tay xoa đầu cô ấy.
“Yên Nhiên nhà ta lại đáng yêu hơn rồi!”
Cố Sâm đứng một bên không ai quan tâm: “...” Đã không thể thoải mái show ân ái thì thôi đi, sao lại còn bắt hắn phải đi tranh sủng hả?
Còn nữa, tại sao tình địch của người khác đều là nam, tại sao hắn lại phải đối phó với cả nữ nữa vậy?
Còn có công bằng hay không chứ!
Cố Sâm cố gắng kéo Triều Ca thoát ra khỏi vòng ôm của Giang Yên Nhiên nhưng không được. Giang Yên Nhiên cứ như đồ trang sức dính lên người Triều Ca vậy, cậu ta cố kéo mấy cũng không ra.
Cố Sâm đáng thương nhìn Triều Ca. Trong ánh mắt có bao nhiêu ủy khuất, còn có chút oán giận:
“Noãn Noãn, anh mới là bạn trai em!”
Giang Yên Nhiên cũng không phải dạng vừa, cô khẽ chu môi đỏ mọng như anh đào, hai má phồng lên. Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu:
“Bạn trai thì sau này cũng bỏ đi cả thôi! Chỉ có tình bạn thân chí cốt mới mãi mãi không phai nhạt theo thời gian!”
Triều Ca đứng ở giữ tỏ vẻ bất lực. Hai cái người này, mỗi lần gặp nhau là lại như chó với mèo.
<...> Còn không phải tại cô sao, Ký Chủ?
Mọi người xung quanh nhìn thấy hành động ấu trĩ của Cố Sâm và Giang Yên Nhiên cũng không khỏi bật cười.
Triều Ca khéo léo chuyển chủ đề, phá vỡ bầu không khí ngập tràn khói thuốc sũng giữa hai người này:
“Giang Yên Nhiên, ngoài cậu ra còn có ai đến tham gia chương tình nữa không?”
Giang Yên Nhiên sờ cằm nghĩ ngợi, đã đáng yêu lại càng thêm đáng yêu:
“Hình như còn một nhóm nhạc ba người mới ra mắt của công ty mình cũng đến đây tham gia. Ngoài ra còn một đôi Ảnh Đế - Ảnh Hậu của Hối Tinh nữa.”
Triều Ca nghe vậy tâm trạng cũng rất tốt. Xem ra Đường Ẩn và Tiểu Diệp quản lí Tân Thế Kỉ rất tốt a. Nhóm nhạc mới ra mắt cũng nhét vào chương tình toàn Ảnh Đế, Ảnh Hậu được.
Ngược lại với Triều Ca, Cố Sâm hết sức không vui. Tranh với Giang Yên Nhiên đã khổ lắm rồi, còn thêm năm người nữa, hắn làm sao đối phó đây?
Aaaaa, kế hoạch show ân ái của ta...
Lúc ba người đang nói chuyện thì những người còn lại cũng tới.
Vị Ảnh Hậu của Hối Tinh – Hạ Huyên lắc eo thon tiến tới chỗ họ. Trên người cô ta đều là hàng hiệu xa xỉ. Phong thái kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Triều Ca nghĩ thầm: Xem ra là lại đến gây chuyện rồi. Rốt cuộc Hối Tinh với nguyên chủ có thù thâm sâu đến mức nào chứ? Hết lần này tới lần khác làm phiền cô.
Tuy nhiên, như thế cũng không có nghĩa là cô sợ phiền phức.
“Aiya, đây không phải là Noãn tổng của giải trí Tân Thế Kỉ sao?”
“Hạ Ảnh Hậu có chuyện gì sao?” Triều Ca vẫn giữ thái độ rất hòa nhã, lịch thiệp với cô ta.
Hạ Huyên cười thật tươi:
“Không có gì đâu, chỉ là tôi thấy mấy chương trình chuyên nghiệp cao cấp như này, chắc là Noãn tổng chưa quen, cho nên muốn đến giúp cô một chút. Dù gì thì cô cũng từng là hậu bối của tôi.”
Triều Ca cũng cười đáp lại cô ta.
“Đúng là tôi không quen tham gia chương trình truyền hình thực tế, nhưng mà cái gì nên biết thì tôi vẫn biết. Chẳng hạn như là bớt quản chuyện bao đồng, lo cho tốt phận mình trước vậy.”
Hạ Huyên đương nhiên hiểu Triều Ca đang mỉa mai cô ta. Cô ta lớn giọng:
“Ôn Noãn, cô đừng có quá đáng. Tôi gọi cô một tiếng Noãn tổng là đã tôn trọng cô lắm rồi. Cô đừng có mà không biết điều!”
“Tôi không biết điều sao? Thật ngại quá, tôi chỉ biết điều với những người xứng đáng thôi. Còn Hạ Ảnh Hậu đây, chắc là tôi phải xem xét lại.”
Hạ Huyên tức đến đỏ mắt, đưa tay chỉ thẳng Triều Ca: “Cô dám mắng tôi?”
Cố Sâm thấy như vậy thì ngay lập tức hất tay cô ra ra. Ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Hạ Huyên làm cô ta sợ hãi không dám nói gì thêm.
Hạ Huyên lo lắng lùi về sau rồi chạy biến. Trước khi cô ta biến mất khỏi tầm mắt ba người còn không quên hét lên một câu:
“Các người cứ đợi đó!”
Mấy nhân vật của cái kịch bản này bị làm sao vậy? Có một câu mà lần nào thua cũng cứ nói. Đúng là thiết lập nhàm chán. Cô cho 0 điểm.
< Ta đã bảo Ký Chủ là chê kịch bản thì sẽ bị trừ điểm rồi mà! Cô có nghe không đó?>