Bá Đạo Độc Chiếm Em

Chương 7: Tổng giám đốc độc tài xấu tính




Khi tôi làm xong hết công việc được giao thì cũng là lúc mọi người chuẩn bị ra về. Đùa tôi à! Tôi vừa đói vừa mệt giờ lại phải đi gặp mặt tên kia để báo cào nữa chắc tôi chết!

Cốc cốc cốc...

_ Tổng giám đốc, tôi đã làm xong mọi việc anh giao, bây giờ liệu tôi có thể đi về được chưa?

_ Đi ăn tối cùng tôi đi!

_ Hả!??? Anh tính ăn tối từ bây giờ sao?.- tôi nhìn ra ngoài trời thấy mặt trời vẫn vàng rực ánh nắng vậy mà anh ta lại rủ tôi đi ăn tối, điên mất.

_ Tôi đâu có nói ăn tối từ bây giờ, em ra ngoài kia tìm và sửa lỗi văn bản này cho tôi.- sau đó anh ta cầm một sấp văn bản dày cộp đưa cho tôi, có vẻ đây là một hợp đồng quan trọng. Tôi đã không được ăn trưa giờ lại còn phải tăng ca vậy mà tôi vẫn phải ‘ngậm bồ hòn làm ngọt’ thế mới đau chứ, ấm ức tôi bước ra khỏi văn phòng của anh ta, tôi nện gót giày cao mười phân của tôi xuống nền nhà cứ như bản mặt của anh ta khắc trên đó vậy. Đồ ác độc.

Làm xong hết việc thì cũng đã 7h tối, tôi đói rã rời chân tay rồi, măn mắn là chị Hà có mua cho tôi một cái bánh mì từ trưa cho tôi ăn nếu không chắc chắn tôi đã chết đói rồi.

_ Chúng ta đi ăn thôi!- Khánh bước ra khỏi phòng làm việc tiến đến phía tôi nói. Giờ tôi không thể nói được gì nữa, tôi đói lắm rồi. Anh đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng rất nổi tiếng, cả đời tôi có dành dụm thế nào thì cũng không bao giờ dám bước chân vào chốn này chứ đừng nói đến ăn một bữa tối. Chúng tôi gọi một bàn đầy đồ ăn, đến giờ này tôi không thèm giữ gìn hình ảnh nữa mà lao đầu vào ăn, tôi bất chấp tất cả không quan tâm đến những ánh mắt ái ngại của những người trong nhà hàng đang nhìn tôi. Ăn xong no nê tôi đứng dậy định phủi mông đi về luôn thì nhân viên nhà hàng chặn tôi lại nói:

_ Chị chưa thanh toán tiền ăn ạ!

_ Hả! Không phải anh mời tôi ăn sao?- tôi quay qua nhìn kẻ bên cạnh mình.

_ Tôi chỉ rủ em đi ăn chung chứ có nói sẽ mời em ăn đâu!- anh ta mặt tỉnh bơ nhìn tôi như thể mọi chuyện đều không liên quan đến hắn vậy.

_ Anh... đồ đáng ghét! Được rồi bao nhiêu vậy chị?- tôi quay qua nhìn chị nhân viên hồi nãy.

_ Dạ! 1500000 ạ

WTH?!?? Tôi vừa ăn hết hơn một triệu cho một bữa ăn. Hôm nay tôi dở chứng không mang theo thẻ ngân hàng mà giờ trong túi tôi cũng chỉ còn vài trăm ngàn, tôi đành muối mặt nhìn sang kẻ bên cạnh hỏi nhỏ:

_ Anh có thể cho tôi mượn tiền được không??

_ Được thôi nếu em chấp nhận một điều kiện.

_ Điều kiện gì??- anh ta là người duy nhất tôi có thể cho tôi mượn tiền lúc này vì vậy phải nhẫn nhịn.

_ Cho tôi ở nhà em vài ngày, mới về nước nên tôi chưa mua được nhà.

_ WTF??????? Sao anh dám đưa ra điều kiện như vậy chứ. Anh có thể thuê khách sạn ở mà sao lại phải ở chung với tôi trong căn nhà bé tí ấy chứ.- đồ mặt dày sao anh ta có thể đưa ra đề nghị như vậy được chứ.

_ Tôi không thích! Giờ em muốn ở đây rửa chén đến ngày mai luôn hay cho tôi ở nhờ mấy ngày hả? Tôi biết nhà em có ba phòng nên đừng lấy lí do này nọ từ chối.

Sao anh ta có thể biết được nhà tôi có ba phòng ngủ chứ, thật ra căn nhà này do ba mẹ tôi để lại cho tôi chứ với đồng lương của mình tôi cũng không thể nào mua được căn nhà đó. Suy đi tính lại thì cho một tên sói gian xảo như anh ta vào nhà tuy có nguy hiểm nhưng tôi cũng không muốn ở đây rửa chén trừ nợ đâu.

_ Thôi được rồi nhưng chỉ vài ngày thôi đấy nhé.

Anh ta rút ra trong ví thẻ ngân hàng trả tiền rồi đi ra xe, chúng tôi về nhà tôi hật sự tôi rất muốn lật mặt nhưng chưa kịp nói gì thì anh ta đã chặn họng tôi:” em đừng nghĩ tới việc lật mặt, tôi đã ghi âm lại rồi” OMG! Sao anh ta như đi dép trong bụng tôi vậy hả!??

Sau khi vào nhà tôi lao ngay vào nhà tắm để mặc anh ta ở ngoài phòng khách nhìn ngó lung tung.

_ Này, anh làm gì có quần áo mà ở đây.- sau khi ra khỏi nhà tắm tôi vẩn thấy anh ta ngồi ở ghế sô pha nhìn mông lung.

_ Họ vừa mới đem quần áo đến cho tôi rồi em không phải lo, phòng tôi ở đâu đây?

_ Phòng kia kìa- tôi chỉ tay vào một phòng cách xa phòng tôi, tôi muốn cảm thấy an toàn khi ở trong nhà mình dù cho đang có một con sói ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.