Bá Đạo Độc Chiếm Em

Chương 6: Oan gia ngõ hẹp




7 năm sau....hiện tại.

Tôi bây giờ làm thư kí cho một công ti thời trang nổi tiếng trong nước, công ti này rất lớn đội ngũ nhân viên hùng hậu, ban lãnh đạo tài ba, tất cả đã góp phần tạo nên thành công cho công ti như bây giờ. Nhưng tôi- thư kí của Tổng giám đốc, lại không như vậy, thư kí ở công ti này suốt ngày ngồi trong phòng máy lạnh dưỡng nhan sắc, lâu lâu lại đi tiếp khách cùng với các lãnh đạo, không thì cũng chỉ đi xa lắm là từ phòng làm việc tới máy pha cà phê rồi từ máy pha cà phê trở về bàn làm việc. Các bạn có đang thắc mắc tại sao họ lại chỉ ngồi một chỗ như vậy? Tại vì những công việc cần di chuyển thì đã có tôi thế chỗ. Đường đường là thư kí của tổng giám đốc vậy mà tôi bị coi như một chân sai vặt, nào là :” cô Oanh, đi mua cho tôi cái này”, “ cô Oanh photo cho tôi cái kia”. Tại sao tôi bị đối xử như vậy chứ??? Tại vì tôi làm việc dưới quyền của một Tổng giám đốc không có thật, mang danh là một thư kí Tổng giám đốc nhưng tôi thậm chí còn chưa biết mặt Tổng giám đốc của mình.

_ Này, cô Oanh giám đốc đang tìm cô kìa.- chị Hà phòng thiết kế nói với tôi, phải nói trong công ti thì tôi chỉ thân với chị Hà này thôi, nói thân thì cũng không hẳn nhưng không đến ghét nhau như những người ở phòng thư kí.

_ vâng! Em cám ơn chị.

Cốc cốc cốc...

_ Vào đi.

_ Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì không ạ?

_ Cô Oanh, ngay bây giờ cô hãy ra sân bay đón Tổng giám đốc về công ti đi.- giám đốc nhìn tôi bình thản nói trong khi tôi đang trợn tròn mắt lên nhìn ông.

_ Tổng...tổng giám đốc ạ! Sao lại...

_ Cô mau đi nhanh đi nếu không muốn bị sa thải. À , giám đốc tên Kelvin, nhớ đấy, rồi cô mau đi đi.

Thật không thể tin được vậy hóa ra từ trước tới giờ là Tổng giám đốc làm việc ở nước ngoài chứ không phải là như tôi vẫn nghĩ. Hiện tại tôi đang ở sân bay, cầm trên tay tấm bảng ghi dòng chữ Kelvin vậy mà tôi vẫn không thể tin vào sự thật này. Lúc tôi thoát ra được khỏi dòng suy nghĩ của mình thì từ lúc nào đã có một người đàn ông đeo kính râm bản to đứng trước mặt tôi rồi.

_ Cô là thư kí của tôi sao? Tôi đứng đây được 15 phút rồi đấy.- người đàn ông khó chịu lên tiếng nói.

_ Tôi xin lỗi. Mời anh đi theo tôi chúng ta sẽ về công ti.

Người bên cạnh tôi thật đáng sợ và cũng thật lạnh lùng.

_ Cô không cần phải sợ tôi vậy đâu, nếu cô không làm gì sai thì tôi cũng không ăn thịt cô đâu mà sợ.

Anh nói thế tôi còn sợ hơn ấy chứ, nhưng sao tôi lại càm thấy giọng nói này quen quá nhỉ, ôi chắc tôi điên rồi đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta mà sao có thể quen được chứ.

_ Chào mừng Tổng giám đốc !!!!- cả một đội ngũ nhân viên hùng hậu chạy hết ra đại sảnh đứng thành hàng đống thanh nói, thật khoa trương!

Trải qua hơn nửa tiếng đống hồ trải qua các thủ tục chào hỏi rườm rà thì cuối cùng cũng được về bàn làm việc cón chưa kịp ngồi nóng chỗ thì tôi đã bị sai, phải nói số tôi làm chân sai vặt thì đúng hơn.

_ Võ Hoàng Oanh, mau pha cho tôi một li cafe đen đá.- vị Tổng giám đốc “ đáng quý” gọi đích danh tôi, tôi biết tên tôi đẹp nhưng không cần phải gọi cả họ lẫn tên tôi như vậy đâu!!!!

Cốc cốc cốc...

_ Cafe của anh đây!- tôi đặt nhẹ cốc cafe xuống rồi nhấc chân định bước ra khỏi phòng thì có giọng nói gọi giật tôi lại

_ Em thật sự không nhận ra anh hay là giả vờ vậy Oanh!

_ Xin lỗi nhưng, Tổng giám đốc, anh vừa nói gì tôi không hiểu!???

Ai nói tôi không nhận ra anh, Vũ Nam Khánh tên “ khủng bố”, nhưng tôi phải làm gì chứ, chẳng lẽ tôi phải vồn vã chạy ra ôm lấy anh khi vừa nhận ra anh à!????? Đúng là mới đầu tôi cũng không nhận ra anh ta, bây giờ anh ta trông nam tính chững chạc hơn hẳn và...đẹp trai hơn xưa.

_ Em ra ngoài làm cho tôi bản báo cáo doanh thu của công ti trong vòng 4 năm trở lại đây, sau đó xuống kho tìm cho tôi những mẫu quần áo bán chạy nhất trong 4 năm ấy cho tôi, phải tìm xong mới được ăn trưa.

Tên khốn, sau bao năm anh vẫn độc ác như xưa, nghĩ sao lại bắt tôi tìm tất cả những thứ đó chứ, lại còn tìm xong mới được ăn trưa, bây giờ đã gần tời giớ ăn trưa rồi vậy mà còn không cho tôi ăn nữa chứ, tìm xong mấy thứ đó thì anh cũng lo đi tìm xác tôi là vừa, hừ!!!!!

Suy nghĩ luôn không đi liền với hành động, tất nhiên tôi cũng chỉ giám rủa thầm anh ta thôi chứ biết làm sao được dù sao anh ta cũng là cấp trên, là người đứng đầu cái công ti này, tôi mà không nghe lời anh ta nhỡ bị sa thải thì làm sao. Thế là tôi ôm một bụng uất ức đi xuống nhà kho tìm đồ. Trời ạ! Cái nhà kho to tướng như vậy thì làm sao tôi tìm được chứ:” đồ “khủng bố”, tên khốn nạn, đồ ác độc.” tôi cứ vừa tìm vừa chửi tên Tổng giám đốc thối tha chỉ biết đày đọa nhân viên ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.