(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Mà người nam quân lâm thiên hạ, uy chấn bát phương, tại địa phương như: Tiên giới cũng là nhất phương hùng chủ...”
“Tên của bọn hắn lần lượt là...
Thánh Hậu - Âu Cơ
Long Chí Tôn - Lạc Long Quân”
Lạc Thần đột ngột hai mắt trợn trừng, cái miệng mở lớn bật người dậy làm vốn dĩ đang nép vào người hắn Bạch Tố Mai cùng Tần Mộng Ảnh thân thể lảo đảo.
Linh Vũ Thành - Phủ Thành Chủ.
Một Kiêu oan ức ngồi trong một đình viện uống rượu giải sầu, bị phụ thân cấm cửa khiến hắn không thể đích thân tham dự sự kiện quan trọng như Đấu Giá ội, điều này với một thiếu niên ham chơi năng động như hắn quả thật chẳng khác nào tra tấn.
“Tất cả là tại tiểu tử khốn khiếp đó!” Càng nghĩ đến kẻ kia Mộc Kiêu càng thêm tức giận, ném mạnh bình rượu quý xuống đất vỡ nát, bộ dạng chán chường đến cực điểm.
“Thiếu gia, thiếu gia” Một nô tài hấp tấp chạy đến, bộ dạng gấp gáp vô cùng.
“Hừ! Chuyện gì? Cẩn thận đánh gãy ngươi chân chớ” Mộc Kiêu bực tức chửi măng.
“Là Thiếu chủ, thiếu chủ đến chúng ta Phủ Thành Chủ rồi” Nô tài lắp bắp đáp.
“Thiếu chủ? Cái nhà này ta chính là thiếu chủ!” Mộc Kiêu say sỉn cười lạnh nói, linh lực chợt ngưng tụ ở lòng bàn tay, muốn võ chết tên nô tài này.
“Không, là thiếu chủ Thiên Mộc Tông, không phải nói thiếu gia” Nô tài sợ hãi quỳ xuống cung kính đáp.
“Cái gì? Là Mộc Hào thiếu chủ? Con mẹ nó sao không cho lão tử biết sớm?” Mộc Kiêu đứng bậc người dậy, say sỉn quét sạch, bộ dạng hớt ha hớt hải.
“Mộc Kiêu sư đệ, hấp tấp làm gì?” Chợt một âm thanh ôn hòa truyền đến, chỉ thấy một thiếu niên sở hữu mái tóc màu xanh lục, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao thẳng mặc trường bào trắng thong dong tiến đến.
“Ra mắt thiếu chủ!” Mộc Kiêu bộ dạng kiêu ngạo ngày thường biến mất, như chó quẩy đuôi cung kính khom người trước thiếu niên vừa đến.
Thiếu niên này chính là Mộc Hào, con trai tông chủ Thiên Mộc Tông, cũng chính là Thất cấp thế lực thiếu tông chủ, hơn hai mươi tuổi đã là Nguyên Anh Trung Kỳ cường giả, vượt qua phần lớn đệ tử Bát Cấp thế lực, vì thế được toàn bộ Thiên Mộc Tông ủng hộ, xem như niềm kiêu ngạo.
“Thiếu chủ không phải đến tham dự Đấu giá hội sao?” Mộc Kiêu nghỉ hoặc hỏi, theo lý mà nói hiện tại Mộc Hào phải ở Đa Bảo Các mới đúng.
“Vào trong rồi nói” Mộc Hào chỉ tay vào đình viện, dẫn đầu tiến vào ngồi xuống.
“Ta lần này va chạm đám người Nam Cung thế gia, làm lỡ mất thời gian bắt đầu đấu giá” Đợi Mộc Kiêu vừa ngồi xuống, Mộc Hào đã bình thản nói, dường như việc không tham dự sự kiện long trọng như Đấu giá Hội không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
“Lại là đám Nam Cung gia này, cứ như con rưồi bám lấy chúng ta Mộc Thiên Tông, đuổi mãi cũng không chịu đi” Mộc Kiêu sắc mặt lập tức không dễ nhìn nói
Nam Cung gia là một cái Thất cấp thế lực có lãnh thổ gần với Thiên Mộc Tông, gần trăm năm trước tại biên giới lãnh thổ hai thế lực xuất hiện một tòa Linh mạch, mặc dù Nam Cung gia phát hiện trước nhưng sau đó Thiên Mộc Tông lại dùng một chút thủ đoạn chiếm lấy quyền khai thác, từ đó hai thế lực như nước với lửa, chỉ cần có cơ hội là không ngần ngại va chạm.
“Mặc dù Nam Cung gia làm người ta chán ghét, bất qua thực lực xác thực. không thể xem thường, ta phải giãng co với bọn hắn khá lâu” Mộc Hào vẫn từ tốn nói, không kiêu không gấp, thậm chí còn đề cao đối thủ.
“Lần này không biết vị nào hộ tống thiếu chủ xuất hành?” Mộc Kiêu trong lòng khâm phục kính cẩn hỏi, với thân phận của Mộc Hào khi rời tông luôn có cường giả đỉnh cấp âm thầm bảo vệ....
Là một vị trưởng lão, hiện tại đang chào hỏi với Mộc Hoành thành chủ, ta không có hứng thú nên đến tìm ngươi tâm sự, cũng lâu rồi huynh đệ chúng ta chưa gặp mặt Mộc Hào ôn hòa nói.
Mộc Kiêu như được tắm gió xuân, trong lòng cảm động, phải biết với thân phận của Mộc Hào, tại Mộc Thiên Tông vô số người muốn cùng hắn kéo quan hệ còn không được, hiện tại đối phương lại chủ động tìm mình, Mộc Kiêu đột ngột cảm thấy như gặp được minh quân.
Thiếu chủ không tham gia đấu giá, bỏ lỡ cơ hội cạnh tranh Thiên Cấp, không biết trong tông có dị nghị gì hay không Mộc Kiêu rót đầy chén rượu, thăm dò hỏi.
Bọn hắn không dẩ# Mộc Hào bình thản lắc đầu, nhưng lời nói lại đầy bá khí, hẳn thở dài.
Nếu sớm biết chuyện ta đã chuyển Linh thạch cho Lý sư muội, hiện tại chắc muội ấy đang dự đấu giá đây Mộc Hào chép miệng, nhắc đến nữ tử kia hai mắt hắn hiện lên một tia kinh diễm.
Là Lý Trúc Loan nữ nhân kia Mộc Kiêu lúc này mới nhớ đến Tứ trưởng lão tại ba năm trước từng thu một nữ đệ tử của Lý gia làm đồ đệ, mà Lý gia cũng là một gia tộc không xa Linh Vũ Thành.
Không tệ, Lý sư muội mới gia nhập tông môn 3 năm đã có danh xưng đệ nhất mỹ nữ Thiên Mộc Tông, sư huynh còn là một người ngưỡng mộ đây, haha Mộc Hào uống cạn chén rượu cười to nói, nhớ đến nhan sắc của nàng trong mắt hắn xuất hiện một tia tham lam không dễ phát giác.
Mộc Kiêu lập tức vuốt mông ngựa: Có thể vào mắt thiếu chủ là phúc phần của nàng, ở tông môn biết bao nữ nhân ngày đêm trộm nhớ người đâu
Không nhắc đến chuyện này, nghe nói lần này sư đệ làm ra chuyện gì để thành chủ trách phạt Mộc Hào như vô tình hỏi.
Hừ, tất cả là tại tên khốn kia Nhắc đến chuyện này Mộc Kiêu lại tức giận, nốc cạn chén rượu, lầm bầm lầu bầu kể hết mọi chuyện cho Mộc Hào.
Ngươi nói thân pháp người kia biến ảo khôn lường, vượt cấp khiêu chiến dễ dàng như vậy Mộc Hào sắc mặt vốn bình thản hơi đổi.
Còn không phải sao tiểu đệ cũng giao du rộng rãi, chưa từng gặp thân pháp nào quỷ dị như vậy, lại thêm mấy loại Vũ Kỹ kẻ kia sử dụng uy lực kinh người, thậm chí còn có Pháp bảo phòng ngự ngăn được 2 con Liệt Diễm Điểu tự bạo Mộc Kiêu một mặt tham lam, lại nhớ đến phụ thân không cho mình đụng vào kẻ kia, hắn tức giận lớn tiếng nói.
Tên đó toàn thân đều là đồ tốt, đệ có thể không tham lam sao
Mộc Hào càng nghe càng hứng thú, trong mắt dị sắc chớp động, ra vẻ đồng cảm vỗ vai Mộc Kiêu an ủi nói: Mộc Hoành thành chủ không cho ngươi động đến kẻ kia là đúng, người như vậy sao có thể tầm thường thân phận đâu Biết đâu ngay cả chúng ta Thiên Mộc Tông cũng không chọc nổi
Phụ thân cũng nói như vậy, đệ nghe cũng có lý nên không xen vào nữa Mộc Kiêu lầu bầu nói, cơn say do men rượu ập đến khiến hắn ngã lăn ra bàn.
Mộc Hào nhìn tên ngốc say mèm, vẻ ôn hòa lễ độ vốn có chợt biến mất, trong mắt tràn ngập khinh thường, hắn nhếch miệng lẩm bẩm: Thật thú vị, chỉ hy vọng ngươi thật sự có bối cảnh che chở a
'Vươn người đứng dậy, Mộc Hào thong dong như một quý công tử, thong thả rời khỏi đình viện.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");