(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Không chịu nha, Kỳ Kỳ khiến con tim Dao Dao tan nát rồi sao?" Thiên Diệp Dao bụm chặt vị trí lồng ngực, gương mặt nhăn nhó ...
Lạc Nam khóe miệng co giật, trái tim đã bị gò núi to đùng trấn áp, nàng rờ cũng không tới đâu ...
"Dao Dao muốn tuyên chiến với Lạc Lạc ngươi, người thua phải tránh xa Kỳ Kỳ ... " Thiên Diệp Dao đứng bật người dậy, chỉ vào hắn nũng nịu nói ...
“Haha, thông minh như nàng quê ta rất nhiều, Kỳ Kỳ vốn là vị hôn thê của ta, sao phải chấp nhận điều kiện buồn cười đó?" Lạc Nam cười lớn nhún vai ...
"Nữ nhân có bệnh ngươi cẩn thận cái miệng của mình, bổn tọa không bệnh như nguoi ... " Diễm Nguyệt Kỳ ngạo kieu mở miệng, nhấp một ngụm trà Lệ Huân đưa đến ...
"Hức, hức ... các ngươi khi dễ Dao Dao, ta sẽ tức giận ... " Thiên Diệp Dao ủy khuất thút thít, bất quá tính cách lạnh lùng kia vậy mà lại không xuất hiện ...
Hiển nhiên cũng không phải thật sự tức giận ...
Thấy nàng không thay đổi tính tình, đám người thở phao một hơi nhẹ nhõm ...
Tính cách còn lại của Thiên Diệp Dao quá mức ngang tàn, họ không muốn đối mặt ...
"Lạc Nam công tử, có dám chiến với ta một trận?"
Đúng thời điểm này, một âm thanh tràn ngập chiến ý vang lên, chính là U Cơ ...
Đám người nhìn qua, U Cơ một thân chiến giáp đen kịch, hai mắt sắt lẹm đen tuyền như bóng đêm khóa chặt lấy hắn ...
"Các nàng sao cứ thích đánh nhau? Chiến đấu cùng mỹ nhân chính là tra tấn ta, so với chém chém giết giết, ta càng thích nhâm nhi cùng các nàng hơn ... " Lạc Nam lắc đầu thản nhiên nói ...
Diễm Nguyệt Kỳ lườm tên này một cái, lại bắt đầu giở thói phong lưu rồi ...
“Hừ, ngươi chiến với Liên Nga được, lại không chiến cùng ta, xem thường ta là yêu thú sao?" U Cơ cười lạnh, úp một cái sọt lên đầu hắn, muốn ép tên này chiến đấu ...
“Phụt ... "
Lạc Nam không nhịn được phun ra một ngụm trà, dở khóc dở cười:
“Làm ơn đi, thê tử của ta có hai người là yêu thú đấy ... ”
U Cơ nghe vậy sắc mặt diệu lại một chút, hừ lạnh một tiếng không thèm nói
gì ..
Biết hiện tại không thích hợp chiến đấu, chẳng qua nàng cũng là phần tử hiếu chiến, không nhịn được mà thôi ...
"Lạc Lạc có thê tử Yêu Thu? Mau cho ta xem!" Thiên Diệp Dao hứng thú tràn đầy trở lại, ngay cả Diễm Nguyệt Kỳ cũng bỏ qua một bên, cười rạng rỡ nói ...
"Các nàng đang bế quan, không tiện!" Lạc Nam thở dài lắc đầu ...
“Kỳ Kỳ ngươi xem, Lạc Lạc trăng hoa như vậy, làm sao xứng đáng với ngươi?" Thiên Diệp Dao chu môi, lập tức xoay sang đốt nhà khiến đám người giật giật gương mặt ...
"Bổn tọa cho phép chàng trăng hoa thì sao nào?" Diễm Nguyệt Kỳ hỏi lại, dung nhan thành thục cao quý không để ý chút nào ...
Chúng nữ bó tay, nam nhân phong lưu không nói, ngay cả nữ nhân cũng ra sức tán đồng, làm sao cứu chữa?
Không thể không nói, nhân vật trên Hoàng Kim Bảng đều có chút vấn đề về thần kinh ...
Đung luc nay, Lac Nam muon vao chinh su, nhin sang A Lien Nga tram ngâm
hỏi:
"Á Liên tướng quân, ta hỏi một câu hơi tế nhị, không biết Tinh Linh các nàng có cho thuê người không? ta cần Tinh Linh để chăm sóc dược điền ... "
Á Liên Nga lắc đầu, hết sức nghiêm túc nói: "Tinh Linh Nữ Quốc có quy tắc rõ rang, toc nhan có thể tự nguyện roi đi không ep buoc, chỉ la sau đo không con là người thuộc Tinh Linh Đảo nữa, nếu có trở về cũng chỉ trong vai trò là Khách ... "
Lạc Nam nhíu chặt lông mày, như vậy chẳng khác nào bị nhà mẹ đẻ đuổi đi nếu lấy chồng? quy tắc như vậy có phần cổ hữu a ...
“Lạc Nam ca ca, Á nhi có quà cho ngươi!"
Trong lúc hắn đang trầm tư, âm thanh vui mừng hớn hở từ xa ...
Một tiểu cô nương Tinh Linh Tộc với mái tóc vàng cao quý, diện mạo phấn điêu ngọc trác, như búp bê bước ra từ cổ tích đang chạy đến ...
Toàn thân mặc váy công chúa hồng nhạt, mắt to tròn mặt trái xoan, môi hồng chúm chím lanh lợi đáng yêu, hết sức dễ gần ...
Đám người nhìn qua, trong mắt cùng lúc xuất hiện vẻ triều mến ...
Diện mạo của cô bé Tinh Linh này có thể sánh ngang Kim Nhi, bộ dạng bẩn thỉu đã sớm biến mất ...
Lạc Nam giật mình bật thốt lên:
"Muội là Á Nhi?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");