Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 48: Nàng từ bé đã ở Sơn Mộc Lâm sao?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lạc Thần nhìn thân thể trần truồng của nàng, lại nhìn đôi mắt trong sáng thánh thiện. Trong lòng không có một tia dục vọng, chỉ có một cảm giác thân tình ấm áp lan tỏa trong tim.

Đưa tay vuốt máy tóc bạc trắng của nàng, mĩm cười ôn nhu nói:

“Nàng từ bé đã ở Sơn Mộc Lâm sao?”

Bạch Tố Mai hơi đảo mắt suy nghĩ, nàng hơi lúc lắc đầu nhỏ khẽ nói:

“Thiếp chỉ nhớ rằng từ khi có nhận thức đến nay đã sống ở nơi đó, còn có phải từ bé hay không thì không rõ ràng”

Thương tiếc nựng gò má mịn màn của nàng, Lạc Thần khẳng định nói:

“Sau này ta sẽ mang nàng đi khắp thế gian, cùng chinh phục mảnh thiên địa này!”

“Vâng, thiếp sẽ đi đến bất kỳ đâu, chỉ cần nơi đó có chàng, chủ nhân của thiếp” Tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc, Bạch Tố Mai thỏa mãn nhắm mắt.

Vô thanh thắng hữu thanh

Hai trái tim như cùng một nhịp đập, chợt Bạch Tố Mai ngước đầu, ngây thơ nhìn hắn dò hỏi:

“Có thứ gì cứ đâm vào thiếp”

Nói xong không đợi Lạc Thần phản ứng, bàn tay mềm mại thon thả nắm lấy cây gậy thịt nóng hổi đang cương cứng kia, tò mò vuốt vuốt bóp bóp.

Hít

Lạc Thần hít sâu một hơi, cảm giác thoải mái nói không thành lời, bất quá nhìn vẻ mặt ngây thơ thánh thiện của nàng, Lạc Thần đè ép dục vọng, thầm nghĩ sau này cần từ từ dạy dỗ nàng, nhìn nàng thánh khiết hắn không nỡ xuống tay.

“Muốn xem thứ đó sao?” Lạc Thần vuốt ve mái tóc mềm như mây ôn hòa hỏi.

“Ưm, cảm giác thật thú vị” Tay nàng vẫn lưồng trong quần hắn, ngây thơ đáp. ứng.

'Trước vẻ mặt tò mò đáng yêu của Bạch Tố Mai, một quái vật lớn vừa dài vừa cứng có các đường gân hơi dữ tợn xuất hiện, mà bàn tay nàng vẫn đang nắm lấy nó.

“Nó là?” Bạch Tố Mai hơi đỏ mặt, lông mi bạch run run, hoocmon Thần tính mạnh mế từ thứ đó truyền ra khiến tim nàng đập thìn thịt.

“Là bảo bối của ta, cũng là bảo bối của nàng” Lạc Thần hơi trêu chọc nói.

“Bảo bối của thiếp?” Bạch Tố Mai hai mắt chớp chớp.

“Đúng rồi, cũng như nơi này của nàng cũng là bảo bối của ta” Lạc Thần tinh nghịch mĩm cười, bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên gò mu tuyết trắng, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ưm, Ư, là dùng để giao phối sao?” Bạch Tố Mai thân thể run nhẹ, kiều hừ nói khiến Lạc Thần xém tí sặc nước bọt.

Hắn dỡ khóc dỡ cười gật đầu: “Đúng rồi! Là thứ ta dùng để sanh tiểu xà cùng nàng”

Bạch Tố Mai hai mắt mở to, gò má ửng hồng như đào mật, lúc này dù nàng ngây thơ vẫn hiểu được ý hắn muốn truyền tải, miệng nhỏ ỏn ẻn đáp:

“Vâng”

Nhìn bộ dạng đáng yêu hết phần người khác của nàng, Lạc Thần cưng chiều tìm đến đôi môi đỏ hồng ướt át, ôn nhu ngậm lấy.

“Ưm,ưm”

Chụt chụt

Môi nàng thơm quá, lại mềm mại như nhun, Lạc Thần quấn lấy hai cánh môi, mút lấy môi trên một lát lại tìm đến môi dưới của nàng, Bạch Tố Mai toàn thân run lẩy bẩy, bộ ngực no đầy phập phồng theo từng hơi thở, đứng im mặc hắn nhấm

nháp đôi môi như hoa của mình.

“Thích không?” Nhìn đôi môi kiều diễm đã hơi sưng đỏ, gương mặt thánh thiện của nàng chuyển sang màu hồng, Lạc Thần cười hỏi.

“Đó gọi là gì? Thật kỳ diệu” Nàng vươn cái lưỡi ẩm ướt liếm liếm nơi khóe môi, nàng rất thích hành động vừa rồi của hắn, nó khiến nàng hấp thụ được hơi thở của

hắn, khiến lòng nàng hưng phấn khó hiểu.

“Gọi là hôn, là một hành động biểu hiện tình cảm tuyệt vời” Lạc Thần giải thích.

“Hôn sao? Thiếp rất thích được chàng hôn, chủ nhân của thiếp” Bạch Tố Mai miệng phun hương lan, chân thành nói.

“Vẫn còn một cách hôn khác, nàng muốn thử không?” Lạc Thần hai tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, kề trán hai người sát vào nhau, thầm thì nói.

“Mau cho thiếp!” Bạch Tố Mai vểnh môi, hơi ngẩng đầu lên chờ đợi.

“Vươn cái lưỡi nhỏ xinh của nàng ra nào!” Lạc Thần ngắm nhìn đôi môi kiều diễm chờ đợi.

Bạch Tố Mai hé mở hai cánh hoa, lộ hai hàm răng đều đặn trắng nhue sao trên trời, cái lưỡi hồng ẫm ướt dịch ngọt của nàng xuất hiện.

Lạc Thần không chần chờ, hé miệng nút lấy.

Chụt chụt chụt

Hai con rắn nướt quấn chặt lấy nhau, cùng trao đổi nước miếng từ miệng đối phương, Lạc Thần ôn tồn chiếm hữu cái lưỡi của nàng một cách dịu dàng nhưng cũng đầy bá đạo, nước bọt của nàng hầu như bị hẳn hút sạch, cảm nhận quỳnh

tương ngọc dịch đó khiến hắn mê say.

“Ưm, ưm” Bạch Tố Mai thoáng rên rỉ, cảm nhận chủ nhân yêu thích lưỡi nhỏ của mình khiến nàng hạnh phúc.

Thật lâu, tách ra.

Nhìn hai mắt nàng khép hờ mê ly, bên dưới hang động bí ẩn hơi rÏ nước, Lạc Thần biết cũng nên tạm dừng, nếu không hắn cũng mất kiểm soát mà đè nàng ra mất.

Hắn ôn nho gạt đi giọt nước bọt còn đọng nơi khóe miệng giai nhân, an ủi nói:

“Nàng trước tiên ổn định cảnh giới, thời gian chúng ta còn rất dài”

Bạch Tố Mai mặc dù còn luyến tiết một chút nụ hôn ướt át kia, bất quá nàng vừa hóa hình, tu vi cũng có gia tăng, cần bế quan thời gian ngắn vững chắc cảnh giới.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.