(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tại một thôn xóm nhỏ...
Ba thân ảnh thong dong xuất , đó là một thiếu niên bề ngoài anh tuấn, toàn thân y sam giản dị... Bên cạnh hắn là hai người mặc áo choàng rộng thùng thình, lại che mặt đội đấu bồng, không phân biệt được nam hay nữ...
“Nơi đây phần lớn là nhân loại bình thường” Thiếu niên hướng hai người bên cạnh truyền âm...
“Đương nhiên rồi, nơi đây cường độ linh khí nhàn nhạt, lại hoang vu vắng vẻ, tu sĩ thỉnh thoảng ghé ngang cũng không dừng chân bao lâu...” Một người trong đó ôn nhu đáp...
“Bất quá đã có người ở, xem ra chúng ta cách thành trì tiếp theo đã rất gần” Người còn lại gật đầu nói...
Lạc Thần cùng hai nữ Trúc Loan và Tố Mai đã liên tục di chuyển 3 ngày mới đến được nơi này... Nhân loại nơi đây chủ yếu làm nông kiếm sống, không khí có phần an tường, so với thành trì phồn hoa tràn ngập tranh đấu như Linh Vũ Thành cũng có cái hay riêng...
“Dừng chân nghỉ ngơi một chút đi” Lạc Thần lên tiếng đề nghị...
Hai nữ mĩm cười gật đầu, liên tục di chuyển cũng có phần nhàm chán, mặc dù thỉnh thoảng có vài yêu thú chặn giết nhưng không trở ngại quá lớn đối với tổ hợp
3 người...
Ba người bước vào quán nước ven đường, chỉ thấy chủ quán là một đôi lão phu thê, mái tóc trắng bạc cả đầu...
Bà lão lưng còng, ông lão lại cụt một cánh tay...
“Kính chào quý khách, không biết ba vị dùng gì?” Bà lão niềm nở lên tiếng hỏi...
Ông lão nhanh nhẹn tiến đến lau chùi bộ bàn ghế đã cũ, mời bọn hắn ngồi xuống...
“Không biết quán mình có nước uống nào giải khác tốt?” Lạc Thần mĩm cười hỏi...
“Haha, quý khách tìm đúng chỗ rồi, tại chúng tôi Đệ Nhất quán, các loại nước giải khác đều có, trà xanh, mía xây, nước hoa quả các loại...” Ông lão cười haha hào phóng nói...
Lạc Thần ba người khóe miệng co giật, thầm đánh giá hoàn cảnh quán xá, vài bộ bàn ghế đã củ, lều tranh vách lá, vài khóm mía kế bên, các loại trái cây bày biện khá gọn gàng ngăn nắp...
Tuy nghèo nhưng sạch sẽ vô cùng...
Bất quá để đặt tên Đệ Nhất Quán, cái này...
“Lão bá cho ta một bình trà xanh loại tốt nhất, hai phần nước hoa quả” Lạc Thần trong lòng im lặng, gật gật đầu nói...
“Không thành vấn đề” Bà lão cười tươi rối, bất đầu pha trà...
Ông lão còn một tay cũng hăng hái sách lên một con dao nhọn, thành thạo gọt trái cây, lại đưa bà lão dùng cối ép thành nước, dùng vải mỏng lượt kỹ lưỡng, để phần nước lại vào chén...
“Kính mời quý khách” Ông lão mang ra bàn...
“Đa tạ lão bá” Lạc Thần gật đầu, quay sang hai nữ cười nói: “Các nàng cũng uống đi”
Hai nữ cởi xuống đấu bồng để lộ mái tóc búi gọn trên đầu, nhẹ nhàng nhấc lên một phần khăn che mặt, ưu nhã thưởng thức...
Hai đôi mắt đẹp lóe sáng, đồng thanh thốt lên: “Ngon quá!”
“Haha, đương nhiên rồi...trái cây toàn bộ chính tay lão hủ chăm sóc, đều dùng loại trái tốt nhất, ngọt nhất” Lão già đắc ý vuốt râu...
Lạc Thần cũng tò mò nhấc lên chung trà, một ngụm vào miệng, chỉ cảm thấy thanh tân trong miệng, mùi thơm nồng vô cùng..
“Trà ngon, không hổ danh Đệ Nhất Quán” Lạc Thần âm thầm khâm phục nói...
Với tu vi của bọn hắn hiện tại, đã không cần ăn uống như nhân loại bình thường, các loại món ăn cực khó vào mắt... Không nghĩ tới chỉ ở một quán xá nhỏ nếm được dư vị thơm ngọt...
“Đa ta quan khách quá khen” Vợ chồng lão bá cười híp mắt...
Mà lúc này, ở bàn bên cạnh, vài người thôn phụ có bộ dạng bình thường, thân mặc áo vải xì xào to nhỏ:
“Bà nghe gì chưa? Nữa năm gần đây thôn trấn xung quanh chúng ta liên tục xảy ra mất tích, thậm chí có nơi toàn thôn biến mất một cách ly kỳ”
“Ông nhà tôi cũng nói, bất quá hơn một tháng gần đây sự việc không diễn ra nữa, không hiểu xảy ra chuyện gì...”
“Có khi nào yêu thú xâm lấn không? Hiện tại chúng đã ăn no nên tạm dừng lại”
“Tôi làm sao biết? Cầu trời phù hộ sự việc đừng lan đến xóm chúng ta a” Lạc Thần và hai nữ liếc nhau, âm thầm gật đầu, các thôn dân mất tích rõ ràng do Huyết Linh Tam Kiệt gây ra, hiện tại bị Lạc Thần phá đám nên mọi chuyện xem
như tạm thời ổn định...
Nghĩ đến đây, Lạc Thần âm thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cảm thấy hành động hôm đó của mình xem như không uổng...
“Lão già, mau cho vài ấm trà” Một âm thanh ngạo nghễ vang lên...
Lạc Thần thoáng quan sát, đây là một nhóm tu chân giả, đồng phục đồng điệu màu vàng đất, có tất cả 5 người, tu vi cao nhất là một Trúc Cơ Viên Mãn...
Xem ra là người thế lực nào đó...
Hắn không tiếp tục quan tâm, cùng hai nữ nhàn nhã uống trà...
“Có ngay thưa quý khách” Vợ chồng ông lão lại tiếp tục bận rộn...
Mà lúc này, đám tu chân giả cũng chú ý đến ba người Lạc Thần, hắn bộ dạng anh tuấn lại thêm con mắt bạc quả thật dễ gây nổi bậc, huống hồ hai nữ trùm kín
toàn thân càng dễ gây chú ý...
Âm thầm quan sát, cả đám kỳ quái phát hiện đây rõ ràng là ba người bình thường a...
Tình huống này có hai trường hợp, một là đối phương quả thật là người bình thường, hai là người ta tu vi quá cao, bọn hắn nhìn không thấu...
Dù ở trường hợp nào, tốt nhất không gây sự cùng đối phương là được... Không lâu sau, lại có một người vào quán...
Đây là một tên hòa thượng, đầu trọc, thân mặc sa y, chân trần... tuổi tâm trung niên...
“Dị
Hoàng Thượng đột ngột thốt lên một tiếng, như có thâm ý liếc nhìn Bạch Tố Mai...
Lạc Thần nhíu mày, Hòa thượng tuổi trung niên kia có Nguyên Anh Viên Mãn †u VÍ...
Ở một quán nước nhỏ lại vô tình chứng kiến nhiều người tu chân, chuyện này cũng quá trùng hợp đi...
Bất quá không liên quan đến hắn, Lạc Thần hướng hai nữ gật đầu, gọi lão bá tính tiền...
“Của chư vị tổng cộng 9 đồng” Lão bá cho biết...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");