Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 133: Hơn ai hết hắn hiểu tỷ tỷ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngồi đối diện Băng Dũng là một thanh niên bộ dạng bình thường, thân mặc y sam, cầm trên tay một thanh vũ phiến...

Nhìn viên cờ đen y sam thanh niên đặt xuống, như thập diện mai phục toàn bộ bàn cờ, khiến cờ trắng của mình không còn đường lui...

Băng Dũng lắc đầu cười khổ, chắp tay bái phục nói: “Quân sư kỳ nghệ siêu quần, Băng Dũng tâm phục khẩu phục”

Thanh niên kia lắc đầu, khiêm tốn cười nói: “Điện hạ quá khen, Trần mỗ may. mắn mà thôi”

“Băng Dũng thua liên tục chín ván, sao có thể chỉ là may mắn?” Băng Dũng lắc đầu...

“Chuyện lần trước Trần mỗ đề nghị, điện hạ liệu đã cân nhắc?” Trần quân sư từ tốn hỏi...

Nói đến chính sự, Băng Dũng hai mắt nghiêm nghị, khí thế toàn thân thay đổi, hắn trầm giọng nói:

“Người kia, thật sự đáng giá ta làm như vậy?”

“Hoàn toàn đáng giá” Trần quân sư gật mạnh đầu, nghiêm nghị nói:

“Vũ kỷ quỷ dị, Thân Pháp bất phàm, Linh Thể Song Tu, trong thời gian ngắn chiếm lấy trái tim Bách Diện Tiên Tử”

“Người như vậy còn không đáng sao?”

Nghe Trần quân sư một lần nữa nhấn mạnh, Băng Dũng hai mắt lấp lóe, nghe đến Bách Diện Tiên Tử trong lòng càng giật thót một cái, cảm thấy khó tin vô cùng...

“Nhưng hắn còn quá trẻ” Băng Dũng đăm chiêu...

“Chính vì hắn chưa trưởng thành, là thời điểm tốt để chúng ta ném cành ô liêu, đợi người kia một khi lớn lên, sẽ như rồng ra biển lớn, hổ về sơn lâm, khi đó sợ rằng đem giang sơn Băng Huyền Đế Quốc ra cám dỗ, cũng chưa chắc đánh động được đối phương”

Trần quân sư nói một tràn dài...

Băng Dũng hai mắt lấp lóe, hơn ai hết hắn hiểu Trần quân sư là người như thế nào, năm xưa mình cũng phải bỏ một cái giá cực lớn, cộng thêm ân tình nặng sâu mới thỉnh được đối phương rời núi phò trợ...

'Từ ngày có Trần quân sư gia nhập dưới trướng, mọi việc trong ngoài Băng Dũng phi thường thuận lợi, từ chiêu binh mãi mã đến thu phục hiền tài đều như. mây trôi nước chảy...

Đối với vị này Trần quân sư quả thật xem như thần minh...

“Không còn cách khác mời chào đối phương sao?”

Băng Dũng hít sâu một hơi, Trần quân sư đưa ra cái giá quá lớn khiến hắn bâng khuâng, cái giá này nếu say lầm chỉ sợ cả đời hắn sẽ hối hận...

“Không, người này xem nhẹ tiền tài, công danh lợi lộc, thứ hắn quan tâm nhất chính là thân nhân của mình, điện hạ muốn được hẳn toàn tâm phù trợ, chỉ có thể trở thành người thân của hắn...” Trần quân sư gật đầu chắc nịch...

“Ta sẽ suy xét” Băng Dũng thở dài nặng nề...

“Không cần suy xét, ta chấp nhận...” Một âm thanh u nhã vang lên, bên ngoài đình viện đi đến một nữ tử che mặt...

Nàng có mái tóc đen tuyền cao quý, đôi mắt xanh thẫm như đại dương mênh mông, thân mặc cung trang ôm sát có thể, để lộ các đường cong chết người trên thân thể...

“Tỷ, ngươi?” Băng Dũng đứng dậy...

“Hừ, làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, ngươi không nhớ mẫu thân chúng ta là thế nào chết sao?” Nữ tử vừa bước vào hừ lạnh nói...

Nàng là tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ với Băng Dũng, cũng là Băng Huyền Đế Quốc 'Tam Công Chúa - Băng Lam Tịch...

Khác với hai vị công chúa còn lại dòm ngó ngôi thái tử, nàng chỉ muốn toàn lực giúp đỡ đệ đệ ruột thịt của mình leo lên chiếc ghế đó...

“Nhưng muốn tỷ đường đường thân phận này, lại phải thi triển mỹ nhân kế với một thiếu niên, ta sao có thể không do dự?” Băng Dũng gương mặt không dễ nhìn...

“Thận phận của ta cao quý lắm sao? Nếu ngươi tranh đoạt Thái Tử thất bại, chỉ sợ ta lập tức trở thành đồ chơi trong tay người khác” Nữ tử bình thản nói...

“Cái này...” Băng Dũng câm nín, mặc dù gần đây thế lực của hắn có sự tiến bộ, nhưng so ra vẫn thua các vị còn lại...

“Điện hạ cùng công chúa yên tâm, người kia ngay cả Bách Diện Tiên Tử còn đem lòng yêu thích, đương nhiên sẽ không để công chúa chán ghét đấy” Trần quốc sư lên tiếng hòa giải...

Hắn chính là người đưa ra mưu kế lần này, hơn nữa còn là một điên cuồng chi kế...

Để một vị Cửu Cấp thế lực công chúa thi triển mỹ nhân kế với một thiếu niên trẻ tuổi, chỉ với mục đích lôi kéo đối phương...

Thử hỏi trên đời còn chuyện gì điên rồ hơn sao?...

“Nghe quân sư nói ta lại càng đối với người kia cảm thấy hứng thú đâu” Nữ tử ưu nhã cười, mắt đẹp luân chuyển...

“Các ngươi, tức chết ta” Băng Dũng giậm chân, phất tay rời đi, hiển nhiên ngầm chấp nhận...

Hơn ai hết hắn hiểu tỷ tỷ của mình cô đơn như thế nào, mẫu thân mất sớm, phụ thân là Hoàng Đế trăm công nghìn việc, hắn thân là Đệ đệ cũng chỉ lo bế quan tu luyên, rất hiếm khi bồi tiếp nàng...

Hiện tại có kẻ gây nên hứng thú của nàng, tin tưởng tỷ tỷ hắn sẽ không bỏ qua...

“Trần quân sư, có thể cho ta biết thêm chút thông tin về “phu quân” không?” Băng Lam Tịch u thanh khẽ nói...

Trần quân sư gật đầu, từ nhẫn trữ vật lấy ra một bức họa...

Băng Lam Tịch đưa tay tiếp nhận, chỉ thấy bên trong là hình vẽ một thiếu niên cao lớn, gương mặt anh tuấn kết hợp với con mắt độc nhất màu trắng bạc khiến đối phương tà dị vô cùng...

Sau lưng thiếu niên, một con gấu lớn hư ảnh cuồng bạo gầm thét, như chấn thiên động địa...

Bên dưới là vài hàng chữ tóm tắt về thiếu niên một cách sơ lược: Đào hoa, bá đạo, xem thường Huyết Linh Tông trưởng lão, vung tiền như rác đối với nữ nhân, vượt cấp chiến đấu đơn giản, ký khế ước Đồng Sinh Cộng Tử cùng Nhã Băng Tiên Tử...

“Lần cuối chúng ta chia tay tại Linh Vũ Thành” Trần Quân Sư nói thêm...

Băng Lam Tịch đôi môi đỏ khẽ nhếch, một vếch nứt hư không hiện ra bên cạnh nàng, chân ngọc uyển chuyển bước vào, âm thanh u nhã như lan vẫn còn Vang vọng...

“Tiểu Thần, đừng để thiếp thân thất vọng a...”

Nhìn khe hở hư không khép lại, Trần quân sư một mình đứng trong đình viện, vũ phiến phe phẩy, mĩm cười lẩm bẩm nói:

“Công tử, tặng ngươi một mỹ nhân hiếm có, chúc vui vẻ a...”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.