Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 124: Trong lòng nàng xấu hổ muốn chết




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mộc Tử Âm nhắm chặt hai mắt, lông mi dài quyến rũ run rẩy, má đào ửng hồng, đôi môi đỏ mộng hé mở, thổ khí như lan, quyến rũ đến cực điểm...

Trong lòng nàng xấu hổ muốn chết, trước mặt đồ nhi nàng lại bất lực nhận lấy nam nhân khi dễ...

Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại không có cảm giác chán ghét, trái lại có một tia kích thích khoái cảm khó hiểu...

“Chẳng lẽ ta là nữ nhân dâm đãng sao?” Mộc Tử Âm thầm mắng chính mình...

Thật ra đây không phải lỗi của nàng, bản thân Mộc Tử Âm đang trong giai đoạn thành thục của người phụ nữ, nhu cầu ở tuổi này cao vô cùng, nhưng trước đây lại chưa hề hưởng thụ đỉnh cao của tình dục cùng chồng cũ, chỉ làm cho qua loa có lệ mà thôi...

Hiện tại sau lần trước được Lạc Thần đưa lên đỉnh, nữ nhân trong đời lần đầu nếm được mật ngọt, từ đó kích thích sự mẫn cảm của thân thể thành thục, hiện tại Lạc Thần chỉ mới đánh bờ mông tròn mà âm đạo mê người đã sớm ướt nhẹp...

Nhìn bộ dạng quyến rũ tận cùng của nàng, Lạc Thần không thể không mở miệng khen ngợi:

“Loan nhi, nàng xem Tử Âm có đẹp không? Đúng là vưu vật của ta”

“Sư phụ quả thật rất đẹp” Lý Trúc Loan thẩn thờ đáp, sự thành thục từng trãi của sư phụ quả thật có thể mê hoặc bất kỳ nam nhân nào, ngay cả nàng cũng ngưỡng mộ...

“Tử Âm nghe không? Nàng đang trần truồng trước mặt đồ đệ, lại sắp được sủng ái, thích không?” Lạc Thần thò tay trêu chọc khe thịt ẩm ướt, bắt đầu mở. miệng kích thích nàng...

“Phi, cầm thú” Mộc Tử Âm rốt cuộc nhịn không được, trừng lớn mắt nhìn hắn chửi măng...

“ƯmƯ"

Lạc Thần nhân cơ hội ép người lên thân nàng, miệng rộng lập tức khóa chặt đôi môi kiều diễm...

Mộc Tử Âm chỉ có thể rên hừ hừ trong cổ họng, vươn tay muốn đẩy hắn nhưng bị không gian Linh Giới Châu trói chặt, chỉ có thể nằm im chịu đựng, mặc cho cái lưỡi của nam nhân kia tung hoành ngang dọc trong cái miệng thơm ngát, liên tục cướp lấy hương tân ngọc dịch của mình...

Lạc Thần đương nhiên không hài lòng với bấy nhiêu đó, một tay đã leo lên đỉnh núi hùng vĩ, cảm thụ đôi gò bông đào tròn trịa mềm mại, thô bạo xoa bóp

thành muôn hình vạn trạng...

Một tay khác đã tách nhẹ hai môi thịt ẩm ướt, ngón trỏ bắt đầu tiến vào hang động tuyệt diệu thám hiểm...

“Ơ, Ưm, hừ hừ hừ hừ”

Mộc Tử Âm dâm thủy trào ra như suối, ba bộ vị mẩn cảm nhất thân thể đang bị xâm chiếm, lại trước sự quan sát của đồ đệ mình, mang lại kích thích vô hạn, nàng rất nhanh đã lên đến đỉnh...

Dâm thủy cuồn phún...

Lạc Thần lấy ra bàn tay ướt nhẹp nơi cửa âm đạo, tách môi nhìn ngắm khuôn mặt đỏ hồng còn sót lại một tia dâm ý của nàng...

“Sướng không bảo bối?” Hắn cười cười hỏi, không quên xoe tròn nhẹ đầu núm vú đã cương cứng của nàng...

Mộc Tử Âm vẫn còn trong cơn cao triều, chưa bị xâm nhập đã lên đỉnh khiến nàng hận không thể tìm cái lỗ chui vào...

Nàng quay mặt đi không thèm để ý đến hản...

Lý Trúc Loan ngồi cạnh quan sát cũng đã sớm lên cơn động tình, hô hấp đã bắt đầu dồn dập, nhìn nam nhân mình yêu thân mật cùng sư phụ, đây là trãi nghiệm độc nhất vô nhị mà đời này nàng được chứng kiến...

Bất quá trong lòng lại không có một tia ghen tuông, cả hai người đều là thân nhân quan trọng của nàng, nhìn họ hạnh phúc nàng chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác là lạ, như muốn được tiếp tục chứng kiến...

Lạc Thần đột ngột vươn người đứng dậy, bước đến kéo lấy cánh tay mềm mại của Lý Trúc Loan, hắn cúi đầu hôn nhẹ vào cái trán trơn bóng của nàng, vuốt ve mái tóc bóng mượt, tà dị cười thủ thỉ:

“Muội nứng hả?”

“Huynh...lưu manh” Lý Trúc Loan thẹn thùng vô hạn, bàn tay trắng như phấn nên nhẹ vào ngực hắn, dậm chân mắng...

“Hôm nay, muội làm người đàn bà của huynh nhé?” Lạc Thần ôm chặt vòng eo nàng, ba mắt nhìn nhau, hắn nghiêm túc nói...

“Mi òn sư phụ?” Lý Trúc Loan sắc mặt đỏ bừng, đôi môi nhỏ xinh không tự chủ cười mĩm vì hạnh phúc, định mở miệng đồng ý nhưng lại thấy Mộc Tử Âm đang trừng mắt nhìn mình...

“Nàng ấy cũng trốn không thoát, không nghe lời ta tiếp tục sử dụng gia pháp hầu hạ, quan trọng là ở muội” Lạc Thần bá đạo nói khiến Mộc Tử Âm hận không thể cắn tên này một ngụm...

“Muội đồng ý! Không những hôm nay, mà mãi mãi muội cũng là người đàn bà của huynh” Lý Trúc Loan như lấy hết can đảm lý nhí nói, xuội lơ tựa vào lòng hắn...

“Sau này gọi ta phu quân hoặc lão công”

Lạc Thần nghe nàng nói trong lòng tự hào vô hạn, cúi đầu tìm đến môi hồng chúm chím...

“ƯỨm"

Lý Trúc Loan ưm lên một tiếng, hơi ngẩng đầu dâng hiến hoa thơm, mặc cho tình lang xâm phạm, mắt đẹp nhắm lại...

Môi nàng mềm mịn, lại thơm ngát như hoa, Lạc Thần ôn nhu nhấm nháp, không vội vả vồ vập như đối với Mộc Tử Âm, dù sao thì đây là lần đầu hai người hôn môi, hắn sẽ lưu lại kỷ niệm đẹp nhất trong lòng nàng...

Nhìn nam nhân cùng đồ đệ của mình ôm hôn thắm thiết, lại thấy sắc mặt hạnh phúc của đồ đệ, Mộc Tử Âm thầm than nhẹ một tiếng, trong đầu thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ kiếp trước ta nợ tên này nhiều lắm sao?” Chụt chụt

Âm thanh nước bọ hòa lẫn đã vang lên, Lạc Thần bắt đầu tiến công vào bên trong miệng, cái lưỡi ân cần tách nhẹ hai cánh môi của nàng, đảo quanh liếm láp răng ngọc như bắp, lúc này mới cuốn lấy cái lưỡi trinh nguyên...

Hừ

Lý Trúc Loan chỉ cảm thấy toàn thân bay bỏng, cổ họng thỉnh thoảng hừ nhẹ một tiếng, thả lỏng toàn bộ thân thể mặc cho nam nhân ôm ấp, nàng ngô nghê trúc trắc đáp lại cái lưỡi của hắn, thỉnh thoảng răng ngọc va đập vào răng hắn khiến nàng vừa thích thú vừa xấu hổ...

Nàng là đệ nhất mỹ nữ Thiên Mộc Tông, là đóa hoa được vô số đệ tử theo đuổi, thậm chí thiếu chủ Mộc Hào từng nhiều lần cố gắng tiếp cận nhưng không thành...

Không nghĩ tới vừa gặp người này đã dính phải bùa yêu, thầm nghĩ dù đời này hạnh phúc hay gian khổ cũng sẽ không hối tiếc...Vì ít nhất hiện tại nàng cảm thấy. mình yêu và được yêu...loại cảm giác này thật khiến người mê muội...

Chụt

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.