Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 117: Ngồm ngoằm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh trăng ngày một khuất dần, mây đen bao trùm không gian, tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối...

Tí tách

Xào xạt

Mang theo âm thanh làn gió, hạt mưa nặng nề rốt cuộc rơi xuống... Lạc Thần nhìn thoáng qua quan tài, trong lòng câu thông Kim Nhi: “Bên trong thực sự có thứ đó sao?”

“Không sai” Kim Nhi gật đầu khẳng định...

“Tiểu Thần, có phải huynh phát hiện điều gì hay không?” Lý Trúc Loan cũng không mở miệng, nàng khôn khéo truyền âm hỏi hắn...

“Lát nữa muội sẽ biết” Lạc Thần ôm chặt nàng, dùng Áo Choàng Bóng Đem trùm lấy thân thể cả hai, ẩn giấu toàn bộ khí tức...

“Sắp đến giờ Tý” Kim Nhi đột ngột nói một câu không đầu không đuôi... Kẽo Kẹt...

Âm thanh gió to bên ngoài vang lên, một số các thanh gỗ mục phát ra âm thanh kếo kẹt...

HÚ HÚ

Âm thanh sói tru âm trầm khủng bố khiến Lý Trúc Loan ôm chặt thân thể nam tử...

Ngoài cửa, giữa bóng đêm vô tận, mơ hồ có thể thấy được 3 bóng đen đang nhảy dựng lên một cách cứng nhắc, chậm rãi hướng về Miếu Thờ. Kỳ quái nhất chính là 3 bóng đen trong lúc nhảy lên thế nhưng lại vô thanh vô tức không tạo ra một tiếng động nào.

Tựa như u linh di động, không có bất kỳ thanh âm...

Cạch cạch cạch...

Quan tài đột ngột chấn động kịch liệt, nắp quan tài tự động trượt ra...

“Đừng sợ có ta, muội cần trưởng thành hơn nếu muốn tồn tại trên thế giới này” Lạc Thần siếc chặt thân thể mềm mại của thiếu nữ đang run rẩy trong lòng

ngực...

Lý Trúc Loan gật nhẹ đầu, cưỡng ép sợ hãi trong lòng, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của hẳn...

Bên trong quan tài, một thân ảnh bất thình lình ngồi dậy...

Chỉ thấy hắn thân thể trần truồng, gương nhợt không có chút máu, tóc dài đỏ ngòm như máu rủ xuống, xương cốt âm trầm bao phủ toàn thân...

Người này không có con mắt, thậm chí có thể nhìn thấy hai hang động trống rỗng ngay vị trí mắt hắn...

Làn da như bị róc thịt, tình cảnh dọa người, khủng bố đến cực điểm...

Mà lúc này, ba thân ảnh nhảy dựng rốt cuộc tiến đến từ đường...

“Lão đại, lần này ngươi thu hoạch thế nào?” Một giọng điệu âm trầm vang lên giữa bóng tối...

“Tất cả hơn hai nghìn thi thể” Một giọng điệu khàn khàn như bị cắt đầu lưỡi vang lên...

“Ta và lão nhị vừa vặn được gần hai nghìn mà thôi, vẫn là ngươi lợi hại” Một giọng khác lại vang lên, âm thanh the thé như thái giám...

“Huyết Sát cương thi phải hấp thu máu huyết rất nhiều mới đại công cáo. thành, thời gian tới cần gia tăng tiến độ” Âm thanh tên lão đại nghiêm nghị nói...

“Hết cách rồi, những nơi nhân loại đông đúc thường có cường giả đỉnh cao trấn giữ, lần này chúng ta phải di chuyển xa đến một thôn xóm mới thu được từng

đó nhân mạng” Lão tam khàn khàn phân trần...

Thân hình Lý Trúc Loan lúc này rốt cuộc ổn định, thay vào đó là sự giận dữ trong lòng, hướng Lạc Thần truyền âm:

“Tiểu Thần, mấy kẻ này muốn luyện tà vật” “Không tệ, Huyết Sát Cương Thi, luyện nên bằng cách dung luyện máu huyết nhân loại, khi thành công thực lực tuyệt đối đạt đến Lục Chuyển Thể Tu” Lạc Thần

truyền âm đáp lại...

“Lục Chuyển? tương đương Luyện Hư Kỳ sao? vậy cần bao nhiêu mạng người đây?” Lý Trúc Loan càng thâm phẫn nộ...

Mà ở giữa từ đường, từng cổ thi thể từ nhãn trữ vật xuất hiện,...

Ở giữa quan tài, thân ảnh gầy gò đỏ ngầu bắt đầu hé miệng, hấp lực cực mạnh nuốt từng cổ thi thể vào trong bụng...

Ngồm ngoằm... Âm thanh nhai thịt vang lên khắp căn phòng...

Ba tên huynh đệ lúc này nghiêm túc canh gác xung quanh, đề phòng tình huống bất trắc...

Lạc Thần mở ra Thấu Thị Vạn Lý âm thầm quan sát...

Một tên khác bộ dạng bình thường, chỉ là đôi môi hoàn toàn không có, rõ ràng là bị người khác xẻo xuống, Nguyên Anh Viên Mãn...

Một tên lùn có râu quai nón, gương mặt bị vô số vết sẹo che phủ, có Tu Vi Nguyên Anh Hậu Kỳ...

Người còn lại là thanh niên trẻ tuổi, chỉ là kẻ này làn da trắng nhợt, đôi môi lại †o son đỏ rực như máu, hai má còn điểm lấy phấn hồng, cũng là Nguyên Anh

Trung Kỳ...

“Muội tiến vào Linh giới Châu, ta giải quyết bọn hắn!” Lạc Thần nhìn cảnh tượng Cương Thi không ngừng nhai sống thi thể nhân loại, quyết định ra tay...

“Vâng” Lý Trúc Loan gật đầu, biết tạm thời không thể tham dự chiến đấu cấp bậc này...

Nhìn thân ảnh Lý Trúc Loan biến mất, Lạc Thần âm thầm lấy ra Ngạo Tiếu Mặt Nạ đeo lên...

GÁY

Một tiếng kiệt ngạo bất tuần vang lên trong màn đem tĩnh lặng... Ngôi miếu. lập tức hóa thành tro tàn...

Hư ảnh ngạo nghễ cửu thiên thập địa hừng hực hỏa diễm màu tím đột ngột xuất hiện trước ánh mắt kinh hãi của tam huynh đệ...

Hỏa Phượng Hoàng, lần nữa hiện thế...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.