Bá Chủ Thiên Hạ - Phong Thần

Chương 112: “Loan nhi, ngươi sao lại ở đây




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Sư phụ?” Lạc Thần một mặt mộng bức...

“Loan nhi, ngươi sao lại ở đây”

Mộc Tử Âm cũng giật mình, nhìn Lạc Thần lại nhìn Lý Trúc Loan, sau đó thấy “nằm ngủ” Cơ Băng, đã tọa tu luyện Bạch Tố Mai, nàng như nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức tái nhợt, khó khăn nói:

“Loan nhi, ngươi là nữ nhân của người này sao?”

“Ơ, nữ nhân...nữ nhân gì?” Lý Trúc Loan nhìn sư phụ gương mặt xanh xao, nàng vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, lắp bắp cà lâm...

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Loan nhỉ ngươi tại sao ở trong pháp bảo. của hắn?” Mộc Tử Âm cảm thấy th. ¡ quay cuồng, lung lay sắp ngã...

Lạc Thần lập tức đỡ lấy eo nàng, truyền âm cho Lý Trúc Loan:

“Để huynh giải thích, muội đừng lo lắng”

Thời gian qua quan hệ cả hai gia tăng đáng kể, dù chưa đột phá ranh giới cuối cùng nhưng Lạc Thần đã xem nàng như nữ nhân của mình, cả hai xưng hộ huynh muội rất thân mật...

Nhìn Lạc Thần một mặt nghiêm túc, lại thấy sư phụ ngã vào lòng hắn, Lý Trúc. Loan trong lòng lập tức rối như tơ vò, mặc dù nàng còn trẻ tuổi nhưng vẫn đủ khả

năng nhận ra quan hệ giữa hắn và sư phụ mình không tầm thường...

Bất quá vì tin tưởng Lạc Thần, Lý Trúc Loan cắn cắn môi mềm, tạm thời tránh Xa...

Lạc Thần lúc này trong lòng còn chưa hoàn hồn, hắn chỉ ra vẻ bình tĩnh mà thôi, có trời mới biết hai nàng là sư đồ...

Nhưng nghĩ lại vẫn thấy không có gì lạ, sư phụ Lý Trúc Loan vốn là trưởng lão Thiên Mộc Tông, mà Mộc Tử Âm có tu vi Hóa Thần, rõ ràng xứng với vị trí đó...

Hai nàng lại đều sở hữu Mộc Linh Căn, đều là nữ nhân xinh đẹp,...

€ó nhiều điểm để liên tưởng đến mối quan hệ của cả hai, chẳng qua hắn chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này mà thôi...

“Còn nhớ ta nói giết chết Mộc Hào chứ?” Lạc Thần đỡ nàng ngồi xuống giường ngọc trước đây của Cơ Băng...

“Ngươi nói tiếp” Mộc Tử Âm gật đầu, cố gắng hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh...

Lạc Thần đem từ chuyện bị Mộc Hào tính kế, bắt cóc Cát đại thúc, đến chuyện hắn giết đối phương, dẫn theo Lý Trúc Loan...

Mộc Tử Âm trâm mặc, nàng biết bản tính thật sự của Mộc Hào nên luôn căn dặn đồ nhi tránh xa hắn, nhưng không ngờ kẻ đó lại có thể làm ra chuyện như vậy...

Cũng may nhờ có Lạc Thần...

Mộc Tử Âm giật mình, nghĩ đến quan hệ giữa mình và hắn, lại nhớ đến ánh mắt đồ nhi một dạ hai vâng với tên này,...

Im lặng hồi lâu, nàng hé môi lạnh lùng nói:

“Ngươi chỉ có thể xem Loan nhi như muội muội, bằng không cả đời này đừng nhìn mặt ta!”

Lạc Thần hơi nhíu mày, cưỡng ép nắm lấy tay nàng nghiêm nghị nói:

“Ta thương nàng, cũng tôn trọng nàng, nhưng ta đồng dạng thích Trúc Loan, nàng ấy là hồng nhan tri kỷ của ta”

“Hừ, ăn mía ngon còn muốn cả cụm, ngươi quá tham lam” Mộc Tử Âm hừ lạnh nói, nàng xem đồ nhi như con gái, sao có thể để nàng rơi vào tay giặc...

“Ta Lạc Thần có tư cách tham lam” Lạc Thần kiêu ngạo nói, bá đạo ghì sát nàng vào ngực...

“Ngươi” Mộc Tử Âm nghẹn lời, muốn đẩy hắn ra nhưng không sao làm được...

Bên trong Linh Giới Châu Lạc Thần chính là chúa tể, chỉ khi có thực lực từ bên trong đánh nát nó, bằng không chỉ như chim trong lồng, cá trong chậu...

Nếu hiện tại hắn muốn chiếm hữu nàng, cũng chỉ có thể bất lực chịu đựng...

“Ta sẽ dùng năm tháng chứng minh, ta xứng đáng có được cả hai sư đồ các nàng” Lạc Thần kiên định nói...

“Vô sĩ” Mộc Tử Âm lạnh lùng mắng...

“Sao lại vô sĩ? Các nàng không có huyết thống, tuổi tác của nàng cũng không cao, từ nay xem nhau như tỷ muội cho ta” Lạc Thần bắt đầu thuyết phục...

“Nằm mơ” Mộc Tử Âm ngôn từ mắng chửi người rất ít, chỉ lặp đi lặp lại vài câu...

“Ta không gấp, thời gian sẽ thay ta chứng minh" Lạc Thần mĩm cười nói. “Các nàng cũng là nữ nhân của ngươi?”

Mộc Tử Âm nhìn Bạch Tố Mai và Cơ Băng, không thể không thầm khen ngợi dung nhan hoàn mỹ của các nàng...

“Không sai, Tử Âm nàng cũng là nữ nhân của ta” Lạc Thần gật đầu chắc nịch...

Mộc Tử Âm im lặng nhắm mắt lại không nói, tỏ ý muốn trục khách...

Lạc Thần nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lén liếc mắt nhìn mình và sư phụ, chỉ cảm thấy nàng đơn thuần đáng yêu vô cùng...

“Muội cùng huynh ra ngoài, để nàng ấy yên tĩnh một mình đi” Lạc Thần kéo lấy bàn tay xinh xắn nhỏ nhắn của Lý Trúc Loan, ý niệm vừa động đã rời khỏi Linh

Giới Châu...

“Hừ” Mộc Tử Âm liếc mắt hừ lạnh, cưỡng ép đem cảm giác rối bời đè xuống, bắt đầu khoanh chân ngồi đã tọa...

Tiến vào Linh Giới Châu có cường độ linh khí gấp ba lần, nàng đã có thể tự hành vận công khôi phục...

Bất quá thời gian sẽ lâu hơn song tu mà thôi...

Kế bên dòng suối, thân ảnh nam nữ xuất hiện... “Sao huynh ở cùng sư phụ?” Lý Trúc Loan tròn xoe mắt, bộ dạng thấp thởm...

Lạc Thần kéo nàng ngồi xuống hồn đá lớn, ôm nhẹ vòng eo thon thả của nàng...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.