(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Biết mâu thuẫn trong lòng nàng phức tạp, Lạc Thần cũng không gấp gáp, trước hết cần dỗ ngọt nàng, ít nhất để nàng không tìm cách trốn đi, hắn ôn nhu thủ thỉ:
“Ta sẽ không cho nàng trốn, phu thê chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm”
Vừa nói vừa gia tăng lực dập...
“Hừ, nằm mơ” Mộc Tử Âm phản bác, mặt mũi ửng hồng vì khoái cảm...
“Có được nàng, quả thật là giấc mơ của ta” Lạc Thần một mặt nghiêm túc nói.
“Vô sĩ, buồn nôn đến cực điểm, Ư, hừ” Mộc Tử Âm vừa mắng xong, côn thịt kia đã thúc mạnh đến nơi hạch tâm tử cung nàng, chỉ có thể hé miệng thở dốc...
Lạc Thần là nói thật, xuất thân từ trái đất như hắn chưa hề xem lớp màn mỏng manh kia là chuyện to tát, Mộc Tử Âm ở kiếp trước tuyệt đối đẹp hơn cả Hoa Hậu, là cấp bậc nữ thần tồn tại, có được nàng hắn còn mong gì hơn?
Vì là tu chân giả, thân thể các nàng hầu như không có mở, lại uyển chuyển linh hoạt, làn da lán mịn không nhiễm bụi trần, không trang điểm má vẫn hồng,
không to son môi vẫn đỏ rực...
Điều này là thứ mà các nữ nhân kiếp trước sống trong bầu không khí ô nhiễm, ăn thức ăn chứa hóa chất không thể nào so sánh được...
Mặc kệ Mộc Tử Âm có tin hay không, Lạc Thần ra sức chạy nước rút,... “Hừ, A, nhẹ một chút!” Mộc Tử Âm tiêu hồn rên rỉ, dương vật Lạc Thần quả thật lớn lắm, nó khiến nàng bị trướng đầy, hắn lại hành động mạnh mẽ làm nàng
như muốn lên tiên...
“Lão bà, có bí quyết gì không? Sao của nàng khí thế? Ta như bị nàng bớp dẹp” Lạc Thần thở sung sướng khàn khàn nỏi...
“Là của ngươi quá lớn” Mộc Tử Âm gắt giọng, của Doãn Chí Bình chỉ bằng một nữa Lạc Thần, lúc giao hoan lại cực kỳ nhẹ nhàng, nào có ai như tên này, rõ
ràng muốn làm chết nàng mới hả dạ...
“Sau này thứ to lớn này sẽ thuộc về nàng, thích không?” Lạc Thần vừa nhấp. vừa bóp hai bầu vú, xoe đầu núm như trái nho kia...
“Quỷ mới thích ngươi” Mộc Tử Âm trợn tròn mắt, bất quá âm đạo lại chảy nước róc rách...
Lạc Thần mĩm cười, cảm thấy tiến triển giữa hai người không tệ, mặc dù nàng còn khắp nơi chống đối, nhưng ít ra đã chịu nói chuyện cùng hãn...
“Ta sắp ra, bảo bối chịu đựng một chút, làm mạnh đây” Lạc Thần trưng cầu ý. kiến, thật ra hắn cảm giác nàng sắp ra nên muốn ra cùng nàng...
Tu luyện Song Tu công như hắn làm sao có chuyện dễ ra như vậy?
Không đợi nàng phản bác, hắn ra sức nhấp mạnh liên tục, chơi nàng trong tư thế đứng...
Bạch Bạch Bạch “Á, ta chết, giết ta đi, hừ hừ hừ”
Mộc Tố Âm mắt đẹp ngập nước, mồ hôi đầm đìa, bầu vú lắc lư, âm đạo co thắt dữ dội, một luồng nước ấm phun trào...
“Ta cũng ra, hừ, nàng tuyệt vời quá” Lạc Thần gồng mình, cơn sướng dâng đến tận óc, côn thịt giật giật bên trong âm đạo...
“Bên ngoài, mau rút ra, ưm” Mộc Tố Âm rên rỉ, không quên lấy tay đẩy hắn...
Lạc Thần cứng đầu ghì chặt lấy nàng: “Nàng là của ta, ta muốn bắn bên trong, cấm ý kiến”
Nói xong nhấp mạnh gần chục cái cuối cùng, dương tỉnh nóng hổi bắn thẳng...
“Á, nóng, Á Sướng, chết mất, Lạc Thần ta hận ngươi huhu” Nàng mắt mũi tèm lem, nước bọt chảy dài, miệng thơm thở hổn hển... Đây là lần đầu tiên nàng được ra bên trong...
Lạc Thần ôm chầm thân thể mềm mại, đè nén cơn sướng bế vội nàng về đệm,...
Đặt nàng nằm ngửa ra, tách hai chân thon dài ngắm nhìn huyệt động đang lầy lội đó...
Hai mép môi lúc này đỏ ửng nở rộ như cánh hoa, bên trong là hỗn hợp sinh mệnh màu trắng đang chảy dài ra ngoài...
Lạc Thần vội vàng khép lại cánh hoa, hy vọng nàng mang thai con mình...
Mộc Tố Âm là nữ nhân thành thục, quyến rũ lại từng trãi, tu vi cao, so với Yên Sương Nhi các nàng thích hợp làm mẹ hơn...
Lúc này hắn mới năm xuống, đưa tay vuốt ve mồ hôi lấm tấm trên trán, dịu dàng hỏi:
“Còn giận ta không?”
“Muốn ta tha thứ ngươi? Nằm mơ đi” Mộc Tử Âm trợn tròn mắt kiên cường nói, nàng không muốn cho người này sắc mặt tốt...
Lạc Thần cười, không hiểu sao hắn lại thích bộ dạng tức giận này của nàng, hai người vẫn trần truồng, Lạc Thần ôm nàng.
Mộc Tử Âm mặc dù không ôm hắn nhưng vẫn nằm im...
“Như đã nói, chỉ cần nàng bên cạnh ta, hận hay yêu không quan trọng” Lạc 'Thần nắm bàn tay mềm mại thon dài của nàng nói.
Mộc Tử Âm trái tim hơi run, nàng xoay người, không thèm để ý tên này, trong lòng dâng lên cảm giác khác lạ...
Nhìn trên da nàng vẫn còn các vết thương, Lạc Thần cúi đầu dịu dàng hôn lấy chúng, hẳn nói lẩm bẩm trong miệng:
“Ta sẽ không bao giờ để nàng bị thương nữa”
Không cho Mộc Tử Âm phản ứng, hắn nhay tay nhét viên đan dược thơm ngát vào đôi môi đỏ của nàng...
Đan vừa vào môi đã cấp tốc lan tỏa, một cảm giác thoải mái toàn thân chợt dâng lên...
Mộc Tử Âm cảm thấy da thịt mìn như đang lột xác, các tế bào đều giồi dàu sức sống, vết thương trên người nhanh chóng kết vảy, lại nhanh chóng lành lặn...
Chỉ thoáng chốc, một cỗ ngọc thể hoàn mỹ giữa thiên nhiên xuất hiện làm Lạc Thần hùng phong tái khởi, dương vật căng cứng...
Nàng thật quá đẹp...
“Ngươi cho ta ăn gì?” Mộc Tố Âm không nhịn được thốt lên, mặc dù thực lực chưa khôi phục, nhưng ngoại thương đã khỏi hẳn, thậm chí tốt hơn lúc ban đầu...
“Dưỡng Nhan Đan” Lạc Thần không giấu cười nói.
Mộc Tử Âm phức tạp nhìn nam nhân trẻ tuổi này, nhìn nụ cười tươi tắn của hắn nàng muốn lao lên cắn một ngụm...
“Nàng mặc y phục vào, nơi này hoang vu, không may có người bắt gặp ta xem như lỗ lớn”
Nhớ đến hoàn cảnh nơi này, Lạc Thần hấp tấp lấy ra một bộ váy dài màu bích lục, bên trên có thêu lấy từng con Hồ Điệp nhỏ đang bay lượn, ánh sáng tỏa ra nhàn nhạt, chất liệu mềm mại như mây, vừa nhìn đã biết hàng cao cấp...
Mộc Cẩm Lan Y, Địa Cấp Hạ Phẩm Y Phục...
Thứ này Lạc Thần vốn định tặng Tình Nhi, nhưng hiện tại xem ra phải kiếm y phục khác cho nàng rồi...
Hắn cảm thấy Mộc Tử Âm càng thêm thích hợp bộ này...
Mộc Tử Âm lập tức bị hấp dẫn, kiến thức Hóa Thần Kỳ khiến nàng biết thứ này bất phàm...
Nếu biết đây là một kiện Địa cấp Y Phục không biết có cảm động không? Lạc Thần cũng không nói, cầm lấy y phục định thay cho nàng...
“Không cần" Mộc Tử Âm vẫn không cho hắn sắc mặt tốt, từ nhãn trữ vật lấy ra một y sam màu tím...
Lạc Thần quê độ xụ mặt, tay cầm Địa Cấp Y Phục lúng túng vô cùng...
Mộc Tử Âm nhìn bộ dạng của hắn muốn phì cười, bất quá nhịn lại, cất lấy y sam, đưa tay chộp lấy...
Lạc Thần lập tức tiến một bước: “Ta muốn thay cho nàng!” “Nằm mơ, xoay mặt ra chỗ khác” Mộc Tử Âm sản giọng...
Lạc Thần lắc đầu, lấy ra Tiên Lữ Tình Duyên thay xong, lại khoác vào Áo. Choàng Bóng Tối...
Xoay người nhìn lại, đã thấy một vị tiên tử đứng đối diện...
Mộc Tử Âm càng thêm cao quý, càng thêm hoàn mỹ, váy dài trơn bóng ôm lấy thân hình đầy đặn, mái tóc búi trên đầu tăng thêm vài phần trưởng thành, quyến rũ...
“Nàng sau này là Mộc Điệp Tiên Tử của Lạc Thần ta” Lạc Thần ôm nàng vào ngực tự hào nói..
“Tiên Tử sao?” Mộc Tử Âm lẩm bẩm, hiếm thấy không phản bác hắn...
“Ta cần yên tĩnh suy nghĩ một thời gian, được không?” Mộc Tử Âm nhìn hắn, biết nam nhân này sẽ không dễ dàng thả mình...
“Được” Lạc Thần ngoài ý muốn lập tức gật đầu, hắn nói: “Nàng tiến vào pháp. bảo của ta từ từ suy nghĩ, dù bao lâu ta cũng chờ được”
Mộc Tử Âm cũng không bất ngờ hắn có không gian pháp bảo, người này rõ ràng là đại thổ hào, cho dù nói hắn là tiên nhân hạ phàm nàng cũng có thể sẽ tin.
“Được” Gật đầu đồng ý, xem ra đây là biện pháp tốt nhất lúc này... Nàng cần tĩnh lặng một thời gian...
Lạc Thần ý niệm vừa động, hai người lập tức biến mất...
Bên trong Linh Giới Châu
Lý Trúc Loan đang tu luyện Vũ Kỹ, thời gian qua ở cùng Lạc Thần quan hệ hai người tăng tiến không ít, nhất là mỗi lần hắn trị thương cho Cơ Băng khiến nàng đỏ mặt đến tận mang tai...
Bạch Tố Mai vẫn đắm chìm vào thế giới riêng cùng Đồng Tâm Kiếm Pháp, xem ra có không ít tiến bộ...
Chợt...
Không gian hơi gợn sống, Lý Trúc Loan biết nam tử trong lòng tiến vào, nàng dừng lại tu luyện, cười rạng rỡ tiến lên nghênh đón...
Chợt, nhìn thấy hai thân ảnh nam nữ cùng nhau xuất hiện,... Lý Trúc Loan thoáng quan sát nữ tử kia,...
Chợt, thân hình nàng run mạnh, cặp mắt đẹp ngập nước trợn to, miệng nhỏ run run gọi:
“Sư phụ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");