Bá Chủ Mỹ Thực Ở Tinh Tế

Chương 12




Tâm tư Hạ Tranh trước khi trọng sinh đều đặt ở việc tinh tiến trù nghệ, người nhà đối với cậu lại bảo hộ quá mức, cũng không cùng cậu nói chuyện công tác này nọ, cho nên cái tổ chức khủng bố đại danh đỉnh đỉnh này cậu tuy là có nghe nói qua, nhưng quả thực không chú ý nhiều.

Trải qua mọi người cùng Hiên Cảnh thất chủy bát thiệt (bảy miệng tám lưỡi) phổ cập tri thức, Hạ Tranh mới miễn cưỡng hiểu biết về cái tổ chức này – một tổ chức tà giáo khởi nguồn từ tín ngưỡng Vu tộc thời cổ ở Địa Cầu, đại khái chính là Kẻ tín ngưỡng ta thì sẽ trường sinh bất tử, Kẻ không tin ta tất sẽ tận diệt, cả một đám tín đồ đều là cái loại bệnh nhân tâm thần này.

Từ thời kì Địa Cầu vẫn có thể kéo dài phát triển tới thời đại Tinh tế, tổ chức này cũng rất lợi hại.

Tổ chức tà giáo kia được tạo thành từ nhiều tổ chức khủng bố lớn nhỏ, Thần thánh quân là tổ chức lớn nhất, thủ lĩnh được tôn xưng là Chân thần, các tổ chức con khác đều hoặc nhiều hoặc ít cùng Thần thánh quân có liên hệ.

Lục Lữ là một tổ chức khủng bố mới phát triển ở một cái tinh cầu vùng biên cương, ban đầu là do một đám đào phạm hợp lại mà thành, không nghĩ tới đã đầu phục vào Thần thánh quân.

Hạ Tranh nhớ lại, trước khi trọng sinh hình như cũng đã nghe qua cái tên Lục Lữ này, tựa hồ được nhắc tới trong cùng một bản tin về Chân thần Thần giáo gì gì đó kia, vậy là từ kiếp trước Lục Lữ này cũng đã đầu phục vào Thần thánh quân rồi hả!

Cho nên cậu thế này cũng không tính là cung cấp thông tin sai lệch nhỉ?

Sau khi biết Hạ Tranh là bị Thần thánh quân tập kích, người Hạ gia lại thấy an lòng.

Tốt xấu gì đây cũng là một tổ chức khủng bố, cũng không phải là âm mưu quỷ kế gì.

Thế nhưng Hạ Tranh biết kẻ hạ sát mình kia cùng tổ chức khủng bố có quan hệ, thì lại lo lắng.

Theo cậu đoán, kẻ giết mình nhằm vu oan giá họa cho Hiên Cảnh và Ninh Quân hẳn phải vô cùng quen thuộc với hai người, rất có thể là một ai đó thân cận bên cạnh họ, nếu không sẽ không thể biết được chuyện hôn ước giữa mình và Hiên Cảnh a, lại càng không thể biết tới chuyện ám muội của Ninh Quân và Hiên Cảnh.

Thậm chí có thể là thành viên nào đó trong gia tộc – nhận biết tâm tư Ninh Quân ngược lại còn có thể quan sát ra được, nhưng hôn ước mà ngay cả bản thân mình cũng không biết, rõ ràng là không được công khai, chỉ có người Hạ gia và người Hiên gia mới có thể biết đến.

Như vậy người nọ rất có khả năng là cấu kết với Thần thánh quân? Đã đầu phục vào tổ chức khủng bố? Hay căn bản chính là gian tế của tổ chức khủng bố?

Vô luận suy đoán ra sao, Hạ Tranh cũng không có khả năng tự mình đi thu thập chứng cớ, cẩn thận thăm dò, rồi đem người nọ bắt tới.

Hiện tại cũng chỉ có thể mọi sự thận trọng, không để cho bản thân một lần nữa trở thành con mồi.

*****

Hạ Tranh rất nhanh thì được xuất viện.

Thân thể cậu vốn tại thời điểm tinh thần lực khôi phục, đã được chữa trị đến bảy tám phần, hơn nữa sử dụng máy trị liệu tiên tiến nhất chuyên môn trị liệu trọng thương, dạng thương thế gì cũng đã khôi phục cả rồi.

Hạ Tranh thở phào nhẹ nhõm: “May mà không bỏ lỡ thi đấu.”

Hạ Khâm xoa nhẹ đầu Hạ Tranh một cái: “Nếu muốn thi vào hệ cơ giáp, thể năng cũng phải đạt tiêu chuẩn nhất định, Tiểu Tranh để thi đấu xong mỗi ngày theo bọn anh cùng nhau rèn luyện, hay là bắt đầu từ bây giờ luôn?”

Hạ Ngọc ôm vai Hạ Tranh nói: “Vẫn nên để đến sau cuộc thi đi ha!? Đừng để mệt nhọc. Đến lúc đó nhị ca dạy em mấy chiêu võ thuật phòng thân trước.”

Cả nhà đã cùng nhau thương lượng, không thể coi Hạ Tranh như đóa hoa trong nhà ấm giống như trước kia nữa, nếu không lỡ Hạ Tranh chẳng may bị thương ngoài tầm mắt bọn họ thì sẽ hoàn toàn không có năng lực phản kích rồi.

“Kỳ thực… Em vẫn luôn tự mình rèn luyện thể năng.” Hạ Tranh nhỏ giọng nói, “Mặc dù không thể điều khiển cơ giáp, sức khỏe khôi phục so với người sở hữu tinh thần lực kém hơn một chút, nhưng chỉ xét riêng về thể thuật, em vẫn có mấy phần tự tin.”

Hạ Khâm cùng Hạ Ngọc liếc mắt nhìn nhau.

Tiểu đệ đệ biết võ thuật? Sao bọn họ lại không biết?! Ba mẹ có biết không a?!

Hạ Viên và Phượng Xu đúng là cũng biết, nhưng bọn họ luôn luôn bận rộn công tác, tuy mỗi ngày tận lực dành thời gian dùng ba bữa cơm cùng Hạ Tranh, nhưng cũng không thể mỗi thời mỗi khắc nhìn chằm chằm Hạ Tranh.

Tuy Hạ gia có thuê người giúp việc, nhưng bọn họ cũng không nhìn ra được cái gì.

“Thử xem?” Hạ Ngọc cười đến là xấu xa, “Nhị ca sẽ nhường em.”

Nghĩ đến tiểu đệ đệ chắc là chỉ theo chân lão sư ở trường hay thậm chí từ trên mạng học được mấy ngón nghề đi? Làm ca ca vẫn là phải dạy cho đệ đệ biết cái gì mới là võ thuật chân chính a.

“Tốt.” Hạ Tranh chăm chú gật đầu.

Hạ Khâm lúc đầu còn muốn tự mình chỉ điểm Hạ Tranh, đột nhiên nghĩ đến Hạ Tranh mấy hôm trước còn đem Hiên Cảnh ném bay ra ngoài.

Tuy lúc đó lực chú ý của anh đều bị Hiên Cảnh hồ ngôn loạn ngữ hấp dẫn đi, bây giờ nhớ lại, cho dù Hiên Cảnh có trong trạng thái lơ là, nhưng có thể đem hắn ném bay, tựa hồ cũng không phải chuyện dễ a.

Làm đại ca, vì bảo trì uy phong trước mặt đệ đệ, Hạ Khâm quyết định, trước hết yên lặng theo dõi kỳ biến, để Hạ Ngọc thăm dò nông sâu trước.

Vì vậy Hạ Khâm biểu thị sẽ không cùng Hạ Ngọc tranh giành quyền chỉ điểm Hạ Tranh, ở ngoài làm trọng tài.

Tuy nói là muốn khoe khoang vũ lực bản thân, nhưng Hạ Ngọc vẫn lo lắng làm bị thương Hạ Tranh, đặc biệt Hạ Tranh vừa mới xuất viện, tuy y sư nói thân thể Hạ Tranh bây giờ rất khỏe mạnh, anh vẫn có chút lo ngại.

Sau khi ba người thương lượng xong, liền vẽ một hình chữ nhật phạm vi sáu thước vuông ở trong sân, Hạ Tranh và Hạ Ngọc ở bên trong tỉ thí, người nào rời khỏi ô chữ nhật trước là thua.

“Đại ca chú ý canh chừng, nếu em có đem Tiểu Tranh ném ra ngoài anh nhất định phải tiếp được, đừng để rớt đó.” Tự cho là đã nắm chắc phần thắng, Hạ Ngọc còn vội dặn dò Hạ Khâm.

“Ừm.” Hạ Khâm gật đầu. Đương nhiên, nếu là Hạ Ngọc bị ném ra ngoài, anh chắc chắn sẽ không tiếp.

“Nhị ca cũng phải cẩn thận.” Hạ Tranh thấy Hạ Ngọc khinh địch, có chút bất đắc dĩ.

Kiếp trước cậu cũng từng chứng kiến nhiều màn huyết tinh, tuy đời này chỉ rèn luyện thân thủ mà không có cơ hội thực chiến, nhưng rất nhiều kinh nghiệm kiếp trước đã sớm thâm nhập vào trong cốt tủy, tuy nói là tay mơ, nhưng so với Hạ Ngọc chưa từng ra chiến trường thì tốt hơn nhiều.

Kiếp trước Hạ Tranh có thể sinh tồn, dựa vào cũng không chỉ là hậu trường cường đại cùng với khiếm tốn nhu thuận.

Hạ Ngọc và Hạ Tranh đồng loạt bày ra tư thái chiến đấu, động tác thủ thế tay của Hạ Ngọc tựa như đánh võ quyền anh, Hạ Tranh thì lại có điểm na ná võ thuật cổ mà Hạ Khâm đã từng gặp qua.

Võ thuật cổ truyền khởi nguồn từ Địa Cầu là một trong những môn học bắt buộc ở trường, Hạ Gia là một Hoa Hạ thế gia truyền thừa đã lâu, trong nhà tự nhiên là có chỉ dạy võ thuật cổ truyền.

Hạ Tranh cũng có tiếp thu qua loại giáo dục này, bất quá khi đó trong nhà vẫn chưa có ý định cho Hạ Tranh người không có tinh thần lực tham gia quân ngũ, vì vậy Hạ Tranh cũng chỉ học được một chút công phu cường thân kiện thể.

“Tiểu Tranh, em nói em biết võ thuật, sẽ không phải là chỉ mấy thứ học được từ trong nhà đấy chứ!?” Hạ Ngọc cười nói, “Đây cũng không phải là hài tử thỉnh giáo gia gia (?) a.”

Hạ Tranh nghiêm túc gật đầu nói: “Nhị ca, em biết.”

Hạ Khâm nhìn hai vị đệ đệ giằng co, cảm thán.

Một người thì cợt nhả hoàn toàn không coi ai ra gì, một người tuy bày ra vẻ đoan chính nhưng biểu tình lại ôn hòa, toàn thân không có một chút khí thế nào đáng nói.

Đây không phải là cháu nhỏ thỉnh giáo ông nội thì là cái gì?

Hạ Khâm hô một tiếng bắt đầu, đã nói sẽ nhường Hạ Tranh vậy mà Hạ Ngọc đột nhiên phát chiêu, như một viên đạn pháo xông tới, muốn trực tiếp một chiêu đem Hạ Tranh áp chế.

Anh đã suy nghĩ thật lâu, đây cũng là biện pháp duy nhất không làm bị thương Hạ Tranh.

Hạ Khâm bị Hạ Ngọc ăn gian làm cho tức đến bật cười, rõ ràng vừa rồi còn nói muốn nhường, kết quả lại giành trước ra chiêu. Anh cho rằng thắng bại đã phân, đang nghĩ xem làm sao an ủi Hạ Tranh, trong sân lại phát sinh biến hóa, tay Hạ Tranh quấn quanh một vòng, quay lại bắt lấy cổ tay Hạ Ngọc, sau đó đột nhiên cải biến chiêu thức, hai tay vừa thu về lại vươn tới, Hạ Ngọc mất khống chế bị đẩy ra ngoài, phải lui về sau mấy bước mới có thể đứng vững.

Hạ Ngọc rịn ra một giọt mồ hôi lạnh: “Suýt chút nữa là ngã sấp xuống rồi, thất sách thất sách a, lại nào!”

“Nhưngmà nhị ca, anh đã ở bên ngoài đường ranh giới rồi.” Hạ Tranh chỉ vào dưới chân Hạ Ngọc, “Anh thua.”

Hạ Ngọc cúi đầu, không phải chứ, mình ra ngoài mất rồi.

“Tiểu Tranh thắng.” Hạ Khâm lặng lẽ ở trong lòng thở phào. Quả nhiên, trực giác của mình đã đúng. Hiên Cảnh bị ném bay đi cũng không phải là trùng hợp. Mặc dù không biết Hạ Tranh là khi nào thì học được công phu từ ai, nhưng vừa xem chiêu thức kia, có thể nhìn ra trình độ võ thuật cổ truyền cũng không tệ lắm.

Chỉ là vừa rồi khi Hạ Tranh cùng Hạ Ngọc giằng co, khí thế mềm mại, một điểm cũng không nhìn ra lợi hại. Ngay cả lúc Hạ Ngọc tấn công bất ngờ cùng bộc phát ra khí thế, hay khi Hạ Tranh đem Hạ Ngọc đẩy ra, vẫn là một bộ yếu đuối nhu nhược.

Cũng không biết là do cậu chưa tiến vào trạng thái đối chiến, hay vì bản thân cậu vốn vẫn luôn như vậy.

Nếu như là cái trước – vậy Hạ Ngọc cũng quá yếu rồi, còn nếu là cái sau, vậy thực có ý tứ.

“Làm lại làm lại! Mới vừa rồi không tính!” Hạ Ngọc lại giơ chân ăn vạ. Anh muốn ở trước mặt tiểu đệ đệ xây dựng hình tượng ca ca huy hoàng, chứ không phải để ăn mất mặt!

Tuy rằng làm thế này… Cũng vẫn rất là mất mặt.

Hạ Khâm thấy Hạ Ngọc chơi xấu, liền muốn tiến lên thu thập. Cùng là đệ đệ, thằng em này thế nào lại khiến người ta ngứa tay ngứa chân quá vậy?

“Đừng nháo, nguyện đánh nguyện chịu thua.” Hạ Khâm khiển trách.

“Mặc kệ, một lần nữa, một lần nữa đi mà.” Hạ Ngọc mới mặc kệ Hạ Khâm, trực tiếp ôm vai Hạ Tranh giở trò xấu.

“Vậy được rồi, đấu lại một lần.” Hạ Tranh cũng biết là do Hạ Ngọc khinh địch, “Lần này nhị ca phải quyết tâm a! Đừng sợ làm em bị thương, một chút thương tích nho nhỏ, máy trị liệu đều có thể chữa trị, em cũng không phải là búp bê thủy tinh.”

“Tốt, bị thương cũng không được khóc nha.” Hạ Ngọc tuy cho rằng một màn vừa nãy là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng dù là ngẫu nhiên, cũng chứng minh Hạ Tranh quả thực có chút môn đạo, anh quyết định sẽ nghiêm túc một chút, “Kỳ thực công phu chân của nhị ca em đặc biệt lợi hại, thế nhưng đá sẽ rất đau đó. Chống đỡ không nổi thì phải nhanh chóng chịu thua a.”

“Hạ Ngọc!” Hạ Khâm nhíu mày. Thân thủ Hạ Ngọc đúng là thối công (thối: chân; công: công phu) xuất sắc hơn, nếu lỡ tổn thương đến Hạ Tranh thì sao?

“Nếu như ngay cả luận bàn cùng ca ca còn sợ này sợ nọ, em đây về sau đừng mong thi được vào quân giáo.” Hạ Tranh nói, “Đại ca đừng lo.”

Hạ Khâm thở dài. Được rồi, đã nói sẽ phải rèn luyện Tiểu Tranh thật tốt, anh cũng không thể mềm lòng: “Chú ý đúng mực.”

Hai người lại bắt đầu luận bàn lần nữa.

Lần này Hạ Ngọc ngay từ đầu đã tỏ ra nghiêm túc, tinh thần lực liên tục gia tăng. Tinh thần lực của Hạ Tranh cũng đã kéo lên – tuy nguồn sức mạnh này bất đồng với lực lượng tu tập ở kiếp trước, nhưng phương pháp thúc đẩy lại không sai biệt lắm – bất quá, ánh mắt cậu vẫn rất mềm mại nhu nhuyễn.

“Xem chiêu!” Hạ Ngọc hét lớn một tiếng, đùi phải như được gắn lò xo tựa viên đạn bắn tới, lực đạo nhìn qua rất lớn, Hạ Khâm nhìn xem suýt chút nhịn không được xông ra đem Hạ Ngọc cản lại.

Mà Hạ Tranh thì lại nghiêng người một cái, chẳng những lấy góc độ chênh lệch cực nhỏ tránh được đùi phải của Hạ Ngọc, hơn nữa còn như trước vừa thu về lại xông lên, lần này là thuận thế đá vào cẳng chân Hạ Ngọc, Hạ Ngọc lại một lần nữa bay ra ngoài, lúc này thậm chí còn không thể đứng vững, trực tiếp bị ném đi.

Từ lúc Hạ Ngọc phát chiêu đến khi Hạ Tranh phản kích bất quá hơn mười giây đồng hồ, Hạ Ngọc giang rộng tứ chi, nằm thẳng cẳng trên mặt đất, biểu tình sinh ra đúng là định trước sẽ cô đơn mà.

Hạ Khâm lần nữa cảm thấy may mắn, hoàn hảo chính mình để cho Hạ Ngọc xung phong lên trước. Một chiêu vừa rồi kia, nếu như ban đầu anh cũng khinh địch, nói không chừng mới là người bị mất mặt a.

mp1309737_1423191657950_13


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.