Ảo Tình

Chương 49: Cuộc rượt đuổi bất ngờ




Trên chiếc Cadillac sang trọng, Âu Dương Khải Duật tựa người vào thành ghế, tài xế phía trước đưa cho anh một chai nước khoáng. Anh cầm lấy, nhấp vài ngụm nhỏ, cổ họng như đã thanh hơn nhiều.

Trong tiệc rượu, anh uống không nhiều, chỉ kính với mấy đồng lão vài ly. Nhà họ Hứa với nhà Âu Dương nói sao cũng là bạn bè lâu năm, anh không thể không nể mặt họ.

Ngã người ra sau một chút, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Anh nhấc máy.

Giọng nói nghiêm nghị từ đầu kia vang lên: “Âu Dương, người của chúng ta đã bố trí chờ lệnh ở khu vực Giang Sơn Nam. Hiện tại đã xác định được vị trí kho hàng, có thể tiến hành truy quét.”

– Có phát hiện gì? – Anh khẽ nói.

“Đúng như tin mật báo, hiện tại bọn chúng đã bắt đầu di chuyển số thuốc phiện tồn kho, khả năng đêm mai sẽ là phiên giao dịch chốt hàng.”

Âu Dương Khải Duật khẽ nhíu mày suy tư.

Bên kia bắt đầu báo cáo tình hình chi tiết, anh chỉ im lặng lắng nghe, trước khi kết thúc cuộc gọi giọng nói anh bất chợt trở nên nghiêm nghị.

– Mở rộng phạm vi bao vây, phong tỏa toàn bộ khu vực, bọn chúng có khả năng sẽ liên lạc với đồng bọn.

Đầu bên kia hơi sững sờ, nhưng giọng nói vẫn hết sức đanh thép: “Tuân lệnh!” Nói xong liền cúp máy.

Ánh mắt anh thâm trầm, khẽ ngước nhìn gương chiếu hậu.

– Đại Trị, đến đường Giang Sơn Nam ngay lập tức.

– Rõ! – Tài xế gật đầu, ngay lập tức rẽ hướng tăng tốc.

Khách sạn Tam Giác Mạch.

Buổi đêm nhuốm mùi sương thanh lạnh, Điềm Hinh có chút không ngủ được, cô lẳng lặng nhìn trần nhà, nhìn cửa sổ, lại liếc qua quả lắc đồng hồ, bây giờ đã điểm hơn hai giờ sáng, vậy mà cô vẫn trằn trọc thế này.

Chợt nghĩ đến những chuyện xảy ra hai hôm nay lại khiến một người vô ưu vô tư như cô vẫn không khỏi bận lòng.

Sau khi men theo con hẻm, cô dừng lại trước địa chỉ mà mình cần, là một ngôi nhà mái ngói đơn sơ, cánh cửa gỗ vây đầy bụi nhện, bên trong căn nhà chỉ còn lại những tiêu điều hoang vắng, nhìn căn nhà xập xệ, tồi tàn trước mặt, lòng cô bỗng có chút nặng trĩu.

Nhưng tình hình không khả quan trước mặt vẫn là nơi đây đã không còn người ở, như một vũng bùn hoang vu bị người ta quên lãng.

Cô đi dọc qua mấy căn nhà bên cạnh, dò hỏi tình hình về chủ nhân ngôi nhà này. Kết quả, mọi người nghe xong đều lắc đầu, nói mình không biết.

Lúc này dường như địa chỉ cô cần tìm đã bị tách khỏi trí nhớ của mọi người, cô đi hết mười mấy ngôi nhà, cũng là mười mấy ngôi nhà ấy chỉ cho cô một kết quả duy nhất là phủ nhận, hoàn toàn phủ nhận.

Dường như không ai biết người tên Khương Tây là ai, cũng không ai biết gì về hai chữ Khương Tây mà cô cố gắng biểu đạt. Trong lúc không biết làm sao, có một người đàn bà bỗng kéo lấy tay cô, nhìn qua người đàn bà ấy đã trên năm mươi, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt đa nghi cố hữu nhìn cô từ đầu xuống chân.

Một lúc sau bà ta khẽ hỏi: “Cô gái, cô có quan hệ gì với A Khương thế?”

Cô hơi ngẩn người, lập tức nhận định câu nói của bà ta, A Khương? Có phải là Khương Tây không?

Điềm Hinh nghe câu này bỗng cảm thấy đã có một tia manh mối xuất hiện, thế là cô nhẹ giọng dò hỏi: “Dì, dì biết chủ căn nhà này là ai sao?”

Người đàn bà hơi liếc cô, tỏ vẻ thản nhiên: “Biết, đương nhiên biết, chỉ là… Tôi làm sao biết được cô có phải người xấu không?”

Cách nói chuyện của bà ấy khá kiêu ngạo, ánh mắt ngờ vực nhìn chằm chằm vào cô.

Điềm hinh sống trong giang hồ đã lâu đương nhiên cũng tiếp xúc qua rất nhiều loại người, một người đàn bà giả thanh cao mà muốn qua mặt được cô sao có thể? Vì vậy cô vẫn giả vờ vui vẻ, tùy tiện nhét vào tay bà ta một ít tiền rồi từ tốn moi thông tin: “Dì à, con thật sự có việc muốn tìm chủ nhân căn nhà này, dì có thể nói cho con biết một chút được không?”

Người đàn bà vừa thấy tiền hai mắt lập tức khôi phục vẻ hăm hở, bà ta vội hắng giọng niềm nở: “Ây, cô gái à, sao cô không nói sớm? Chủ nhà này tôi rất rành, cô hỏi cô ta ấy à? Cô ta họ Khương, tên là Khương Tu Linh.”

“Khương Tu Linh?” Cô hơi giật mình.

Người đàn bà thấy cô có vẻ kinh ngạc, cũng không biết có phải nói trúng gì không, tóm lại bà ta đã nhận được ít lộc đã bắt đầu kể rất chi tiết.

Bà ta gật đầu: “Phải, phải, chủ nhà này tên là Khương Tu Linh, chúng tôi đều gọi cô ta là A Khương. Tôi nói con người A Khương rất đáng thương, nghe mọi người nói cô ta là người lưu vong.” Người đàn bà bắt đầu hồi tưởng: “Cũng đã hơn mười mấy năm gì rồi, lúc cô ta chuyển đến đây còn mang theo cả chồng và một đứa con. Nói là chồng nhưng quan hệ của hai người đó rất là kỳ lạ. Chồng của A Khương suốt ngày không thấy mặt mày đâu, nói là bận bịu công việc làm ăn gì đó, thậm chí dăm ba nửa tháng mới về đây được một lần. Còn con cô ta á, lúc chuyển đến đây cô ta có một đứa con nhỏ, cũng không biết là trai hay gái nói chung đứa bé ấy còn rất nhỏ. Nhưng sau đó thì không thấy đâu, hỏi ra mới biết là đem cho họ hàng nuôi rồi. Sau này cô ta cũng có sinh thêm vài đứa nhưng đều bị đem đi, lúc đầu chúng tôi còn không hiểu nỗi tại sao con mình mà lại không tự mình chăm sóc còn phải đem cho họ hàng, sau đó mới tá hỏa, cô ta nào có đem con cho họ hàng nuôi, rõ ràng là bị chồng cô ta đem đi bán mất rồi.”

“Dì nói bán con sao?” Trong đầu cô bỗng nổi lên một ý nghĩ táo bạo nhưng ngay lập tức đã loại trừ.

Người đàn bà không biết cô nghĩ gì, chỉ thản nhiên nói tiếp.

“Đúng vậy, chồng của cô ta nổi tiếng vũ phu, mấy ngày liền chả thấy mặt mũi, vừa về là đánh đập A Khương đến bán sống bán chết. Hàng xóm thấy thương nhưng đều sợ không ai dám ra can ngăn, nói dù sao chồng cô ta cũng là giang hồ thứ thiệt, làm gì còn ai dám đặt cược tính mạng của mình vì người khác chứ? Nhưng mà A Khương tội nghiệp, chồng về là ba ngày một trận lớn hai ngày một trận nhỏ, đến mặt mũi cũng bị đánh cho bầm dập.” Người đàn bà lắc đầu, khẽ thở dài: “Ây da, nói vậy nhưng A Khương sinh con rất được. À, ý tôi là cô ta sinh được rất nhiều con, vậy mà đứa nào cũng bị tên chồng xấu xa kia mang đi bán. Mọi người đồn chồng cô ta chơi thuốc phiện, không đủ tiền chích ma túy mới bắt A Khương sinh hết đứa này đến đứa khác rồi bán con vào mấy hộ nhà giàu để lấy tiền tiêu sài. Nói thật tôi chưa bao giờ gặp gã đàn ông nào thối tha đê tiện như vậy, tới con của mình mà cũng không tha, còn hại chết cả vợ mình nữa chứ.”

Điềm Hinh khẽ chau mày: “Ý dì là…”

Người đàn bà đương nhiên nghe hiểu ý cô, bà ta gật đầu.

“À để tôi nhớ lại xem, tầm sáu bảy năm trước gì đó, lần đó là lần mang thai thứ mấy thì tôi cũng không rõ, chỉ biết lần đó A Khương suýt chết vì khó sinh, cũng may có nhóm bác sĩ từ bệnh viện tỉnh xuống, vừa ngay lúc đi tiêm ngừa. Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, mà cũng nhờ nhóm bác sỹ đó với bà mụ đỡ đẻ cho cô ta, hai mẹ con cuối cùng mới tai qua nạn khỏi.”

Nói tới đây bà ta bỗng kéo lấy tay cô, hạ giọng nói.

“Cô gái à, cô không biết đâu, mấy vị bác sỹ kia nói vì cô ta tuổi lớn sinh con nên suýt nữa đã mất mạng. Còn gã chồng vũ phu của A Khương ấy, vợ sinh con cũng chẳng thèm về nhìn vợ miếng nào. Bởi mới nói, lấy chồng giống như một canh bạc, cược thắng thì vui, cược thua có khi mất luôn cả mạng ấy. Tôi nói sau khi A Khương sinh được một tháng chồng cô ta mới ló mặt trở về. Không về thì thôi, vừa về lập tức đã có chuyện, mà lần đó hai vợ chồng tranh chấp với nhau ghê lắm, tên vũ phu kia lại tẩn cho vợ mình một trận. Nói thật bình thường A Khương rất nhu thuận đối với chồng, thậm chí cho dù gã ta có đánh đập cỡ nào cũng không dám phản bác nửa lời. Người ta khuyên cô ta đến chính quyền kiện cô ta cũng không dám. Vậy mà buổi tối hôm đó, họ chửi nhau rất dữ, hàng xóm xung quanh chúng tôi đều nghe thấy.” Nói tới đây bà ta bắt đầu thuật lại tình hình đêm đó.

Đêm hôm vắng lặng, giọng nói cay nghiệt từ trong căn nhà u ám phát ra, những âm thanh vỡ vụn nghe run tai.

Anh không thể mang nó đi.

Loại heo cái chỉ biết sinh đẻ như mày thì hiểu cái gì? Buông ra cho tao.

Không, nó là con tôi, tôi sẽ không để anh mang con tôi đi thêm một lần nào nữa.

Mẹ nó, mày có bỏ tay ra không? Con mày, dù là con mày nó cũng chỉ là món hời cho tao thôi.

Khốn nạn, mày trả con lại cho tao, mày bán con tao hết lần này đến lần khác, nó là con tao cũng là con mày, sao mày có thể bỉ ổi vô liêm sỉ, làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy chứ? Mày không sợ chính mình bị quả báo ư?

Mẹ mày, mày mắng ai đó, mày chỉ là một con chó cái kiếm tiền cho ông đây mày có tư cách gì mà lên tiếng? Cho dù có quả báo của không tới phiên ông mày nhận đâu. Đặc biết là mày đó, con chó cái, mấy năm nay mày ăn của tao bao nhiêu, bắt mày sinh vài đứa con bán lấy tiền thôi mà mày làm hùng làm hổ với tao à? Tao nói cho mày biết nếu không phải vì vết sẹo trên mặt mày không ai thèm thì ông đây đã cho mày vào hang tiếp khác rồi.

Khốn nạn, khốn nạn, mày bỏ con tao ra, thằng khốn nạn.

Đệch mẹ mày, có tin tao giết mày không?

Mày không phải là con người, mày là cầm thú, mày bỏ con tao ra, đồ cầm thú.

Bịch bịch!

Á a a a…

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó khiến bà ta không khỏi nổi hết da gà.

“Sau đó chúng tôi nghe tiếng hét vọng ra ngoài, một lát sau chúng tôi mới thấy gã chồng của A Khương đi ra, ánh mắt hắn hung tợn, trên đầu chảy máu ròng ròng nhìn ghê lắm. Còn A Khương bên trong thì chẳng có động tĩnh gì. Đợi đến khi gã đó đi rồi, đám chúng tôi mới kéo nhau vào nhà họ xem sao, trời ạ, tôi chưa bao giờ cảm thấy kinh khủng như ngày hôm đó. Cả đám chúng tôi vừa vào đã bắt gặp cảnh A Khương nằm sấp ôm con, trên lưng còn ghim một con dao. Mấy người chúng tôi còn tưởng xảy ra án mạng, vừa muốn gọi cho cảnh sát liền bị A Khương đang nằm thoi thớp trên mặt đất đưa tay ngăn lại. Bất đắc dĩ lắm chúng tôi chỉ đành đưa cô ta vào bệnh viện trong tỉnh điều trị.” Nói đến đây tim bà ta vẫn còn đập nhanh, giống như nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn ngày hôm đó, cảnh tượng khiến cả đời bà ta cũng không dám nhìn đến.

“Ông trời không thương người hiền, trên đường đưa đi cấp cứu, vì mất quá nhiều máu mà A Khương đã không qua khỏi, đứa bé cũng chỉ cầm cự đến bệnh viện rồi đi theo mẹ nó. Từ sau hôm đó cũng không thấy tên chồng kia xuất hiện, có người báo cảnh sát nhưng cũng lùng sục trong một thời gian rồi im ắng…”

Sự tình diễn ra khiến Điềm Hinh không kịp ngờ tới, người phụ nữ đó đã chết.

Cô không biết giữa Khương Tây và Khương Tu Linh có quan hệ gì hay không? Nhưng việc này kỳ thực đã làm cô chấn động, sau đó cô nói cái tên Khương Tây, người đàn bà kia lại tỏ ý mình không biết.

Rốt cuộc vẫn là manh mối rơi vào ngõ cụt.

Điềm Hinh nhìn lên trần nhà, bây giờ cô phải làm sao? Cô không tìm được Khương Tây, cho dù Khương Tu Linh là Khương Tây thì bà ta cũng đã chết, người có khả cứu Điềm Tích đã không còn, vậy Điềm Tích phải làm sao?

Suốt hai ngày nay trong lòng cô luôn có tảng đá đè nặng, không biết vì chuyện của Điềm Tích hay vì người phụ nữ tên Khương Tu Linh kia nữa.

Còn đang nghĩ ngợi, Điềm Hinh chợt nghe thấy tiếng động từ bên ngoài cửa sổ, âm thanh như rất khẽ. Cô dường như có thể cảm nhận được tiếng bước chân đang dần tiến về phía mình. Điềm Hinh im lặng giả vờ ngủ say, trong khi tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ngay đầu giường cô. Mặc dù đang nhắm mắt song cô vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm đang gần kề, ngay khi con dao găm vừa định cấm xuống người cô, Điềm Hinh đã nhanh gọn bắt lấy cánh tay tên kia, xoay người né tránh đòn tấn công kia. Trong đêm tối cô không nhìn rõ mặt hắn, có lẽ hắn cũng không ngờ phản xạ của cô lại nhanh như vậy, sau vài giây sững sờ liền vung tay tiếp tục giơ con dao găm về phía cô. Điềm Hinh chưa từng thấy tên nào tấn công bạt mạng như tên này, dường như ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn chỉ là làm sao để cô được chết. Con dao cứ liên tiếp vung thẳng vào cô, nhất thời Điềm Hinh chỉ có thể tiếp tục phòng thủ né tránh. Một nhát rồi hai nhát, đến khi tay cô vô thức chạm vào bình hoa trên bàn, trước khi nhát thứ tư kịp vung lên, cô đã ngay lập tức hắt toàn bộ số hoa trong bình vào người hắn, thừa dịp hắn né đòn, Điềm Hinh thẳng tay đập mạnh bình hoa lên đầu hắn. Có lẽ không ngờ đến đòn phản công kịch liệt này khiến hắn khẽ kêu lên đau đớn. Điềm Hinh cũng không lơ là liền bẻ gãy cổ tay hắn, con dao găm rơi xuống, cô kéo cả người tên đó liên tiếp đá vào bụng hắn. Sau đó bắt lấy cánh tay, ép đầu hắn lên mặt bàn.

– Nói đi, là kẻ nào sai khiến mày? – Điềm Hình gằn giọng, cô không tin tên này chỉ đơn thuần là cướp của giết người. Rất rõ ràng mục đích của hắn khi đến đây chỉ có một, đó chính là mạng của cô.

Tên đàn ông kia hừ lạnh, hắn ta khẽ di chuyển khuôn miệng, Điềm Hinh giật mình còn tưởng hắn định tự sát nhưng sơ suất nhỏ đó đã khiến tình thế bất chợt thay đổi, người đàn ông vùng lên đánh trả. Thân thủ của tên đàn ông này cũng không tồi nhưng so với cô cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân. Vì lúc nãy hắn cầm dao cô chỉ có thể phòng thủ nhưng tình hình bây giờ cô đã hoàn toàn chủ lực tấn công, người đàn ông bị cô đánh đến nổi bê bết máu mà ngã lăn ra đất. Điềm Hinh vừa định tóm gọn hắn luôn một thể lại không ngờ đến tên này cũng có chuẩn bị, vung tay ném một đống bột trắng vào người cô. Điềm Hinh tưởng bột thuốc mê bèn bịt chặt mũi, đến khi bột tan hết thì tên kia đã chạy ra từ đường cửa sổ. Đến lúc này cô mới kịp định hình lại số bột ở dưới chân mình.

Chết thật, rõ ràng là phấn trang điểm, tên này thâm hiểm thật.

Điềm Hinh không kịp nghĩ nhiều bèn đuổi theo, qua cửa sổ cô thấy cái bóng kia biến mất gần cửa sổ của một căn phòng nằm trên tầng cao, Điềm Hinh vội men theo đường cửa sổ, gập người treo lên trên. Sau đó cô dừng lại trên lan can của một căn phòng. Cô đứng nép bên ngoài cửa sổ, lắng nghe từng động tĩnh bên trong. Trong bóng tối lập lờ, cô nghe thấy tiếng nam nữ trong phòng. Tên trộm kia có thể đã lẻn vào đây, hoặc cũng có thể cùng với một tên trộm nữ khác diễn kịch. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của cô, vẫn cần nghiệm chứng.

Cô lách người qua cửa sổ chui vào bên trong, giờ để ý mới thấy kết cấu của phòng này không giống với phòng của cô. Ít nhất chỗ này rộng rãi và tiện nghi hơn nhiều. Đương nhiên căn phòng như vậy càng phù hợp để chơi trốn tìm hơn. Nghĩ vậy, bước chân cô càng trở nên nhẹ nhàng hơn, trong phòng ngủ khẽ truyền ra tiếng ngâm nga của phụ nữ, nghĩ thôi cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Cô bước đến cánh cửa khép hờ, bên trong rất tối, cô căn bản chẳng nhìn thấy được gì cả. Còn đang xem xét tình hình, đột nhiên sau gáy bỗng truyền đến một cảm giác lành lạnh, Điềm Hình giật mình vội xoay người, ngay lập tức cánh tay bị đối phương túm chặt, cô không cần nghĩ ngợi liền cúi đầu cắn vào tay đối phương.

Cô nghe người đó khẽ kêu lên một tiếng, bàn tay đang túm chặt cô cũng bất giác buông lỏng, Điềm Hinh thừa dịp đó liền xoay người giẫm mạnh lên chân đối phương. Không biết vô tình hay cố ý người kia liền túm chặt lấy eo cô. Cả hai đứng không vững liền ngã nhào xuống sàn. Ngay thời khắc trọng đại này, cả người Điềm Hinh nằm sấp lên người đối phương, trong bóng tối môi cô vô tình hôn trúng môi đối phương.

Sự tình diễn ra quá bất ngờ, cả hai đều cứng đờ ra đó.

Trong bóng tối cô có thể cảm nhận được ánh mắt thâm trầm đang nhìn về phía mình. Cái chạm môi trôi qua đúng ba giây, Điềm Hinh liền có phản ứng ngẩng đầu lên, người kia cũng chợt có phản ứng buông tay ra khỏi người cô. Điềm Hinh định chống người ngồi dậy ai ngờ vì quá gấp gáp mà mất thăng bằng lại ngã xuống. Lần này đối phương phản ứng khá nhanh, cũng là phản xạ có điều kiện bèn giơ hai tay ra trước ngực, nhưng không ngờ lại không bắt được bờ eo thon gọn của lúc trước, ngược lại là chạm phải hai cục bông vô cùng mềm mại.

Hai má Điềm Hinh đỏ bừng nhìn tên không biết trời cao đất dày đang sờ soạng ngực mình, cô tức giận ngay lập tức đấm một phát vào mặt tên kia một cách không nể tình.

Lần này, chỉ nghe đối phương kêu lên một tiếng thảm thiết.

Tiêu Tĩnh Lâm lái xe một vòng lớn, không ngờ lại lái ra khỏi thành phố. Dạ dày cô lại bắt đầu nhảy lên nhốn nháo. Tiêu Tĩnh Lâm cảm thấy trời đất tựa xoay chuyển, nếu có dịp cô nhất định sẽ bắt Kiều Nhất và Lương Kỷ Hà uống hết số rượu kia, để họ chừa cái thói hở ra là mời rượu. Mời rượu ai thì mời, tại sao toàn bộ số rượu đó lại chui vào bụng cô nữa không biết.

Trong lòng Tiêu Tĩnh Lâm thầm chửi mười tám đời tổ tông của bọn họ, cố gắng nhẫn nhịn đến một ngã ba đường, vừa định chuyển hướng sang trái không ngờ lại gặp phải một chiếc xe cũng đang quẹo sang phải.

Hai bên bắt chợt thắn gấp.

Cả người Tiêu Tĩnh Lâm đập mạnh lên vô lăng, toàn bộ thức ăn trong dạ dày dường như đang bắt đầu cuộn trào, cô vội mở cửa xe. Tài xế bên kia cũng vừa bước xuống, hai người còn chưa kịp nói với nhau câu nào thì toàn bộ thức ăn nước uống chưa được tiêu hóa trong người Tiêu Tĩnh Lâm đều đã phun thẳng lên xe của đối phương.

Người tài xế đứng đờ người ra.

Tiêu Tĩnh Lâm đương nhiên không còn hơi sức để quan tâm đến chuyện gì, cô nôn toàn bộ những thứ có trong dạ dày ra một cách triệt để, một lần nôn sạch sành sanh.

Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này chính là: Lại phải đền tiền rửa xe nữa rồi.

Tài xế run người chỉ vào cô.

– Cô…

Anh ta còn chưa nói hết câu thì Tiêu Tĩnh Lâm đã tiếp tục nôn thẳng lên đầu xe anh ta một cách không nể tình.

Cô nôn xong cũng không ngẩng đầu nhìn gương mặt tái xanh tái mét của đối phương, chỉ có thể dùng chút hơi tàn mà khẽ nói.

– Xin lỗi, anh có nước không?

Tài xế há hốc mồm, liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sau. Bàn tay run run cầm lấy chai nước đưa cho cô. Nếu có thể dùng từ diễn tả tâm trạng anh ta lúc bấy giờ thì chỉ có thể nói bằng bốn chữ “khủng hoảng tinh thần”.

Tiêu Tĩnh Lâm nhận lấy rồi nói cảm ơn, cô lê thân người xuống một bụi cây rồi súc miệng. Bởi vì quay đầu lại cho nên cô không nhìn thấy tình hình của chiếc xe xấu số ở đằng sau.

Tài xế đi vòng ra cửa xe sau, chợt muốn nói lại thôi.

Người đàn ông bên trong xe khẽ mở cửa xe bước ra, liếc nhìn đống bầy nhầy trên đầu xe và cửa kính thì sắc mặt đã lập tức thối như gan heo.

Điện thoại ngay lúc này lại đổ chuông, vừa nhấc điện thoại lên đầu bên kia đã chợt nói.

“Âu Dương, có một chiếc xe cảnh sát mang số hiệu HS365xxx đang chạy về hướng tây đường Giang Sơn Nam, người lái chiếc xe đó là thành viên của bọn buôn ma túy.”

Không cần nhiều lời Âu Dương Khải Duật đã lập tức cúp máy, chỗ anh đang đứng hiện tại rất gần với hướng tây Giang Sơn Nam, đối tượng truy nã chắc chắn sẽ chạy gần con đường này để tẩu thoát. Âu Dương Khải Duật liếc nhìn chiếc Cadillac của mình, sắc mặt vẫn xám ngắt như cũ, lại nhìn đến chiếc Mini Cooper bên cạnh.

Anh cắn răng nói với tài xế của mình.

– Xe này, cậu tự xử lý cho tôi.

Nói xong liền vòng qua chiếc Mini mà chui vào. Tiêu Tĩnh Lâm đương nhiên đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, mặc dù không biết sự tình như thế nào nhưng cô đã thầm xác định được chủ nhân của chiếc xe bị cô làm ô uế vừa rồi, còn đang thấp thỏm không yên lại thấy Âu Dương Khải Duật chui vào xe mình. Cô nhất thời giật mình lập tức chạy đến ngăn anh lại.

– Này, anh định làm gì?

Âu Dương Khải Duật liếc qua cô, lạnh giọng.

– Hoặc là đi cùng tài xế của tôi, hoặc là im lặng lên xe.

Tiêu Tĩnh Lâm liếc nhìn chiếc xe xấu số đó thì không khỏi chửi thầm, tình hình này e là đến cô cũng không có quyền lựa chọn. Tiêu Tĩnh Lâm cắn răng, không nói không rằng liền chui vào ghế phụ trên xe mình.

Âu Dương Khải Duật có lẽ đã đoán trước kết quả này, anh lập tức đóng cửa xe, sau đó khởi động chạy đi.

La Đại Trị bần thần nhìn cảnh tượng vừa rồi, anh ta liếc nhìn chiếc Cadillac trước mặt, thầm tâm niệm lắc đầu. Cuối cùng cũng đành thỏa hiệp trèo lên xe, lái ngược về thành phố, chỉ cầu tìm được một chỗ rửa xe gần nhất để trả lại chiếc Cadillac nguyên vẹn cho ngài thống đốc.

Chiếc Mini Cooper là hãng xe dành cho phụ nữ, khung xe khá nhỏ gọn, trong khi Âu Dương Khải Duật lưng dài vai rộng ngồi trên xe quả thật khiến chiếc xe trở nên chật chội ngay trong thấy.

Vừa lên xe, Âu Dương Khải Duật đã nhấn ga chạy hết khung vận tốc, Tiêu Tĩnh Lâm ôm dây an toàn ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn đường núi gập ghềnh cứ bay vùn vụt qua trước mặt. Với khả năng lái xe bạt mạng của Âu Dương Khải Duật đã thành công khơi gợi cảm xúc nhốn nháo của dạ dày cô. Thật ra Tiêu Tĩnh Lâm rất muốn lên tiếng bảo anh chạy vừa thôi, chạy kiểu đó thì còn gì là xe của cô nữa. Nói thật lòng chiếc xe này y như báo bối của cô vậy, từ trước đến giờ đều được cô sử dụng rất cẩn trọng, chưa bao giờ chạy bất chấp đến vậy. Nhưng lời nói này cô bây giờ thật sự không dám thốt ra, nghe cuộc điện thoại của anh lúc nãy cũng đoán ra được phần nào chuyện gấp, cảnh sát thì có chuyện gì gấp chứ? Ngoài chuyện truy bắt tội phạm thôi, không phải sao? Vậy mà… Nghĩ đến chiếc xe sang trọng của người ta bị cô “hành hạ” đến mức không dám nhìn thẳng. Người ta chỉ là lái xe cô đi bắt trộm bắt cướp, cô còn dám ngồi đây chê trách nữa sao?

Tất nhiên là không dám, lòng tự trọng không cho phép cô nói ra câu đó.

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng chạy xe với tốc độ ánh sáng kiểu này nói không chừng lát nữa tới lượt xe cô bị hành hình nữa ấy. Đến lúc đó, chắc chuyện cô muốn nghĩ nhất không phải là làm sao để bớt chút tiền bồi thường mà là làm sao để tự tử cũng nên.

Hờ hờ… Chuyện này xem ra đã đủ mất hết mặt mũi của Sát Bạch Nương Tử.

Âu Dương Khải Duật đang tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh. Gương mặt cô trắng bệch, khác với vẻ lạnh nhạt khi ở tiệc rượu, cô lúc này tựa như người giấy, trầm lắng nhợt nhạt khiến người ta đau lòng. Hai tay đang nắm lấy dây an toàn cũng không ngừng đè chặt bụng mình xuống dường như đang rất khó chịu. Tốc độ lái xe của anh hiện tại không gọi là nhanh, nếu lái chiếc Cadillac hay một mẫu xe thương hiệu khác không chừng sẽ khiến cô còn hết vía hơn cũng nên. Nhưng hiện tại tốc độ của chiếc Mini này lên hết vận tốc. Một cô gái vì chiếc xe của mình mà nôn vào xe người khác, hơn nữa trong người lại còn rất khó chịu, vậy mà cũng không hề lên tiếng kêu ca. Có thể nhìn ra cô gái này vẫn luôn nhẫn nhịn.

Tiêu Tĩnh Lâm đúng là rất khó chịu, vừa xót xe vừa xót ruột, nhưng hiện tại cô chỉ có thể cố gắng giữ cho mình thật tỉnh táo. Nói thật cô không có khả năng lên tiếng chấn vấn người ta càng không có mặt mũi nào mà nôn lên xe thêm một lần nữa.

Chiếc xe ngày càng chạy sâu về phía đường rừng, đột nhiên một chiếc áo vest đưa đến trước mặt cô. Tiêu Tĩnh Lâm giật mình nhìn người đàn ông bên cạnh mình, cũng không biết anh cởi áo vest ra khi nào mà bây giờ chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng. Cà vạt cũng bị kéo xuống, vài cúc áo bị phanh ra để lộ khung xương cổ đàn ông quyến rũ. Anh không nhìn về phía cô, một tay cầm vô lăng vẫn vô cùng vững vàng, một tay cầm áo vest đưa về phía cô không đổi.

Liếc thấy ánh mắt nghi hoặc của cô vẫn nhìn chăm chăm về phía mình, Âu Dương Khải Duật mặt không đổi sắc, giải thích.

– Cầm lấy đi, nếu thấy khó chịu… Thì cứ dùng tạm. – Nói xong anh nhét áo vest vào tay cô. Ánh mắt vẫn hướng về phía trước không đổi.

Tiêu Tĩnh Lâm trợn tròn con mắt, hết nhìn cái áo rồi lại nhìn anh, ý gì đây? Ý anh là nếu cô muốn nôn thì có thể nôn lên đây ư? Nôn thẳng lên áo vest của anh á?

Tiêu Tĩnh Lâm nhất thời bị suy nghĩ của mình làm cho khiếp sợ, cũng biết bây giờ không phải lúc để cô từ chối, cô gượng cười nói hai tiếng “cám ơn”, sau đó quay đầu nắm chặt lấy áo vest trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Âu Dương Khải Duật khẽ liếc cô một cái, không nói.

Nếu Tiêu Tĩnh Lâm biết trước cái giá của chiếc áo vest này lớn cỡ nào thì có chết cô cũng không lấy.

Âu Dương Khải Duật đánh lái qua đường núi vừa hay đã bắt gặp một chiếc xe cảnh sát lao qua rừng, chiếc xe mang số hiệu HS365xxx, chính là xe cảnh sát bị cướp. Người lái chiếc xe kia vừa nhìn thấy chiếc Mini Cooper chui vào rừng, có vẻ đã nhận ra điều bất thường liền đánh tay lái đổi hướng chạy trối chết. Ánh mắt Âu Dương Khải Duật âm trầm sắn bén nhìn đường lái phía trước, nếu nhìn kỹ có thể bắt gặp một tia nguy hiểm trong đó. Anh nhấn ga bẻ lái tiếp tục tăng tốc.

Tiêu Tĩnh Lâm nhìn tình hình này cũng hiểu ra vấn đề, cô ôm chặt chiếc áo vest trên tay, cố giữ bản thân được tỉnh táo nhất có thể.

Âu Dương Khải Duật nhấn điện thoại, chưa để đối phương nói anh đã ra lệnh.

– Cho người bao vây khu vực Đông Thành.

Đầu bên kia không hỏi lý do đã lập tức trả lời: “Rõ!”

Câu này Tiêu Tĩnh Lâm hiểu, Đông Thành là bìa Đông của đường Giang Sơn Nam, xem ra tên tội phạm định tẩu thoát qua bên đó. À khoan, Âu Dương Khải Duật ra lệnh bao vây Đông Thành, chỗ đó rất gần khuôn chợ Đông Thành hội, xem ra người đàn ông này đã có dự định đưa đối tượng tội phạm vào ngõ cụt. Nghĩ đến khả năng này bỗng nhiên cô có cảm giác không an lành lắm thì phải, không biết tên này định làm gì để tóm bọn tội phạm nữa. Nhưng mà làm gì cũng được đừng để cô và xe gặp chuyện không hay là được.

Chiếc xe đằng trước vẫn không ngừng tăng tốc, người lái không biết có phải do hoảng loạn hay không mà đã ba lần bốn lượt cán phải đá đường khiến con xe trông tập tễnh như người mù.

– Ngu xuẩn. – Khóe môi Âu Dương Khải Duật khẽ cong lên.

Đây là hai từ duy nhất mà anh thốt ra lúc này. Dường như để châm biếm cho sự ngu ngốc của đám người trước mặt.

Tiêu Tĩnh Lâm liếc nhìn về phía anh, ngay lúc này gương mặt điển trai chỉ còn lại sự lạnh nhạt vô tình, khuôn cằm cương nghị khẽ mím lại. Cô dường như có thể cảm nhận trên người anh lúc này toát ra một sự nguy hiểm khó lường, không giống với vẻ lãnh đạm trong tiệc rượu, lúc này anh dường như trở nên ngông cuồng bất kham khiến người ta dè chừng.

Cũng không ngờ đến lần đầu tiên gặp mặt ai cũng trưng bày bộ mặt cho bản thân thật đẹp, còn lần thứ hai đã trưng thẳng cái bản chất của mình ra.

Còn đang nghĩ ngợi lung tung, Âu Dương Khải Duật đã đánh tay lái rẽ sang con đường bên cạnh, cô không biết anh định làm gì, chỉ thấy con xe ngày càng vượt nhanh về phía trước. Tiêu Tĩnh Lâm trợn mắt nhìn theo ánh đèn xe, nếu cô không lầm thì trước mặt chính là vực thẳm.

Ôi trời ạ!

Tiêu Tĩnh Lâm còn chưa kịp phản ứng thì chiếc Mini của cô đã lao thẳng ra bên ngoài, theo bản năng cô nhắm mắt lại.

Một giây say, bên cạnh chợt vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.

– Sao vậy? Sợ rồi à? – Anh liếc cô một cái, khẽ nói.

Tiêu Tĩnh Lâm mở mắt ra, thì ra đây là con đường dóc kề sát vực, vừa nhìn lên đã thấy một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao ngay trước mặt. Hừ, cô còn tưởng tên đàn ông thối này bắt trộm không được nên định tìm chỗ chôn thân nữa chứ.

Nghĩ đến lời nói trêu đùa vừa nãy, cô không nhịn được quay sang trừng mắt nhìn anh. Đã là lúc nào rồi còn chọc ngoáy cô kiểu đó?

– Nói thừa! – Cô nói xong hai chữ này cũng không thèm nhìn đến anh, thầm quan sát hình như chiếc xe của mình vẫn còn nguyên vẹn.

Âu Dương Khải Duật liếc cô một cái, khẽ cong môi.

Trong chiếc xe cảnh sát trước mặt lại là một viễn cảnh, tên lái xe vẫn không ngừng tăng tốc. Người phụ nữ bên cạnh nhìn gương chiếu hậu không khỏi rủa thầm.

– Mẹ kiếp, bọn cớm này chết tiệt thật! – Tên lái xe chửi thề.

– Phía trước là Đông Thành hội, lách xe cắt đuôi nó đi. – Người phụ nữ bên cạnh liếc ra sau một cái, ra lệnh.

Tên tài xế gật đầu vừa định trốn sau khuôn chợ Đông Thành hội thì lập tức sững người.

– Chuyện gì? – Người phụ nữ bên cạnh lập tức phát giác ra điều bất thường.

– Mẹ nó, chúng ta bị bao vây rồi. – Tên lái xe khẽ nhổ nước bọt. – Giờ phải làm sao?

– Quay đầu đâm thẳng vào chiếc xe con phía sau. – Người phụ nữ ra lệnh.

– Sao không đâm vào đám cớm kia? – Tên đàn ông quay đầu tỏ vẻ khó hiểu, đâm bọn cớm xong rồi chạy đi không phải tốt hơn sao?

– Mày bị ngu à, xe mày chạy là xe cảnh sát, xe chúng nó cũng là xe cảnh sát, mày lấy cứng chọi cứng, định tự sát à? Chúng nó ép chúng ta vô đường cùng thì tao sẽ cho chúng nó biết thế nào là hối hận. Mày làm theo lời tao, đâm nát con xe kia cho tao. – Người phụ nữ hằn hộc lên tiếng.

Tên ở ghế tài xế nghe vậy liền kéo phanh xe, vòng ngược lại, nhắm thẳng vào chiếc Mini Cooper trước mặt.

– Đội trưởng, bọn chúng định… – Tất cả cảnh sát bao vây khu vực Đông Thành đều nhìn thấy sự chuyển hướng của tên tội phạm.

– Chết thật! – Đội Trưởng Thiệu thầm chửi một câu rồi quay đầu ra lệnh. – Tất cả nghe lệnh, dốc toàn lực khống chế đối tượng!

– Rõ!

Mọi người đều lập tức tiến hành theo sát chiếc xe “cảnh sát” kia, hai bên truy đuổi ép nó dừng lại. Hai tên trên xe cũng bí quá hóa liều, ác tâm nổi lên nhắm thẳng vào chiếc xe trước mặt.

Ngay thời khắc ánh sáng trước mặt ngày càng gần Tiêu Tĩnh Lâm chỉ có một ý nghĩ lần này mình xong rồi, xe cũng xong luôn, nhưng ý nghĩ còn chưa kịp dứt thì một lực mạnh đã bọc lấy cả người cô lại. Toàn thân rơi vào vòm ngực rộng lớn, ngay sau đó cô chỉ nghe được tiếng kít xe chói tai, còn cả tiếng ầm ầm vang lên như búa nổ. Cuối cùng ý thức gần như tắt lịm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.