Chương 33
Thương Tịnh như phải chịu đựng sự dày vò gấp bội khi đợi ở bên ngoài, cô hy vọng cha có thể làm mẹ hồi tâm chuyển ý, đúng lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên, "Thương Tịnh"
Cô đứng dậy quá đột ngột, ánh mắt trống rỗng nhìn về hướng phát ra tiếng nói, bởi vì nhiều nguyên nhân nên máu trong cơ thể cô không được lưu thông, dẫn đến việc trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm lại, người cô trở nên lảo đảo.
Người đàn ông kia vôi vã đỡ lấy cô, "Em sao thế?" Chết tiệt, khuôn mặt bé nhỏ của cô sao lại trắng bệch tới vậy? Là do anh bức cô sao?
Thương Tịnh dần hồi tỉnh rồi giãy khỏi vòng tay anh, giọng nói của cô chưa bao giờ lạnh lùng hơn thế, "Cố Thùy Vũ"
"Mặt em sao không có tý huyết sắc nào thế kia? Chưa ăn sáng hả?" Cố Thùy Vũ làm như không thấy vẻ lạnh lùng của cô, vẫn quan tâm hỏi.
"Anh tới sớm thế, sao, không chờ nổi, muốn tới thu nhận kết quả thắng lợi à?" Thương Tịnh chưa bao giờ đau thấu tới tận xương tủy như giờ khắc này, trong căn phòng kia, mẹ cô đã đánh mất ý chí sinh tồn, bà muốn được ra đi trong im lặng, còn người mà cô cho rằng mình yêu thì lại không thể yêu, người đàn ông ấy trong thời điểm cô bất lực nhất đã uy hiếp cô, muốn cô trở thành tình nhân của anh ta, cô bắt đầu không biết mình sống còn có ý nghĩa gì nữa đây.
Thấy cô chịu sự đả kích nặng nề tới nỗi gương mặt dường như chẳng còn chút hy vọng nào nữa, anh thầm kinh hãi, buột miệng, "Tôi cho em mượn tiền!" Anh kéo cánh tay cô, giống như chỉ cần có thế là có thể ngăn cô lại, "Nhừng lời ngày hôm qua, hãy coi như tôi chưa từng nói, tôi không ép em, em phải sống thật tốt, tôi sẽ mãi mãi không ép em" Có trời mới biết, trong một khắc anh đã muốn cứng rắn dùng thủ đoạn để mau chóng đạt được mục đích tới cỡ nào, tất cả chỉ vì anh sợ đêm dài lắm mộng, nhưng bây giờ, anh chỉ có một ý niệm, đó là anh cầu xin cô đừng như thế này nữa, anh thực sự thấy sợ hãi.
Anh không thể không thừa nhận, anh thật sự đã nảy sinh một thứ tình cảm khác lạ với cô.
Thương Tịnh nghe thấy anh nói vậy, trái tim mong manh dễ vỡ trong nháy mắt được buông lỏng, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, "Thật sao?" Đôi môi cô vì thế mà có phần run rẩy
"Thật, nếu em không tin thì chúng ta có thể viết giấy nợ, đừng khóc, được không?" rõ ràng người con gái trước mặt anh rất quật cường, không chịu rơi dù chỉ một giọt nước mắt, nhưng anh vẫn không kìm được lòng dỗ cô đừng khóc.
Thần kinh căng thẳng tột độ của cô như thể chợt đứt phựt, Thương Tịnh nhào vào lòng anh, nước mắt thấm ướt áo, "Mẹ, mẹ tôi, bà muốn đi...." Giờ phút này, cô giống như một cô bé con tìm được người mà cô có thể cáo trạng, tựa như trên thế giới này chỉ có mình anh có thể giúp cô.
"Ngoan, ngoan, Tịnh Tịnh, đừng khóc, đừng khóc, mẹ em sao lại nghĩ thế?" Dù mới sáng sớm nhưng trên hành lang vẫn có khá nhiều người qua lại, Cố Thùy Vũ chằng buồn nghĩ nhiều vậy, anh ôm chặt cô, không ngớt dỗ dành
"Bà không cần tôi..." Thương Tịnh vừa nghẹn ngào vừa nói, "Bà còn muốn đi..."
Lần này, Cố Thùy Vũ đã hiểu ý tứ trong lời nói của cô, anh đau lòng nói, "Đừng khóc, có phải bà sợ liên lụy tới gia đình không? Em nói với bà rằng tôi cho em mượn tiền rồi là được, đúng không?"
"Đúng, đúng, bà chính là sợ như thế, nhưng lời tôi nói bà không tin, anh đi nói cho bà biết được không, anh đi nói với bà rằng anh cho tôi mượn tiền đi, tôi nhất định sẽ trả lại mà!" Hai mắt cô đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn anh
"Được, được, được, tôi đi nói với bà, em đừng khóc" Hiện tại, Cố Thùy Vũ chỉ cần cô đừng khóc nữa thì việc gì cũng có thể thương lượng.
Thương Tịnh được anh luôn miệng dỗ dành, khó khăn lắm nước mắt mới ngừng rơi, lúc anh đang giúp cô lau nước mắt thì một giọng nói từ phía sau truyền tới.
"Ồ? Đây không phải là thị trưởng Cố sao? Văn Tiến đảm nhận việc trực đêm, đang đi tuần tra một lần cuói cùng thì trông thấy cảnh Cố Thùy Vũ cúi đầu nói chuyện cùng với một người con gái, ông ta tươi cười đi tới.
Thương Tịnh quay lưng về phía ông ta, rồi khẽ nép vào bên cạnh anh.
"Chủ nhiệm Văn" Biểu cảm của Cố Thùy Vũ rất tế nhị, anh cầm chiếc khăn tay dịu dàng đưa cho Thương Tịnh, rồi tiến lên mỉm cười bắt tay với ông ta
"Thị trưởng Cố sao tới sớm vậy?" Ánh mắt Văn Tiến thoáng đảo qua cô gái bên cạnh anh, quả nhiên là Thương Tịnh, xem ra cú điện thoại hôm qua ông ta gọi là chuẩn rồi.
"Đang rảnh rỗi nên tới thăm một vị lãnh đạo cũ, tiện thể xem mẹ Thương Tịnh thế nào, Thương Tịnh, đây là chủ nhiệm Văn, hai người hẳn đã biết nhau rồi nhỉ?"
Nước mắt Thương Tịnh chưa khô, cô cúi đầu khẽ gật một cái
"Chủ nhiệm Văn, ông là bác sĩ điều trị của bác Thương, mọi chuyện nhờ cậy cả ở ông, Thương Tịnh đã cứu tôi một mạng, tôi luôn nghĩ phải làm thế nào để báo đáp phần ân tình này cho cô ấy, xin ông hãy dùng tất cả biện pháp tốt nhất, tất cả tiền điều trị tôi sẽ chịu trách nhiệm"
"Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ tận lực cố gắng" Trong lời nói có phần mờ ám, Văn Tiền cười gật đầu.
Lúc này, ông Thương đi ra với nét mặt trầm trọng, trông thấy ba người bèn sững sờ, "Tiểu Tịnh?"
Thương Tịnh ngẩng đầu, thấy cha đi ra liền vội vã đi tới hỏi, "Mẹ nói thế nào ạ?"
Ông Thương lắc đầu
"BA!"
"Thương Tịnh, em đừng kích động" Cố Thùy Vũ trấn an cô
"Vị này là.." Ông Thương nhìn về phía người đàn ông phong độ xa lạ.
Lúc này, Thương Tịnh mới chú ý tới xung quanh, thoáng nhìn Cố Thùy Vũ, rồi rủ mắt xuống, giới thiệu, "Ba, đây chính là phó thị trưởng của thành phố S, thị trưởng Cố, thị trưởng Cố, đây là ba tôi"
"Ồ?" Ông Thương kinh hãi, ông không ngờ người đàn ông nhìn cực kỳ trẻ này lại là phó thị trưởng, nhưng sao Tiểu Tịnh lại quen biết một lãnh đạo lớn nhỉ? "Chào ngài, thị trưởng Cố"
"Chào bác, Thương tiên sinh, Thương Tịnh từng làm vệ sĩ cho cháu một thời gian, dù ít dù nhiều thì nhờ có cô ấy cháu mới có thể chuyển nguy thành an" Cố Thùy Vũ bắt tay với ông Thương rất đúng mực, tiện thể giải thích qua
"À, ra thế" Con gái làm công tác nguy hiểm như thế mà không hề nói với bọn họ một tiếng. Ông Thương trách cứ nhìn con.
Hai người khách sáo nói đôi câu, rồi Cố Thùy Vũ hỏi, "Tình hình bác gái sao rồi ạ?"
"Bà ấy...ôi! Không sao, tinh thần không tệ, cảm ơn cậu quan tâm"
"Tôi nghe Thương Tịnh nói bác gái không muốn điều trị ạ?"
Con bé này sao cái gì cũng nói với người ta vậy, ông Thương mạnh mẽ cười một tiếng, "Không phải là tính bướng bỉnh của bà ấy lại nổi lên hay sao?"
"Là thế này ạ, Thương tiên sinh, Thương Tịnh đã cứu cháu một mạng, cháu vẫn luôn muốn báo ơn, bây giờ cô ấy gặp khó khăn, nếu cần cháu sẽ giúp một tay quyết không từ chối, về phí điều trị.... vừa rồi cháu cũng đã nói với Thương Tịnh, cháu hi vọng có thể cho cô ấy vay tiền để chữa trị cho bác gái, sau này cứ từ từ trả cũng được"
"Hả?" Ông Thương thoạt vui mừng, nhưng lập tức cảm thấy không ổn, "Rất cảm ơn ngài, thị trưởng Cố, có điều số tiền này khả năng không hề nhỏ chút nào, nói thật, gia đình chúng tôi cũng không biết rốt cục phải tốn bao nhiêu nữa.."
"Ha ha, mạng của cháu đáng giá bao nhiêu thì cũng đáng để cho Thương Tịnh vay bấy nhiêu" Cố Thùy Vũ cười nói, "Hơn nữa, vay chứ không phải cho không, cháu tin nhân cách làm người của Thương Tịnh" Dù anh có dâng cả hai tay trước mặt cô, cô cũng chẳng cần cơ mà
"Nhưng vợ tôi..."
"Nếu bác không ngại thì cháu có thể gặp bác gái một lần được không ạ? Có thể bác gái sẽ nghe lọt tai lời của người ngoài"
"Đương nhiên có thể, cậu tới thăm thì làm gì có chuyện từ chối"
Thương Tịnh nắm chặt tay
Cố Thùy Vũ được ông Thương dẫn vào giới thiệu với bà Thương. Ánh mắt bà Thương mang theo sự nghi hoặc, quan sát vị phó thị trưởng tuổi trẻ tài cao này một lượt, rồi bà ý tứ liếc nhìn Thương Tịnh đứng ngoài không vào, thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, bã đã tự có đánh giá của riêng mình. Khi bà biết lý do thì càng tin tưởng suy đoán của bản thân, bà tìm cớ đuổi ông Thương ra ngoài, sau đó mỉm cười nhìn Cố Thùy Vũ nói, "Thị trưởng Cố, cảm ơn sự quan tâm của cậu, tôi là một người không khéo nói chuyện, có mấy câu muốn nói với cậu, nếu mạo phạm thì xin cậu đừng tức giận"
"Bác nói gì vậy, bác gái, bác khách khí quá ạ, cháu là bậc con cháu, nếu bác không ngại thì cứ gọi tên cháu là được rồi, cháu tên là Cố Thùy Vũ"
Bà Thương khẽ cười, lắc đầu, "Thị trưởng Cố, nếu cậu là người chưa lập gia đình thì số tiền này tôi chắc chắn sẽ mặt dày vay mượn, nhưng cậu lại kết hôn rồi"
Đáy mắt Cố Thùy Vũ thoáng lóe lên một tia sáng, anh cười nói, "Bác yên tâm, cháu dùng tiền vào việc gì, vợ cháu chắc chắn sẽ không hỏi tới đâu ạ"
"Không phải tôi có ý đó" Bà Thương nhìn về phía ngoài cửa, "Tôi hiểu Tiểu Tịnh vô cùng, cho dù có tuyệt vọng thì nó cũng sẽ không bao giờ mượn tiền của lãnh đạo, huống hồ đây lại là một khoản tiền lớn, vả lại nó để hai chúng ta nói chuyện riêng, chỉ như thế đã đủ nói lên nó hết sức tín nhiệm cậu"
"Về việc tư, thì hai chúng cháu cũng coi như là bạn ạ"
"Đây không phải là một chuyện tốt, xin lỗi đã vô ý mạo phạm cậu, chỉ là con bé Tiểu Tịnh này ngốc nghếch lắm, lại dễ hành động theo cảm tính, hơn nữa không phải tôi khoe khoang đâu, nó là một cô gái tốt, người đàn ông nào ở cùng nó lâu dài chắc chắn sẽ thích nó"
"Bác Thương, bác hiểu lầm rồi ạ, cháu chỉ coi Thương Tịnh là bạn, cháu rất yêu vợ cháu"
Bà Thương chậm rãi uống một hớp nước, "Đừng nhìn bây giờ tôi ốm yếu bệnh tật thế này, chứ hồi trẻ tôi cũng được coi là một mỹ nhân đấy"
"Đương nhiên, hiện tại bác vẫn như thế mà"
"Ha ha, khi đó có mấy người con trai muốn làm người yêu của tôi, nhưng tôi hết lần này tới lần khác chỉ nhìn trúng ba của Thương Tịnh, cậu biết tại sao không? Bởi vì tôi biết nhìn người, đây là thứ trực giác mà tôi vẫn thường kiêu ngạo, khi ấy, tôi thấy những người đàn ông khác đều có mục đích riêng, chỉ có ba Thương Tịnh thật lòng thích tôi, vì thế tôi chọn ông ấy, vả lại, sự thật đã chứng mình, sự lựa chọn của tôi không hề sai lầm"
Cố Thùy Vũ không ngờ lại bị bà giữ quyền chủ động, anh đành cười trừ.
"Tôi không hề nhìn lầm đâu, cậu có ý với con gái tôi"
Cố Thùy Vũ im lặng trong giây lát, mười đầu ngón tay đan xen vào nhau, "Nếu bác đã thẳng thắn thế thì cháu cũng không giấu diếm nữa, không sai, cháu muốn tặng không mấy chục vạn này cho cô ấy, nhưng cô ấy không cần, cho nên số tiền này tuyệt đối là trong sạch, chỉ đơn thuần là cho cô ấy vay mà thôi"
"Vậy thì lại càng gay go hơn, không phải sao?" Bà Thương ý tứ nhìn anh
Cố Thùy Vũ tránh né lời của bà, "Vâng, nếu không có bác ngăn trở, có lẽ cháu sẽ tương đối dễ dàng ra tay hơn, vừa nãy bác cũng nói rồi đấy, cô ấy rất tín nhiệm cháu"
"Đừng kích tôi, vô dụng thôi, tôi hiểu nhân cách của con gái mình hơn bất cứ ai, kể cả nó thực sự yêu cậu đi chăng nữa thì cũng sẽ không làm kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác. Đây là ưu điểm lớn nhất của Thương Tịnh nhà chúng tôi, nó sống rất biết điều"
"Xem ra bác không hề lo lắng"
Bà Thương cười khổ, "Lo chứ, người mẹ bao giờ cũng có gánh nặng ở trong tim tôi có mấy lời không thể nói với cha con bọn họ, nhưng lại có thể nói với một người ngoài như cậu, tôi nói không sợ chết là giả, sao tôi có thể nỡ lòng nào bỏ lại chồng và con gái được chứ? Nhưng sống tới cuối đời rồi tôi cũng nhìn rõ rất nhiều việc, đau dài không bằng đau ngắn, cơ thể tôi tuyệt đối không thể sống lâu được, thay vì kéo dài nỗi đau của cha con nó thì thà giải thoát còn thoải mái hơn, tuy tôi ra đi có lẽ hơi sớm nhưng sau này cha con nó sẽ không còn gánh nặng nào nữa, đây chính là trách nhiệm cuối cùng của một người làm vợ và làm mẹ"
Thương Tịnh lớn lên trong một gia định như vậy thảo nào tính cách của cô lại ngay thẳng tới thế. Cố Thùy Vũ nhìn vào đôi mắt cương quyết của bà Thương, khẽ thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net