Chương 22
Màn chào hỏi xen giữa xong xuôi, đoàn người bước vào tham quan phòng triển lãm tranh, dường như nhờ phúc của Thương Tịnh mà cô bạn chủ tịch hội học sinh này luôn ở bên cạnh bọn họ, giới thiệu về những bức tranh. Thương Tịnh lúc nào cũng chú ý động tịnh xung quanh, bởi vì cô cũng không có hứng thú với các tác phẩm kia. Cố Thùy Vũ thì ngược lại, anh thấy rất thích thú, phê bình đôi ba câu ra vẻ rất hiểu biết, Trần Tĩnh gặp được bạn tri kỷ, hưng phấn nói không ngừng. Mãi tới khi thấy anh nhìn về phía mình đầy ý tứ, cô ta mới ngượng ngùng nói, "Thị trưởng Cố, có phải anh chê tôi quá ồn ào không?"
"Không, tôi chỉ là thấy cô rất hiểu biết, không hổ là SV hàng đầu"
"Thị trưởng Cố, ngài khen quá lời rồi, chẳng qua tôi múa rìu qua mắt thợ mà thôi. Chỉ nghe ngài nói đôi câu là đủ biết ngài nhất định hiểu rất rõ lĩnh vực này"
Cố Thùy Vũ cười, không tiếp tục đề tài này nữa, anh hỏi Thương Tịnh, "Em thích phong cách nào?"
"Tôi không nghiên cứu loại hình này"
Trần Tĩnh nói, "Thị trưởng Cố đừng nghe cô ấy nói, khi học cấp 2 cô ấy từng được giải nhất cuộc thi thư pháp cấp thành phố đấy"
"Ồ?" Cố Thùy Vũ hứng thú, "Thể chữ Lệ?"
"Vâng, Cuồng thảo ạ" Trần Tĩnh cười hihi haha không ngớt, "Lúc ấy tôi cũng không hiểu cô ấy đang viết gì"
"Cậu không hiểu rồi, thể chữ Cuồng thảo thực ra là dễ viết nhất, chỉ cần tùy tiện vung bút họa vài nét là được" Thương Tịnh khẽ cười nói
"Vậy hôm nào em chấp bút cho tôi một bản để cất giữ nhé, được không?" Cố Thùy Vũ cười hỏi
"Thị trưởng Cố thật thích đùa" Thương Tịnh cười nhạt
Cố Thùy Vũ biết cô đang giận dỗi gì nhưng anh thực sự không thích thái độ xa cách này của cô
Lúc này, mấy vị lãnh đạo Bộ Giáo Dục giả bộ như dời tầm chú ý từ những bức họa sang Cố Thùy Vũ, một người người nói, "Thị trưởng Cố thật có phúc, thưởng tranh còn có giai nhân bầu bạn"
"Lời nói này thật là chua nhé, nào nào nào, cùng thưởng thức, cùng thưởng thức"
Mọi người bật cười, lãnh đạo có đôi mắt ti hí hỏi, "Đại tài nữ, tác phẩm của cô ở đâu? Để chúng tôi thưởng thức được không?"
Trần Tĩnh có phần ngượng ngùng nói, "Không phải là bức tranh kém cỏi trước mặt ngài sao?"
"Ồ" Vị lãnh đạo kia dịch ra, mọi người nhìn lại bức tranh ấy, đó là một bức tranh mỹ nữ cổ đại. Trong tranh, nàng phi tần đang than thở với trăng, lệ rơi lã chã. Từng nét vẽ dưới ngòi bút bay bổng, lưu loát mà mảnh mai, thanh tú, hoa văn trênphục rất tinh tế tỉ mỉ, làn gió thổi làm làn váy khẽ phiêu phiêu, bức tranh mang hơi hướng bút pháp Đường triều.
Thương Tịnh nói, "Vẽ rất đẹp!" Từ trước tới giờ cô luôn bái phục những người vẽ tranh tả người, còn cô ngay cả vẽ khuôn mặt cũng xiêu vẹo
"Ừm, vẽ không tệ!" Đôi mắt vị lãnh đạo mắt ti hí kia híp lại thành một đường, ông ta thấy dáng vẻ, cử chỉ của mỹ nữ trong tranh kia đẹp hơn hẳn Trần Tĩnh, có lẽ cô ta đã "đầu tư" không ít.
"Thị trưởng Cố, ngài bình luận đôi câu được không?" Trần Tĩnh khiêm tốn đón nhận lời tán dương của mọi người, cô ta quay đầu, nở nụ cười dí dỏm với Cố Thùy Vũ
"Ồ, vẽ rất đẹp" Cố Thùy Vũ nhếch môi. Bức tranh này đối với anh chỉ xứng tầm nhi đồng. Anh có một 'bạn giường' là một họa sĩ chân chính, quanh năm phiêu bạt lang thang để vẽ tranh, một nghệ sĩ có thể khiến người xem dù không hiểu về nghệ thuật nhưng cũng có thể nhìn thấu tư tưởng sâu sắc trong tác phẩm. Bức tranh của Trần Tĩnh bây giờ khoảng hơn chục vạn, còn bức tranh anh treo ở nhà cũng phải xấp xỉ mấy triệu.
Anh chỉ nói đơn giản cho có, Trần Tĩnh thoáng thất vọng.
Mọi người lại bình phẩm thêm một lúc nữa, sau đó hiệu trưởng mời các lãnh đạo tới tham quan nơi khác, Trần Tĩnh kéo Thương Tịnh, "Đợi chút, cho mình số điện thoại đi, có gì chúng ta liên lạc sau"
"Ừ" Thương Tịnh đọc một dãy số, "Cậu nháy máy sang đây đi, rảnh rỗi thì chúng ta liên lạc" Cô cười giơ chiếc điện thoại lên, rồi chạy theo đoàn người.
Chỉ chốc lát, điện thoại của cô rung lên, cô cúi đầu lưu lại số
Cố Thùy Vũ liếc mắt nhìn cô, đấy mắt thoáng lóe lên một tia kì quái
Vài ngày sau, dưới áp lực của bên cảnh sát, cuối cùng cũng bắt được vài tên nghi can mưu hại Cố Thùy Vũ về quy án, những kẻ này không hề e dè thú tội, khẩu cung của bọn họ đều khớp nhau, nhưng ngoài dự đoán là bọn họ dường như không hề có bất cứ quan hệ gì với Diệp Đại Cương, bọn họ muốn đụng xe Cố Thùy Vũ bởi vì anh đã ký lệnh dở bỏ và di dời ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ, vì vậy, bọn họ kích động lái hai chiếc Mercedes định đâm anh để trả thủ xả hận.
Phía cảnh sát cẩn thận tra xét bối cảnh mấy kẻ này, đích thực không phát hiện ra mối liên hệ giữa bọn họ và Diệp Đại Cương, bọn họ chẳng qua chỉ là mấy tên côn đồ vô công rồi nghê đầu đường xó chợ mà thôi. Cứ ngỡ rằng có đột phá mới, ai dè đầu mối vừa tìm được lại bị chặt đứt.
Khi cậu Tiểu đội trưởng thấp thỏm báo cáo tin này cho Cố Thùy Vũ thì anh chỉ thờ ơ hỏi một câu, "Cậu cho rằng bọn họ không có quan hệ gì sao?"
"Cái này..." Cái này thì cậu ta biết trả lời sao! Hèn gì Vương Xử không đích thân gọi điện cho Cố Thùy Vũ, ông ta coi cậu là kẻ chết thay đây mà!
"Được, tôi biết rồi, làm phiền cậu rồi!" Anh lại vùi đầu vào đống tài liệu
...Đây không phải là một câu trả lời thiện ý. Nhưng có điều nói qua thì phải nói lại, người ta quyền cao chức trọng, lại còn bị uy hiếp thiếu chút nữa mất mạng, bên cảnh sát không tìm ra bằng chứng cụ thể để chỉ ra ai là kẻ ra tay phía sau, như thế thì ai mà vui cho nổi. Cậu ta mất bò mới lo làm chuồng, nói, "Thị trưởng Cố, chúng tôi đã điều ra lực lượng cảnh sát ưu tú nhất rồi, chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục trong thời gian nhanh nhất"
"Ừm" Tuy Cố Thùy Vũ đáp lời nhưng cũng không hề ngẩng đầu lên
Tiểu đội trưởng hậm hực ra khỏi phòng làm việc nhưng cậu ta không vội đi ngay mà tới phòng thư ký tìm Thương Tịnh. Cậu ta kéo cô qua một bên hỏi, "Sao rồi? Bên cô có tiến triển gì mới không?"
"Tạm thời không có. Mấy hôm nay tôi vô tình gặp được một lần, nhưng đối phương vẫn không có động tĩnh gì" Thương Tịnh nói
"Ôi, sắp tới phiên đấu thầu đợt hai rồi, Diệp Đại Cương còn muốn chơi đùa thế nào nữa?" Tiểu đội trưởng có chút nóng nảy. Mấy ngày nay cậu ta phát hỏa tới nỗi sùi bọt mép, đã có một vị Phó thị trưởng bị buộc dời đi rồi, chẳng nhẽ lại thêm một người nữa sao, bọn họ không hồ đồ quá mức đấy chứ. Nhưng biết làm sao được, Diệp Đại Cương quá âm hiểm, lại có mối quan hệ khá phức tạp tại thành phố S, nếu không phải vì Phó thị trưởng thì cậu ta cũng chẳng nguyện ý tiếp xúc với mấy kẻ xấu này. Nhưng thế nào lại vừa khéo, hai vị Phó thị trưởng kia lại rất kiên cường. Người thứ nhất thì thôi bỏ qua, nhưng vị thị trưởng Cố này lại không biết đường nhìn gương người đi trước, cố tình nhảy vào hố lửa làm gì không biết? Có điều.... lần này cấp trên gia tăng áp lực, cậu ta làm sao so sánh được với một người có có xuất thân cao quý được.
"Không biết nữa, nhưng cũng sắp có động tĩnh rồi" Cô đương nhiên muốn mau chóng giải quyết vấn đề này
"Vừa rồi tôi vào văn phòng, trông thị trưởng Cố có vẻ không vui, có phải vì sự việc đó không?" Cậu ta thấp giọng hỏi dò, tốt xấu gì cậu ta cũng phải biết ngọn nguồn, nếu không lại bị thuyên chuyển công tác lúc nào cũng không biết ấy chứ.
"...Sao có thể, chắc là ngài ấy bận rộn quá thôi, đừng lo lắng" Thương Tịnh nói
"Hy vọng là thế, nếu thị trưởng Cố có tâm trạng gì thay đổi thì cô phải gọi điện cho tôi đấy"
"Tôi biết rồi, nhưng mấy kẻ nghi can, các anh tỉm hiểu mối quan hệ của bọn họ thử xem"
"Chỉ thiếu chút nữa thì tra xét cả tổ tông 18 đời của bọn họ rồi ý chứ!" Tiểu đội trưởng nói một cách bất đắc dĩ
Thương Tịnh tiễn Tiểu đội trưởng rồi liếc nhìn văn phòng Phó thị trưởng, đáy mắt thoáng hiện lên tiaám, cô xoay người, lại đụng phải một viên chức đang định đưa tài liệu tới văn phòng, cô ta thấy Thương Tịnh, lập tức đau khổ nói, "Thương Tịnh, cô có thể giúp tôi một chuyện không, cô giúp tôi đưa mấy thứ này cho thị trưởng Cố với"
"Không phải cô định vào đó hay sao?" Cô ta từ xưa tới nay không phải rất tích cực, cố gắng tiếp xúc với Cố Thùy Vũ sao?
"Tôi không dám...Mấy hôm nay thị trưởng Cố không biết làm sao nữa, tuy không nổi giận cũng không có gì không vui, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, tôi tới gần anh ấy mà thấy gai hết cả người. Tôi thấy nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, trái tim bé nhỏ của tôi không chịu nổi đâu"
Thương Tịnh nói, "Vậy nên cô đẩy tôi vào nơi nước sôi lửa bỏng hả, tôi cũng sợ mà, cô không thấy mấy hôm nay tôi đều tới phòng các cô trốn đấy sao"
"Sao có thể chứ, ai mà không biết thị trưởng Cố thương cô nhất, ngoan, giúp chị đây mang công văn vào đi"
"Dỗ ngọt tôi cũng vô ích thôi"
"Ai đánh dỗ ngọt cô rồi hả? Sự thật là thị trưởng Cố cực kỳ không thích người ta động vào đồ của mình, trước khi cô tới, bọn tôi giúp anh ấy pha một bình trà thì đều chỉ là mang nước sôi đặt lên bàn anh ấy, nào giống cô, cầm tách trà của anh ấy đi qua đi lại, cuối cùng lại còn 'choang', làm vỡ luôn cái chén chứ, vậy mà người ta một câu cũng không mắng cô, còn có..."
"Tôi đưa, tôi đưa, nói với cô một hồi mà hư cũng thành thực" Thương Tịnh sợ cô nàng lại cho thêm vài cái ví dụ nữa, bèn cầm lấy xấp tài liệu trong tay cô ta.
"Hì hì, thế mới đúng chứ"
Thương Tịnh theo phép mà gõ cửa, rồi cúi đầu đi tới trước bàn làm việc, "Thị trưởng Cố, tài liệu mà ngài cần đây ạ"
Cố ThùyVũ không hề ngẩng đầu, lạnh nhạt nói, "Để xuống đi"
Thương Tịnh nghe vậy khẽ để tài liệu xuống, im lặng xoay người rời đi
Cố Thùy Vũ cũng không nói gì, chỉ trợn mắt hung dữ nhìn bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa
Sau ngày từ đại học S trở về, cô đối với anh luôn giữ đúng mực, không chỉ lạnh nhạt, đồng thời còn lấy đủ lý do từ chối yêu cầu của anh, hoang đường hơn chính là lý do cô từ chối pha trà cho anh, chỉ vì cô sợ lại làm vỡ tách? Bị từ chối vài lần, anh đương nhiên cũng tức giận, chính anh cũng thấy mình giận vô lý, tuy anh thực sự muốn có được cô, nhưng không có nghĩa là anh sẽ nuông chiều tính xấu của cô. Vì vậy sau khi anh quyết định lạnh nhạt với cô thì liền biến thành tình huống gay gắt như hiện tại
Lần đầu tiên anh không thể hiểu nổi phụ nữ đang nghĩ gì. Vợ anh, Chu Vân, người đã về thủ đô, vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ ham vinh hoa phú quý, lại còn mơ tưởng ngồi không đón nhận một cuộc hôn nhân yên bình; còn cô gái tên là Trần Tĩnh đó, đáy mắt cô ta luôn tỏa ra một thứ tình yêu lãng mạn không thiết thực, lại còn có ý đồ biến tình yêu này thành thứ có thể đem lại cho cô ta những lợi ích thực tế. Anh chưa từng thấy qua một người phụ nào đơn thuần chỉ cần có mỗi tình yêu. Trong giới của anh, cũng có người vì đủ lý do mà cưới con gái của một gia đình kinh doanh nhỏ lẻ, hoặc dụ dỗ con gái nhà lành chơi trò chơi tình ái, ban đầu, những người phụ nữ kia dường như cũng rất kiên định với lập trường của mình, nhưng tiền tài và quyền lực nắm trong tay chưa kịp nóng thì bọn họ đã sa vào cám dỗ.
Rõ ràng, Thương Tịnh là người có nhu cầu về tinh thần lớn hơn nhu cầu về vật chất, anh cũng đã kiên nhẫn chơi trò chơi yêu đương với cô và rõ ràng cô đã có phần rung động, nhưng tại sao đôt nhiên lại trở về khởi điểm vậy?
Chậc! Sự việc sao lại trở nên phiền toái thế nhỉ. Cố Thùy Vũ cau mày, khép tài liệu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net