Ảo Mộng

Chương 9 : "Ta mới là nhân vật chính"




“Có mùi máu!”

Thường Thiên dừng lại trên một cành cây, hắn nhìn về phía Bắc hơi nhíu mày: “Hậu sơn nằm ở phía bắc của học đường, vậy tức là mùi máu tanh là từ sâu bên trong nơi này truyền ra!”

“Thật kỳ quái! Ta cũng giết không ít mãnh hổ nhưng lại không có xuất hiện hiện tượng mùi máu lan xa như vậy! Kỳ quái! Kỳ quái!” Thường Thiên cứ như một ông cụ non gật gù tự hỏi.

Sau một lát, không kìm được sự tò mò của mình, hắn liền hướng về nơi mùi máu xuất phát mà đi.

Ở nơi khác.

Bên trong một hang động nào đó.

Nơi đây khá rộng rãi, bốn xung quanh là những ngọn đuốc cháy rừng rực thắp sáng cả hang động. Dưới mặt đất là chi chít những ký tự kỳ lại cùng với một đồ hình cổ xưa. Cả nơi đây hoàn toàn tĩnh lặng khiến cho nó mang một vẻ thần bí.

CRẮC!

Đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến âm thanh củi mục bị đạp gãy. Tiếp sau đó là một bóng người từ ngoài tiến vào.

Trên thân người đó còn vác theo một con nai. Tiến đến gần đồ hình được điêu khắc dưới mặt đất, hắn lấy ra một con dao găm nhanh tay cắt đứt yết hầu con dã thú. Con nai chỉ có thể không ngừng dãy dụa, phát ra những âm thanh thấu vào tâm can người nghe. Nhưng bóng đen kia vẫn cứ đứng nhìn con nai chết dần chết mòn, cho đến khi hang động lại trở về tĩnh lặng hắn mới xoay người rời đi.

Không lâu sau, lại có một con dã thú bị mang tới. Vẫn là con dao ấy, vẫn là nhát cắt lạnh lùng ấy, vẫn là khung cảnh khiếp sợ ấy,…. Mọi thứ cứ tái diễn hết lần này đến lần khác.

Đợi đến khi Thường Thiên tiến lại gần hang động này thì đồ hình dưới mặt đất kia đã ngập trong máu.

Ngay khi vừa mới bị lấp đầy, đồ hình kia liền bắt đầu dịch chuyển. Nó là những vòng tròn đồng tâm, khoảng cách giữa hai vòng tròn còn được khắc những ký tự đặc biệt cổ xưa. Những vòng tròn ấy bắt đầu xoay tròn, mỗi một lần đều có một vòng tròn dừng lại rồi nhô lên khỏi mặt đất. Cùng với đó là một mùi máu tanh truyền ra, đây cũng chính là thứ mà Thường Thiên ngửi được.

Thường Thiên đứng trên một cành cây ở xa xa nhìn về phía cửa hang động. Phải nói hang động này vô cùng bí ẩn, nhưng tiếc là cái thứ mùi tanh kia ở cửa hang vô cùng nồng nặc, thậm chí còn hiện ra những dòng khí màu đỏ phát tán ra 4 phương 8 hướng.

“Muốn không nhận ra cũng khó!” Thường Thiên cười cười.

Sau đó hắn thoắt cái đã biến mất. Đợi khi xuất hiện đã là một góc khuất bên trong hang động, khí tức toàn thân đã hoàn toàn thu liễm lại.

Chính giữa hang động thế mà có một cái tế đàn, trên đỉnh là một ngọn lửa đỏ màu máu. Ngay cả bóng người ban đầu cũng hiện rõ.

“Hắn…trông rất quen!” Thường Thiên nhíu mày, người này thực sự trông rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi nhưng hắn hoàn toàn không nhớ ra.

Nhưng chuyện kế tiếp hoàn toàn đánh gãy suy nghĩ của Thường Thiên. Chỉ thấy người kia đột nhiên dấn thân vào ngọn lửa, sau đó máu huyết từ dưới mặt đất cùng với ngọn lửa kia thông qua mắt, mũi, miệng, tai,….đi vào trong cơ thể người đó.

Thế nhưng đó không hoàn toàn là thứ khiến cho Thường Thiên mất tập trung. Chỉ thấy một dòng máu khác, kết hợp với ngọn huyết diễm kia đột ngột lao thẳng tử lỗ hậu mà vào.

Thương Thiên thấy cảnh này liền méo mặt, miệng hắn cũng mở ra như muốn rớt xuống đất vậy. Sau một hồi tỉnh táo lại, hắn mới sờ sờ mông của mình rùng mình nói: “Đúng là mỗi người có mỗi sở thích!”

May mắn thay cái cảnh đó cũng kéo dài không lâu liền kết thúc. Kế tiếp, người kia liền từ từ bay lên không trung, huyết dịch ở dưới lại một lần nữa bay lên, từng tia từng tia phủ lấy toàn thân người kia như một cái kén. Gần như cùng lúc, từ bên trong tế đàn tràn ra từng đợt huyết khí, chúng đều hướng về phía cái kén bay đi.

“Đồ tốt!” đột nhiên, một ý niệm trong đầu Thường Thiên nảy ra. Hắn còn chưa kịp phân biệt thì đã lao ra ngoài, rồi nhảy thẳng vào bên trong huyết khí.

Huyết khí cuồn cuộn bao lấy hắn, từng chút một thẩm thấu vào bên trong cơ thể của hắn. Toàn thân gân cốt của Thường Thiên giống như bị đập vỡ đứt đoạn toàn bộ, khiến cho hắn đau đớn vô cùng, hai mắt đỏ bừng chẳng khác gì tẩu hỏa nhập ma. Nhưng ngay sau đó liền có một tia mát lạnh chạy khắp cơ thể khiến cho những gân cốt bị đứt đoạn kia liền lại như ban đầu. Chuyện này cứ tái diễn liên tục.

Huyết khí thực sự rất nhiều, Thường Thiên chỉ hấp thu được một phần, những phần còn lại tiếp tục tiến thẳng về huyết kén ở phía trên.

“Không được! Còn quá chậm!” Thường Thiên nếm qua ngon ngọt liền không muốn từ bỏ, trong lòng hắn điên cuồng gào thét muốn thêm nữa nhưng huyết khí là tự động thẩm thấu vào nên hắn cũng không thể làm chủ. Hắn đành cắn răng: “Liều mạng!”

Thường Thiên dùng toàn bộ tinh thần vận chuyển « Hỗn Độn Kinh ». Cứ mỗi một tiểu chu thiên hoàn thành liền có không ít huyết khí cùng với linh khí trong thiên địa tiến vào trong nội thể của hắn. Sau đó lại từ nội thể, huyết khí tiến vào bên trong nhục thân gân cốt bắt đầu tôi luyện.

Bên trong huyết kén.

“Sao..Sao lại như thế này? Huyết khí đi đâu hết??” một thanh âm khàn khàn ở bên trong thức hải của người kia vang lên.

“Chuyện này là như thế nào?” lại một thanh âm khác vang lên. Giọng nói này giống như của một thiếu niên.

“Dường như có thứ gì đó đã chặn lại huyết khí khiến cho nó không thể tiến lên!”

“Như vậy không được! Công pháp của ta sẽ không thể đại thành mất!”

“Ngươi cứ tập trung rèn luyện đi, ta sẽ cố gắng điều động huyết khí!”

“Tốt!”

Huyết khí bên trong tế đàn đột nhiên tăng mạnh.

“Gahhh! Chết tiệt, sao lại nhiều như vậy!” Thường Thiên đột nhiên cảm thấy cơ thể giống như đang trương phình lên liền gấp rút thu công. Do thu công quá nhanh khiến cho thân thể của hắn cũng chịu một chút nội thương, miệng nôn ra một búng máu.

“Hừ! Ngươi muốn huyết khí!?” hắn đưa ánh mắt lạnh lùng về phía huyết kén kia gằn ra từng chữ.

Sau đó hắn thôi động pháp quyết, linh lực hòa quyện với huyết khí, bao lấy ngụm máu hắn vừa phun ra rồi lao thẳng đến huyết kén.

“Huyết khí đang tới!” lại một giọng nói bên trong huyết kén nhắc nhở.

“Gahhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!”

Giọng nói còn lại chưa kịp trả lời đã hét lên thê thảm.

“Có chuyện gì xảy ra?” lại là giọng nói khàn khàn ban đầu thấy thế liền lo lắng hỏi.

“H..hoa..hoa cúc của ta!”

“Hoa cúc của ngươi làm sao?”

“Nó….nó….Gahhhh!”

“Trời đất quỷ thần ơi! Ngươi ăn ở như thế nào mà lại bị báo ứng như vậy?” giọng nói khàn khàn kia đột nhiên cũng trở lên kì quái, ngay sau đó liền cười ha hả không ngớt.

“Bớt cười đi! Mau giúp ta chuyển đi hướng khác!”

“Cái này ta chịu a! Không thể giúp!” Giọng nói khàn khàn kia không ngừng cười đáp.

2 canh giờ sau.

Huyết khí tràn ra từ bên trong tế đàn dường như đã kết thúc.

“Mau chạy!” Thường Thiên cảm nhận được nồng độ của huyết khí đang nhanh chóng giảm bớt liền chuẩn bị chạy mất.

Thế nhưng, bỗng nhiên từ bên trong tế đàn lại truyền ra một đám khí màu vàng. Chúng nhẹ nhàng trôi nổi qua trước mặt Thường Thiên. Ánh mắt Thường Thiên nhìn chúng một chút rồi lại nhìn về phía huyết kén, khóe miệng hắn cong lên.

Ngay sau đó thân hình hắn từ từ tan vào trong không khí.

Đám khí vàng kia nhanh chóng thâm nhập vào huyết kén, cùng với đó là một điệu cười cổ quái phát ra.

Cũng chỉ trong chớp mắt đám khí đó cũng đã hoàn toàn xâm nhập vào khiến cho huyết kén cũng đổi sắc.

Lại 1 canh giờ trôi qua.

CRẮC! CRẮC!

Một vài tiếng nứt vang lên, cùng với đó là từng đạo vết rạn từ bên trên chiếc kén xuất hiện. Chúng nhanh chóng lan tràn cả cái kén.

BỤP!

Đột nhiên, một cánh tay từ bên trong chọc thủng kén mà ra. Sau đó là cái tay thứ hai.

ROẠC!

Hai cánh tay kia chỉ vừa mới dùng sức, chiếc kén liền rách. Kế đó liền có một vị thanh thiếu niên từ đó mà ra.

Khuôn mặt không đáng chú ý, chỉ có mái tóc màu đỏ như được nhuộm trong máu. Thân hình cứ như được điêu khắc mà ra, cao ráo, cường tráng.

Người thiếu niên kia nhìn lấy hai bàn tay của mình sau đó liền ngửa mặt lên mà cười ha hả: “Ta cuối cùng cũng hồi sinh! HA HA HA!”

“KHỤC!”

Còn chưa cười cho sảng khoái thì bỗng nhiên có một con dao đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.

“Ngươi…Ngươi…!” hắn cố gắng xoay cổ lại, muốn nhìn xem kẻ nào đang phá rối chuyện tốt của hắn. Thế nhưng chưa kịp nhìn thấy hung thủ thì hắn đã tắt thở.

Một giọng nói lạnh lùng phía sau lưng cái xác cất lên.

“Thật tiếc a! Nhưng TA MỚI LÀ NHÂN VẬT CHÍNH!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.