Ảo Mộng

Chương 7 : Gặp gỡ




2 tháng sau.

RẦM!

Một cái cây đột nhiên mọc lên từ mặt đất, nó nhanh chóng lớn mạnh đến mức cao gần 4 trượng, thân cây rộng cũng tới 1-2 trượng.

Từ bên trong thân cây truyền ra những âm thanh cọt kẹt, rồi sau đó bắt đầu nhúc nhích. Chỉ thấy thân cây mở ra một khe hở, từ trong đó bước ra một người thiếu niên, da có chút trắng như thể nhiều ngày chưa tiếp xúc với ánh sáng, vừa mới bước ra hắn liền cảm thán: “Cuối cùng cũng thoát ra được!”

Người này chính là Thường Thiên đã nhiều tháng sống bên trong hang động dưới lòng đất kia.

GẦM!

Lại một tiếng hổ gầm vang lên.

Khuôn mặt Thường Thiên tối sầm lại, cũng gần như đồng thời sát khí bắt đầu tỏa ra xung quanh hắn. Những tháng này hắn sống như một con chuột dưới lòng đất, tất cả chỉ bởi vì một con hổ bình thường, thậm chí còn chưa tới mực yêu thú khiến cho bản thân bán sống bán chết.

Một tay hắn vung lên, một cái rễ cây vậy mà chui lên từ mặt đất rồi chĩa thẳng về phía mãnh hổ. Con hổ còn đang ở trên không trung, không thể chuyển hướng liền bị chiếc rễ dễ dàng xỏ xuyên.

Nhưng như thế vẫn chưa thể làm cho Thường Thiên bớt giận. Những ngày sau chỉ cần là hổ, gặp hắn ắt chết.

Ục ục ục!

Lý Thu Nhiên cùng La Bái đều đang chạy như bay, nhưng bụng bọn họ đều đang sôi sùng sục.

Cả hai đều là công tử, tiểu thư nhà phú quý. Nay đã sống tại nơi bần hàn như thế này đã là cực hạn. Ngày qua ngày đều là ăn lương khô, mới gần đây cả hai đều đã dùng hết lương khô, mà khi cả 2 nấu ăn, đồ ăn không thành tro thì cũng còn sống nhăn ra. Gần 1 tuần nay 2 người đều không có một bữa ăn nào đoàng hoàng, cuối cùng chỉ còn cách trở về.

“Bữa tối nay nên ăn đơn giản giản thôi. Chẳng hạn như Tai hổ luộc, đùi hổ nướng, thịt hổ xào rau,...” Thường Thiên đang gẩy lửa tính toán.

Cũng đã trôi qua vài ngày sau khi hắn thoát ra khỏi cái hang động chết tiệt kia, những ngày này hắn điên cuồng săn giết mãnh hổ trong khu vực đến mức chứa đầy luôn cả túi trữ vật.

Sau một hồi lảm nhảm, hắn liền mang từng khối, từng khối thịt hổ từ bên trong túi trữ vật ra mà chế biến. Cũng không lâu lắm, Thường Thiên đã làm ra một bàn thức ăn.

Còn chưa kịp thưởng thức, hắn vừa mới cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì đột nhiên hắn cảm nhận được 2 ánh mặt đang nhìn chằm chằm vào hắn, chính xác hơn là thức ăn trên bàn của hắn.

“Ai?” Thường Thiên vung tay lên thu thức ăn lại, sau đó nhíu mày quát.

Cả bàn thức ăn vừa mới bị thu đi, đột nhiên sát khí từ bên trong rừng cây gần đó toát ra.

Thường Thiên lùi lại một bước, sau đó hắn búng tay. 4-5 hỏa cầu xuất hiện rồi bay về tứ phía, thắp sáng cả một vùng. Chỉ thấy 2 bóng người hiện ra trong rừng cây. Đúng là Lý Thu Nhiên cùng với La Bái. Cả 2 đều trông vô cùng chật vật.

Thấy 2 người xuất hiện Thường Thiên cũng không quá bất ngờ. Nơi này được xây dựng đề cho học viên rèn luyện, nên chuyện chỉ có 1 mình hắn ở đây là không thể.

“Các ngươi là học viên của học đường?” dò xét một chút Thường Thiên liền hỏi.

Lúc này 2 người kia mới lấy lại được bình tĩnh. Một người trong đó lanh mồm lanh miệng đáp lại: “Đúng đúng! Bọn ta tới đây để lịch luyện. Nhưng cả tuần nay đã hết lương khô nên có chút đói. Huynh đệ, ngươi làm nhiều đồ ăn như vậy liệu có thể chia sẻ chút không!?”

“Tiểu Bái!” Người còn lại nhíu mày nhắc nhở, sau đó Lý Thu Nhiên bước lên tính hành lễ chào hỏi, nhưng mới đi được vài bước, bụng nàng ùng ục kêu lên, điều này làm cho gương mặt xinh đẹp của màng có chút đỏ lên.

“Cái kia…ta cũng lỡ tay làm không ít đồ ăn, các ngươi cũng có muốn hay không cùng một chỗ ăn chút?”, nghe được tiếng vang, Thường Thiên nhìn nàng một cái rồi hỏi.

“Không ăn, bổn tiểu thư cái gì sơn hào hải vị chưa ăn qua, há có thể ăn ngươi cái này sơn dã thô thực.”

Nếu như là lúc mới bắt đầu Thường Thiên liền mời nàng cùng một chỗ ăn tối, nàng cảm thấy mình có lẽ sẽ còn nể mặt, nhưng giờ lại vì nghe thấy bụng nàng kêu lên mà mời thì thật rất xấu hổ, thiếu nữ cảm thấy mình nếu lại ăn, chẳng phải là càng thêm mất mặt?

Liền tính muốn ăn, cũng phải đối phương nhiều mời mấy lần, chính mình thịnh tình không thể chối từ phía dưới, mới “Miễn cưỡng” đáp ứng a?

Nhún vai, Thường Thiên không nói thêm gì nữa.

“Hê hê! Vậy ta cũng không khách sáo!” La Bái cười hề hề chạy tới dùng bữa. Chỉ còn mỗi Lý Thu Nhiên là đang đứng tại chỗ.

Xem thiếu nữ này đói bụng, mà mình lại nấu có hơi nhiều cho nên mới mời xem như cho có lệ, nếu đối phương không ăn, Thường Thiên tự nhiên là không rảnh đi cầu xin nàng ngồi xuống ăn.

Chờ một lát, thấy Thường Thiên chỉ nói một câu, chính mình cự tuyệt sau đó, liền không đếm xỉa tới mình nữa, mà sư đệ của mình lại nhao nhao chạy tới. Điều này làm cho thiếu nữ âm thầm dậm chân, chuyển thân rời đi, trong lòng chỉ cảm thấy tên tiểu tử này phi thường đáng ghét.

Vào lúc này, Lý Thu Nhiên trong lòng đã có chút hối hận, lúc Thường Thiên mở miệng mời, chính nàng nên đồng ý mới phải.

Đáng tiếc, đã từ chối rồi, lời đã nói ra khỏi miệng, giờ cũng không nuốt lại được. Chẳng lẽ mình mặt mũi từ bỏ sao?

Liền xem như đói một bữa, chính mình cũng sẽ không ăn hắn một miếng thịt nào!

Lại đi mấy bước, thiếu nữ cái mũi hơi hơi run run vài cái, một luồng mùi thơm, chui thẳng vào trong lỗ mũi, để cho thiếu nữ rời đi bước chân phải ngừng lại,

Gần 10 phút sau...

“Thật là thơm”

“Ồ! Hóa ra Thường ca là học viên của lớp Đinh.” La Bái có hơi nghi hoặc về tư chất của Thường Thiên: “Thế nhưng khi không tại sao huynh chạy vào đây!?”

“Ta a!? Bị một con mãnh hổ đuổi theo, khi nhận ra hết đường thì đã ở sâu trong này rồi!” Thường Thiên hớp một ngụm trà đáp.

La Bái dùng ánh mắt hồ nghi xem xét lại Thường Thiên: “Vậy mà huynh còn sống?”

“Ta mệnh lớn, vô tình bị yêu thú kéo đi. Sau lại bị nhốt trong một cái hang động dưới mặt đất” Thường Thiên thững thờ trả lời.

“Thế nhưng…” La Bái còn đang muốn nói gì đó nhưng thấy khuôn mặt của Thường Thiên đột nhiên tối sầm lại thì cũng biết điều im lặng.

Lý Thu Nhiên ở một bên ung dung thưởng thức trà cũng có hơi bất ngờ nhìn lại.

Khuôn mặt Thường Thiên lúc này quả thực vô cùng khó coi. Không phải vấn đề do La Bái hỏi mà là có ai đó đã đi vào bên trong phạm vi của hắn, hơn nữa lại còn rất nhanh.

Xột xoạt! Xột xoạt!

Những cành cây không ngừng đong đưa, tiếng lá cây cọ vào nhau không ngừng hướng lại phía Thường Thiên.

Lúc này Lý Thu Nhiên cũng phát hiện ra có sự bất thường: “Có thứ gì đó đang lao đến nơi này!”

Nàng vột vàng lấy ra linh khí hộ thân, ngay cả La Bái có hơi nhiều chuyện cũng điịt nhiên im lặng mà quan sát.

Xoạt!

Từ bên trong rừng câu vọt ngang qua một bóng người. Tốc độ của bóng người này cung không chậm, nhưng với ánh mắt của đám Thường Thiên thì lại nhìn rất rõ ràng.

“Là Nham Tý!” Gần như cùng lúc, cả 3 người đều đồng thanh nói ra, sau đó lại có chút bất ngờ liếc nhau.

“Mau giúp ta!” Nham tý kêu lớn.

Hắn vừa dứt lời, phía sau hắn lại xuất hiện thêm một con chim lớn. Xoải cánh của nó cũng phải đến hơn 1 trượng, toàn thân là lông đen tuyền óng ả, chiếc mỏ màu vàng nhưng có chút màu đen, những vết mày đen đó hầu như đều là máu của Nham Tý.

“Yêu thú! Sư tỷ!?” La Bái có chút vột vàng nhìn qua phía Lý Thu Nhiên.

“Cứu!”

Vừa nói xong, thân hình hai người đột nhiên biến mất tại chỗ.

Chỉ nghe thấy tiếng của Lý Thu Nhiên vang lên: « Thủy Tiễn », từ giữa hư không đột nhiên xuất hiện ra mấy căn mũi tên bằng nước, sau đó hướng về phía đại bằng đánh tới.

Đại bằng dùng ánh măt khinh thường nhìn về phía mũi tên rồi hất cánh một cái liền làm cho thủy tiễn vỡ nát.

“Lại đến!”

Lại có vài căn mũi tên xuất hiện đánh về phía đại bằng, nhưng rồi cũng bị nó đánh nát.

“Tiểu Bái!” Lý Thu Nhiên quát lớn. Lúc này đây nàng quả thực không còn vẻ gì là thục nữ nữa.

“Lôi tới!” giọng nói của La Bái cất lên, đồng thời mây đen bắt đầu tụ tập lại che kín cả bầu trời đầy sao.

Đùng Đùng Đùng!

Từ bên trong đám mây truyền ra những âm thanh vang dội, cũng có những tia chớp màu tím hiện ra.

Đại bằng thấy không ổn liền ngay lập tức quay đầu mà chạy.

“Đã muộn!” La Bái quát lên: “Hạ!”

Lời vừa dứt, một đạo « Tử Lôi » hướng về phía đại bằng ạ hạ xuống.

“Thường Thiên!” Lý Thu Nhiên bất ngờ hô lên.

Lúc này La Bái cũng phát hiện ra, đại bằng vậy mà lao thẳng về phía Thường Thiên.

“Không hay!” cắn chặt răng, La Bái sử dụng toàn bộ tâm lực khống chế lôi điện đánh đi hướng khác.

ẦM!

Một cái cây đại thụ bên phải của Thường Thiên liền cháy rụi, mặt mũi La Bái thì tràn đầy máu me. Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn về phía Thường Thiên.

“Việc gì phải thế!” Thường Thiên phất phất tay rồi quay người trở lại chỗ ngồi.

“Thường ca!”

“Thường Thiên!”

Đám người La Bái lo lắng quát lên.

PHỐC!

Một căn rễ cây đâm ra khỏi mặt đất, hướng mũi nhọn về phía đại bằng.

Thấy được mũi nhịn kia, đại bằng sợ mất mật, vội vàng đổi hướng. Thế nhưng nó cũng không phải là đạo lôi điện kia, tuy đã cố ý dừng lại nhưng quán tính vẫn kéo nó đi về phía trước. Mà căn rễ cây kia cũng không có đứng im chờ nó.

PHỐC!!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.