Tí tách!
Từng giọt nước từ thạch nhũ trên nóc động nhỏ xuống, chúng không hề tuân theo bất cứ âm luật nào nhưng lại có thể tạo ra một bản giao hưởng êm dịu.
Thường Thiên từ từ mở đôi mắt ra, toàn thân hắn đau nhức không thôi, đến việc cử động một ngón tay cũng khiến cho toàn thân tê dại. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhìn lên thạch nhũ trên trần động mà đếm lấy từng giọt nước.
Cũng đã không biết trôi qua bao nhiêu thời gian, Thường Thiên trở lên chán trường, cuối cùng hắn bắt đầu tu luyện để giết thời gian. Miệng không ngừng niệm khẩu quyết, linh khí trong thiên địa lại tụ tập về nơi đây, quán nhập cơ thể hắn. Đợi cho đến khi Thường Thiên có thể cử động lại bình thường được thì không biết đã trôi qua bao lâu.
Điều đầu tiên mà Thường Thiên làm chính là quan sát xung quanh. Tuy rằng đã nằm ở đây rất lâu mà không có bất cứ nguy hiểm gì nhưng điều đó lại không có nghĩa là nơi này không nguy hiểm.
Phốc!
Tay khẽ búng, một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trên đầu ngón tay. Ngọn lửa tuy nhỏ nhưng trong không gian nhỏ hẹp này lại sáng chói vô cùng khiến cho cả hang động cũng phải sáng lên một mảng.
Dưới chân hắn là một cồn cát nhỏ, ba phía toàn là vách đá, một góc còn lại của cồn cát thì tiếp xúc với một vũng nước. Có vẻ như nhờ nó mà Thường Thiên mới thoát chết lần này.
“Kỳ quái! Chính mắt ta thấy được cái hồ tại ngọn đồi này thực sự rất nông, vậy tại sao bản thân lại bị kéo xuống sâu như thế này được?” trong đầu hắn lúc này có hơi nghi hoặc. Hắn quay đầu nhìn về phía vũng nước mà hắn bò ra.
“Hình thể to lớn, lại tỏa ra uy áp kinh người! Xem ra đó được gọi là yêu thú đi!” Thường Thiên có cúi đầu, lông mày hơi nhíu lại lẩm bẩm. Sau một hồi trầm tư, hắn ngẩng đầu đính chính tâm thần: “Phải mau chóng tăng lên thực lực, thì may ra còn có thể thoát ra khỏi nơi này. Nhưng trước tiên cứ tìm hiểu kỹ về nơi này đã”
Đi sát vào những bức tường bằng đá, chúng trông rất chúng trông có vẻ như không phải do nhân công tạo thành, cho dù là do người làm thì đây quả thực là một kiệt tác.
Vi vu! Vi vu!
Đi lướt qua một khe nứt, đột nhiên Thường Thiên nghe thấy tiếng gió thổi qua.
Hắn dừng bước chân, hơi nghi hoặc mà lùi lại quan sát. Sau một lúc kiểm trả kĩ càng, hắn phát hiện ra một khe nứt cực bé. Có vẻ như sau khi tu luyện, giác quan của hắn cũng được tăng cường lên không ít.
Đưa mắt nhìn vào trong đó liền sẽ cảm thấy từng con gió nhẹ thồi vào khiến mắt hắn có cảm giác chan chát. Phía bên kia là một mảnh tăm tối, nhưng phía cuối lại mang một điểm sáng.
Thường Thiên mừng rỡ. Ít nhất hắn cũng biết được một cách để thoát ra khỏi đây.
Lui lại vài bước, Thường Thiên đặt tay lên vách đá mà suy tư: “Nơi này đã có thông đạo, lại còn bị bịt kín, xem ra là đã từng có người ở đây. Ta phải có một ít thực lực mới có thể thử sức tiến vào bên trong!”
“Ta bây giờ mới có Luyện Khí tầng 3, e là không thể phá vỡ bước tường này! Tốt hơn hết là nên tu luyện pháp lực lên đến một mức độ nhất định, sau đó mới tập luyện pháp thuật thần thông để đả thông lối đi này.” Vừa nghĩ trong đầu, Thường Thiên cũng định ngồi xuống tu luyện. Nhưng trước khi từ bỏ hắn cung muốn thử một lần. Ngay sau đó hắn vận dụng linh lực trong cơ thể bao bọc lấy bàn tay phải rồi dùng toàn lực tung ra một quyền đánh về tường đá.
ĐÙNG!
“Á Á Á Á” Thường Thiên rên rỉ ôm lấy bàn tay phải. Dù rằng đã vận dụng linh lực bảo vệ tay nhưng lưc phản chấn cung không hề yếu.
Ngước mắt nhìn lên, hắn chỉ thấy một vết rạn nhỏ xuất hiện trên bức tường. Thở dài một hơi, hắn liền khoang chân ngồi xuống.
Khi mông mới chạm đến mặt đất.
RẦM!
“Ta..ta mông ta đâu có nặng đến mức đó!” vừa nói hắn vừa ngoái đầu nhìn lại.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn hắn liền hãi. Cả bức tường kia liền cứ như vậy sụp đổ một lỗ.
…
1 tháng sau.
Tại giảng đường.
Lương đạo sư bước vào cửa liền nhìn lướt qua phía dưới.
Còn các học viên thì có hơi xôn xao, bọn hắn cũng không biết đạo sư sẽ trừng phạt như thế nào với những người không đến lớp.
Sau một hồi im lặng, Lương đạo sư đang chuẩn bị lên tiếng thì đột nhiên có một con hạc giấy từ ngoài bay vào rồi tiền lại gần. Hắn đưa tay ra đón lấy hạc giấy, đồng thời có một đạo thanh âm truyền vào trong tai hắn.
Ánh mắt cửa Lương đạo sư có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, sau đó hắn nhìn xuống phía các học viên và nói: “12 người vắng mặt, có 10 người tử vong, còn lại vẫn chưa biết.”
Nghe thế cả đám bắt đầu nàn tán xôn xao.
“Tốt! Hôm nay chúng ta sẽ nói về pháp lực!” Lương sư lạnh lùng cất tiếng. Dường như sự sống chết của các học viên đều không liên quan đến hắn.
“Luận pháp lực thì trước tiên phải hiểu được nó là gì.
Giống như cách các ngươi tu luyện vậy, chính là đoạt lấy linh khí của thiên địa, luyện hóa cho mình dùng thì đó chính là linh lực.
Sau khi cảm ứng được linh khí và bắt đầu luyện hóa thành pháp lực thì khi đó là cảnh giới thứ nhất.
Tại cảnh giới này pháp lực của các ngươi vô cùng ít ỏi, có lẽ chỉ đủ để thực hiện một vài pháp thuật cơ bản mà thôi. Nếu như miễn cưỡng sử dụng pháp thuật cao giai hay không để ý đến lượng pháp lực của bản thân thì đều có nguy cơ gây ảnh hưởng đến tính mạng.
Nhẹ thì là cạn kiệt pháp lực mà mệt mỏi kiệt quệ, nặng thì bị pháp thuật phản phệ mà tử vong.
Lấy ví dụ đơn giản như 10 người đã chết kia: bọn hắn đều là ham thú vận dụng đằng vân thuật làm pháp lực cạn kiệt mà từ trên cao ngã xuống.
Cho nên, trong mọi tình huống các ngươi đều phải chú ý đến pháp lực của bản thân. Dù có là đang chiến đấu cung không được lơ là, vì chỉ cần ngươi cạn kiệt pháp lực cũng chính là lúc ngươi từ biệt sinh giới
Kế đến ta sẽ nói về linh khí…”
…
“Sư tỷ! chúng ta đã ở nơi này gần 1 tháng rồi, có nên sớm trở về không?” một giọng rụt rè cất lên ở trong một cánh rừng ẩm ướt.
“Tiểu Bái! Chúng ta đến đây là để rèn luyện, ngươi vì sao cứ đòi trở về?” Một giọng nữ cũng cất lên ngay sau đó.
“Sư tỷ! nguyên 1 tháng này ta còn chưa đươc ra tay lần nào, chán chết!”
Lý Thu Nhiên im lặng một chút rồi mới trả lời: “Tốt! Vậy ngươi có thể tự do hành động. Một tháng nữa liền gặp nhau tại bên ngoài.”
“Thật sao!?” La Bái có chút bất ngờ hỏi lại.
“Còn không mau đi?” Lý thu Nhiên cũng không có kiễn nhẫn giải thích, mà trực tiếp trừng mắt.
“Ta đi ngay!” La Bái cười hì hì chạy đi.
Sau khi thấy La Bái rời đi xa, Lý Thu Nhiên cũng không quản nữa mà tiếp tục tiến lên phía trước.
…
“Chết tiệt! Ta chỉ luộc lấy vài quả trứng vậy mà bị con đại điểu này đuổi mãi không tha!” Nham Tý chạy thục mạng bên trong khu rừng, miệng hắn thì không ngừng oán thán.
Trên bầu trời vang lên tiếng chim ưng, ẩn trong đó là một sự giận dữ khó tả.
“Chó chết! Tại sao nó lại bay nhanh như vậy được chứ!?” Nham Tý lại càng chạy nhanh hơn, thậm chí hắn còn vận dụng cả « Phong Hành Phù » mà sư phụ tặng cho.
Con chim ưng kia bắt đầu lao xuống.
Ngay khi mỏ của nó gần như sẽ xuyên thủng người Nham Tý, một hỏa cầu liền xuất hiện đánh thẳng vào mặt nó. Cùng lúc, Nham Tý liền nhờ uy lực từ vụ nổ khi hỏa cầu chạm vào đại ưng kia mà bật ra ngoài xa vài trượng.
Nham Tý còn chưa kip thở dốc thì một chiếc mỏ từ trong biển lửa lao ra, hướng thẳng đến phía hắn.
“Chó chết!”
…