Sáng sớm khi mặt trời còn chưa mọc.
Thường Thiên mở ra hai mắt nhìn lên trần nhà. Đây có lẽ đã là thói quen của hắn.
Trong những năm ở chung với Thường thúc, hắn luôn phải dậy sớm đi luyện tập đao công nếu không thì thực sự sẽ bị gõ cho phẳng đầu.
Nằm lười một lúc hắn liền ngồi dậy và đi ra khỏi phòng. Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân hắn liền thay quần áo, gặm lấy chút lương khô rồi tiến về học đường.
----
Học đường này nghe nói được chia làm 5 khu vực gồm: Tứ đẳng và khu vực Lôi đài.
Tứ đẳng gồm: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Đại diện cho 4 loại tư chất tu hành, từ đó mà phân chia ra tài nguyên tu luyện cùng với các đặc quyền. Nghe bảo rằng chỉ riêng công pháp, bí tịch thôi là đã có thêm 1 cơ hội lựa chọn rồi.
Còn Lôi đài, đó là nơi giải quyết các ân oán cá nhân, là nơi rèn luyện cũng như là nơi tổ chức các đại hội thi đấu của học đường.
Vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, rất nhanh Thường Thiên cũng đã đến tới giảng đường. Giảng đường này là một tòa kiến trúc lầu các hơi cũ kĩ, trên cửa còn treo lấy một tấm biển có ghi ‘ĐINH”, hiển nhiên đây là ban Đinh đẳng của học đường. Thường Thiên cũng chỉ có thể tự nhủ rằng ‘có thể tu hành là được rồi!’ để xóa bớt đi nỗi buồn về tư chất thấp kém của mình.
Bước chân tiến vào, trong phong cũng chỉ có lác đác vài người. Thấy bọn họ cũng chẳng muốn bắt chuyện thì Thường Thiên cũng không nói gì mà lẳng lặng đi vào một góc trong phòng ngồi xuống rồi quan sát xung quanh. Không lâu sau cũng bắt đầu có người lục tục tiến vào bên trong.
Khi người cuối cùng ngồi xuống, trên bục liền xuất hiện một vị thanh niên nho nhã. Cùng lúc ấy, tất cả mọi người đều im lặng hướng ánh mắt vào người này.
“Ta được phân công làm đạo sư của các ngươi! Các ngươi có thể gọi ta là Lương sư hay Lương đạo sư đều được!” Lương đạo sư khuôn mặt lạnh lùng nói ra: “Sau 2 năm học đường sẽ căn cứ lấy tu vi của các ngươi mà xem xét xem ai sẽ bị đuổi ra khỏi học đường, ai sẽ lưu lại. Ngoài ra, nếu các ngươi đạt đến Trúc cơ kỳ thì có thể trực tiếp lên khóa trên.”
Ngắt quãng một chút Lương đạo sư lại cất tiếng
“Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi một vài vấn đề:
Đầu tiên ta sẽ nói một chút về gia tộc.
Nơi chúng ra đang ở gọi là Hoàng Lôi đảo, trên đảo có hơn vạn nhân khẩu phân bố khắp nơi. Như nơi các ngươi từng sinh sống vậy. Có thể các ngươi sẽ cảm thấy bất công khi gia tộc chỉ tập trung phát trển nơi này nhưng các ngươi cũng nên hiểu cho gia tộc.
Tài nguyên trên đảo không thiếu nhưng cũng không dư thừa nên gia tộc cũng không thể chiếu cố đến mọi ngóc ngách được. Thay vào đó gia tộc luôn chú ý đến các ngươi, những người đến từ các ngóc ngách trên hòn đảo này.
Gia tộc chúng ta gọi là Mãn tộc, là nhân tộc chủng quần, ở ngoài kia còn có vô số dị tộc mà các ngươi không biết. Đợi cho đến khi các ngươi đủ thực lực thì có thể tự mình đi xem.
Còn có, gia tộc của chúng ta có vài vị Hợp Thể kỳ đại năng tọa trấn, phía dưới còn có không ít Luyện Hư kỳ cùng Hóa Thần kỳ, còn dạng như các ngươi thì có đến vô số. Do đó, nếu muốn có thêm nhiều tài nguyên, quyền lực hơn thì việc đầu tiên là hãy nâng cao thực lực của bản thân.
Thứ hai là về Học đường.
Trong học đường này phân làm Tứ Ban và Ngũ Niên. ‘Tứ Ban’ gồm: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Thiên Linh căn liền là lớp Giáp, Song Linh căn là Ất, Tam Linh căn là Bính, 4-5 linh căn là Đinh. Nếu ai có ý kiến bất bình thì đợi sau khi các ngươi tu luyện có thành quả rồi đi thách đấu, nếu thắng ngươi có thể tiến vào lớp cao cấp hơn. ‘Ngũ Niên’ là đại biểu cho thời gian các ngươi có thể học tập tại đây, sau năm thứ 5 cho dù tu vi của các ngươi như thế nào thì đều sẽ bị tống ta khỏi học đường.
Còn bây giờ các ngươi mới chỉ là những tên gà mờ chưa tu luyện mà thôi. Mà muốn tu luyện thì các ngươi phải hiểu biết một chút về ‘Thừng thức trong giới tu tiên’ trước đã. Đầu tiên là ‘Cảnh Giới’, chúng được chia 3 giai đoạn, Hạ - Trung - Thượng.
Hạ gồm có: Luyện Khí – Trúc Cơ - Kết Đan – Nguyên Anh
Trung gồm: Hóa Thần - Luyện Hư - Hợp Thể - Đại Thừa
Thượng thì ta cũng không biết, nhưng nghe nói còn có Chân Tiên cảnh đại năng trong đó, có lẽ còn có cao hơn nữa. Và Tổ Thần của chúng ta cũng là một người trong số đó.
Kế đến là Linh Thạch. Đây là thứ có thể phụ trợ giúp tăng tốc độ tu luyện của các ngươi.
Linh thạch đó là do linh khí kết tinh hình thành, nó thường tìm thấy ở các mỏ linh thạch. Phẩm chất của Linh thạch được cả tu tiên giới công nhận gồm có 4 loại phẩm cấp: Hạ phẩm – Trung phẩm – Thượng phẩm - Cực phẩm.
Linh thạch vô cùng hữu dụng, các ngươi có thể hấp thu linh khí trong linh thạch để nâng cao tu vi. Nhưng công dụng hữu ích nhất của linh thạch đó là làm tiền tệ để giao dịch giữa các tu sĩ với nhau.
Ngay cả Luyện Dược, Chế Phù, Luyện Khí,…cũng đôi khi cần đến
Cái gì cần nói ta đều đã nói. Bây giờ sẽ là phần chính của hôm nay.
Các ngươi mới nhập môn nên sẽ bắt đầu tu luyện công pháp cơ sở, tu luyện ra được pháp lực thì khi đó các ngươi được xem như Luyện Khí kỳ. Coi như vừa mới đặt nửa bước chân vào con đường này.
Luyện Khí kỳ được chia làm thập tầng. Sau khi các ngươi tu luyện đến tầng thứ 9, đột phá đến tầng thứ 10 đó gọi là đại viên mãn. Đây chính là ranh giới giữa Luyện Khí kỳ với Trúc Cơ kỳ. Chỉ cần đột phá được ranh giới này các ngươi liền bước chân vào hàng ngũ Trúc Cơ kỳ tu sĩ.
Nhưng công pháp tu hành lại có tới 15 tầng. Từ tầng 10 trở lên, cứ tiến thêm được 1 tầng thì điều đó tưng ứng với khả năng Trúc Cơ thành công càng được tăng cao.”
Vừa nói Lương sư vừa bày biện ra đủ thứ đồ rồi khiến chúng lơ lửng trên không, trôi qua trôi lại trước mặt các học viên.
Sau khi nói xong phần của mình, hắn lại một lần nữa vung tay áo lên. Mọi thứ đang lơ lửng đều biến mất, thay vào đó là những chiếc túi kỳ lạ và một tấm ngọc dần dần rơi xuống trước mặt mọi người.
“Đây là túi trữ vật, chúng là dùng để đựng đồ trong đó, các ngươi chỉ cần đưa chút linh lực vào trong đó rồi hướng nó về vật các ngươi muốn mang thì chúng sẽ tự hút vào bên trong, lúc lấy ra thì chỉ cần dùng linh lực bao lấy vật muốn lấy là chúng sẽ tự động đi ra. Nên nhớ là món trữ vật pháp khí này dung lượng có hạn, vật quá lớn hay túi đã đầy thì cũng sẽ không dùng được.
Tấm ngọc giản kia có ghi chép lại công pháp tu luyện bản đầy đủ, phía sau còn có một vài pháp thuật cơ bản. Các ngươi chỉ cần bóp nát chúng khi muốn sử dụng.
Còn có, bên trong túi trữ vật có chứa một vài món đồ, đợi khi các ngươi có linh lực rồi thì có thể tự mở ra xem.”
Lương đạo sư xả cho 1 tràng lời thoại ra xong liền dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hỏi
“Hiểu chứ!?”
Tất cả học viên đều im lặng. Bọn chúng còn đang cố gắng tiêu hóa lấy những gì lão sư nói,
“Vậy buổi học hôm nay sẽ kết thúc tại đây. Trong lúc tu hành mà gặp chỗ khó hiểu thì có thể tìm đến ta mà hỏi.” Lương sư cũng không thèm để ý là lập tức biến mất. Cứ như hắn đang chạy trốn khỏi thứ gì vậy.
…
Không lâu sau khi đạo sư rời đi, lục tục có người đứng dậy rời khỏi giảng đường. Và buổi học cứ như vậy kết thúc.
Thường Thiên cũng theo đám đông mà rời khỏi học đường.
Ra khỏi cổng học đường, một khu phố phồn hoa lộng lẫy đập vào mặt hắn. Ở tại nơi này, người sống đông đúc, cả tu sĩ lẫn phàm nhân đều tại cho nên nơi này vó vẻ náo nhiệt, xung quanh là nhà ở, tửu lâu,... , trung tâm đó là khu nhà ở của các vị đại lão trong gia tộc.
Thường Thiên đi trên đường phố mà ngó nghiêng.
“Đại thúc! Con cá này bán thế nào?” đi ngang qua một quầy bán cá nướng, mùi cá nướng thơm xông thẳng vào mũi Thường Thiên, hắn nhỏ rãi mà hỏi.
“Tiểu huynh đệ thật là sành ăn! Đây là Hồng Bao Ngư được bắt lên từ bờ biển phía Bắc của Hoàng Lôi đảo chúng ta, cộng thêm công thức gia truyền của nhà ta và một vài linh thảo nữa khiến cho món cá nướng này trở lên mỹ vị hơn rất nhiều. Chỉ cần 1 viên linh thạch hạ phẩm!” người bán hàng kia xoa xoa tay nói.
Thường Thên chớp chớp hai mắt nhìn hắn như muốn nói là “Ngươi nghĩ ta ngu?”
“Ha ha! Chỉ cần nửa viên! Nửa viên mà thôi!” người bán hàng kia lại gượng cười hạ giá.
Còn Thường Thiên lập tức quay mặt bước đi ngay. Tuy hắn chỉ mới có 8 tuổi nhưng trí thông minh cũng phát triển rất đầy đủ, hơn nữa sau nhiều năm học hỏi trù nghệ của Thường Thúc hắn cũng không phải dạng vừa đâu. Chỉ cần ngửi mùi hắn đã biết nguyên liệu nấu ăn rồi, chỉ cần nghĩ thôi hắn cũng đã biết mùi vị của nó là như thế nào.
“Hồng Bao Ngư, Bột rong biển, Bột Thì Là, Ớt Tiêu, Xả, Rượu, còn có một ít dược thảo,…” vừa đi Thường Thiên vừa lầm bẩm nguyên liệu của món ăn vừa rồi sau đó thì chẹp chẹp miệng: “Về nhà phải thử một chút!”
…
Lại đi vòng vòng xung quanh khu náo nhiệt, Thường Thiên thấy không ít món ăn ngon, lạ mà hắn cũng chưa biết, nhưng cũng chỉ vài bước chân là hắn cũng đã biết được nguyên liệu chế biến, chỉ là không biết thứ tự để thực hiện. Nhưng chỉ mỗi việc hắn có thể nhận ra được mùi vị nguyên liệu trong món ăn thôi cũng đã rất lợi hại rồi, phải biết rằng ngay cả Thường thúc cũng phải gọi hắn là yêu nghiệt bởi vì cái kỹ năng này thực sự không phải hắn dạy cho Thường Thiên.
“Có vẻ như tiền ở đây thực sự rất dễ kiếm, chỉ tiếc là cũng phải bỏ ra không ít tiền!” trở về đến biệt viện, Thường Thiên đang không ngừng suy nghĩ về cách kiếm sống ở nơi đây.
Sau 1 buổi chiều đi xem xét, hắn phát hiện đa số mọi người đều là dựng hàng bán quán, cũng kiếm được không ít ngân lượng hay linh thạch. Hắn đây cũng muốn kiếm việc gì đó làm để kiếm tiền mưu sinh. Học đường mỗi tháng có cung cấp cho học viên 10 viên linh thạch hạ phẩm cùng với 2 lượng bạc làm chi phí sinh hoạt nhưng nếu chỉ ăn với nằm thì những thứ đó cũng sẽ hết ngay trong mùng một mùng hai mà thôi do đó Thường Thiên nghĩ mình nên đi kiếm chút việc để làm
“Ta chỉ biết mỗi trù nghệ, xem ra phải mở môt quầy hàng nho nhỏ.” Thường Thiên trầm tư: “Nhưng tiền vốn cung không phải ít, giá mà có ai cung cấp nguyên liệu cho ta như Thường thúc!úc!”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền bừng tỉnh.
Sau học đường thế nhưng núi đồi san sát nhau, ở đó có dã thú, mãnh thú, thậm chí có cả yêu thú. Đối với Thường Thiên mà nói thì đó là nguồn cung cấp nguyên liệu tốt nhất rồi.
“Sau khi tu luyện có chút thành quả phải chạy ra phía sau chọn lấy một ngọn núi làm kho thực phẩm! Ha ha!” Thường Thiên có chút cười đểu tự nhủ.
Cuối cùng trước khi đi ngủ, hắn mang ngọc giản mà Lương sư cấp cho hồi sáng ra rồi bóp nát. Miếng ngọc cũng không quá cứng, Thường Thiên chỉ mới dùng chút sức chúng liền vỡ vụn. đồng thời có những vệt sáng từ bên trong đám cụi không ngừng bay ra rồi lao thẳng vào giữa trán Thường Thiên.
Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng rồi lại ngất đi.