Ảo Mộng

Chương 3 : Khai Linh




Vừa bước chân qua cửa, trên đầu Thường Thiên liền xuất hiện một con số: 11,238

Mới nhìn lấy con số này, Thường Thiên liền nghĩ: “Đông như vậy?”

Nhưng thực tế, trước mắt hắn cũng chỉ có vài trăm người mà thôi. Xem ra thì số còn lại đã bị chia đến các khu vực khác.

Thân mặc một bộ quần áo cũ kĩ phai màu, Thường Thiên đứng tại đám đông bên trong. Cũng may là những người ăn mặc như hắn cũng không ít, khiến cho hắn cảm thấy an ủi phần nào.

Những thanh thiếu niên vừa bước chân vào nơi này liền trở lên ồn ào bàn luận. Cả trăm cái miệng cùng mở một lúc liền đã làm cho cả hội trường có chút rung rung.

Bỗng nhiên, một lão giả xuất hiện ngay trên đài cao. Lão nhìn xung quanh một chút rồi khẽ nói: “Toàn trường im lặng!”

Thanh âm không hề to nhưng lại truyền thẳng vào tai của mỗi người. Nghe vậy toàn bộ quảng trường liền im bặt.

“Lão phu tên Định Tô, các ngươi có thể gọi ta là Định lão.” Lão nhân từ tốn thanh âm lại truyền tới: “Mọi người lắng nghe cho kĩ! Sau đây ta sẽ giải thích sơ bộ về khai linh đại điển này.”

“Khi ta gọi tới số nào, người có mang số đó ở trên đầu liền bước lên trên này.

Việc của các ngươi cũng vô cùng đơn giản là đặt tay lên tấm bia trước mặt.

Sau đó dựa theo kết quả mà tấm bia này hiển thị để quyết định.”

Vừa nói lão vừa đưa tay chọc chọc vào tấm thủy tinh lớn nằm giữa tế đàn.

“Ngoài ra, bất cứ ai gây rối mất trật tự, nhẹ thì bị đuổi ra và tước quyền tham gia, nặng thì…” Lão nhân hơi dừng một chút rồi từ từ nói: “TRỰC TIẾP GIẾT”

Lời nói của lão nhân có hơi ung dung thản nhiên nhưng lọt tới tai bọn Thường Thiên liền có chút lạnh lùng.

Cảm thấy cái gì cần nói đều đã nói, Định lão liền xoay mình nhìn qua một phương hướng khác, giống như đang xin chỉ thị từ ai đó.

Vài hô hấp qua đi, lão ta xoay mình trở lại, đồng thời hô lớn

“KHAI LINH ĐẠI ĐIỂN CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU”

Cũng ngay sau đó, lão nhân bắt đầu đọc từng con số…

Ở một bên khác.

“Nga! Hôm nay Đại trưởng lão vậy mà lại có nhã hứng tơi nơi này xem náo nhiệt!?” một gã trung niên nam tử, khuôn mặt anh tuấn cất bước đi vào khán phòng, sau đó thì có hơi sửng sốt khi nhìn thấy một lão giả tóc trắng xóa, thân mặc tử bào ngồi ngay ngắn, ánh mắt có thần đang nhìn chăm chú những tấm màn sáng trên tường liền có hơi bất ngờ tiến lên chào hỏi.

“Ha ha ha! Lần này có chắt trai của ta tham gia, lão phu cũng ohair quan sát một chút mới phải” lão giả hơi hơi mỉm cười vuốt râu trả lời.

“Ha ha! Vậy phải chúc mừng Đại trưởng lão rồi! Thu Nhiên tiểu thư thế mà lại là Thủy hệ Thiên Linh căn. Nếu như lần này La Bái công tử lại có thiên tư kinh người liền là song hỉ lâm môn.” Tộc trưởng cười cười nói ra.

“Tộc trưởng quá khen rồi!” Đại trưởng lão khiêm tốn nói “Nói như thế chứ bên Nhị trưởng lão hình như có 1 tiểu hài tử tư chất không tồi”

“Không sai! Không sai!” một lão giả thân mặc hoàng bào bước vào, vừa lúc nghe thấy Đại trưởng lão nói vậy liền cười đáp “Của ta cháu trai mới thực sự là thiên tài! Ha ha ha!”

“Lão Nhị a! Ngươi cái này liền chỉ giỏi khoe khoang đi! Ha ha ha” Đại trưởng lão lại cười nói.

“Đó là sự thật a!”

...

“Số 10,980 lên đài.”

Một tên mặc quần áo sạch sẽ, có chút sang trọng bước ra rồi tiến lên trên đài. Hắn cũng kính vái đầu trước mặt Định lão mọt cái rồi mới tiến đến phía trước đặt tay lên tấm bia.

Phía trong cảm ứng bia đột nhiên phát ra tam sắc hào quang chiếu rọi toàn trường.

Định lão hơi gật đầu rồi hỏi: “Tên gì? Mấy tuổi? Đến từ đâu?”

Vị thiếu niên kia liền cung kính đáp: “Tiểu tử tên Bích Đồ, năm nay 8 tuổi, đến từ Tây Cực Thành!”

“Ừm! Có tư chất tu hành. Xếp vào Bính Đẳng!” Định lão gật gù vừa nói, tay còn vừa ghi chép.

“Kế tiếp! Số 10,981!”

“Số 11,023 lên đài”

“Số 11,078 lên đài”

Người người nối tiếp nhau đi lên đài, ai ai cũng có chút hồi hộp, nhưng chung quy tất cả đều vẫn im lặng mà thực hiện.

Còn Thường Thiên thì đứng ở một bên nhìn ngó trên khai linh đài để tìm ra phướng thức mà nó hoạt động.

Hắn cũng không có hiểu biết bất cứ thứ gì trông như trên đài cao, nhưng dường như mọi thứ hắn đều rất quen thuộc.

‘Cái kia viên đá trong suốt dường như có thể cảm nhận được năng lượng ngũ hành cùng phong lôi. Còn băng hệ với thủy hệ này hình như có chút liên quan với nhau. Mấy cái vòng tròn bên trên khai linh đài kia là cái gì? Hình như là trận pháp. Mỗi khi có người đặt tay lên cảm ứng bi thì mấy vòng trong đó sẽ phát sáng ra. Ừm! Còn có hình thái của linh căn? Dường như chỉ có ta mới thấy chúng thì phải!? Chả hiểu! Cứ có cảm giác thấy nó giống như biểu thị tính cách của một người mới đúng.’

Trong đầu hắn bây giờ như một mớ hỗn độn.

Tại một nơi khác.

“Tiếp theo! Số 7,545 lên đài” giọng của Định lão cũng đang vang lên.

Một thiếu nữ duyên dáng từ từ bước lên trên đài, không giống như bao đứa trẻ khác, thiếu nữ này da trắng như tuyết, mềm mại, mái tóc dài màu lam đung đưa trong gió thêm nữa thân hình mảnh mai, cân đối cùng hơi cao. Dù chưa trưởng thành thế nhưng trông cũng rất kiểu diễm.

‘Lý Thu Nhiên’ Định lão âm thầm nghĩ tới. Cái tên này đại biểu cho cháu gái của Đại trưởng lão. ‘Nghe nói là trước kia đã từng thăm dò thuộc tính linh căn của nàng rồi, hình như là Thiên Linh Căn thì phải! Có vẻ như đây chính là tương lai của gia tộc rồi.’

Khi Lý Thu Nhiên đặt tay lên cảm ứng bia, một luồng linh lực mãnh liệt toát ra khiến cho những người đang ở dưới đài phải hoảng hôt. Cùng với nguồn linh lưc đó chính là một đạo hào quang màu lam phát ra mãnh liệt, đạo hào quang ấy cứ như vật còn sống, đang không ngừng vùng vẫy bên trong cảm ứng thạch. Vậy mà làm cho 1 góc của cảm ứng thạch vỡ mất.

“Ừm! Không tồi! Mau báo danh!” thật hiếm thấy nụ cười trên mặt Định lão, lão có chút vui vẻ nói.

“Tiểu nữ Lý Thu Nhiên, năm nay vừa tròn 10 tuổi, đến từ Lý Phủ” Lý Thu Nhiên lễ phép đáp lại. Hiển nhiên nàng là người đã được giáo dục từ bé.

“Ừm! Xếp vào Giáp Đẳng!” Định lão gật gật đầu.

Cùng thời gian.

Trên một khai linh đài khác lại phát ra hào quang tử sắc chói mắt, lần này toàn trường không con im lặng như lần trước mà hoàn toàn lộn xộn hết cả lên.

Bên trong cảm ứng bia có lôi điện chập chờn liên tục, chúng dường như muốn phá thạch mà ra. Trên cảm ứng thạch cũng bắt đầu xuất hiện những vết rách li ti khó mà phát hiện.

Cũng may mắn là có Định lão ở đó. Lão chỉ hơi vung tay, người thiếu niên đang đặt tay vào cảm ứng bia liền bị đánh bật ra rồi lơ lửng giữa không trung.

Một nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt già nua của Định lão: “Không tệ! Báo danh đi!”

“Tiểu tử Lý La Bái, 9 tuổi, tới từ Lý Phủ!” một giọng nói nãi thanh nãi khí phát ra tuef trên không.

“Xếp và Giáp Đẳng!” Định lão gật đầu nói.

Ở bên trong khán phòng.

“Chúc mừng Đại trưởng lão! Lần này thế nhưng là 2 vị thiên linh căn a!” tộc trưởng ngồi ở giữa quay qua ghế bên trái chắp tay chúc mừng.

Ở một bên khác, Nhị trưởng lão cũng cố lộ ra khuôn mặt tươi cười chúc mừng lấy. Lão có chút ghen tị, tuy cháu trai của lão cũng là Thiên Linh Căn nhưng chỉ là ngụy Thiên linh căn, chỉ hơn Song Linh Căn mà kém Thiên Linh Căn chân chính.

Đại trưởng lão một thân tử bào cũng quay qua đáp lễ nói “Tộc trưởng quá khen! Lão Nhị cũng thế.”

Trở lại bên phía Thường Thiên

“Số 11,101 lên đài!”

Một thiếu niên quần áo rách nát từ trong đám người đi ra. Hắn có mái tóc bù xù, mặt mày bẩn thỉu, có chút nhút nhát đi lên trên đài. Mới chỉ đi được vài bước liền vấp ngã khiến cho một đám người phía dưới cười vang. Thiếu niên kia đứng dậy, trong mắt có chút ướt át mà tiến lên.

Định lão hơi nhíu mày: “Im lặng!”

Sau đó liền không có ai dám hé miệng. Thiếu niên kia nhìn lão nhân bằng ánh mắt cảm kích rồi đặt tay lên tấm bia.

Một đạo hồng quang nhàn nhạt phát ra làm cho cả quảng trường trở lên ấm áp. Ngay sau đó đạo hồng quang ấy không ngừng lớn mạnh, không ngừng nồng đậm thêm. Đến cả cảm ứng bia cũng bị nấu chảy một phần.

Định lão phất tay, người thiếu niên kia liền cách xa cảm ứng bia vài trượng. lúc này đây lão mới hỏi: “Tiểu tử! Ngươi tên gì?”

“Vãn bối tên Nham Tý, 10 tuổi, đến từ Bắc Câu Thành” Nham Tý vẫn còn đang có chút kinh hoàng đáp lại.

“Tốt! Xếp vào Giáp Đẳng!” Định Lão tươi cười nói.

Sau đó, khi Nham Tý bước xuống đài, không ít thiếu niên liền tránh ra nhường đường cho hắn. Đây là lần đầu tiên Nham Tý cảm giác được người người kính sợ là như thế nào. Trong lòng hắn lúc này có một ngọn lửa cháy lên, đây chính là ngọn lửa của tham vọng, của sự cừu hận và báo thù.

Còn đang tám truyện với tộc trưởng và Đại trưởng lão, đột nhiên Nhị trưởng lão biến sắc mặt nhìn lên trên màn sáng. Khuôn mặt lão có chút vui mừng nói: “Tiểu tử này, ta nhất định phải có được!”

Tộc trưởng và Đại trưởng lão cũng im lặng. Bọn họ biết, công pháp mà Nhị trưởng lão tu luyện là Hỏa hệ, mà nhiều đời đã trôi qua nhưng trong dòng dõi của hắn lại không có một ai có Hỏa Linh Căn. Đây cũng đã trở thành chấp niệm của hắn. Cho nên vừa mới thấy được Hỏa Thiên Linh Căn mắt lão liền sáng lên.

“Được được! Không ai giành với ngươi!” Đại trưởng lão lắc đầu nói.

----

Thường Thiên có vẻ như bị xếp ở cuối cùng, nhưng cũng chẳng bao lâu liền đã đến lượt Thường Thiên đi lên đài.

“Kế tiếp! Số 11,238 lên đài!” Định trưởng lão hô.

Theo tiếng hô lớn của Định lão, Thường Thiên từ trong đám người đi ra, rồi tiến lên đài. Hắn cung kính cúi chào Định lão 1 cái rồi mới đặt tay lên bia.

Ngay khi hắn chạm vào cảm ứng bia, nó lập tức toát ra 5 đạo hào quang mờ mờ ảo ảo. Chúng lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ mang theo một loại vạn luật nào đó.

“Ngũ hành đầy đủ!” Định lão có hơi nhướng mày. Sau đó lão cũng coi như không có gì mà hỏi lý lịch của Thường Thiên.

“Tiếp theo! Số 11,239…”

Khai linh đại điển rất nhanh cũng đến hồi kết. Có tới 8 thành đều bị đào thải đi do không có linh căn tu hành.

Sau đó Định lão đưa mắt nhìn về phía những người hướng dẫn lúc đầu. bọn họ cũng hiểu ý mà đi lên dẫn dắt những ai không phù hợp điều kiện trở về, còn những người có tư chất tu hành liền được dẫn đến học đường của gia tộc.

Đến tới học đường, đội ngũ đột nhiên chia làm 2 nhóm: 1 nhóm nam, 1 nhóm nữ tiến về hai hướng khác nhau.

Sau khi đi bộ nửa canh giờ thì cuối cùng cũng đến tới biệt viện của học đường.

“Các ngươi có thể tự chọn lấy phòng cho riêng mình, mỗi người một gian! Ngày mai các ngươi sẽ có tiết vào buổi sáng, nhớ lấy mà dậy sớm!”

Người hướng dẫn kia chỉ để lại 1 câu nói rồi lập tức quay đầu rời đi.

Sau khi vị tu sĩ kia rời đi, một trận hỗn chiến để giành phòng liền xảy ra.

Thường Thiên cũng không có ý tranh giành nên chỉ ngồi nhìn bọn chúng đấu đá với nhau. Sau một hồi lâu, việc chia phòng cũng kết thúc. Thường Thiên lấy được căn phòng cuối hành lang, hắn cũng không phàn này gì mà trực tiếp tiến vào dọn dẹp một chút. Sau khi dọn dẹp xong hắn cũng mặc kệ mọi việc mà lăn ra ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.