Ảo Mộng

Chương 2 : Tu Tiên Lộ




Ù Ù Ù!

Gió xoáy nổi lên, mây mù tứ phía. Từ giữa đám mây lao thẳng xuống một đạo hào quang màu lam, mục tiêu thẳng chỉ tới phủ thành chủ.

Tuy động tĩnh lớn như thế nhưng mà dường như chỉ có những đứa trẻ trong thành mới có chút hiếu kỳ chạy ra xem, còn lại những vị thành dân khác thì chỉ nhìn ngó một chút rồi đều coi như không thấy mà vẫn tiếp tục làm việc.

Sau đó không lâu, thành chủ Đông Thủy Thành liền đưa ra cáo thị triệu tập tất cả con dân trong thành về trước thành chủ phủ nghe chỉ thị.

Ngay cả hai người bọn Thường Thiên đang ở sâu trong rừng thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc. Nhưng chỉ trong chốc lát, Thường thúc cũng trở lại bình thường. Chỉ có Thường Thiên thất thần đứng đó quan sát.

“Tốt! Hôm nay tới đây thôi, chúng ta cũng nên mau mau trở lại thôi!” đột nhiên, Thường thúc lên tiếng nhắc nhở.

Nghe thấy thanh âm của Thường thúc, Thường Thiên mới hoàn hồn. Hắn quay mặt sang bên nhìn lấy Thường lão hỏi: “Ngươi biết chút chuyện gì sao?”

“Cứ đi về là ngươi sẽ biết thôi!” Thường thúc liếc mắt hắn một cái rồi nói. Vừa nói lão còn vừa hướng về Đông Thủy Thành mà đi.

“Uầy! đợi ta nữa!” Thường Thiên vội vàng dọn đồ đạc chạy theo

Trước quảng trường của phủ thành chủ lục tục có người tiến đến, già có, trẻ có, con nít cũng có. Trong đó còn có cả Thường Thiên cùng Thường thúc.

Phải mất một hồi lâu mọi người mới đến đông đủ, chỉ thấy thành chủ mang theo thân hình mập ú, trên mặt tỏ vẻ tươi cười nịnh hót, lật đật theo sau lưng một vị thiếu niên mặc lam bào.

Thành chủ Đông Thủy Thành tên là Đông Hiểu, làm người cũng không tồi, chỉ là có chút lười biếng và hám tài. Cũng chính là vì tính cách này của lão mà xưa kia đã cứu Thường Thiên một mạng khi mà hắn còn đang lang thang bên ngoài kia.

Sau khi bước lên trên bục thềm, thành chủ hắng giọng nói:

“Giới thiệu với các ngươi, đây chính là Quách đại tiên đến từ trung ương gia tộc. Lần này đại tiên đích thân tới đây là để mang người đi tham gia Khai Linh Đại Điển mỗi 5 năm của gia tộc! Còn không mau mau quỳ bái!”

Ngay sau đó, hơn ngàn nhân khẩu của Đông Thủy Thành đều nhao nhao quỳ bái. Còn Đông Hiểu thì đứng lui sang một bên nhường chỗ cho người thanh niên kia.

Người thanh niên kia lạnh lùng liếc qua tất cả rồi mới cất tiếng: “Chuyện này cũng không còn xa lạ gì nữa, cứ mỗi 5 năm gia tộc đều cử hành Đại Điển 1 lần nhằm sàng lọc ra những người có tư chất tu tiên để chuyên tâm bồi dưỡng. Vẫn là điều kiện cũ, tất cả người từ 5 tuổi đến 10 tuổi đều bắt buộc phải tham gia! 3 ngày sau ta sẽ đến đón người đi, những nhà có người phù hợp điều kiện đều phải chuẩn bị kĩ càng!”

Giọng nói của người thanh niên kia vừa dứt, chỉ thấy 1 đạo hào quang lóe lên, hắn đã biến mất tại chỗ.

“Tốt rồi! Các ngươi mau lui về chuẩn bị đi thôi. Mong rằng lần này Đông Thủy Thành sẽ có một vài thiên tài xuất hiện!” Đông thành chủ cười cười phẫy tay đuổi mọi người trở về.

Mọi người cũng bắt đầu di chuyển trở về. Những đứa trẻ thì nhảy cẫng lên, vui mừng không siết. Còn những người trưởng thành thì dùng ánh mắt thương tiếc cùng kỳ vọng nhìn lấy bọn chúng.

Thường Thiên có chút nhạy cảm nên đã phát giác ra được những cảm xúc kỳ quái của bọn họ liền hỏi Thường thúc: “Lão Thường, chuyện này có gì kỳ quặc sao?”

Thường Địa có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi vậy mà không bị dao động!?”

“Làm sao? Lạ lắm sao?” Thường Thiên nghi hoặc hỏi lại.

“Rất lạ là đằng khác! Ngươi nhìn đám nhóc kia đi, biểu hiện của bọn chúng mới là bình thường!” Thường thúc chỉ chỉ đám nhóc đang nhảy nhót tưng bừng nói. Nhưng ngay sau đó lão cũng bừng tỉnh: “Thôi thôi! Không nên dùng 2 từ ‘bình thường’ để miêu ta ngươi!”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Thường Thiên trợn mắt nhìn

“Khụ! Không có gì!” lão có chút thất thố đáp lại: “Để ta giải thích cho ngươi vậy. Như ngươi đã nghe, đây đã là tục lệ của gia tộc, cứ 5 năm 1 lần đều sẽ cử hành Khai Linh Đại Điển từ đó sẽ chọn ra những người có tư chất tu tiên để bồi dưỡng. Cũng chính bởi vì khoảng thời gian không dài không ngắn đó mà gần như mỗi người trong thành đều đã từng tham gia. Đa số người đều là người không có tiên duyên, số ít còn lại là tư chất quá kém nên đều bị đưa trở về. Mà cũng vì yêu cầu khắt khe nên số người được chọn đều là phượng mao lân giác.”

“Nói vậy thì con đường này quả thật là khó đi!” Thường Thiên có chút cảm thán.

Giống như nhớ tới chuyện gì, Thường Thiên cười cười hỏi tiếp: “Không biết lão nhân gia ngươi là tư chất như thế nào mà vẫn ở lại nơi này!?”

“Tất nhiên là ta bị đ…” Thường lão trả lời theo phản xạ, nhưng đột nhiên phát hiện ra không đúng liền sửa lại: “Tất nhiên là do ta có tư chất quá siêu phàm nên gia tộc cũng không có công pháp cho ta. Cuối cùng ta vẫn quyết định là trở về quê hương nghỉ ngơi an dưỡng tuổi già!”

Vừa nói, lão vừa liếc mắt về phía Thường Thiên. Chỉ thấy Thường Thiên đang cười toe toét nhìn hắn, trong lòng hắn có chút thẹn quá thành giận. Trên đường trở về nhà lão không ngừng nghĩ cách trừng trị Thường Thiên.

Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh hai người cũng về tới nhà.

Ngôi nhà này cũng vô cùng đơn sơ, chỉ có mái lá cùng tường đất xây lên. Trong nhà cũng không hề có gì quý giá hay sang trọng, mọi thứ tốt nhất thì được tụ tập tại phòng bếp. Phòng bếp của nhà này vô cùng sạch sẽ, cao ráo, bếp củi được xây đẹp đẽ vuông vức, có bồn rửa rau riêng, rửa bát đĩa riêng,… gần như toàn bộ gia tài của nhà này đều đổ về nơi này nếu không muốn nhắc tới cây đao trong tay Thường thúc.

Nói đến cây đao ấy, nó có trọng lượng vô cùng nặng, cán đao được làm bằng thứ nguyên liệu gì đó mà có thể làm ấm cho tay người dùng, có hơi nhám để không bị tuột tay. Thân đao thì trông bình thường nhưng lại toát ra một luồng khí mát lạnh cùng sắc bén. Ngoài ra, cả cây đao được điêu khắc giống như một đầu mãnh hổ kiêu hùng, toát ra một vẻ uy nghiêm.

Đặt chân vào nhà, Thường Thiên tiếp tục tò mò hỏi han về đại lễ sắp tới: “Thường lão, ngươi nói xem rốt cục là sẽ diễn ra chuyện gì trong điển lễ sắp tới?”

“Khai linh đại điển chỉ đơn giản là nói cho xa hoa mà thôi!

Nơi đó chỉ có một đại sảnh to lớn, ở giữa còn đặt một tế đàn tên là ‘Khai linh đài’. Trên đó hình như có một viên tinh thạch vô cùng to lớn gọi là ‘Cảm ứng bia’.

Sau khi ngươi đặt tay lên đó thì sẽ có một cảm giác mát lạnh chạy khắp cơ thể rồi thì bên trên ‘Cảm ứng bia’ cũng sẽ phát ra những ánh hào quang tượng trưng cho thuộc tính linh căn của ngươi.

Nếu ta nhớ không sai thì có tất cả có 8 đạo hào quang thường thấy nhất đó là Hồng sắc – Hỏa; Lam sắc – Thủy; Lục sắc – Mộc; Kim sắc – Kim; Thổ Hoàng sắc – Thổ, còn có Thanh sắc – Phong; Tử sắc – Lôi; Lam nhạt – Băng! Nhưng nhiêu đó mới chỉ là cơ bản thường gặp mà thôi, còn có muôn hình vạn trạng nữa không thể đếm hết được.” Thường thúc hồi tưởng lại nói rồi sau đó cười đểu: “Tiểu tử, năm đó ta cũng không có được đạp bước lên con đường tu hành này nên phía sau ta cũng không rõ. Nếu như ngươi không được nhận cũng có thể trở về đây với ta. Hắc hắc!”

“Lão yên tâm, ta sẽ đi tiếp con đường mà lão còn chưa cất bước! He he!” Thường Thiên cũng cười đáp lại.

Đêm hôm ấy, Thường Thiên đã nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Hắn thấy được: ‘Một tên người đầy lông lá đang cầm 1 chiếc cự phủ nện vào bầu trời. Thiên khung vỡ nát, một luồng khí kì lạ từ thiên ngoại tràn vào. Mây đen bắt đầu tụ tập, từng tia chớp ánh vàng đánh xuống. Thân thể cháy rụi rơi vào một mảnh hư không, cứ như thế mà hắn mất đi ý thức’

Đợi đến khi Thường Thiên tỉnh lại thì cũng đã trôi qua 2 ngày.

“Còn lại 1 ngày nữa, cũng may là ngươi đã tỉnh lại!” Thường thúc từ ngoài đi vào nói, trên tay hắn còn mang một thau nước làm bằng đồng cùng với một chiếc khăn: “Đêm đó thấy ngươi gặp ác mộng, ta đã cố gọi thế nào nhưng ngươi cũng không tỉnh lại nên có chút lo, nếu ngươi đã bình phục thì mau mau đi tắm rửa chuẩn bị đi!”

“Ta đây là làm sao!?” Thường Thiên ánh mắt mờ mịt hỏi.

“Có trời mới biết!” Thường thúc nhướng mày đáp lại.

Thấy Thường Thiên vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, lão liền nhắc nhở: “Nếu ngươi không có gì để chuẩn bị thì có thể đi với ta luyện đao công a!”

“Được được được! Ta đi chuẩn bị, còn nhiều thứ cần chuẩn bị lắm” Thường Thiên vội vàng bật dậy.

----

1 ngày sau.

Trước phủ thành chủ.

Gần 100 thanh thiếu niên tụ tập tại quảng trường.

Thường Thiên lẫn vào trong đám người mà nhìn quanh. Trong đám đông, hắn cũng gặp không ít người quen, chẳng hạn như Đinh Tu nhà hàng xóm kế bên, hai huynh muội nhà họ Trương,… Thường Thiên cũng tiến lại gần chào hỏi một phen, dù gì cũng là đám đồng bạn cùng chơi mấy năm nay.

Phải mất một lúc sau, người thanh niên áo lam kia mới xuất hiện. Lần này hắn xuất hiện là ở trên không, chân đạp phi kiếm, tay chắp sau lưng. Trông vô cùng có tiên gia chi khí.

Chỉ thấy hắn phất tay một cái, toàn bộ người dưới quảng trường đều biến mất tại chỗ và lúc xuất hiện thì đã đang trên phi kiếm của hắn, cũng không biết thanh phi kiếm này biến lớn từ khi nào mà gần 100 người tiến lên nhưng vẫn còn dư chỗ.

“Tốt! Ngồi cho vững, chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển!” nói xong, tay hắn nhẹ nhàng kết ấn quyết, thanh phi kiếm dưới chân có hơi run run rồi tăng tốc đưa bọn hắn tiến thẳng đến khu tung ương của gia tộc.

Nghe bảo, nơi này cách trung ương gia tộc cũng có gần ngàn dặm. Thế nhưng cũng chỉ mất thời gian gần 1 ngày là bọn Thường Thiên đã đến tơi nơi. Nơi bọn hắn hạ xuống là một tòa kiến trúc nằm trên một mảnh đất bằng rộng rãi và có 4 lối ra. Nơi này thực sự trông giống như một đài đấu vậy.

Vừa hạ xuống, Thường Thiên có thể thấy từ bốn phương tám hướng đều có những thanh phi kiếm lao đến nơi này, trên đó cũng mang theo không ít người. Xem ra đó chính là những thanh thiếu niên từ những vùng đất khác của gia tộc. Điều này khiến Thường Thiên nổi hứng thú về diện tích cũng như thông tin của gia tộc này.

Không mất bao lâu, một vài vị tu sĩ khác đi đến, trên người họ đều mặc lấy 1 kiểu trang phục màu lam giống với thanh niên đã đưa bọn hắn đến đây, trông có vẻ như bọn họ là người cùng một tổ chức nào đó. Sau khi chào hỏi một phen, bọn họ liền dẫn đám người Thường Thiên đi ra khỏi đài đấu này và tiến về một lối ra khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.