Ảo Mộng

Chương 11 : Thường Thúc!?




«Lôi Hoàng Đảo» có diện tích rất lớn. Trên đảo dựng lên 4 đại thành cùng vô số tiểu thành nhỏ hơn nằm khắp nơi trên lãnh thổ. Chỉ tính riêng khoảng cách giữa nơi này tới tòa tiểu thành gần nhất cũng đã xa mấy ngàn dặm.

Đông Thủy Thành, nơi mà Thường Thiên muốn đến cách Lôi Hoàng đảo gần 9 ngàn dặm đường. Bởi vì pháp khí phi hành được học đường cung cấp cung không phải dạng phàm vật nên mỗi ngày Thường Thiên cũng đi được gần ngàn dặm. Cứ vậy hắn cũng phải mất gần nửa tháng mới tới nơi.

Trên không «Đông Thủy Thành»

Tòa tiểu thành này tuy không có nhộn nhịp, phồn hoa như «Lôi Hoàng Thành» ở trung ương gia tộc nhưng cũng có 1-2 phần phồn thịnh.

Phía dưới đầu người qua lại nhộn nhịp.

Thường Thiên ở trên tầng mây nhìn xuống, trong lòng hắn vậy mà lại dâng lên một cảm giác quen thuộc, ấm cúng,… Hắn có 1 loại xúc động không lỡ rời đi nơi này. Thế nhưng điều đó là không thể, phải biết rằng, gia tộc có quy định: «Tu sĩ do gia tộc bồi dưỡng phải phục vụ cho gia tộc ít nhất 10 năm mới được phép an cư lạc nghiệp»

Quy định có hơi cổ quái nhưng không ai dám phản đối, chỉ cần là tu sĩ do gia tộc bồi dưỡng liền đã ăn mất không ít tài nguyên tu luyện, cho nên chuyện phục vụ 10 năm để trả nợ cũng là bình thường.

Lần này trở về, mục đích chủ yếu của hắn là thăm Thường thúc. Tuy lão có chút quái dị nhưng vẫn là người đã cưu mang hắn suốt mấy năm trời, không có công lao thì cũng có khổ lao. Nay hắn đã biết tu hành, lại còn có một chút linh đan, đã có thể giúp Thường thúc chữa trị mấy căn bệnh vặt.

Sau khi quan sát một lúc, Thường Thiên liền hạ xuống cánh rừng năm xưa hắn học trù nghệ, sau đó lại thay đổi 1 bộ quần áo khác rồi tiến vào thành.

Bước chân qua cổng thành, một loại cảm giác thân thuộc nổi lên trong lòng Thường Thiên. Tuy đây không phải nơi hắn sinh ra, nhưng lại là nơi mang cho hắn một cuộc sống yên bình.

Ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng Thường Thiên có hơi mỉm cười. Thủ vệ tại cổng thành luôn đứng oai vệ như thế, nhưng bọn họ lại cứ mắt nhắm mắt mở để cho người người tự do ra vào.

Đây không phải là bọn họ muốn làm như vậy, nhưng do lệnh của thành chủ cho nên không ai dám cãi. Nhưng cũng chính nhờ như vậy mà có không ít thương nhân đổ xô về nơi này và từ từ khiến nó trở lên phồn vinh.

Thường Thiên tiếp tục tiến về phía trước.

Thân hình hắn không cao lắm, nhưng sơ với vài tháng trước thì giống như một trời một vực vậy. Cứ mỗi một lần đột phá lại có một cỗ linh khí tẩy rửa cơ thể hắn khiến cho nó tự động bài xuất tạp chất. Tuy nhiêu đó tạp chất không nhiều nhưng cũng khiến cho cơ thể hắn ngày càng giống người trưởng thành. Đến nay hắn vậy mà cao tới 1m6, thân hình cao gầy, da có hơi trắng,… đích thực là phong thái của một tên thư sinh.

Đi trong đám người, đột nhiên hắn dừng bước chân.

Trước mặt hắn bây giờ là một tòa tửu lâu, khánh ra khách vào nhộn nhịp. Nơi này đây chính là chỗ làm việc của Thường thúc.

Hắn mỉm cười cất bước tiến vào bên trong.

Vừa thấy hắn tiến vào liền có một tiểu nhị hăng hái, hai tay xoa xoa mời mọc: “Hoan nghênh khách quan đến với tiểu điếm. Không phải khoác loác chứ tiểu điếm thế nhưng là số một tửu lâu trong Đông Thủy thành này. Phải nói là sơn hào hải vị trong thiên hạ đều không sánh bằng, cho dù chỉ là món đơn giản nhất cũng là mỹ vị trong mỹ vị! Khách quan mau mau mời vào.”

Thường Thiên cũng không thèm để ý mà gật gù tiến vào. Vừa mới đặt mông xuống hắn liền gọi món: “cho 1 đĩa Kim Đông Cô, 1 con Hoàng Kim Kê, 1 tô canh Hắc Lân Ngư.”

Tiểu nhị đang cười tươi đột nhiên cứng đờ nhìn hắn.

“Sao thế?” Thường Thiên hơi nghi hoặc hỏi lại.

“A không! Thì ra là khách quen.” Tiểu nhị cười cười chào hỏi lại một lần nữa rồi mới nói: “Khách quan có lẽ không biết, nhưng tiểu điếm đã không còn phục vụ mấy món đó nữa!”

“Ồ!” Thường Thiên nghe thế cũng hơi bất ngờ: “Vì sao!?”

“Tiểu nhân cũng không biết! Nhưng đột nhiên lão bản đã gạch tên mấy món đó ra khỏi danh sách!” tiểu nhị lắc lắc cái đầu đáp.

“Ừm! Vậy ngươi mang mấy món mà các ngươi đắc ý nhất lên đi!” Thường Thiên gật đầu nói.

“Khách quan xin đợi một lát! Đồ ăn sẽ lên ngay.” Tiểu nhị khom người rời đi

Một lát sau tiểu nhị liền bầy lên một bàn thức ăn trông vô cùng hoa lệ, bắt mắt. Thường Thiên lấy đũa gắp lấy 1 miếng thịt quay đưa lên mũi ngửi ngửi vài cái rồi mới đưa vào miệng nhấm nháp.

Sau một lát chỉ thấy nét thất vọng tràn đầy trên mặt hắn.

Đây không phải đồ ăn do Thường thúc nấu.

Thường Thiên lắc lắc đầu, hắn chỉ để lại một chút bạc lên bàn rồi rời đi.

Tuy phàm nhân tại “đại lục” này cũng biết đến sự tồn tại của tu sĩ, cũng như về linh

thạch các loại nhưng những thứ như bạc, vàng luôn được sử dụng rộng rãi. Đó là do gia tộc hạn chế loại tiền tệ như linh thạch này chỉ ở trong giới tu tiên mà thôi. Phàm nhân có thể dùng linh thạch xem như tiền tệ thì địa vị cũng không hề thấp.

Ra khỏi tửu lâu, Thường Thiên tiếp tục đi dạo phố.

Hắn cũng chỉ mới xa nơi đây vài tháng nhưng bất cứ ai bị nhốt trong một căn phòng tối suốt quãng thời gian dài đều sẽ rất tò mò thế giới bên ngoài ra sao rồi. Và Thường Thiên cũng không ngoại lệ.

“Tiểu Thiên!?” bỗng nhiên một thanh âm bất ngờ, có hơi quen thuộc vang lên trong dòng người tấp nập gọi lấy Thường Thiên.

“Đinh thẩm!” Thường Thiên quay người nhìn lại liền thấy một vị trung niên phụ nhân đang kinh ngạc nhìn mình, hắn mỉm cười chào hỏi.

“Tiểu Thiên? Là ngươi a?” Đinh thẩm lại nghi hoặc hỏi.

“Đinh thẩm! Là ta a!” Thường Thiên gật gật đáp.

“Nhưng… sao ngươi…ngươi…”

“Làm sao? Thường thúc đã rời đi được 2 tháng rồi?” thường Thiên có chút sửng sốt khi nghe Đinh thẩm hàng xóm ngày trước nói.

“Phải! Sau khi nghe tin ngươi được gia tộc thu nhận, hắn liền thất tha thất thểu. 2 tháng trước còn mang theo một chút đồ đạc đi ra khỏi thành liền không thấy quay về!” Đinh thẩm nói.

“Lão không nói là đi đâu sao?” Thường Thiên hơi nghi hoặc hỏi.

“Có a! Lão nói là đi ngao du tứ hải gì gì đó. Nhưng thẩm biết lão ta hơn 20 năm nay, cũng nghe chán rồi! Nhiều nhất là vài ngày sau lão liền sẽ quay lại thôi…” Đinh thẩm bắt đầu phàn nàn, sau cùng nàng thở dài nói: “nhưng mà lần này lão lại không quay lại nữa.”

Nghe thấy vậy Thường Thiên cũng lâm vào trầm mặc.

Đích thực tính cách của Thường thúc rất cổ quái, lão luôn vui vẻ, đùa cợt, luôn bỏ dở mọi việc ngoại trừ trù nghệ. Nhưng lần này lão lại đưa ra quyết tâm đi xa liền khiến Thường Thiên cũng phải bất ngờ.

“Tiểu Thiên!” đột nhiên Đinh thẩm lên tiếng.

“Hả?” bị đánh gãy suy nghĩ, Thường Thiên bất giác trả lời.

“Hì hì! Ta nghe nói là tiểu muội nhà họ Trương cũng khai linh thành công, nay đã vào

học đường tu hành có đúng hay không!?” Đinh thẩm nở một nụ cười hòa ái nhưng ngữ điệu lại có gì đó sai sai.

“Đúng vậy!” Thường Thiên gật gật đồng ý.

“Ngươi xem……! Tiểu Tu nhà ta có hợp với nàng hay không!?” Đinh thẩm cười híp mắt nói.

Thường Thiên còn đang không hiểu gì nghe được như vậy liền mém tý nữa bật ngửa ra sau.

Đừng đùa! Năm nay hắn mới có bao nhiêu? 10 tuổi! Tuy phải thừa nhận rằng thân hình Định Tu có chút to lớn hơn người, mới 10 tuổi nhưng đã gần bằng người trưởng thành rồi. Thế nhưng tiểu muội nhà người ta, mới có 10 tuổi, thân hình còn chưa bằng một nửa tên đó nữa.

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Đinh thẩm, Thường Thiên cảm thấy thât khó xử. Nhưng rất nhanh, hắn liền đánh trống lảng rồi chuồn mất.

Ra khỏi nhà Đinh thẩm, Thường Thiên cũng không còn tâm đi thăm lại quê hương nữa, hắn đi một mạch ra bên ngoài «Đông thủy Thành», lại một lần nữa lấy ra «Phong Diệp» rồi bay lên trời.

“Theo như Đinh thẩm nói, Thường thúc ra ngoài không đi bằng ngựa, ắt hẳn lão tính vừa du sơn ngoạn thủy vừa ngẫm nghĩ về món ăn mới, cho nên cũng không đi được xa lắm. 2 tháng cùng lắm là đi được 20-21 dặm mà thôi” Thường Thiên vừa mới ra khỏi thành liền bay lên bầu trời tìm kiếm, trong đầu hắn thì tư duy nhanh chóng.

Hắn đảo vài vòng xung quanh «Đông Thủy Thành» thế nhưng cũng không hề tìm thấy lão. Thường Thiên cau mày lại, hắn thế nhưng đã vận dụng cả thần thức cảm ứng nhưng cũng không thế phát hiện được gì.

“Chả nhẽ lão đi nhanh hơn dự kiến!” Thường Thiên chỉ có thể tự nhủ.

Sau đó hắn lại bắt đầu tìm kiếm, lần này là phạm vi lớn hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.