Ảo Mộng

Chương 10 : «Thôn Hồn Thuật»




“Ta mới là nhân vật chính!”

Thường Thiên chỉ bỏ lại câu nói này sau đó liền lắc mình biến mất.

Sau khi hắn rời đi được nửa giờ, từ bên trong cái xác bỗng nhiên toát ra một luồng khí màu vàng, chúng nhanh chóng ngưng đọng lại thành một bộ dáng của một người nhưng là chỉ nhỏ bằng bàn tay.

“Hừ! Hảo tiểu tử! Lần này dám phá hỏng chuyện tốt của ta, sau này ta sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần!” tiểu nhân kia vừa mở miệng liền đã là mắng chửi người.

“Ta khổ đợi gần trăm năm mà lại thất bại trong gang tấc…” tiểu nhân kia nhìn lấy cái xác đang nằm rạp dưới đất thở dài.

“Phải mau chóng rời khỏi nơi này để tìm kiếm thân xác mới!” sau một hồi thất vọng, tiểu nhân nhanh chóng bay về hướng cửa hang.

Nhưng có vẻ như đã để cho tiểu nhân thất vọng rồi. Ngay khi hắn sắp ra khỏi hang liền bị một màng chắn kỳ lạ ngăn lại.

“Kết giới!?” trên mặt tiểu nhân kia liền tràn đầy vẻ sợ hãi la lớn: “Kẻ nào? Mau cút ra đây!”

Đột nhiên, hắn lấy vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, nhanh chóng quay đầu. Chỉ thấy ngay kế bên cái xác kia từ từ xuất hiện một thân ảnh.

“Ngươi! Là ngươi!” tiểu nhân vừa tức giận, vừa sợ hãi hô: “Làm sao có thể? Ta rõ ràng đã dùng thần thức quét qua hết rồi, không hề có người nào xung quanh! Ngươi rốt cục là ai?”

Bóng người kia chính là Thường Thiên, vốn dĩ hắn muốn rời đi ngay sau khi ra tay nhưng nghĩ nghĩ một chút vẫn là nên ở lại xem xét một chút để phòng hờ. Nào ngờ đứng đợi cả nửa giờ cũng không thấy động tĩnh, mà ngay lúc hắn muốn đi thật thì lại có biến.

Thường Thiên ung dung, hai tay chắp sau lưng từ từ tiến lại gần. Vừa đi tay hắn vừa gẩy gẩy, cùng lúc đó có những sợi tơ óng ánh từ bên trong cấm chế bay ra quấn chặt lấy kim sắc tiểu nhân.

Phải mất một lúc lâu sau, hắn mới có thể chế ngự được kim sắc tiểu nhân đang vùng vẫy muốn thoát đi.

Cuối cùng, Thường Thiên cầm lấy một quang cầu cùng với một chiếc túi trữ vật đi ra khỏi hang động. Sau đó hắn liền biến mất, chỉ để lại cái hang động trống không. Nhưng cũng không lâu sau cái hang này liền bị nổ tan tành.

Vài phút sau khi Thường Thiên rời đi.

3 đạo hàng quang từ đằng xa hạ xuống nơi mà trước đây là cửa động. 1 người trông hơi béo, lùn, hai mắt hắn híp híp trên khuôn mặt ục ịch cùng với nụ cười hiếm khi biến mất trên môi khiến bất cứ ai nhìn vào đều có một loại cảm giác ôn hòa. 1 người khác là một lão giả trông gần đất xa trời 90 tuổi. người còn lại là một thanh niên mặc lam bào đang đứng cung kính ở một bên.

“Nơi này vẫn còn một chút khí tức của Trương Thiết trưởng lão!” người trung niên béo lùn kia sau khi tra xét một lúc mới nói.

“Lý chấp sự! Chúng ta có nên báo cáo cho Trương Bá trưởng lão không?” Lão giả bên cạnh lên tiếng.

“Không vội! Theo kế hoạch thì khả năng là ngài ấy đã thành công rồi, chỉ là đang kiếm một chỗ để hồi phục lại mà thôi!” nụ cười trên khuôn mặt người trung niên kia càng tươi hơn, hắn xua tay nói.

“Ừm! Vậy thì trước tiên cứ phong tỏa nơi này trước đã!” lão giả kia liền gật đầu đồng ý, sau đó quay mặt nhìn về phía người thanh niên đang cúi đầu cung kính kia ra lệnh: “Bạch Tiêu, ngươi về trước chuẩn bị đi”

“Vâng!” người thanh niên kia cung kính hành lễ một cái rồi mới dám ngự kiếm bay đi.

Nhìn lấy bóng dáng của người thanh niên kia biến mất tại nơi cuối chân trời, 2 người còn lại liếc nhau một cái rồi giống như đã hẹn từ trước mà cùng tiến lên tìm kiếm gì đó trong đống tàn tích.

Ở bên này.

Thường Thiên vừa trở về phòng liền lăn quay ra ngủ li bì. Đợi cho đến khi hắn thức dậy thì cũng đã là vài ngày sau.

Ùng ục ục!

Thường Thiên lảo đảo đi ra bên ngoài kiếm cái gì đó nhét đầy cái bao tử. Lúc này, trong phòng của hắn trống một mảnh nhưng lại có một quả cầu phát ra kim sắc chập chờn, bên trong góc nhà còn đặt một cái xác.

Đợi đến khi Thường Thiên trở lại phòng thì mặt trời đã qua đỉnh.

Vừa mở của phòng liền thấy ánh sáng chập trờn liên tục, trong mắt hắn lộ ra tinh qua. Hắn nóng lòng muốn thử nghiệm một loại bí thuật.

Bước nhanh tới, Thường Thiên phủi phủi cái bồ đoàn trên mặt đất một chút rồi mới ngồi xuống. Hai mắt hắn khép lại, không lâu sau liền tiến vào vong ngã chi cảnh.

3 tháng vừa qua, tu vi của hắn tăng lên không ít, đến nay đã đạt tới Luyện Khí tầng 9, đã có khả năng tiến lên Trúc Cơ.

Vốn dĩ hắn chỉ mới tới tầng 8 mà thôi, nhưng sau lần hấp thụ huyết khí trong hang động kia khiến cho linh lực của hắn cuộn trào mãnh liệt. trong bất tri bất giác hắn vậy mà đột phá.

Cũng chính vì tu vi tăng quá nhanh khiến cho thân thể cũng như tinh thần của hắn gian nan chịu đựng. Lần nhập định này chính là thứ không thể thiếu để giúp hắn củng cố cảnh giới hiện tại.

1 canh giờ sau.

Thường Thiên mở hai mắt ra, tay hắn khẽ chuyển, quang cầu đang phát sáng liền rơi vào tay hắn.

Thường Thiên cũng không có chần chờ, hắn trực tiếp vứt quang cầu vào miệng, tay hắn thì không ngừng kết chỉ quyết.

Quang mang từ kim cầu ngày càng giảm, cùng với đó là một loại khí mát lạnh chạy thẳng lên linh đài của hắn. Thần hồn hắc sắc ngay trong linh đài thấy được làn kim vân mát lạnh kia xâm nhập liền điên cuồng cắn nuốt. Cùng với đó là sự không ngừng lớn mạnh của thần hồn, cứ như hắn đang nắm lấy một loại sức mạnh không bao giờ cạn kiệt.

Loại cảm giác phiêu dật ấy dần dần àn mòn ý thức của Thường Thiên. Hắn bắt đầu lâm vào mê man.

Sáng sớm hôm sau.

Đợi đến khi hắn lấy lại ý thức, hắn từ từ tỉnh lại. Hai mắt đỏ ngầu như máu, không khí xung quanh cũng có chút vặn vẹo, thậm chí còn xen kẽn một vài sợi tơ màu đen ẩn hiện.

Hơi đảo mắt xung quanh, Thường Thiên thu công đứng dậy hướng ra ngoài đi, vừa đi hắn còn vừa nghĩ đến « Thôn Hồn Thuật » này: “Tà thuật này thật bá đạo, chỉ với 1 hồn phách của tu sĩ «Hóa Thần» mà thôi cũng đã khiến cho thần hồn lực của ta tăng lên gấp mấy chục lần.”

“Thế nhưng tác dụng phụ kia cũng không phải dạng vừa, nếu không phải giây phút cuối cùng ta tỉnh ngộ thì đã bị tâm ma phản phệ mà trở thành «Ma Nhân»” tuy có chút thưởng thức loại bí thuật thần kỳ này nhưng mới nghĩ đến tác dụng phụ, Thường Thiên liền co vòi.

Thế nhưng, suy cho cùng thì người vươn lên vì thực lực. Chỉ cần có được thực lực thì chịu mạo hiểm cũng là chuyện bình thường. Do đó rất nhanh hắn liền quên đi nỗi khiếp sợ ban đầu.

Sau khi thần hồn tăng lên, «Thần Thức» cũng như «Linh Giác» của hắn đều được đề thăng.

Chỉ nói riêng thần thức thôi hắn đã có thể sánh ngang với tu sĩ «Nguyên Anh Kỳ». Điều đó có nghĩa là chỉ cần phía dưới Nguyên Anh kỳ thì hắn cũng có khả năng chống lại 1 – 2 chiêu. Ngoài ra, tốc độ tư duy của hắn cũng được nâng đến một tầng cao mới.

Mặt khác, là linh giác. Linh giác tức là chỉ cảm quan của tu sĩ đối với mọi vật xung quanh. Linh giác tăng cao khiến cho hắn có thể cảm nhận rõ rệt mọi thứ, thậm chí những thứ mà trước đây không cảm nhận được thì bây giời cũng có thể thấy. chẳng hạn như con kiến đang bò trong góc tường, giọt xương đang đọng trên lá non sáng sớm,…

Nhận thấy sự thay đổi của bản thân, Thường Thiên vui vẻ hẳn lên. Bước chân của hắn càng nhanh hơn tiến ra ngoài học đường.

Đường phố vẫn tấp nập như thường, người mua – kẻ bán, kẻ xướng - người họa,… nơi này vẫn muôn màu muôn vẻ như vậy. Thế nhưng Thường Thiên lại không có tâm để ý tới đó.

Hướng hắn đi lại là «Đông Môn».

Vừa ra khỏi cổng thành, Thường Thiên liền vỗ túi trữ vật bên hông, ngay sau đó liền có một chiếc lá cây sáng bóng cứ như được làm từ ngọc thạch xuất hiện rồi trôi lơ lửng trước mặt hắn.

Đừng nhìn nó giống một chiếc lá mà khinh nhờn, đây đường đường chính chính mà một món pháp khí phi hành mà học đường phát xuống. Nó được gọi là «Phong Diệp».

Miệng lẩm nhẩm vài câu khẩu quyết, chiếc lá kia liền dần dần lớn lên đủ cho 1 người ngồi. Không làm thêm điều gì dư thừa, Thường Thiên lập tức nhảy lên phiến lá ngồi xếp bằng. Sau đó tay kết vài ấn quyết đánh xuống phiến lá dưới chân, phiến lá liền nhanh chóng bay đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.