Ảo Mộng

Chương 1 : Xuyên Việt




“Tỉnh! Tỉnh! Tiểu Thiên! Mau tỉnh dậy đi!”

Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, nhân vật chính của chúng ta từ từ mở đôi mắt ngái ngủ ra. Trước mặt hắn là một mảnh mờ ảo, còn có bóng dáng của một vị trung niên với nụ cười thân thiện trên môi cùng với ánh mắt hiền từ.

Thế nhưng hắn lại đổ mồ hôi hột phía sau lưng, có chút không tự chủ được lùi ra sau nói: “Thường thúc! Có gì từ từ nói! Ta..ta dậy rồi mà!”

Ý cười trên khuôn mặt đại thúc kia vẫn không giảm mà còn có cảm giác càng thêm nồng đậm, trông có hơi chút nham nhở. Phía sau lưng hắn còn phảng phất một bóng đen hình tròn nối liền với một cái cán. Hiển nhiên đó chính là một cái chảo.

CONG!!!!!!

Một tiếng chảo vọng vang trời. Thậm chí còn lấn áp tiếng hét thê thảm của nhân vật chính.

Ồn ào! Xôn xao!

Đường phố ồn ào náo nhiệt. Thường Thiên ôm lấy khối u trên đầu đi theo sau lưng Thường thúc, miệng thì không ngừng phàn nàn.

“Thường thúc! Nấu ăn ta cũng học xong trong vài năm nay rồi, lần này ngươi còn muốn dẫn ta đi đâu?”

Những năm qua hắn luôn ở với Thường thúc, quanh năm suốt tháng học nấu ăn, luyện đao công,… Cách đây không lâu, dường như hắn đã học gần hết được trù nghệ của Thường thúc rồi. Cho nên dạo gần đây cứ cách 10 ngày nửa tháng lão lại dắt hắn tiến vào rừng luyện tập trù nghệ.

Lão lấy lý do là bởi vì thủ pháp của Thường Thiên còn quá thô sơ và hắn vẫn chưa có kinh nghiệm trong việc lấy nguyên liệu tại chỗ, từ đó mà lão không ngừng hành hạ hắn.

Có đôi khi lão bắt Thường Thiên phải tự mình lội suối bắt cá

Đôi khi lại phải đặt bẫy săn thú rừng.

Còn có vài lần hắn chạy chối chết vì bị dã thú đuổi theo.

Và hôm nay lại là ngày mà hắn phải tiếp tục đi rèn luyện.

“Ngươi vẫn còn non và xanh lắm!” Thường thúc quay đầu cười cười.

“Không phải là ngươi sợ ta học hết bản sự của ngươi đó chứ?” Thường Thiên bĩu môi lẩm bẩm.

Thường thúc mặt mày tối sầm lại, hắn quay đầu không nói rồi tiếp tục tiến về phía trước. Còn Thường thiên thì cứ lững thững theo sau.

Cứ đi như vậy, rất nhanh hai người bọn Thường Thiên đã đi ra khỏi thành.

Cách cổng thành hơn 1 dặm đường, ngoái đầu nhìn lại vẫn còn thấy được trên cổng thành có lấy một tấm biển ghi “Đông Thủy Thành”. Mỗi lần thấy cảnh tượng này, Thường Thiên đều nhớ đến tình cảnh oái oăm trước đây.

Một cơn đau đầu kịch liệt truyền tới. Hắn từ từ mở hai mắt ra. Trước mắt là một mảnh trắng xóa, tuyết rơi đầy trời. Cơ thể hắn thì gầy trơ xương, quần rách áo tơi. Toàn thân tê cứng, hoàn toàn không thể di chuyển.

ÁCH!!!

Lại một cơn đau kéo đến.

Một loạt ký ức ùa về khiến cho não của Thường Thiên có chút đau nhói.

- Một đám cháy to lớn làm cho đỏ rực 1 bầu trời. Một ngôi nhà nhỏ nằm giữa đám cháy, từng khúc gỗ của trần nhà rơi xuống. Cũng chỉ mất một lúc cả ngôi nhà liền xập xuống. Xung quanh có không ít người đang vây xem, hắn thì đang gào khóc bên ngoài đám lửa bởi vì cả cha, mẹ lẫn em gái hắn đều đang ở trong đó, dường như họ hoàn toàn không thể thoát ra được…

- “Tội nghiệp đứa trẻ!”

- “Mới chỉ có 6 tuổi mà đã mất đi cả nhà cửa lẫn người thân!”

- “Nghe nói là cha mẹ hắn đã đắc tội với một vị đại nhân nào đó cho nên mới dẫn đến hoàn cảnh này!”

- “Hừ! Gieo nhân nào gặp quả lấy!”

Có không ít thanh âm bàn tán của những người xung quanh truyền vào trong tai hắn.

- “Cút đi! Cha ngươi đắc tội người ta mới bị như vậy, nếu như ngươi mà còn ở chỗ ta thì ta cũng không thoát được cảnh đó!” huynh đệ tốt của cha hắn nói

- “Mau mau cút khỏi nhà ta! Gia phả trong từ đường cũng không có kẻ nào như ngươi nói! Chớ có liên lụy chúng ta!” người thân đánh đuổi hắn.

- “Đánh hắn! Này thì dám ăn trộm đồ của ta! Đánh! Tiếp tục cho ta.” Lão chủ tiệm bánh bao cùng vài tên lưu manh đánh đập hắn dã man.

- “Chớ có lại gần nó! Bẩn thỉu lắm!” người đi đường bàn luận về hắn.

- “Từ hôm nay toàn thành đóng cửa, trong không thể ra, ngoài không thể vào.” Lích canh cổng thành thông báo.

- “Nghe bảo là đại dịch bùng phát! Thật may mắn là ta còn chưa tiến vào!” mấy tên thương nhân bên ngoài vỗ ngực thở phào.

- Tiếng sói tru vang trời, hắn lao nhanh trong khu rừng đen tối.

- Tuyết phủ trắng xóa mặt đất, hắn vẫn lững thững bước đi về phía trước trong mơ hồ.

Có vẻ như đám mảnh vụn ký ức này là của một đứa trẻ. Chủ nhân thân thể này tên là Bạch Thiên, 6 tuổi, mồ côi cả cha lẫn mẹ trong một vụ hỏa hoạn. Sau khi đi khắp nơi tìm chỗ nương tựa nhưng không ai cưu mang, hắn liền trở thành một tên ăn mày nơi đầu đường xó chợ tại “Thanh Bình Thành”. Không lâu sau, nơi đây có một đại dịch bùng phát khiến cho toàn thành phong tỏa, người người không thể tự tiện ra ngoài hay vào trong. Mà Tô Hàn lại vừa lúc đi kiếm củi ngoài thành nên bị ruồng bỏ ở bên ngoài.

Không có nơi nào để đi, hắn lững thững ngoài thành vài ngày rồi quyết định đi theo hướng của đội buôn về phía đông bởi vì hắn nghe nói phía Đông 24 dặm đường có một tòa thành nhỏ ven biển tên là “Đông Thủy Thành”, nên hắn quyết định tiến về đó sống tạm. Trên đường hắn gặp không ít gian nan vì thân hình gầy gò mà còn tuổi nhỏ, đường đi thì chông chênh, còn gặp được không ít dã thú hung dữ nên việc chạy trốn cũng tiêu tốn không ít sức lực.

Nhờ có sự kiên nghị, hắn cũng đã đi đến được “Đông Thủy Thành”. Lúc này thân thể Bạch Thiên đã giống như đèn hết dầu, hắn mệt mỏi lê thân trên tuyết. Tiếc thay, tầm nhìn của hắn ngày càng mơ hồ, và cứ như vậy mà hắn ngất đi giữa trời đông gió tuyết, để cho thân thể từ từ chết dần dưới lớp tuyết dày.

Cho đến khi tỉnh lại thì Thường Thiên đã thay cho Tô Hàn mà sống lại.

“Cuối cùng đã trở về!” Thường Thiên thuận miệng nói một câu.

Vừa mới nói xong hắn liền ngơ ngác, hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra và tại sao mình lại nói câu đó trong hoàn cảnh này.

Ọt Ọt Ọt!

Không biết thân thể này đã bao lâu chưa ăn, Thường Thiên chỉ cảm thấy một cơn đói dữ dội truyền lên. Trong đầu hắn bây giờ chỉ muốn có cái ăn mà thôi. Hắn vội vàng đào bới lớp tuyết dưới chân, tìm kiếm rau dại, cỏ dại, bất cứ thứ gì có thể ăn để lấp đầy cái bao tử.

Sau đó hắn lại tiếp tục hành trình của Tô Hàn tiến về phía trước.

Vào đến trong thành, hắn vẫn chẳng có chỗ nào để ở. Hắn lang thang trên đường cái đầy tuyết, xin lửa từ các nhà dân, ăn tuyết thay cơm, nếu như may mắn thì được nhà dân nào đó để cho chút ít đồ ăn thừa.

Hắn cứ như vậy mà sống qua ngày. Cho đến khi gặp được Thường thúc.

Khi Thường Thiên đang ngồi hâm nóng cơ thể bên đống lửa tại một xó của tòa thành, đột nhiên có một vị trung niên ăn mặc sạch sẽ tiến lại gần lều của hắn hỏi: “Tiểu bằng hữu! Có thể cho xin ít lửa không?”

Thường Thiên chẳng nói gì mà chỉ nhìn hắn một lúc rồi thôi.

Vị trung niên kia thấy vậy liền cười cười tiến lại gần. hắn lấy trong bao đồ ra một cái chảo rồi đặt lên đống lửa và nói: “Hắc hắc! Ta đang tính nấu ăn thì nhà không có lửa, thấy chỗ này có nên ta tính chạy ra xin một chút. Nếu như ngươi không phiền thì ta sẽ làm cho ngươi một ít đồ ăn xem như báo đáp!”

Nói xong lão lại lấy ra một ít bánh bao và trứng. Cũng chẳng mất bao lâu, những chiếc bánh bao nóng hổi ra lò cùng với vài miếng trứng chiên. Lão đổ ra đĩa rồi đưa về phía Thường Thiên.

Thường Thiên thì không thèm nhìn lấy lão mà hai con mắt dính chặt vào đĩa thức ăn trên tay lão.

Thấy Thường Thiên như thế, vị đại thúc kia cười nói: “Mau ăn đi kẻo lát nữa nó sẽ không ăn được nữa!”

Thường Thiên cầm lấy đĩa thức ăn nóng hổi và bắt đầu ăn ngấu nghiến. Chốc lát sau đồ ăn đã hết, hắn thì có vẻ như bị nghẹn. Hắn nhanh tay vồ lấy một nắm tuyết tính đưa vào miệng thì bị vị trung niên kia ngăn lại: “Đừng! vừa ăn đồ nóng vào mà ngươi ăn thứ đó vào nữa sẽ đau bụng đấy! Chỗ ta có một ít nước ấm này, lấy mà dùng!”

Thường Thiên nhìn hắn một chút rồi vứt nắm tuyết đi và đưa tay ra lấy nước chỗ vị trung niên kia. Sau khi uống xong hắn liền thỏ thẻ: “Đa tạ!”

“Ồ! Vậy ra ngươi cũng biết nói!” vị trung niên kia có hơi bất ngờ.

Thường Thiên chỉ khẽ gật đầu rồi lại vất thêm chút cành cây vào trong đống lửa.

“Ngươi tên là gì?” sau một hồi lâu, vị trung niên kia mới cất tiếng hỏi

“Thường Thiên” Thường Thiên lạnh lùng đáp lại.

“Thường Thiên!?” chỉ nghe thấy tiếng vị đại thúc kia hỏi ngược lại. Thường Thiên quay đầu nhìn qua thì thấy trên mặt của vị này có pha chút kì quái cùng với bất ngờ.

“Ha ha ha!” đột nhiên lão bật cười nói “Ngươi Thiên, ta Địa. Cũng đều họ Thường. xem ra là chúng ta có duyên, ngươi có muốn đi theo ta về không?”

“Theo ngươi?” Thường Thiên dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá lại vị đại thúc này một chút.

“Chớ có nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta đây là người ngay thẳng chính trực!” lão nghiêm mặt lại nói với Thường Thiên.

“Ta có được ăn no không?”

“Ngày 3 bữa!”

“Có cần phải làm việc…”

“Hừ! Ngươi nghĩ ta là ai mà lại đi làm như vậy?”

“Vậy ta có cần….”

Tính đến nay hắn mới đi theo Thường thúc này được 2 năm. Tuy không phải ăn không ngồi rồi nhưng cũng có cuộc sống vô cùng thoải mái, ngày 3 bữa, cuộc sống vô tư lự.

Đang mải mê trong hồi ức, hẵn đã đến nơi lúc nào không hay.

Nơi hắn tới ở phía bắc của Đông Thủy Thành. Thường Thiên chỉ thấy nơi đây là một cánh rừng bạt ngàn. Tiếp tục đi vào trong sâu, một hồ nước từ từ xuất hiện.

“Hôm nay ta sẽ dạy ngươi làm sao để có thể trở thành một trù sư thực thụ!” vị trung niên kia quay người lại nhìn hắn nói ra.

“Lần này là lần thứ 34 rồi!” Thường Thiên cũng đã quen rồi nên đáp.

“Khụ! Lần này mới là chính thức!” mặt Thường thúc đỏ lên nói.

Thường Thiên: “….”

Sau đó Thường lão liền lấy ra con dao phía sau lưng ra để sang một bên rồi tiến vào hồ nước bên trong bắt lấy cá. Thấy Thường thúc tiến vào trong hồ, Thường thiên liền đi đến một tảng đá gần đó ngồi xem.

Khoảng 10 phút sau, lão mang lên bờ một con cá chép vảy đen, lớn bằng bắp đùi. Tiến lại gần xem con cá chép, Thường Thiên khóe mắt hơi giật giật, trong lòng hắn nghĩ: “Đến con cá còn lựa con to thế này thì lão bị béo phì là phải!”

Đương nhiên Thường thúc cũng không nhìn thấy được cái biểu cảm này của hắn cũng như không biết được những gì hắn đang nghĩ. Lão tiến đến sắn tay áo lên tiến lại:

“Nhanh đi gom chút củi đi!”

Loay hoay một hồi, cuối cùng đống lửa cũng xuất hiện trước mắt Thường Thiên. Thấy Thường Thiên đã chuẩn bị củi lửa xong, Thường thúc cũng bắt tay vào xử lý.

Đây là Hắc Lân Ngư, hắc lân ngư nổi tiếng với xương ít thịt nhiều, là thích hợp nhất làm canh chua cá. Chỉ mất vài phút sau, lão cũng đã hoàn thành lấy món ăn.

Thấy có vẻ như đã nấu xong, Thường Thiên liền tiến lại gần.

“Tới! Tới nếm xem ta làm mĩ vị!” Thường thúc cười đắc ý vẫy vẫy tay nói ra.

Thường Thiên thưởng thức một hồi Thường thúc làm ra mỹ thực, nghe càng lúc càng nồng nặc mùi thơm, hắn nhịn không được cầm lấy đũa, hơi có vẻ vội vàng kẹp một mảnh, trắng nõn lát cá, lát cá ở mép hơi cuộn, như thế hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nếu như tỉ mỉ quan sát thì sẽ thấy trong chén không có một khối lát cá là bị nát.

Hắn chờ mong đem lát cá ăn vào bên trong miệng, nhai một cái, chất thịt non mịn, vị có chút cay mãnh liệt kích thích chính mình vị giác, để hắn say mê không thôi. Lại cầm lấy cái muỗng, muỗng một ngụm nước canh, trực tiếp uống, canh chua hương ngon, hơi cay không ngán, cảm giác mê ly.

Canh chua cá vốn là có lấy khai vị công hiệu, chén này canh chua đúng là cực phẩm.

Nếm tới đây, Thường Thiên giơ lấy ngón cái ra tỏ vẻ cực kỳ hài lòng. Kế tiếp hắn cũng liền ôm lấy bát canh, tay liên tục gắp.

“ÁCH! Tiểu tử! Để cho lão tử nữa!” thấy Thường Thiên tay gắp liên lịa, vị Thường thúc này có chút lo lắng nói. Sau đó lão cũng lao vào tranh giành

Sau buổi sáng liền đến thời gian Thường Thiên luyện tập.

Hắc Lân Ngư là dị thú sống tại sâu dưới đáy hồ, cho nên Thường Thiên phải tự lặn xuống để bắt, sau đó lại phải tự sử lý và chế biến.

Hắn mất cả buổi chiều nhưng vẫn không thể bắt được con nào, mà còn khiến cho da của bản thân trở lên nhăn nheo như cụ ông 90 tuổi vậy. Điều này khiến cho lão Thường ôm bụng cười đau ruột.

Cứ như vậy mà 1 ngày trôi qua.

Những ngày kế tiếp hắn không ngừng nỗ lực luyện tập. Mãi cho đến ngày ấy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.