Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất

Chương 8: Bản Thân Không Chết Đuối Coi Như May Rồi




"Cha con và những người khác không có nhận lầm, chính là Vãn Vãn đã cứu ta!"

"La ta mời con bé tới chúc mừng sinh nhật ta.. Khục, khụ khụ!" Lâm Bảo Đức ho khan một tiếng, miễn cưỡng chống người đứng lên, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Đông và Ôn Cần, "Ta mệt mỏi, các người đều đi đi!"

Mặc dù Lâm Đông vẫn muốn tranh luận, nhưng anh không dám chọc giận ông nội nữa, cùng với Ôn Cần chán nản rời đi.

Sắc trời tối muộn, Lâm Đông lái xe đưa Ôn Cần về nhà.

Trên đường đi, Lâm Đông tức giận nói: "Ông nội nhất định bị bệnh hồ đồ rồi, em của cậu là người như vậy, sao có thể liều mạng cứu người? Hơn nữa nhảy vào nước lạnh như vậy, đừng nói là một cô gái nhỏ, tôi còn chịu không nổi."

Ôn Cần nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, lẩm bẩm nói: "Ai mà biết được? Sớm biết chúng ta nên ở hậu hoa viên, tận mắt chứng kiến chuyện đã xảy ra.."

..

Khi Ôn Cần về đến nhà, Tần Nguyệt đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy cô trở về, vội vàng đặt hạt dưa trong tay xuống, cười híp mắt hỏi: "Bảo bối, con về rồi!"

"Tiệc chơi vui không? Lâm lão gia nhìn thấy con có phải rất thích con không!"

Ngay khi nhắc đến ông già xấu xa đó, Ôn Cần liền trở nên phiền muộn.

Cô nhận lấy nước nóng mà Tần Nguyệt đưa cho, nói thẳng trọng điểm: "Không phải tất cả yến tiệc đều giống nhau sao? Tuy nhiên, hôm nay ông nội Lâm lại trượt chân xuống hồ, nếu không phải ông ấy được cứu ra thì chuyện vui của nhà họ Lâm sẽ biến thành tang lễ!"

Tần Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó lải nhải nói: "Lão gia sao lại bất cẩn như vậy, người tốt bụng nào đã cứu ông ấy vậy?"

"Từ những gì họ nói, có vẻ như là Vãn Vãn." Ôn Cần chậm rãi trả lời.

Dứt lời, Tần Nguyệt đứng dậy, lập tức phủ nhận, "Không thể nào!"

"Vãn Vãn không có thư mời, làm sao có thể tiến vào cửa nhà họ Lâm!"

Ôn Cần chậm rãi xoa xoa ly thủy tinh, màu trắng sương mù lượn lờ trước mắt, lông mi khẽ rung động, "Ông nội Lâm nói là ông mời Ôn Vãn tham gia yến tiệc."

Tần Nguyệt giật mình.

Lâm gia là danh gia vọng tộc ở Vân Thành, Lâm lão gia lại càng có tham vọng cao, làm sao có thể mời Ôn Vãn dự tiệc?

Chẳng lẽ bọn họ quen nhau lâu rồi sao?

Không đúng, một nha đầu tóc vàng, làm sao có cơ hội gặp được nhân vật to lớn như vậy!

Tần Nguyệt suy tư nửa ngày, cuối cùng cũng thông suốt, "Đoán chừng lão gia mời nó đến bữa tiệc vì ông ấy nghĩ đến mặt mũi Ôn gia chúng ta, cảm thấy em gái con đáng thương, mới mời nó cùng tham gia!"

Đang nói, Ôn Vãn đã trở về mang theo một cơ thể hàn khí.

Cô đã thay một chiếc áo hoodie và quần bò sạch sẽ, đầu tóc cũng đã được gội sạch và sấy khô, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch vì lạnh, còn lại căn bản không có dấu vết nào cho thấy cô đã nhảy xuống nước cứu người cách đây không lâu.

Ôn Cần và Tần Nguyệt nhìn cô, rồi nhìn nhau dò xét.

"Tối nay con đi đâu?" Tần Nguyệt khoanh tay ngồi trên ghế sô pha hỏi.

Ôn Vãn vừa đi về phía cầu thang, vừa thản nhiên đáp: "Con đến nhà họ Lâm một chuyến."

Tần Nguyệt biết rõ, híp mắt hỏi: "Nghe nói Lâm gia lão ngoài ý muốn rơi xuống nước, là con cứu ông ấy sao?"

Ôn Vãn dừng một chút, nghiêng đầu nhìn sắc mặt bình tĩnh của Ôn Cần, cụp mắt xuống, gợi lên một nụ cười vô hình, "Phải thì sao?"

"Không thể nào!" Sắc mặt Tần Nguyệt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, "Từ nhỏ con đã là vịt ở đất gò (chỉ người không biết bơi), đừng nói là cứu người, không bị chết đuối là may rồi!"

Bà đứng dậy, đi tới trước mặt Ôn Vãn, giật giật quần áo của cô, "Hơn nữa, nếu con thật sự xuống nước cứu Lâm lão gia, quần áo của con làm sao còn có thể khô?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.