Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất

Chương 38: Vậy Vãn Vãn muốn như thế nào?




Sau khi y tá rút kim tiêm cho Tư Cảnh Hạc, cô hỏi thăm sơ qua tình trạng thể chất của anh, không có việc gì liền vội vàng rời đi.

Có quá nhiều bệnh nhân, loay hoay sứt đầu mẻ trán.

Ôn Vãn rửa một quả táo, vừa kiên nhẫn gọt vỏ, vừa nói đùa: "Tư tiên sinh, người như anh hẳn lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, vừa rồi sao có thể xuất thần đến mức thuốc đã hết cũng không biết?"

"Vừa rồi ta đọc sách, không cẩn thận bị mê hoặc."

"Ồ?"

Ôn Vãn dài giọng nói, "Hơn nửa tiếng đồng hồ, anh chỉ đọc có một trang?"

Đôi mắt của Tư Cảnh Hạc không kìm lòng được rơi xuống đôi bàn tay đang gọt táo của cô.

Ngón tay thon dài trắng nõn cầm cán dao, trôi chảy không đứt đoạn gọt sạch vỏ, cắt thành từng miếng, rồi bày ngay ngắn vào đĩa.

Anh mím môi, giọng nói khàn khàn nhuộm lên một tầng cưng chiều, "Em định vạch trần anh, để anh thừa nhận vừa rồi kỳ thực vẫn luôn nhìn em sao?"

Ôn Vãn dùng tăm đâm một miếng táo, hơi nghiêng người về phía trước đút cho nam nhân, "Anh nhìn lén tôi lâu như vậy, còn lý lẽ sao?"

Đôi mắt quả hạnh của cô lóe lên sự tinh ranh, giống như một tiểu hồ ly xảo quyệt.

Hầu kết Tư Cảnh Hạc lăn tăn.

Đột nhiên, anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, hơi thở nóng như thiêu đốt phả vào mặt Ôn Vãn--

"Vậy.. Vãn Vãn muốn thế nào, hả?"

Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi môi Ôn Vãn suýt nữa chạm vào môi người đàn ông.

Nhiệt độ trong phòng tựa hồ đột nhiên tăng lên rất nhiều, hai người đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, huyết dịch sôi trào, Ôn Vãn thậm chí cảm thấy lồng ngực như bị thắt lại.

Cô nhìn người đàn ông, lặng lẽ che giấu sự kích động.

Sau đó, cố hết sức thoát khỏi bàn tay to lớn của Tư Cảnh Hạc, đứng dậy, dựa vào tường ôm ngực, thản nhiên cười nói: "Tôi có thể thế nào? Tư tiên sinh nhìn đã nhìn, tôi không thể đem con mắt anh móc xuống!"

Ôn Nguyễn rời đi, Tư Cảnh Hạc thất vọng nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Nếu như em muốn, chưa chắc không thể."

Ôn Vãn cảm thấy anh đang nói nhảm.

Cô hơi nghiêng đầu, nụ cười càng lúc càng tà ác, "Vậy không được, tôi là công dân tốt, làm sao có thể làm chuyện xằng bậy như vậy?"

Vừa nói, cô vừa đi đến bên bàn, nhét dụng cụ vẽ tranh vào cặp sách, vác lên vai phải.

"Trời tối rồi, tôi về nhà đây!"

Tư Cảnh Hạc nhìn theo bóng lưng cô chạy ra ngoài cửa, lưu luyến hỏi, "Dĩ Thâm sắp về rồi, ăn tối xong hẳn đi?"

Ôn Vãn lắc đầu, "Hôm nay nếu tôi lại không về nhà sớm, mẹ nhất định lại mắng!"

"Vậy ngày mai em lại đến chứ?"

"Còn tùy!"

Ôn Vãn xua tay, mở cửa rời đi.

Ngay khi cô rời đi, Chu Dĩ Thâm đã bước vào với một nụ cười tinh nghịch, mang theo bao lớn bao nhỏ thức ăn.

"Tam ca, anh Vãn, ăn cơm thôi!"

Tuy nhiên, trong phòng bệnh chỉ có mặt mũi tràn đầy u ám của Tư Cảnh Hạc.

Chu Dĩ Thâm nghi ngờ hỏi: "Tam ca, sao chỉ có một mình anh, nha đầu kia đâu?"

Tư Cảnh Hạc khẽ đáp: "Mẹ em ấy gọi em ấy về nhà ăn cơm."

Chu Dĩ Thâm gật đầu, đặt từng món ăn nóng hổi lên bàn, nói: "Thật đáng tiếc, tôi mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, chỉ có hai chúng ta ăn thôi!"

"Tôi không đói, cậu ăn trước đi."

Chu Dĩ Thâm cau mày, cho dù hắn có ngốc đến đâu, cũng có thể đoán được chút gì đó.

Hắn nhìn bộ dạng ủ rũ của Tư Cảnh Hạc, cân nhắc rồi quyết định ăn trong im lặng thay vì giẫm phải sấm sét.

Tư Cảnh Hạc quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt anh là bầu trời hoàn toàn tối đen, sau đó chậm rãi phác họa ra dáng vẻ của Vãn Vãn--

Chẳng lẽ là anh quá nóng lòng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.