Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất

Chương 23: Đại Thần, dạy tôi chơi cùng với




Đám người chen chúc bên trong, Ôn Cần bất đắc dĩ cười cười, "Không có cách nào, Vãn Vãn lại kém cõi, cũng là em gái của tôi, tôi tin tưởng em ấy sẽ sửa sang lại thái độ, chăm chỉ học tập!"

Đột nhiên, một nhóm nam sinh hét lên phấn khích--

"Oa, Lâm Đông cậu giỏi quá, nhanh như vậy liền xông tới quán quân cấp tỉnh!"

"Cái game này tôi chơi hai năm rồi, vừa mới tới cấp thị, cậu giỏi quá!"

"Đại Thần, tan học đưa tôi đánh cùng với, dạy tôi chơi với!"

Lâm Đông đắc ý làm một động tác OK, "Được, chuyện nhỏ!"

Kỳ thật sở dĩ hắn có thể đột phá tiêu chuẩn cấp tỉnh nhanh như vậy không chỉ là tài năng của bản thân, mà còn dựa vào tài thao lược kinh người của các cao thủ trong nhóm dạy hắn chơi.

Điều duy nhất khiến hắn bận tâm là Đại Thần nấu Ếch xanh cho đến giờ vẫn chưa trả lời yêu cầu kết bạn..

Chẳng lẽ là cho rằng mình quá gà?

"Các người nói chuyện trước đi, tôi đi tìm Lâm Đông."

"Ối.."

Tần Nguyệt với ánh mắt mập mờ, bước đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Đông, cô liếc nhìn điện thoại di động của Lâm Đông, đây là một trò chơi phổ biến, thỉnh thoảng cô sẽ chơi một vài trò chơi, để giải tỏa căng thẳng.

"Lâm Đông, thứ sáu sẽ giao tác phẩm thi đua triển lãm tranh, cậu chuẩn bị thế nào rồi?" Cô luôn cảm thấy chơi game nhiều quá sẽ nghiện, chậm trễ việc học.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Lâm Đông luôn hạng nhất.

Lâm Đông đang nghĩ đến việc thêm bạn bè, qua loa đáp: "Sắp xong rồi, tối về quay lại vẽ nốt những chỗ còn lại."

Ôn Cần thấy hắn nhìn chằm chằm vào trang chủ của một người chơi, không nhịn được hỏi: "Đây là ai? Hình như cậu rất có hứng thú với người này?"

Cuối cùng Lâm Đông cũng ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra cảm xúc rõ ràng cho rằng cô không biết gì, "Đây là cao thủ Đại thần nấu Ếch xanh, không phải cậu cũng chơi trò này sao? Vậy mà không biết à?"

Đối mặt với những nghi ngờ, Ôn Cần cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô âm thầm nắm chặt quần áo, miễn cưỡng cười nói: "Tôi chỉ là thỉnh thoảng chơi, dùng để giết thời gian, cho nên, cũng không biết nhiều."

Như để che đậy sự ngu dốt của mình, cô lập tức nhắc nhở: "Sắp đến kỳ thi đại học rồi, chúng ta nên tập trung học hành đi, trò chơi như thế này, vẫn là bớt chơi đi.."

"Được rồi, tôi biết rồi!" Lâm Đông không nhịn được ngắt lời Ôn Cần, rồi cất điện thoại đi.

Ôn Cần chỗ nào cũng tốt, nhưng đôi khi cô quá cứng nhắc.

Hơn nữa, ý nghĩa của trò chơi này đối với anh không chỉ là giải trí, một ngày nào đó, anh sẽ vượt qua nước ấm nấu ếch xanh, trở thành tân nhiệm đại thần!

Xung quanh là những ánh mắt rực lửa, Ôn Cần cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị Lâm Đông đối xử như vậy, mất mặt cực kỳ.

Chỉ là một trò chơi mà thôi, Lâm Đông sao có thể đối xử với cô như vậy!

Để giữ thể diện, cô đổi chủ đề, hỏi: "Tranh của tôi còn chưa vẽ xong, buổi tối sau khi về nhà, cậu có thể giúp tôi xem một chút không?"

Lâm Đông suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Được, buổi tối đến nhà của tôi, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút."

Gần như trong nháy mắt, bầu không khí trong lớp liền thay đổi.

Các cô gái đều liếc nhìn Ôn Cần với ánh mắt hâm mộ, âm thầm suy đoán về mối quan hệ giữa cô và Lâm Đông..

Ôn Cần trở lại chỗ ngồi của mình, rất nhiều nữ sinh đi tới, không giấu giếm sự ghen tị của họ.

"Oa, Ôn Cần, Lâm Đông vậy mà lại mời cậu tới nhà!"

"Chưa có cô gái nào trong lớp chúng ta được đối xử như thế này, quả nhiên nữ thần có khác!"

"Đúng vậy đúng vậy, thật ghen tị với cậu!"

Ôn Cần giơ tay vén lọn tóc lòa xòa bên tai, một bên giải thích, một bên ngượng ngùng cười nói: "Ồ, không phải như các cậu nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là thảo luận việc học mà thôi!"

"Được rồi được rồi, mau về đi, sắp bắt đầu tiết học rồi!"

Một nhóm nữ sinh lúc này mới bỏ qua, lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.

Ôn Cần trong lòng rất hài lòng, cô biết, dù sao trong lòng Lâm Đông cô vẫn là không giống bình thường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.