Lâm An Lan rất không muốn cử động, thế nhưng lần này Trình Úc không mang bao, nên cậu chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh, oán giận nói: "Đều tại anh hết."
Trình Úc cười hôn cậu một cái, tốt tính dỗ cậu nói, "Ừ, đều tại anh hết, là do anh không có định lực."
Anh tì trán lên trán cậu, mặt mày ôn nhu, trong mắt tràn đầy thâm tình, "Có điều không thể trách mình anh được, đều do bà xã quá hấp dẫn mới khiến ông xã làm người không nổi."
Lâm An Lan bị lời nói của anh làm cho dở khóc dở cười, tức giận véo eo anh một cái, "Lại nói bậy!"
Trình Úc cầm tay cậu lên hôn, "Không phải nói bậy, bà xã anh là người đàn ông dịu dàng nhất, ân cần nhất, tốt nhất thế giới."
"Thế anh thì không phải à?" Lâm An Lan cười nói.
"Anh nào có thể so được với em." Trình Úc ôm chặt cậu.
Anh vén chăn lên, bế Lâm An Lan, "Đi thôi, lấy ra giúp em, sau đó đi ngủ."
Lâm An Lan đẩy đẩy anh, "Em tự làm được."
"Vậy không được, chỉ có loại đàn ông cặn bã mới làm xong rồi lại để vợ mình tự xử lý thôi."
Lâm An Lan đúng thật là không làm gì được anh, "Sao mà anh lắm lý luận thế."
Trình Úc cười nói, "Bởi vì anh thích em."
Anh nhìn Lâm An Lan, dịu dàng nói, "Trên đời này, người anh thích nhất là em."
Trình Úc bế cậu đi tắm lại sau đó hai người mới trở lại giường lần nữa.
Lâm An Lan buồn ngủ, anh thấy cậu nhắm mắt ngủ rồi, cũng không nói chuyện kịch bản với cậu nữa.
Anh tắt đèn, Lâm An Lan theo bản năng chui vào lồng ngực anh cọ cọ, thấp giọng nói, "Ngủ ngon."
Trình Úc hôn lên trán cậu một cái, "Ngủ ngon."
Nhưng mà anh chưa ngủ được bao lâu đã bị chuông điện thoại trên bàn làm thức giấc, Trình Úc cầm lên liếc mắt nhìn, tỉnh ngủ ngay tức khắc.
Lâm An Lan cau mày, nhỏ giọng nói lầm bầm, "Ai vậy anh?"
Trình Úc dỗ dành hôn lên mi tâm cậu một cái, "Không có chuyện gì, em ngủ tiếp đi, anh đi nghe cuộc điện thoại."
Anh ấn yên lặng, không mở đèn lên, điện thoại di động hắt sáng ở cửa phòng ngủ.
Vừa ra đến trước phòng còn không quên dém chăn cho Lâm An Lan.
Trình Úc đi thẳng đến ban công của thư phòng, mới nhận điện thoại, "Nói."
"Hôm nay Tưởng Húc đến gặp Trình tổng."
"Sau đó thì sao?"
"Bọn họ nói chuyện rất lâu, tới tận đêm khuya hắn ta mới rời đi."
"Còn có?"
"Hết rồi."
"Hắn không với liên hệ Lâm An Lan?"
"Không có, hắn từng gửi WeChat cho cậu Lâm, có điều gửi không được, sau đó cũng không gửi nữa."
Trình Úc thấy quái lạ, vậy tại sao không gọi điện thoại chứ?
Tưởng Húc hẳn là biết Lâm An Lan kéo đen hắn, vì sao không gọi điện liên hệ với cậu?
"Còn có động thái gì khác không?"
Đối phương do dự một chút, thấp giọng nói, "Hôm qua, hắn gặp được Trình lão tổng."
Trình Úc cười nhạo một tiếng, "Hắn ta thật đúng là kiên trì."
"Thế nên Trình thiếu, anh định làm gì?"
"Vì cớ gì tôi phải làm gì?" Trình Úc hỏi ngược lại, "Tôi định ngó lơ."
"Trình thiếu..."
"Được rồi", Trình Úc ngắt lời người đó, "Bản thân tôi tự có chừng mực, không cần cậu nghĩ kế thay."
"Vâng."
"Cậu tiếp tục để ý hắn, có bất kì việc gì thì liên hệ với tôi."
"Được."
Trình Úc cúp điện thoại, dựa vào lan can trên ban công, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Màn đêm vốn đã rất tối, tối đen như mực, chỉ có vầng trăng khuyết phía chân trời treo lên thật là cao, lờ mờ tỏa ra ánh sáng rõ ràng, rực rỡ của riêng mình, mặc dù không quá chói lọi, nhưng cũng đủ để cảm nhận được.
Trình Úc đốt một điếu thuốc, vừa định hút thì nhớ tới lời mình đã nói qua, muốn cai thuốc lá, vì thế chỉ kẹp ở giữa ngón tay, ngửi mùi thuốc lá.
Anh nghĩ, có lẽ Lâm An Lan là thật sự mất trí nhớ, nếu không, cậu hẳn là sẽ không phát sinh quan hệ thực thụ với anh.
Bất kể cậu có quan tâm Tưởng Húc bao nhiêu, cậu cũng không phải kiểu người sẽ hi sinh thân thể của chính mình cho người khác, tình cảm có thể lừa dối, nhưng còn thân thể, là thứ hữu thực, không có cách nào làm bộ làm tịch được.
Anh nghĩ tới đây, không khỏi thở dài.
Kỳ thực anh cũng không muốn phát sinh quan hệ với Lâm An Lan tới mức này.
Anh thích Lâm An Lan, càng thích lại càng sợ sệt, sợ cậu khôi phục trí nhớ sau đó rời xa anh, càng sợ hơn là sau khi cậu nhớ lại biết được những gì không nên làm đều đã làm hết rồi, khi đó, cậu nhìn thẳng vào mắt anh.
Cậu sẽ thấy anh thế nào chứ?
Có lẽ sẽ thấy anh đê tiện, bỉ ổi, làm người khác thấy buồn nôn.
Có lẽ đời anh có muốn cũng sẽ không gặp lại được cậu.
Nhưng mà quả thật, anh đúng là người như vậy.
Một kẻ lừa đảo đê hèn với những thủ đoạn chẳng vẻ vang gì.
Trình Úc lại muốn hút thuốc lá.
Thật ra anh không hề hút thuốc thường xuyên, chỉ có lúc phiền lòng, hoặc lúc nghi ngờ, anh mới hút vài điếu, vọng tưởng dựa vào thuốc lá để giải tỏa tâm tình.
Lần đầu tiên của anh và Lâm An Lan, cách hiện tại cũng không xa lắm, vào khoảng đầu tuần trước hoặc cuối tuần trước nữa.
*
Bữa đó, hai người có uống chút rượu, vùi đầu ở nhà xem phim, bên ngoài trời đổ mưa, trong phòng khung cảnh lờ mờ, bộ phim điện ảnh chiếu đến đoạn đặc sắc, nam nữ chính ân ái với nhau, không kiềm lòng được hôn môi, ôm ấp rồi xảy ra quan hệ.
Lâm An Lan nhìn, như là có chút ngượng ngùng, con ngươi rũ thấp xuống.
Trình Úc rất phối hợp tua nhanh phân cảnh này, lại nghe thấy Lâm An Lan nhỏ giọng hỏi anh, "Chúng ta, từng làm qua chuyện này chưa?"
"Không có." Trình Úc thẳng thắn nói, "Em quên mất chúng ta mới xác định quan hệ trước đó à, còn chưa có làm qua."
"Trước khi xác định quan hệ cũng không có?"
Trình Úc nhìn ánh mắt hiếu kỳ của cậu, cười xoa xoa tóc cậu, "Đương nhiên không có, chúng ta cũng không phải bạn tình, trước khi xác định quan hệ, quan hệ giữa chúng ta rất thuần khiết, là anh theo đuổi em thôi."
Lâm An Lan gật gật đầu, "Ồ" một tiếng.
Trình Úc vốn tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc rồi, nhưng mà không bao lâu sau, Lâm An Lan lại hiếu kỳ thậm chí mang theo một chút thận trọng từng li từng tí nhỏ giọng nói với anh, "Vậy anh có muốn thử hay không?"
Trình Úc:!!!
Trình Úc kinh ngạc nhìn cậu, thấy trong đáy mắt Lâm An Lan cất giấu sự nóng lòng muốn thử tuy ít ỏi nhưng cũng đủ để thấy rõ.
Anh nhanh chóng cự tuyệt nói, "Không được đâu."
"Vì sao?" Lâm An Lan không ngờ anh sẽ từ chối cậu, trong khoảng trí nhớ có hạn của cậu, cậu muốn gì là Trình Úc cho cái đó, gần như chưa cự tuyệt cậu điều gì.
Trình Úc không nghĩ đến cậu còn truy hỏi lý do, chỉ có thể kiên nhẫn đáp: "Còn chưa thích hợp."
"Em thấy thích hợp rồi." Lâm An Lan không xấu hổ tí nào nói, "Em muốn thử một chút mà."
Đại khái là do uống rượu vào, cũng to gan lớn mật hơn, "Giữa người yêu với nhau không phải đều làm thế sao? Chúng ta cũng có thể thử xem."
Trình Úc khắc chế dục vọng bị cậu kích động trong lòng mình, nỗ lực để bản thân làm người, "Chờ sau này đi."
"Tại sao chứ? Em không phải con gái, cũng đâu mang thai được, có làm cũng không ảnh hưởng gì, tại sao phải chờ sau này nữa? Sau này với hiện tại khác nhau ở chỗ nào? Lẽ nào hôm nay anh làm với em xong, sẽ chia tay rồi bội tình bạch nghĩa à?"
"Tất nhiên là sẽ không." Trình Úc vội vàng nắm lấy tay cậu, bảo đảm sự hiện hữu của cậu, "Làm sao anh có thể chia tay em chứ? Đời này của anh, tuyệt đối không nói lời chia tay em."
"Nếu đúng là vậy." Lâm An Lan nói năng hùng hồn, "Vậy sau này với hiện tại thì khác gì nhau."
Trình Úc nghe cậu nói, lời muốn nói đều nghẹn lại trong lòng.
Nếu như Lâm An Lan thật sự là người yêu anh, đương nhiên anh sẽ không từ chối, nhưng Lâm An Lan lại không phải.
Anh dối gạt Lâm An Lan, trộm đi tình cảm của Lâm An Lan, khiến cho cậu nán lại bên cạnh anh, ôm ấp, hôn môi, làm bạn trai anh, đây đã là không đúng rồi, làm sao dám phát sinh quan hệ thực sự với cậu được.
"Anh sợ sau đó em sẽ hối hận."
"Tại sao?" Lâm An Lan hỏi anh.
Trình Úc nhìn sự nghi hoặc trong đôi mắt trong veo của cậu, hiếm thấy nói một lời nói thật, "Anh sợ sau khi em khôi phục trí nhớ, sẽ hối hận."
Lâm An Lan nghe câu nói này của anh, trầm tĩnh trong nháy mắt.
Không khí khó giải thích được có hơi trầm trọng, Trình Úc nắm tay cậu, chỉ có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của cô gái truyền ra từ màn ảnh.
"Chúng ta xem phim đi." Anh ôn nhu dụ dỗ nói.
Tuy nhiên, Lâm An Lan không thuận theo cái đề tài này của anh.
Cậu hỏi, "Trình Úc, có phải là anh rất không thích em của hiện tại không?"
"Dĩ nhiên không phải." Trình Úc không hiểu cậu vì sao lại nghĩ như vậy, anh sốt ruột ôm lấy người trước mặt, không chút do dự nói, "Em ra sao, anh đều thích cả."
"Vậy vì sao, anh chỉ quan tâm sau khi em khôi phục trí nhớ, có vui vẻ hay không?"
Cậu nhìn Trình Úc, trong mắt hiện lên một ít vẻ đau thương, "Em của hiện tại, vào chính giờ phút này, em của không còn kí ức, em có vui hay không, anh không hề quan tâm sao?"
"Anh quan tâm." Trình Úc đau lòng hôn đôi mắt cậu, "Sao có thể có khả năng anh không quan tâm, em là người anh thích nhất, làm sao mà anh không quan tâm em cho được."
Anh nhẹ giọng gọi cậu nói, "Cục cưng."
Lâm An Lan nhìn sự thâm tình trong mắt anh, cậu biết lời anh nói là thật, song, cậu cũng biết, sự thâm tình của anh bây giờ bắt nguồn từ những yêu thương trước khi cậu mất trí nhớ.
Vậy nếu như ban đầu cậu xuất hiện với bộ dạng như bây giờ, Trình Úc có còn yêu cậu không?
Anh sợ sau khi cậu khôi phục trí nhớ sẽ thấy không vui, cho nên dù cho cậu muốn thử, dù cho cậu chủ động đề cập, anh cũng không muốn.
Thế nhưng nếu cậu không mất đi kí ức, có một trí nhớ hoàn chỉnh, đưa ra yêu cầu này, Trình Úc nhất định sẽ không từ chối.
Vào chính lúc này, cậu dường như lâm vào ngõ cụt, mãnh liệt, tách bản thân mình làm hai nửa.
Cũng đúng thôi, Lâm An Lan nghĩ, ai sẽ bằng lòng với việc có một ngày người yêu của mình đột nhiên quên hết tất cả những gì xảy ra giữa hai người, hệt như một người xa lạ, chẳng hay biết gì về những rung động từng trải.
Trình Úc muốn giữ việc hệ trọng này cho đến khi cậu nhớ lại, để hoàn thiện kí ức của bản thân, cũng rất bình thường, như vậy, mới coi là tình yêu thăng hoa.
Nhưng, ai mà biết đến bao giờ cậu mới khôi phục được trí nhớ? Lỡ như cả đời này cũng chẳng nhớ lại được thì sao?
Anh ấy có lẽ, chẳng thể nào chờ được người yêu mà anh ấy vốn từng quen biết.
Lâm An Lan đột nhiên thấy hơi khó chịu, vì Trình Úc, vì bản thân của trước kia, cũng vì bản thân của hiện tại.
Lúc này cậu suy nghĩ rất nhiều, cậu nói, "Em không muốn xem phim nữa, em về phòng ngủ đây."
Trình Úc luống cuống ngay lập tức, anh nói, "Anh đi với em."
Lâm An Lan lắc lắc đầu, "Em tự đi ngủ được, anh cứ xem phim trước đi."
Lâm An Lan muốn rút tay ra khỏi tay anh, lại bị Trình Úc nắm chặt lại.
Lâm An Lan ngẩng đầu nhìn anh, Trình Úc như muốn nói cái gì lại không dám nói, chỉ đành buông lỏng tay, nói với cậu, "Anh đưa em về phòng."
Anh đưa Lâm An Lan trở về phòng ngủ, Lâm An Lan đóng cửa, Trình Úc vẫn chưa đi, đứng dựa vào tường cạnh cửa phòng.
Anh mẫn cảm phát hiện ra cảm xúc của Lâm An Lan không đúng, nhưng anh không rõ nguyên do, là vì anh không muốn phát sinh quan hệ sao?
Nhưng đó là chút lương tâm hiếm hoi còn sót lại của anh.
Anh không dám, cũng không có thể phát sinh quan hệ với cậu.
Trình Úc đứng ở ngoài cửa, trong lòng vô cùng thảng thốt.
Lâm An Lan ngồi ở trên giường, nhìn căn phòng ngủ trước mặt, đây là nhà Trình Úc, là phòng khách nhà Trình Úc, là khung cảnh mà cậu quen biết nhưng không quen thuộc.
Nhưng nếu cậu muốn khôi phục trí nhớ, nơi phù hợp nhất hẳn là nhà cậu, ở trong hoàn cảnh quen thuộc.
Đột nhiên cậu cảm thấy mình có hơi quá ỷ lại vàoTrình Úc, từ sau khi cậu mất trí nhớ cho đến khi tìm được Trình Úc, cậu vẫn luôn ỷ vào anh.
Trình Úc về nhà với cậu, Trình Úc thay điện thoại di động cho cậu, Trình Úc dẫn cậu đi gặp quản lý của mình.
Ngay cả lúc ở nhà cũng vậy, Trình Úc làm cơm, Trình Úc rửa chén, Trình Úc bồi tiếp cậu.
Thế nhưng, Trình Úc muốn, là một Lâm An Lan có ký ức hoàn chỉnh, là một Lâm An Lan còn nhớ rõ từng chi tiết nhỏ trong tình yêu của bọn họ, là Lâm An Lan chính miệng đồng ý làm bạn trai anh kia.
Anh nói anh theo đuổi cậu rất lâu, cực kỳ lâu, nhưng cậu lại không nhớ được.
Những lần anh hao tổn tâm tư, hết lần này đến khác tạo ra những lần "tình cờ" đụng mặt, kiên trì theo đuổi cậu trong quá khứ, cậu không nhớ nổi dù chỉ là một chút.
Một mặt cậu ỷ lại Trình Úc, một mặt lại tàn nhẫn nhắc nhở Trình Úc—— người ở trước mặt cậu đó, cậu không phải người ban đầu anh yêu.
Điều này đối với Trình Úc, quá không công bằng.
Lâm An Lan nằm trên giường một lát, sau đó lúc ăn tối, đề cập suy nghĩ của bản thân, "Em muốn chuyển về nhà mình ở."
Tay Trình Úc đang gắp rau khựng lại.
Anh nhìn Lâm An Lan, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, tay cầm đũa, thiếu chút nữa cầm không nổi.
Anh buông đũa xuống, áp chế sự sợ hãi và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong lòng mình lại, trước sau như một, ôn nhu hỏi cậu, "Vì sao?"