Lâm An Lan không mất nhiều thời gian để tắm rửa, cậu chỉ đơn giản tắm rửa một lúc rồi bước ra ngoài.
Trình Úc rót trà gừng ra ly rồi đưa cho cậu, thấy tóc cậu vẫn ướt liền đi tìm máy sấy tóc, sấy giúp cậu.
Lâm An Lan hơi hơi ngượng ngùng, "Để em tự làm là được rồi."
Trình Úc cười nói, "Không có chuyện gì, trước đây đều là anh sấy giúp em, em uống trà nhanh đi, anh dùng hồng trà* để pha đấy."
*Hồng trà 「Chữ Hán: 紅茶」 hay trà đen, chè đen là một loại trà. Thông thường, nó có vị mạnh mẽ hơn so với các loại khác của trà như trà xanh. Nó cũng có nhiều caffein hơn. Tên gọi hồng trà (trà đỏ) bắt nguồn từ màu sắc của nước trà. (Theo Wikipedia)
Anh nhớ hình như Lâm An Lan thích uống hồng trà.
Lâm An Lan cầm lấy ly, thổi thổi, nếm thử một ngụm.
Trà gừng có vị gay gay cổ họng, thế nhưng cũng may bên trong hồng trà có cho thêm đường, ngọt ngào, làm dịu đi vị gay gay của gừng.
Trình Úc nhìn cậu cầm ly trà nhâm nhi uống, trong lòng bất giác mềm ra.
Không quan trọng Lâm An Lan là vì ai, vì cái gì mà đến, là mất trí nhớ thật hay giả, chỉ cần hiện tại cậu ở nơi này, thế là đủ rồi.
Đời nay anh chưa từng nghĩ tới có một ngày, mình thật sự có thể chạm đến cậu, ôm ấp cậu, hôn môi cậu, mà hiện giờ, anh cũng có thể nắm giữ.
Như vậy là đủ rồi.
Trình Úc nhẹ nhàng giúp cậu sấy tóc, sau khi sấy khô thì hôn lên đỉnh đầu cậu một cái.
Lâm An Lan kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Trình Úc cười cười nhìn cậu.
Sự dịu dàng xen lẫn tình yêu sáng loáng che ngợp bầu trời ập đến mặt, Lâm An Lan đột nhiên thấy ngượng ngùng, lần nữa cúi đầu uống trà gừng trong tay.
Cuối cùng lúc uống ực cái cạn ly, cậu mới chợt nhận ra Trình Úc thay đồ ngủ, "Anh thay quần áo à?"
Trình Úc gật đầu, "Mới vừa rồi hút thuốc lá, em không thích mùi khói thuốc, anh sợ dính vào quần áo nên đi thay."
Lâm An Lan tặc lưỡi, "Em không xoi mói thế đâu."
Trình Úc cười rót cho cậu một ly trà gừng, "Em không có, là anh không muốn để em ngửi thấy, yên tâm đi, về sau anh sẽ cai thuốc lá."
"Anh không bỏ thuốc cũng không sao." Lâm An Lan nói, "Miễn là không hút trước mặt em là được."
"Thôi hay là bỏ thuốc đi." Trình Úc cười nói, "Hút thuốc hại sức khỏe lắm, anh còn muốn cùng em bạch đầu giai lão* đây."
*白头偕老 bạch đầu giai lão: Đầu bạc cùng già, có thể hiểu đơn giản là bên nhau hạnh phúc đến già, đến khi đầu bạc.
Lâm An Lan có hơi không biết nên nói gì.
Bạn trai của cậu có vẻ thực sự rất yêu cậu, còn rất thẳng thắn, Lâm An Lan vừa hạnh phúc vì đối phương đã không đối xử thận trọng với cậu vì cậu mất trí nhớ, lại có chút khổ não mặc dù cậu đã biết đối phương là bạn trai mình, mà đến cùng ký ức cũng không còn, cũng không có đoạn tình cảm kia, cho nên... Cứ như là mới quen biết anh thôi.
Trong tâm rõ ràng nhưng lại chẳng có biện pháp nào làm giống như một đôi tình nhân ngay lập tức được.
Tuy nhiên cậu có thể từ từ nỗ lực, chắc chắn có thể đuổi kịp được.
Bởi vậy, Lâm An Lan gật gật đầu, nói với anh, "Em cũng muốn cùng anh bạch đầu giai lão."
Trình Úc giật mình, anh ngơ ngác nhìn Lâm An Lan, kinh ngạc nói, "Em nói gì cơ?"
"Em nói em cũng muốn cùng anh bạch đầu giai lão, không đúng sao?" Lâm An Lan nghi hoặc nhìn anh.
Trình Úc trong tích tắc nở nụ cười, anh nói, "Em chờ một lát."
Anh mở điện thoại lên, bấm vào phần ghi âm, nói với Lâm An Lan: "Bà xã ơi, em lặp lại câu vừa mới nói lần nữa được không."
Lâm An Lan:...
Lâm An Lan cảm thấy đời này cậu cũng sẽ không còn gì hoài nghi Trình Úc nữa rồi, anh ấy yêu cậu nhường nào chứ!! Một câu bạch đầu giai lão còn muốn ghi âm lại!
Lâm An Lan xấu hổ thật không tiện nói.
Trình Úc ghé sát vào cậu, nhõng nhẽo đòi hỏi nói, "Lặp lại lần nữa đi, bà xã ơi, một lần nữa đi mà."
Lâm An Lan cúi đầu uống trà.
Trình Úc cúi đầu nhìn cậu, "Có được hay không vậy, một lần, một câu nữa mà, có được không hả?"
Lâm An Lan:...
Lâm An Lan thực sự hết cách rồi, ngẩng đầu lên, xấu hổ nói, "Em cũng muốn cùng anh bạch đầu giai lão."
"Muốn cùng ai cơ?" Trình Úc cố ý nói.
"Anh đó."
"Anh là ai?"
Lâm An Lan:...
"Nói đi mà, anh là ai."
Lâm An Lan dở khóc dở cười, "Trình Úc, em cũng muốn cùng anh bạch đầu giai lão, được rồi chứ."
Trình Úc được voi đòi tiên, "Lần sau phải gọi ông xã đấy."
"Mới không cần đâu." Lâm An Lan cúi đầu xuống uống trà gừng.
Trình Úc nhìn đôi tai trắng trẻo và mềm mại của cậu, trong lòng một mảnh vui vẻ.
Anh hôn hôn nhẹ vành tai nóng bừng bừng của Lâm An Lan, dọa Lâm An Lan thiếu chút đánh rơi cái ly trà trong tay.
"Đêm nay muốn ngủ cùng anh không?" Anh ghé sát vào lỗ tai cậu nói.
Tai Lâm An Lan trong nháy mắt đỏ bừng như bị thiêu cháy.
Cậu ngẩng đầu lườm anh một cái, không có tẹo lực sát thương gì cả, càng giống với người yêu làm nũng với nhau hơn.
Trình Úc vừa nhìn liền muốn hôn cậu rồi, có điều anh nhịn được.
Anh vẫn luôn đợi Lâm An Lan uống hết trà gừng, mới hỏi lần nữa, "Không muốn sao?"
"Trước kia chúng ta ngủ chung à?" Lâm An Lan hỏi anh.
Trình Úc lắc đầu, "Chính xác mà nói, đây mới là lần thứ hai em đến nhà anh."
"Khi trước em không thường xuyên đến nhà anh sao?" Lâm An Lan kinh ngạc, cậu còn tưởng cậu nhớ địa chỉ này quen thân như thế, nhất định phải là thường xuyên đến.
Trình Úc cười nói, "Không có nha."
Giọng nói của anh dịu dàng, "Lúc mới ban đầu, anh thích em vô cùng, nhưng bạn em lại không thích anh, cho nên em cũng không quan tâm đến anh nhiều, anh chỉ có thể ở gần em, theo đuổi em. Anh theo đuổi em rất lâu, cuối cùng em cũng bị anh khiến cho rung động rồi nguyện ý ở bên anh."
"Chúng ta chính thức xác định quan hệ là vào một tuần trước, lúc ấy anh mới dẫn em đến nhà anh —— lúc trước mỗi lần anh mời em, em đều không muốn, chính vì vậy tuần trước mới là lần đầu tiên em đến nhà anh."
"Em đi tham quan một vòng, cảm thấy cũng không tệ lắm, vả lại bây giờ chúng ta là người yêu, nên anh liền đề nghị em chuyển tới ở. Ban đầu em cũng chưa muốn, là anh năn nỉ mãi nên em mới miễn cưỡng đồng ý. Vì thế, em không biết thời điểm vừa nghe em nói mình bị mất trí nhớ anh khiếp sợ tới mức nào đâu, vậy mà em còn có thể nhớ được nhà anh, có thể thấy quả nhiên là cục cưng của anh mạnh miệng nhẹ dạ, ngoài miệng thì nói miễn cưỡng mà trong lòng lại khắc ghi địa chỉ nhà anh."
Anh nói cũng ra dáng lắm, tình chân ý thiết* đến hợp tình hợp lý, đến nỗi Lâm An Lan căn bản không phát hiện ra tí sơ hở nào.
* Tình chân ý thiết "情真意切": Chỉ tình cảm thể hiện vô cùng rõ ràng. (Theo Phong Hoa Các)
"Vậy trước tiên cứ tách ra ngủ riêng đã." Lâm An Lan nói.
Trình Úc cũng không làm khó cậu, xoa xoa tóc của cậu, ôn nhu nói: "Được."
Ngày hôm sau, hai người đến nhà Lâm An Lan cùng nhau dọn nhà.
Bản thân Lâm An Lan cũng không còn nhớ địa chỉ nhà của mình nữa, nhưng may mắn thay có Trình Úc nhớ, lái xe đến tiểu khu nhà cậu cũng không tốn nhiều thời gian lắm.
Lâm An Lan nhìn nhà mình, cho dù mất trí nhớ, trong lòng cậu cũng cảm thấy quen thuộc không thể giải thích được.
Cậu lại càng tin tưởng Trình Úc, không dừng lại lâu, nhanh chóng thu thập hành lý rồi rời đi với Trình Úc.
Khi đi ngang qua trung tâm thương mại, Lâm An Lan nói, "Em muốn mua chiếc điện thoại mới, điện thoại em hỏng rồi, nên hôm qua chẳng có cách nào gọi cho anh, cũng chẳng có cách nào liên hệ với những người khác."
Trình Úc gật gật đầu, nhưng không dừng xe lại, "Thân phận của em không thích hợp đến khu thương mại, để anh bảo trợ lý mua rồi lát nữa đem qua, có thể cùng nhãn hiệu với anh được không?"
Lâm An Lan không ý kiến gì, "Có thể."
Trình Úc cười nhìn cậu, "Điện thoại đôi."
Lâm An Lan thấy anh còn rất là ấu trĩ, cười cười, thuận theo anh đi.
Không lâu sau khi Trình Úc về đến nhà thì trợ lý tới.
Trình Úc nhận điện thoại rồi đuổi người ta về không cho vào trong nhà.
Anh trở vào phòng ngủ cho khách, Lâm An Lan vẫn đang thu dọn quần áo và đồ đạc, thuận tay đưa điện thoại di động cũ cho Trình Úc, "Anh đổi sim giúp em đi, em làm không được."
"Được."
Trình Úc giúp cậu lấy sim điện thoại ra và lắp lại vào điện thoại mới, anh mở điện thoại lên, trên giao diện đã có vài app thường dùng được dowload sẵn.
"Có cần anh đăng nhập WeChat giùm em không?" Trình Úc chủ động nói, "Em là minh tinh, bây giờ tắt máy lâu thế, hẳn có rất nhiều người tìm em đấy."
Lâm An Lan không quá để ý, "Đăng nhập đi."
"Mật khẩu của em là gì? Còn nhớ không?" Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan để quần áo trong tay xuống, cau mày suy nghĩ một chút, hỏi anh, "Anh không biết hả? Em không nói anh biết sao?"
"Bảo bối, chúng ta chỉ mới vừa xác định quan hệ người yêu một tuần, anh còn là cái kiểu quấn mãi không bỏ* dứt mãi không ra, em cảm thấy trong vòng một tuần liệu em có nói cho anh biết hay không đây?"
*Nguyên gốc Tử triền lạn đả(死缠烂打): quấn mãi không bỏ; da mặt dày; đẹp trai không bằng chai mặt; quấn chặt lấy (Theo bachngocsach.com)
Lâm An Lan:... Cái này không có gì đáng xấu hổ hết*.
"Bỏ đi, để anh thử sinh nhật của em xem sao." Trình Úc nói.
Lâm An Lan liền vội vàng gật đầu, rồi lại bận bịu cầm quần áo lên, treo vào tủ.
Trình Úc nhập sinh nhật của Lâm An Lan vào, thật không ngờ lại đăng nhập được.
"Đúng thật là sinh nhật em này." Trình Úc vui vẻ nói.
Lâm An Lan cười cười, "Sinh nhật của em mà anh cũng nhớ nha."
"Không chỉ nhớ sinh nhật của em đâu, cả số chứng minh nhân dân với số điện thoại của em, anh đều nhớ hết." Trình Úc thuận miệng nói.
Lâm An Lan kinh ngạc, "Anh nhớ số chứng minh nhân dân của em làm gì?"
Trình Úc sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn cậu.
Trong mắt Lâm An Lan tràn đầy thắc mắc.
Trình Úc im lặng chốc lát, hỏi cậu, "Nghe lời nói thật hay nói dối?"
"Đương nhiên là lời thật."
"Sự thật là, bạn thân trước đây của em biết rằng anh thích em, nhưng cậu ấy không thích anh, nên chưa bao giờ để anh quá gần em. Khi đó anh rất lo lắng, lo là sau khi tốt nghiệp em sẽ cùng hắn rời khỏi nơi này, đến một thành phố khác, vậy nên anh mới nhớ kỹ số chứng minh nhân dân của em, như thế, không quản em đi bất cứ nơi đâu, anh đều có thể tìm được."
Lâm An Lan kinh ngạc chớp mắt, bỏ quần áo xuống, tiến lại gần anh, "Người bạn kia của em là ai? Vì sao lại ghét anh như vậy? Em và cậu ta rất thân thiết sao?"
Trình Úc gật đầu, "Cực kỳ thân, cho nên anh siêu siêu ghen tỵ."
Lâm An Lan ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ chỉ điện thoại di động của mình, hỏi anh, "Là cái nào thế?"
Trình Úc nhìn vào giao diện WeChat của cậu, chậm rãi lướt khung chat, nhưng mà tìm một vòng, làm thế nào cũng không tìm được Tưởng Húc.
Anh vào chỗ ghi chép thông tin của WeChat tìm kiếm kĩ càng, cũng không kiếm được WeChat của Tưởng Húc.
"Kỳ lạ, em không thêm WeChat của hắn sao? Không thể nào đâu."
Làm sao có khả năng Lâm An Lan không thêm WeChat của Tưởng Húc chứ? Cậu có lẽ sẽ không thêm WeChat của bất kỳ ai, thế nhưng chỉ có Tưởng Húc, là tuyệt đối không thể không thêm.
Vẻ mặt Lâm An Lan vô tội nhìn anh, một bộ em cái gì cũng không biết.
Trình Úc đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Em đưa hắn vào danh sách đen à?"
Lâm An Lan vẫn là vẻ mặt ngây ngốc*, "Em không biết nữa."
* Nguyên gốc là 懵逼 [měng bī ] Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía Đông Bắc Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm: Kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời, ngoài khét trong sống. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm. (Theo dembuon.vn)
Trình Úc mở danh sách đen ra xem một cái, kinh ngạc phát hiện, Tưởng Húc thế mà thật sự ở đó.
Hắn thế mà bị Lâm An Lan cho vào danh sách đen!!
Trình Úc thấy đúng thực sự là mặt trời ló dạng đằng tây, ông trời mở mắt ra rồi! Vậy mà Tưởng Húc cũng có ngày như thế sao?!
Thật đáng mừng! Đáng ăn mừng!!
Trình Úc hận không thể ngay bây giờ đãi tiệc* ba ngày, đại yến thiên hạ!
* Nguyên văn: 流水席 [liúshuǐxí ] (Hán Việt: Lưu thủy tịch)– loại tiệc mà khách đến lần lượt và thức ăn sẽ được dọn riêng cho họ ( theo Từ điển Hán-Việt Hiện đại, Trương Văn Giới và Lê Khắc Kiều Lục)
Anh nở nụ cười trong nháy mắt, quay người lại ôm Lâm An Lan, hung hăng hôn cậu một cái.
Đầu óc Lâm An Lan mơ màng, "Làm sao tự nhiên lại vui vẻ như vậy?"
Trình Úc cười ghé sát vào cậu, tì vào trán cậu nói, "Là vì anh phát hiện cục cưng của anh thật sự quá đáng yêu."
Anh nói, "Sao em lại tốt vậy cơ chứ."
Nói xong, thân mật cà cà mũi cậu, hôn môi cậu một miếng.
Lâm An Lan bị anh làm vui lây, không tự chủ bật cười, chỉ là, "Trước hết nói cho em biết tại sao anh vui thế được không?"