Anh Và Gió Xuân Đều Là Lữ Khách

Chương 3




5.

Không thể diễn tả rõ được rốt cuộc vào khoảnh khắc đó lòng tôi có cảm giác gì.

Có vẻ phát hiện ra một sự thật nào đó, nhưng mà sự thật này thật sự làm tôi hơi không thể chấp nhận được,

Nên là… tất cả những gì Phó Thanh làm, thậm chí không tiếc mặt mũi đi làm trai bao, cũng chỉ là vì người lớn hơn anh mười mấy tuổi này, một người phụ nữ trung niêm không hề có quan hệ máu mủ gì với anh sao?

Tôi nhịn không được nghĩ nhiều.

Nên là, “phí bao nuôi” một ngày mười ngàn của tôi cũng dùng để chữa bệnh cho bà ấy sao?

Một giây đó, lòng tôi ê ẩm chua chát, cảm giác không thể nói thành lời.

Cửa phòng bệnh.

Vì sốt ruột nên Phó Thanh chưa đóng cửa, tôi đứng ở cách cửa phòng bệnh hai bước, có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Phó Thanh nửa quỳ ở bên cạnh giường, nắm thật chặt lấy tay bà, chiếc lưng dù trời có sập xuống vẫn ưỡn thẳng tắp của Phó Thanh lúc này lại cúi xuống, khẽ run.

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Phó Thanh, nhưng lại có thể nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ kia, bà ấy nhìn Phó Thanh, đang nhỏ giọng nói gì đó.

Phó Thanh nắm thật chặt tay bà, bả vai suy sụp.

Bỗng nhiên bà chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn tôi.

Tôi sửng sốt không biết nên có phản ứng gì, cứ mơ màng đứng như vậy nhìn bà ấy, mãi đến khi bà nhìn tôi cười cười, lại quay đầu đi ra ngoài.

Phó Thanh cũng theo động tác của bà ấy liếc mắt nhìn tôi, đôi mắt kia đỏ ửng.

Người phụ nữ trung niên có vẻ thật sự đã như đèn cạn dầu, bà miễn cưỡng nói nói với Phó Thanh mấy câu, lại yếu đi.

Mãi đến khi—

Phó Thanh nhẹ nhàng cúi người ôm lấy bà.

Có lắc hơn nữa thì người phụ nữ cũng dường như không có phản ứng.

Phó Thanh quỳ gối trước giường một lúc lâu, sau đó anh đứng lên sửa sang áo quần và chăn giường cho người phụ nữ, bình tĩnh đi ra cửa gọi y tá.

Từ đầu đến cuối anh vẫn không nói với tôi câu nào.

Tôi bắt đầu hơi hoảng sợ.

Người anh quan tâm đã qua đời, anh cũng không cần phải vì kiếm tiền chữa bệnh mà chịu oan ức nữa, có phải là… cũng sẽ rời xa tôi không?

Tôi không dám nghĩ.

Khôn biết liệu có phải quá đau khổ không, sau khi người phụ nữ kia qua đời, phản ứng của Phó Thanh lại cực kỳ bình tĩnh.

Bình tĩnh đến… có hơi đáng sợ.

Tôi thậm chí càng hy vọng anh quỳ ở đó khóc rống, đó mới là một phản ứng của một người đau lòng.

Nhưng Phó Thanh không như vậy, anh bình tĩnh gọi hộ lý đến, bình tĩnh nhìn nhân viên bệnh viện đẩy người phụ nữ đến nhà xác của bệnh viện, lại bình tĩnh cùng tôi về nhà, ngủ.

Lúc về đến nơi trời đã gần sáng, chúng tôi cùng nằm trên giường, ai cũng yên lặng.

Tôi nhịn không được quay đầu nhẹ giọng hỏi anh:

“Nên, giữa hai người… thật sự là tình yêu chị em sao?”

“Nam Sơ, anh không muốn nghe những lời như vậy nữa.”

Tôi chưa từng thấy gương mặt của Phó Thanh lạnh đến vậy, trong lòng lại chợt không thể bình tĩnh nổi.

Một lúc lâu sau, Phó Thanh có vẻ bình tĩnh lại, anh nghiêng người về phía trước một chút, xoay tôi ôm vào lòng, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều:

“Nam Sơ, người khác có thể nghi ngờ anh, có thể bôi nhọ anh, nhưng mà em phải tin anh.”

Tôi mơ màng gật đàu, nhưng mà anh chỉ nói là tôi phải tin anh, còn quá khứ thì lại không nói đến chữ nào.

Thậm chí không có vài lời giải thích.

Nhưng mà không thể không nói, nếu Phó Thanh thật sự hiểu tôi, anh nên biết tôi là người duy nhất trên đời này sẽ tin tưởng anh vô điều kiện.

Ngày hôm sau, Phó Thanh làm tang lễ cho bà ấy, bia mộ cũng đã do anh mua từ trước, mà tôi cũng nhờ đọc được tên trên bia mộ mà biết được tên của bà ấy: “Hứa Yên”.

Người phụ nữ trung niên này có vẻ không có bạn bè hay người thân, tang lễ cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có Phó Thanh mặc đồ tang vì bà ấy, tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng.

Tất nhiên, còn có tôi.

Trong cả quá trình tang lễ, tôi và Phó Thanh không nói câu nào với nhau, chúng tôi bình tĩnh yên lặng tiễn người phụ nữ trung niên này.

Đám tang kết thúc, tôi và Phó Thanh đi về.

Trên đường đi, vẫn yên lặng, mà sự yên lặng này khiến tôi vô cùng sợ.

Đã không còn kiêng dè, không còn sự kiềm chế, có phải anh sẽ rời xa tôi không?

Tôi không dám hỏi, rất sợ đáp án lại là câu trả lời mà tôi không muốn nghe.

Trên đường người đến người đi, anh bỗng kéo tay tôi lại, tôi hơi ngẩn ra, vội dừng bước lại, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn anh.

“Em còn tiền không?”

Đây là câu đầu tiên anh hỏi tôi.

Tôi ngẩn ra, vội cắn chặt răng nói: “Còn, em còn.”

“Nhưng mà…”

Vì tình cảnh khốn khó hiện nay của bản thân, tôi vẫn hỏi một câu: “Bây giờ có thể bớt một chút không?”

Phó Thanh bỗng nở nụ cười.

Nụ cười này rất nhẹ, không phát ra tiếng, mi mắt hơi cong cong, đáy mắt đầy ý cười.

Anh nói: “Được.”

“Mỗi ngày một đồng, trả nổi không?”

Tôi ngẩn ra rất lâu, bèn vội vàng cúi đầu nói: “Em có thể làm chế độ vip trọn đời chứ?”

Nghe tôi nhắc đến “chế độ trọn đời”, Phó Thanh hơi ngẩn ra, đáy mắt có chút cảm xúc mà tôi không thể hiểu.

Anh vẫn cười, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi: “Được.”

Trên đường bỗng nổi gió nhẹ, hơi lạnh, anh nắm tay tôi nhẹ nhàng xoa: “Về nhà thôi.”

Nói xong anh siết tay ôi, nhét vào túi áo khoác ngoài của anh.

Tôi kinh ngạc nhìn theo bước chân của anh, thật ra, trước giờ tôi chưa từng nghĩ, có một ngày, anh sẽ nói với tôi ba chữ này.

Về nhà thôi.

Trong túi áo, tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.

Được, về nhà thôi, cùng về.”

Đêm hôm đó tôi và Phó Thanh uống cạn rượu.

Trong căn phòng đầy mùi rượu, trên mặt đất chất đầy vỏ chai rượu, anh xoa xoa trán, thấp giọng nói: “Có hơi đau đầu, vào phòng ngủ đi, sáng mai anh sẽ dọn phòng.”

“Được.”

Tất nhiên tôi sẽ không từ chối anh, bất cứ chuyện gì.

Chúng tôi kề vai nằm trên giường, ăn mặc áo trong và quần dài, còn tôi mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông.

Nằm một lúc lâu, tôi cảm thấy tư thế này có vẻ quá xa cách, bèn nhấc tay anh lên, thuận thế chui vào lòng anh.

Mấy ngày ở cùng nhau này chúng tôi vốn đã thân mật hơn một chút, lúc này lại đã uống rượu, đừng nói là chui vào lòng anh, sợ là dù có là hành động lớn mật cỡ nào tôi cũng dám làm.

Tôi vốn chỉ muốn thuận tiện thân mật thêm một chút, nhưng mà…

Anh lại nói cho tôi về bí mật của anh, về quá khứ của anh, về anh và người phụ nữ trung niên tên Hứa Yên kia.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Phó Thanh hút thuốc.

Anh nửa ngồi dựa vào giường, một tay ôm lấy tôi, tay kia lấy thuốc lá và quẹt trong hộp tủ đầu giường ra, châm lửa.

“Nam Sơ, thật ra những lời đồn đó đều như rắm.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, lại như vừa nhìn thấy một Phó Thanh rất khác.

Biết anh nhiều năm, anh đều kiêu căng, lạnh nhạt, lời nói vô tình như vậy.

Lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc, bùng nổ nói tục, nhưng mà một Phó Thanh như vậy lại không khỏi khiến tôi cảm thấy chân thực.

Cùng giường chung gối nhiều ngày như vậy, chỉ hôm nay mới khiến tôi cảm thấy người bên cạnh tôi, anh, sinh động và chân thật.

Anh hít một hơi, quay đầu nhìn tôi, khói lượn lờ giữa chúng tôi, làm mờ đi gương mặt anh.

“Hứa Yên vốn không phải là người tình hơn mười mấy tuổi gì đó, bà ấy là người mẹ thứ hai của anh.”

Anh run rẩy, bình tĩnh nói những lời này, sau đó kể cho tôi nghe về một câu chuyện dài và nặng nề.

Thật ra anh và Hứa Yên không quen nhau, nhưng mà Hứa Yên lại là người quen cũ của ba anh.

Nghề của Hứa Yên nhắc đến thì hơi khó nói, chính là kiểu kiếm tiền của đàn ông đó đó.

Bà cô độc cả đời, không có con cái, không có người thân, không có bạn bè.

Khi nhặt Phó Thanh về nhà, bà cũng đổi việc, không hề kiếm loại tiền bẩn này nữa, bà nói, nhặt con rồi, cũng không thể để anh không ngóc đầu lên được.

Tiết kiệm nhiều năm, Hứa Yên vẫn có chút tiền gửi ngân hàng, nhưng bà không dám tiêu, bởi vì bà muốn để lại nuôi Phó Thanh đi học.

Nói đến đây, điếu thuốc đúng lúc tàn hết, Phó Thanh quay đầu nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe: “Có phải em cũng nghi ngờ, tại sao bà muốn nhặt anh về, lại hi sinh vì anh nhiều như vậy?”

Tôi gật đầu.

Nhất là khi có những lời đồn đãi trước đây, tôi cuối cùng cũng không nhịn được nghĩ nhiều.

Phó Thanh mím môi cười cười: “Thật ra Hứa Yên là một người phụ nữ ngốc, bà yêu một người đàn ông rất nhiều năm, yêu chân thành, không làm phiền, không đòi hỏi, cứ như vậy lặng lẽ yêu.”

Tôi bỗng hiểu ra.

Phó Thanh cười khẽ: “Bà đã từng nói với anh, tại sao bà phải làm chuyện này, vì lúc còn trẻ có một lần ba anh làm ăn thất bại, cả ngày ngơ ngẩn suýt đã tự sát, bà đau lòng, nhưng mà bà cũng chỉ là một cô nhi, vì giúp ông ấy mà bà làm liều.”

“Nhưng khi bà cầm tiền dành dụm của mình đi tìm ba anh, lại phát hiện ra ông ấy đã kết hôn rồi, hôn nhân giữa ba mẹ anh rất nhanh chóng, mẹ anh coi trọng gương mặt của ba anh, còn ba anh, để ý tiền tài và quyền thế của nhà mẹ anh.”

Tôi nghe xong vẫn chưa thoát ra được: “Bà ấy… đã từng ở bên ba anh sao?”

Phó Thanh đè tắt thuốc lá, lắc đầu.

“Từ đầu đến cuối đều chỉ là yêu đơn phương, nên mới nói là bà ấy ngốc.”

Phó Thanh chần chừ một lúc, lại đốt điếu thuốc thứ hai, khói mờ lượn lờ, anh híp mắt như đang nhớ lại chuyện xưa:

“Lúc nhặt anh về nhà, bà nói với anh, bà quyết định đưa anh về nhà cũng không hoàn toàn vì ba anh, bà nói, thật ra năm đó có một lần bà mang thai con của khách, bà vốn định sinh ra, nhưng vì sự cố ngoài ý muốn mà sảy thai, là một cậu bé.”

Phó Thanh nhíu mày: “Bà nói, lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trường đã nghĩ, nếu như trước đây đứa bé của bà cũng thuận lợi sinh ra, vậy cũng không nhỏ hơn anh là mấy. Nếu như con của bà lưu lạc đầu đường, bà nhất định sẽ đau lòng đến chết.”

“Nhưng mà…”

Phó Thanh ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ rực khiến tôi đau lòng: “Nam Sơ, em nói xem… có phải bà vẫn luôn đợi anh gọi một tiếng mẹ?”

“Lần cuối anh ôm bà có gọi nhỏ một tiếng, nhưng mà, anh không biết bà có nghe thấy không.”

Phó Thanh mím mím môi: “Người phụ nữ này ngốc nghếch cả đời, không đợi được một lời dịu dàng nào của ba anh, cũng không thể đợi được anh gọi bà một tiếng mẹ.”

Anh ấn tắt điếu thuốc còn một nửa, quay đầu đi: “Thật ngốc.”

6.

Nói thật, tôi hơi nghẹn lời không biết nên nói gì.

Nói thì ngắn, nhưng mà những lời Phó Thanh vừa kể này chính là toàn bộ những trải nghiệm thanh xuân của anh.

Có hơi đau lòng, cũng khiến tôi chột dạ vì những nghi ngờ trước đây của mình.

Tôi không biết phải an ủi anh như thế nào, chỉ có thể xoay người ôm anh một cái, nhẹ nhàng nói:

“Bà ấy nghe thấy được, nhất định bà ấy nghe được.”

Phó Thanh gật đầu không nói gì.

Tối hôm đó chúng tôi tâm sự rất nhiều, tán gẫu quá khứ, bày tỏ nỗi lòng, chỉ là, Phó Thanh lại không nhắc đến một chữ nào về tương lai.

Có lẽ là bị cảm giác say tác động, hoặc có lẽ sau khi vạch ra vết thương lòng trước mặt đối phương, trong lòng luôn có cảm giác buông thả sau khi buông bỏ.

Không biết là ai chủ động, chúng tôi dần sát lại gần nhau, hôn nhau.

Hôm nay chúng tôi khác với quá khứ, hai tay tôi nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, đầu ngón tay siết chặt lại thả lỏng giống như trái tim của tôi lúc này.

Tối nay Phó Thanh cũng có vẻ khác với trước đây.

Tôi nhắm mắt lại, chủ động hôn sâu hơn.

Tôi cho rằng anh hiểu ý tôi, nhưng mà, đến lúc quần áo cũng đã cởi được một nửa rồi, anh vẫn từ chối tôi.

Anh hít sâu một hơi, rút tay lại, giọng nói trầm thấp:

“Nam Sơ, chúng ta không thể.”

“Vì sao?”

Tôi mở mắt nhìn anh, lần này thật sự có hơi thất vọng: “Phó Thanh, cũng không phải là lần đầu tiên, đêm đầu tiên em đưa anh về nhà, không phải chúng ta đã ở bên nhau sao?”

“Ban nãy hai chúng ta đều không hề cố gắng, mọi thứ đều xảy ra tự nhiên, vì sao không được?”

Nhưng mà Phó Thanh không nói lời nào.

Anh yên lặng giúp tôi kéo dây áo, đầu ngón tay vô tình chạm vào vai tôi, cảm giác ấm áp.

“Phó Thanh, rốt cuộc là anh đang trốn tránh điều gì? Em không tin ban nãy anh không hề có chút rung động nào với em.”

Rõ ràng là anh có, chúng tôi vừa mới gần nhau như vậy, rõ ràng tôi thấy được vài phần tình yêu từ trong mắt anh.

Anh ôm tôi vào lòng, cằm đặt ở đỉnh đầu tôi, thở dài một tiếng: “Xin lỗi, Nam Sơ, chúng ta không thể.”

Vẫn là một câu không thể.

Người này rõ ràng biết anh trên kèo tôi, nên mới không hề kiêng dè từ chối như vậy.

Tôi vùi vào ngực anh thật lâu, cuối cùng chỉ học anh thở dài một hơi, úp vào lòng anh buồn buồn nói: “Không thể thì không thể thôi.”

Tôi cũng không phải là sói lang hổ báo gì, cũng không phải là không thể ăn anh thì không được.

Đêm hôm đó chúng tôi ôm nhau ngủ.

Kỳ lạ, rõ ràng tôi cách anh gần như vậy, rõ ràng tiếng tim đập của anh vang bên tai tôi, nhưng mà tôi lại không khỏi cảm thấy có vẻ như anh cách tôi ngày càng xa.

“Phó Thanh.” Lúc sắp ngủ, tôi mơ mơ màng màng hỏi anh: “Anh có chuyện gì giấu em sao?”

Tôi luôn cảm thấy anh có việc giấu tôi, không chỉ là chuyện kia về Hứa Yên.

Phó Thanh thật lâu không trả lời tôi.

Vào lúc gần như tôi sắp ngủ rồi, bên tai vang lên giọng nói đè nén của anh, nhỏ đến nỗi có vẻ như là ảo giác của tôi.

“Nam Sơ, nếu anh có giấu em, em đừng trách anh, có được không?”

Em muốn nói “không được, nên anh đừng có chuyện gì giấu em.” Nhưng mà buồn ngủ đè nén, tôi không mở nổi mắt, một chữ chưa nói đã ngủ.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy trong lòng anh.

Đã hơn chín giờ sáng, Phó Thanh rất hiếm khi ngủ thẳng giấc, tối qua quên kéo rèm cửa sổ, lúc này ánh mặt trời chiếu vào góc cửa sổ, rọi vào khóe mắt Phó Thanh, hơi hoảng hốt nhìn tôi.

Biết anh nhiều năm, trước giờ mỗi sớm tinh mơ đều sẽ cảm khái vì vẻ đẹp của anh.

Trước khi gặp được Phó Thanh, tôi chưa từng nghĩ trên đời này có người con trai đẹp đến như vậy.

Anh lạnh nhạt lại kiêu căng, mặc cho người khác bàn ra tán vào, vẫn mặc áo trắng như cũ, lưng vẫn thẳng tắp như cũ, đứng giữa đám người, mãi chói mắt như hạc lạc giữa bầy gà.

Nếu đổi lại giới tính, có lẽ là sự tồn tại đẹp đến choáng ngợp như Tiểu Long Nữ trong tiểu thuyết của Kim Dung vậy.

Lấy lại tinh thần, nhận ra Phó Thanh đã thức dậy.

Anh nhìn tôi, đáy mắt đầy ý cười, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, Phó Thanh nghiêng người sang đây, hôn nhẹ lên môi tôi một cái.

Có lẽ là vừa mới tỉnh dậy, đầu óc chậm chạp, tôi đưa ngón tay sờ lên môi mình, không khỏi hỏi: “Phó Thanh, đây cũng xem như là nhiệm vụ công việc sao?”

Phó Thanh cũng ngẩn cả ra.

Yên lặng một giây, anh cười cười, ngồi dậy: “Em có thể xem là vậy.”

Hừ… lại là cách nói nước đôi mập mờ.

Nhưng mà mấy ngày nay sống chung, tôi đã quen với thái độ này của Phó Thanh, cũng không cần lăn tăn những chuyện này, bởi trước giờ tôi đều xua tan ý nghĩa, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao bây giờ anh cũng đang ở bên cạnh tôi.

So với năm năm trước đây yêu mà không thể có được… ít nhất… bây giờ tôi có thể ôm anh, còn có thể chạm vào bất cứ lúc nào.

Đã hơn hẳn việc ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Vùi đầu vào lòng Phó Thanh nói hai câu “thầm thì buổi sáng”, tôi mới lưu luyến rời giường.

Lúc này những nhân viên trong quán cũng đã sớm mở cửa buôn bán, tôi cũng không cần gấp gáp sang đó.

Lúc cùng rửa mặt trong phòng vệ sinh, tôi chợt nhận ra gương mặt của Phó Thanh trong gương trắng đến đáng sợ.

“Phó Thanh…”

Tôi cầm bàn chải đánh răng sát lại gần nhìn anh: “Sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy?”

Phó Thanh hơi ngẩn ra: “Không phải đâu, có lẽ là do ánh sáng.”

Tôi gật đầu tiếp tục đánh răng, nhưng mà tôi để ý thấy hình như Phó Thanh lại gầy đi rồi.

“Phó Thanh.” Rôi cắn bàn chải đánh răng, đưa tay chỉ vào cánh tay anh: “Gần đây anh lại gầy đi rồi, cần phải ăn thật ngon.”

Nói xong, tôi nhổ bọt đánh răng trong miệng, lặng lẽ đưa tay xoa mặt anh: “Anh quá gầy, nhìn không khỏe mạnh, mập hơn chút nữa mới đẹp trai.”

Phó Thanh cười cười: “Được.”

Bữa sáng vẫn do Phó Thanh làm, bánh mì nướng và trứng chiên, với cả hai ly sữa bò ấm.

Sợ tôi cảm thấy đơn giản, Phó Thanh lại chiên hai cây lạp xưởng tiêu.

Cũng có lẽ vì không muốn để tôi lo lắng, hôm nay Phó Thanh ăn rất nhiều, ăn sạch luôn cả nửa quả trứng chiên mà tôi để sót lại.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, luôn cảm thấy tất cả như nằm mơ, trước giờ chưa bao giờ nghĩ có ngày nào đó Phó Thanh sẽ không hề oán hận câu nào mà ăn hết cơm thừa của tôi như là một người bạn trai đầy trách nhiệm.

Nhưng mà, sau khi ăn xong, lúc Phó Thanh vẫn giành rửa chén như bình thường, bỗng che miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Anh chưa kịp đóng cửa, tôi đã vội vàng đi theo vào.

“Ọe.”

Là tiếng nôn mửa của anh.

Lòng tôi quặn đau, vội vàng chạy đến vỗ lưng cho anh, nhưng mà tôi còn chưa đứng vững đã bị Phó Thanh đưa tay đẩy ra sau.

Anh hơi ngừng lại, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài chờ anh.”

“Không sao, em cũng…”

Em cũng không chê anh.

Nhưng mà còn chưa kịp dứt lời đã bị anh ngắt lời: “Đi ra ngoài.”

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể ra khỏi phòng vệ sinh, rót cho anh một chén nước ấm, đứng ở cửa chờ anh.

Một lát sau, từ phòng vệ sinh truyền ra tiếng xả nước, sau đó có lẽ là mở vòi nước, rửa mặt.

Lúc đi ra, trên mặt Phó Thanh vẫn chưa khô nước sau khi rửa mặt, vẻ mặt vẫn hơi tái nhợt.

Tôi đưa nước cho anh, lo lắng nói: “Có phải gần đây anh không khỏe không? Hôm nay chúng ta không đến cửa hàng nữa, đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”

“Không cần.” Phó Thanh nhận lấy nước uống một ngụm, cười với tôi: “Yên tâm, anh không sao, chỉ là gần đây đau dạ dày, đến tiệm thuốc mua ít thuốc là được rồi.”

“Thật sao?”

“Lừa em làm gì.”

Anh lạnh nhạt uống nước xong, sau đó đi vào bếp tiếp tục rửa bát.

Thấy anh thật sự không có gì khác thường tôi bèn yên lòng, tôi là người tham ăn, ăn nhầm cái gì đó cũng thường buồn nôn tiêu chảy là chuyện bình thường, nên cũng không để ý những chuyện này.

Phó Thanh rửa hết bát, chúng tôi cùng đến quán cà phê.

Nhờ phúc của Phó Thanh, cửa hàng nổi tiếng trên mạng của tôi lại càng nổi tiếng hơn.

Có khách đến uống cà phê lén quay video về Phó Thanh, trong xã hội sống dựa vào mặt này, Phó Thanh dựa vào giá trị nhan sắc siêu cao nhanh chóng nổi tiếng.

Số khách nữ đến vì anh nhiều vô số kể.

Tôi thấy hơi chát, nhưng cũng âm thầm kiêu ngạo, tâm trạng của cô gái nhỏ dù thế nào cũng không kìm nén được.

Nhìn đi, chàng trai mà tôi thích tốt đẹp như vậy đấy, đến mức hoàn hảo, khiến nhiều nữ sinh đổ xô chen lấn như vậy.

Tất nhiên cũng bao gồm cả tôi.

Tôi nghĩ, tôi mãi là cô gái có lòng nhất trong số những cô gái thích Phó Thanh.

Tất cả mọi người đều thương nhớ vẻ ngoài kia của anh, nhưng mà tôi lại khác, biết anh tám năm, theo đuổi anh năm năm, tôi yêu Phó Thanh này từ vẻ ngoài đến linh hồn.

Mấy ngày này, Phó Thanh đối xử với tôi ngày càng dịu dàng.

Một Phó Thanh dịu dàng thực sự quá nguy hiểm.

Tôi không kiềm được ngày càng đắm chìm, tôi bắt đầu không nhịn được hỏi anh: “Phó Thanh, anh đã từng rung động với em chưa?”

“Phó Thanh, chúng ta đừng bàn lợi ích, nghiêm túc ở bên nhau có được không?”

“Phó Thanh, anh cũng hơi thích em có phải không?”

Nhưng anh chưa bao giờ trả lời thẳng thắn.

Những lúc như vậy, anh cũng chỉ nhẹ nhàng cười cười, sau đó xoa rối tóc tôi, cuối cùng vẫn không nói một lời.

Anh hiểu rất rõ tôi, rốt cuộc tôi vẫn không thể ép buộc anh, nên, dù anh có trốn tránh vấn đề này nhưng mà tôi vẫn không thể nào đào bới tận gốc rễ hỏi anh đến cùng.

Lần nào cũng chỉ có thể bỏ qua.

Nhưng mà Phó Thanh rõ ràng khiến tôi cảm thấy, anh đã từng thích tôi.

Ví dụ như…

Trong trời thu đầy lá rụng này, anh sẽ đứng trong gió nhường áo khoác cho tôi, sau đó lồng bàn tay vào tay tôi trong túi áo, đi tản bộ bên cạnh tôi.

Ví dụ như trong lúc vui vẻ tôi nhắc đến việc muốn ăn thức ăn ở cửa hàng Mỗ Gia mới mở, Phó Thanh bèn lấy cớ đi ra ngoài, xếp hàng hơn một giờ, mua hết tất cả những sản phẩm mới về cho tôi.

Lại ví dụ như, trong lúc vô tình tôi phát hiện ra màn hình điện thoại của Phó Thanh là ảnh chụp chung của chúng tôi.

Đó là ảnh chúng tôi hôn nhau, có một lần tôi tâm huyết dâng trào, dùng cách chụp slow, chụp lại ảnh tôi và Phó Thanh hôn nhau.

Tấm ảnh đó cũng là tấm lòng của tôi, lúc đó đang là lúc trời chiều, ánh chiều tà chiếu xung quanh chúng tôi, bao phủ một màu vàng nhạt.

Đẹp đến lạ thường.

Lại ví như, mỗi lần tôi và Phó Thanh hôn môi, anh đều cực kỳ chăm chú, nghiêm túc chân thành.

Mỗi lần anh đều cầm lấy mặt tôi, sau đó nhẹ nhàng trằn trọc trên môi tôi, mỗi nụ hôn đều cho tôi cảm giác đặc biệt được trân trọng.

Nhưng mà, lúc tôi cho rằng Phó Thanh đang dần yêu tôi, vận mệnh lại mở cho tôi một trò đùa mới.

Vào một buổi sớm cuối thu đầu đông, khi tôi thức dậy, lại phát hiện Phó Thanh ngất đi ngã trên nền đất.

Khoảnh khắc đó tim tôi đột nhiên đập rất nhanh, căng thẳng và lo lắng đan xen, tôi gần như không thể thở nổi.

Đầu tôi trống rỗng, thậm chí tôi còn không biết mình đã gọi cấp cứu như thế nào.

Tôi chỉ biết rằng tôi mơ màng đưa anh đến bệnh viện, sau khi vừa kiểm tra, lại nhận được tin anh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, thế giới của tôi ầm ầm sụp đổ.

Tôi không có cách nào tin được.

Chàng trai lạnh nhạt kiêu căng như thiên nga trắng kia, chàng trai hoàn hảo nhất thế gian kia, tại sao lại có kết cục là bệnh ung thư?

Nhưng mà Phó Thanh đã sớm biết bệnh của mình.

nên khi anh tỉnh dậy trong phòng bệnh, chỉ bất ngờ vài giây rồi nhìn tôi cười cười.

Anh giơ tay lên lau lau nước mắt ở khóe mắt của tôi, nụ cười vẫn dịu dàng như trước:

“Làm em sợ rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.