Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 54-2: Tất cả đều là tin tức tốt!! (2)




Chung Sở An “chậc chậc” hai tiếng, Tô Mộc Hề thật sự đã mở ra con người thứ hai của Thì Phỉ, bọn họ biết nhau lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy anh ân cần với ai như thế.

Sau khi các trận đấu vòng bảng với vòng bảng của giải đấu mùa xuân kết thúc, WDF và ATB thuộc cùng một bảng vượt qua vòng loại, tiến vào top bốn. Trận bán kết sẽ được tổ chức vào hai tuần sau, bọn họ sẽ so tài với nhau, người chiến thắng sẽ không chỉ vào được trận chung kết giải đấu mùa xuân, mà còn lấy được một tấm vé tham dự Giải vô địch thế giới.

Thì Phỉ đã từng nói với Tần Du lúc Chu Chính bị chấm dứt hợp đồng, chỉ cần còn một ngày có anh, thì Tần Du sẽ không thể tiến vào giải Vô địch thế giới. Bây giờ, thời cơ đã đến.

Trong kỳ nghỉ ngắn ngủi, Thì Phỉ đã dẫn nhóm WDF đến thắp hương tại ngôi chùa nổi tiếng nhất thành phố.

Hà Ngộ hễ thấy Phật liền lạy, rồi bỏ tiền vào thùng công đức.

Nam Tụng sợ quấy rối thần linh, nên thấp giọng nhắc nhở ngăn cậu ấy: “Thành tâm thì sẽ linh.”

Hà Ngộ cũng thấp giọng đáp lại: “Chắc chắn không phải, nếu không thì để thùng công đức làm gì?”

Hà Ngộ kiên quyết bỏ tiền, Cố Nam Sơn cũng đi bỏ tiền theo.

Thạch Đầu quỳ xuống dập đầu với Bồ tát, chắp hai tay: “Bồ Tát Bồ Tát, chúng con rất thành tâm, cũng đã bỏ rất nhiều tiền, nhất định phải phù hộ cho chúng con!”

Vừa rời khỏi chùa, Thì Phỉ liền nhận được cuộc gọi từ Chung Sở An, bố của anh ấy sẵn sàng đưa 3 triệu cho chiến đội WDF!

Hà Ngộ kích động nói: “Em đã nói rồi! Bỏ thêm ít tiền chắc chắn không sai!”

Phùng Ly đột nhiên quay đầu chạy vào ngôi chùa, Thạch Đầu sửng sốt một chút, sau đó hô to: “Sao lại đi?”

Phùng Ly quay đầu kêu: “Gửi thêm chút tiền hương cho Bồ Tát.”

Một đám WDF: …

Chân trước vừa nhận được tin vui từ Chung Sở An, chân sau Thì Phỉ liền nhận được cuộc gọi của Berry từ Đức, nói Thì Phỉ xác định thời gian đi Đức, thảo luận về chuyện quyền đại diện Berry.

Phùng Ly kích động kéo Hà Ngộ: “Hiển linh hiển linh! Bồ tát quả nhiên thật tình nghĩa!”

Hà Ngộ mặt đầy đắc ý: “Nếu không thì có nhiều người đi thắp hương như vậy, tại sao Bồ Tát lại phải đặc biệt chú ý tới chúng ta chứ.”

Thạch Đầu nghiêm túc nói: “Đừng nói như kiểu Bồ Tát thích tiền như vậy chứ? Chúng ta ôm một lòng thành tâm.”

Hà Ngộ gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, Thạch Đầu nói đúng. Chúng ta chuyên tâm hướng Phật.”

Phùng Ly nhìn Cố Nam Sơn mặt không cảm xúc, thấp giọng cười đểu nói: “Nam Sơn có khí chất của Phật nhất.”

Cố Nam Sơn vừa nghe đến tên mình, thì vội vàng nói: “Tôi đã bỏ tiền rồi.”

Dáng vẻ vô tội của Cố Nam Sơn chọc cho Phùng Ly, Hà Ngộ và Thạch Đầu bật cười.

Tin vui nối tiếp nhau tới, cuốn đi lớp sương khói bao trùm trong lòng mọi người, một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến cho mọi người cười to.

Tô Mộc Hề cũng thẳng thắn nói: “Quá đúng đi, nếu biết linh như vậy thì đã sớm đến thắp hương rồi.”

Thì Phỉ cười không nói gì, chỉ đúng lúc mà thôi. Nhưng mà nếu đã đến, thì phải tin.

Ngoài ra, Thì Phỉ còn nhận được cuộc gọi từ Thì Lam, cô ấy đã đạt được thỏa thuận sơ bộ với luật sư của Phi Tấn, để cho Phi Tấn ký một bản thỏa thuận ủy quyền chính thức, Thì Phỉ chỉ cần thanh toán phí ủy quyền theo hợp đồng, như vậy thì việc bán merch của “Cửa tiệm tạp hóa của WDF” sẽ không bị coi là xâm phạm quyền. Chỉ là con số này vẫn chưa thương lượng được, nhưng mà Thì Lam bày tỏ, có lẽ sẽ không vượt quá 2 triệu.

Gần đây tin tốt cứ liên tiếp báo về, nên bầu không khí vốn bị đè nén bấy lâu của căn cứ, bỗng nhiên sống lại, ngay cả người phụ nữ ở tầng dưới lại dẫn người tới cửa uy hiếp bọn họ dọn nhà, thì bọn họ cũng có thể vui vẻ hòa nhã, không tức giận mà đuổi người đi.

====

Sau khi Thì Phỉ và Chung Sở An ký thỏa thuận mua cổ phần, thì đã bay đến Berlin, đàm phán quyền đại lý với Công ty Berry.

Trước khi Thì Phỉ đi, đã sắp xếp cho Chung Sở An tìm một căn nhà thích hợp để làm căn cứ, cách trường học không quá xa, nếu không Tô Mộc Hề chạy đi chạy lại giữa trường và căn cứ sẽ rất bất tiện.

Chung Sở An “chậc chậc” hai tiếng, Tô Mộc Hề thật sự đã mở ra con người thứ hai của Thì Phỉ, bọn họ biết nhau lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy anh ân cần với ai như thế.

Chung Sở An làm bộ thở dài một hơi, không ngừng nói anh vì một Tô Mộc Hề, mà từ bỏ cả rừng rậm lớn như thế, “Đám nữ sinh của trường mỗi ngày đều mong cậu và Mộc Hề chia tay đấy.”

Thì Phỉ trừng mắt nhìn Chung Sở An: “Có bệnh.”

Chung Sở An mặt đầy vẻ vô tội: “Trừng tôi làm gì, tôi hy vọng cậu và Mộc Hề thật dài thật lâu.”

Thì Phỉ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “Lúc tìm nhà dẫn theo bạn gái của cậu.”

“Yến Yến? Tại sao?”

Thì Phỉ nghiêm túc nói: “Cậu không thể một mình ở cùng với Mộc Hề.”

“Tôi cái đ*t…” Chung Sở An tức đến suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, mắt trợn trừng. Tôi xem cậu là anh em tốt, nhưng cậu lại không tin tưởng tôi như vậy??

Chung Sở An dẫn Cốc Yến Yến và Tô Mộc Hề bôn ba ba bốn ngày, cuối cùng cũng thuê được một căn biệt thự trong khu biệt thự. Trong biệt thự cái gì cũng tốt, cách trường học năm trạm tàu điện ngầm, khuyết điểm duy nhất chính là đi bộ đến trạm tàu điện ngầm phải mất hơn mười phút.

Đám nhóc WDF nghe được dọn nhà, thì vô cùng vui vẻ, Chu Chính cho rằng giải đấu mùa xuân vẫn chưa kết thúc, hiện tại mà dọn nhà có thể sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện, vì vậy đã thảo luận với Thì Phỉ chờ giải đầu mùa xuân kết thúc rồi dọn đi.

Cuộc đàm phán của Thì Phỉ ở Berlin diễn ra rất thuận lợi, Berry của Đức vô cùng sẵn lòng hợp tác với Thì Phỉ, đương nhiên là bởi vì tầm ảnh hưởng của Thì Phỉ trong giới thể thao điện tử ở Trung Quốc, mặc dù việc giải nghệ của Thì Phỉ khiến cho bọn họ hơi thất vọng, nhưng Thì Phỉ đã dẫn dắt WDF, làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Công ty Berry cũng đưa ra yêu cầu, hy vọng WDF có thể làm người phát ngôn của Berry ở khu vực Trung Quốc.

Thì Phỉ dĩ nhiên đồng ý.

Thì Phỉ rất thận trọng, trao đổi chi tiết hợp đồng với Thì Lam, tìm những sơ hở có thể gây bất lợi cho WDF. Công ty Berry rất có thành ý, Thì Phỉ vừa đề xuất sửa điều khoản, thì bọn họ liền cố gắng hết sức đáp ứng.

Sau khi ký hợp đồng, quản lý cấp cao của Berry đã sắp xếp một loạt các hoạt động tham quan, ngày Thì Phỉ trở về Trung Quốc bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Vào ngày trở về, Thì Phỉ chỉ thông báo với Tô Mộc Hề. Lúc anh ra khỏi lối ra, từ xa đã nhìn thấy Tô Mộc Hề đứng trong đám đông vui vẻ vẫy tay về phía anh. Anh cũng mỉm cười, bước nhanh về phía cô.

Nếu như có thể dịch chuyển tức thời thì tốt biết bao, không cần mất hơn mười mấy giờ bay, mà có thể dịch chuyển tức thời đến  trước mặt cô. Mấy ngày không gặp được cô, cảm giác cuộc sống thiếu thốn rất nhiều, đặc biệt khó chịu, cho nên anh trở về không thông báo cho những người khác, chỉ muốn ở một mình với cô.

Không ngờ, anh càng đến gần, thì một đám người đột nhiên từ phía sau lưng cô lao ra, đám nhóc con kêu gào, phấn khích vây quanh anh.

Anh cách đám đông, bất lực nhìn cô cũng đang vui vẻ. Cô nhất định là không biết, giờ phút này anh đang có suy nghĩ đẩy đám nhóc con này ra, đi tới ôm cô, hôn cô đến nhường nào.

Thấy mọi người vui vẻ như thế, anh cũng không thể bỏ qua sự vui vẻ của mọi người, nói với Tô Mộc Hề: “Đặt phòng, tối nay chúng ta ăn mừng đi.”

Tô Mộc Hề cười nói: “Đã sắp xếp xong xuôi rồi.”

Thì Phỉ nghiến răng, miễn cưỡng nở một nụ cười.

Lúc rời sân bay, đám WDF đi phía trước, ồn ào náo nhiệt, đập vai đập chân, vui đến hận không thể bay được. Thì Phỉ và Tô Mộc Hề đi ở phía sau, nắm chặt tay cô.

Đợi đi được một đoạn với người phía trước, cô mới thu hồi nụ cười, thấp giọng hỏi: “Có phải không thuận lợi không?”

“Tại sao hỏi như vậy?”

“Em thấy anh vẫn luôn không vui.”

Thì Phỉ thầm thở dài, còn không phải là bởi vì nha đầu ngốc cô à.

Anh ghé vào bên tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn hôn mà không hôn được, em nói tức giận hay không tức giận?”

Tô Mộc Hề lập tức đỏ mặt, giả vờ tức giận đẩy anh ra xa, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy nhau, vì vậy cánh tay của anh lại dùng sức, kéo cô đến bên cạnh mình.

Còn chưa rời khỏi sảnh sân bay, thì Thì Phỉ đã nhận được cuộc điện thoại từ Ôn Tu Viễn.

Ôn Tu Viễn không biết lấy được tin tức Thì Phỉ về nước ở đâu, mà muốn mời Thì Phỉ và WDF đến biệt thự của mình làm khách.

Thì Phỉ chân trước vừa mới về nước, Ôn Tu Viễn chân sau đã tới mời anh, kiểu người không có lợi lộc thì không dậy sớm như Ôn Tu Viễn, lần này nhất định phải có dụng ý khác. Tiệc rượu này, đương nhiên phải đi.

Biệt thự của Ôn Tu Viễn ở ngoại ô thành phố, anh ấy đích thân ra ngoài biệt thự chào đón mọi người.

Biệt thự của Ôn Tu Viễn rất lớn, đẹp không thể tả, cả đám WDF giống như già Lưu bước vào Đại quan viên vậy, đi hai bước thì phải phát ra tiếng “Wow”, ngay cả Nam Tụng và Nam Sơn bình tĩnh nhất, thì ánh mắt cũng nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống.

Phùng Ly không khỏi cảm khái: “Nếu như có thể huấn luyện ở đây thì thật tuyệt.”

Hà Ngộ vỗ vai cậu ấy: “Đừng có mơ.”

Nhưng mà phải nói là, nếu như thật sự huấn luyện ở đây, thì đoán chừng mọi người đều không thể tập trung tinh lực được, nơi xa hoa như thế này dễ tiêu hao tâm tư của mọi người.

Đám con trai thì hâm mộ tài lực của Ôn Tu Viễn, Nam Tụng thì khen ngợi khuôn mặt của Ôn Tu Viễn: “Anh họ của lão đại trông rất đẹp.”

Hà Ngộ và Phùng Ly nhìn nhau, nhếch mép cười nói: “Anh Tam Thủy sắp buồn rồi.”

Nam Tụng khoác tay lên vai Hà Ngộ, cười nói: “Cậu nói lại lần nữa đi?”

Hà Ngộ đột nhiên chỉ vào bức tranh nổi tiếng phía trước hỏi: “Cái đó vẽ trâu sao?”

Phùng Ly liếc nhìn: “Ngốc, là ngựa.”

Chung Sở An và Cốc Yến Yến đến muộn hơn một chút, mặc dù Chung Sở An là phú nhị đại thấy nhiều biết rộng, nhưng ngay cả anh ta cũng không nhịn được mà xuýt xoa khen ngợi gu thưởng thức của Ôn Tu Viễn rất cao, cũng thật sự giàu có.

Cốc Yến Yến không khỏi than thở: “Có tiền như vậy nhưng dù sao cũng không tài trợ cho chúng ta, có nhiều cũng không dễ dàng gì!”

“Em cho rằng ba triệu kia của Thì Phỉ là rơi từ trên trời xuống sao?”

“Nhưng đó không phải là tiền thế chấp nhà sao?”

“Nếu thật sự đi thế chấp, thì có thể có điều khoản ưu đãi như vậy sao? Em phải biết, cho dù có nhiều tiền hơn đi nữa thì cũng là của người ta, người ta không có nghĩa vụ phải bỏ tiền ra giúp em.”

Chung Sở An nói lời lẽ nghiêm túc như vậy, khiến Cốc Yến Yến không thể không nhìn anh ta: “Anh là đang ám chỉ em sao? Không được tham tiền của anh?”

Chung Sở An ngẩn ra: “Anh nói như vậy khi nào?”

Cốc Yến Yến trừng mắt nhìn Chung Sở An, “Anh dám nói anh không nghĩ như vậy?”

“Anh thật sự không nghĩ như vậy, em suy nghĩ nhiều rồi em yêu.” Chung Sở An đi tới ôm Cốc Yến Yến, nhưng lại bị cô ấy đẩy ra không chút lưu tình.

Chung Sở An tự đào hố chôn mình, dành cả đêm để dỗ dành cô bạn gái thân yêu của anh ta. Anh ta nhận được offer của một trường đại học nào đó ở Mỹ, cuối tháng tám sẽ phải ra nước ngoài, bởi vì điều này, nên gần đây mối quan hệ của hai người bọn họ rất căng thẳng, một chút chuyện nhỏ cũng có thể cãi nhau.

====

Ôn Tu Viễn đã sớm chuẩn bị xong rượu món ngon, cũng nói tất cả tiện nghi giải trí trong biệt thự đều có thể dùng, mọi người cứ thả lỏng, không cần khách sáo.

Tô Mộc Hề kéo vạt áo của Thì Phỉ, anh ăn ý cúi đầu. Tô Mộc Hề hơi nhón chân, ghé vào bên tai anh thấp giọng hỏi: “Ôn tổng tại sao lại khách khí như vậy?”

“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”

“Nói anh họ của anh như vậy, thích hợp không?”

Thì Phỉ nhún vai: “Không có gì là không thích hợp.”

Ôn Tu Viễn mượn cơ hội phải xử lý một ít công việc đi vào thư phòng, có lẽ cũng đoán được có anh ấy ở đây, thì mọi người đều không thể thả lỏng được.

Quả nhiên, sau khi thấy bóng người của Ôn Tu Viễn biến mất sau cánh cửa thư phòng, mọi người vốn đang thận trọng liền bắt đầu ăn, uống, vui chơi.

Chu Chính nói Thì Phỉ nói cho anh ấy nghe việc ký kết hợp đồng ở Berlin, Thì Phỉ nói ngắn gọn, cũng nói chuyện làm người phát ngôn cho Berry. Mọi người vừa nghe sẽ làm người phát ngôn, liền trở nên hào hứng.

Hà Ngộ phấn khích nói: “Mẹ ơi, cho con làm người phát ngôn của Berry, có nghĩa là con cũng sẽ hot như Berry sao?”

Chung Sở An đính chính: “Không, cậu hot hơn Berry, phải dùng sự nổi tiếng của cậu để kéo Berry.”

Thạch Đầu: “Tôi có nên giảm cân một chút không, quá mập thì chụp hình sẽ không đẹp.”

Mọi người cười nhạo cậu ta: “Anh chính là gầy thì chụp hình cũng không đẹp.”

Thạch Đầu: “…”

Cố Nam Sơn vẫn bình tĩnh, cân nhắc vấn đề thiết thực nhất: “Sau này có phải là có thể tùy tiện sử dụng bàn phím không?”

Chung Sở An: “Đâu chỉ vậy, nếu cậu dùng bàn phím, thì bọn họ còn cho cậu tiền.”

Hà Ngộ cười toe toét, che mặt nói: “Không dám nghĩ nữa, sợ kích động.”

Chung Sở An lại nghĩ một chút, rồi hỏi Thì Phỉ: “Phí đại ngôn cậu đưa ra, hay Berry của Đức đưa?”

Thì Phỉ tỉnh bơ nói: “Tôi.”

Chung Sở An giang hai tay: “Vậy xong đời rồi, dựa theo bản tính ma cà rồng của lão đại các cậu, thì nhất định sẽ không đưa tiền cho các cậu đâu.”

Trong phút chốc, tang thương khắp nơi, nấu chín mấy con vịt.

Nhưng mà, vừa nghe nói còn phải chụp hình quảng cáo, mọi người liền quên đi chuyện phí đại ngôn, mà bắt đầu tập cách pose dáng như thế nào, với tin tức làm người phát ngôn cho Berry, mọi người đều uống nhiều rượu, một lúc sau mặt của tất cả đều đỏ bừng.

Thì Phỉ ngồi trên ghế salon uống rượu, nhìn bọn họ làm trò. Mặc dù vụ kiện xâm phạm quyền vẫn chưa kết thúc, nhưng cũng đã có phương án giải quyết sơ bộ, nhận được 3 triệu nhân dân tệ của Chung Sở An, lại lấy được quyền phân phối Berry, nguồn vốn của chiến đội đã được giải quyết, biển hiện của chiến đội lại rất bắt mắt, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết, mọi người vui vẻ, anh cũng vui vẻ, chầu rượu tối nay, là lần uống thoải mái nhất trong nửa năm qua của anh, tin rằng mọi người cũng như vậy.

Tô Mộc Hề ở bên cạnh cũng rất vui, mọi người nháo nhào, cô liền cười theo, thật ngốc.

Cô dường như cũng không có nhận thức ​​gì về rượu, cao hứng thì uống theo, hô một tiếng thì uống dễ hơn nhiều. Nhớ lần đầu tiên đoạt cúp, cô cũng uống nhiều như vậy, sau đó còn hát một bài thật khó nghe, có lẽ đó là bài hát khó nghe nghe nhất trong đời anh, thật là ấn tượng sâu sắc.

Cô không biết bọn họ đang nói gì, cười mãi ngồi không yên, đầu tựa vào vai anh, bàn tay ấm áp của cô dán vào cánh tay của anh, nhiệt độ liên tục thông qua làn da, truyền tới trái tim anh, cơn nóng ran và niềm kích động mà anh cố gắng đè kìm nén suốt thời gian qua, trong giây phút bàn tay cô chạm vào anh, tất cả lại ùa về.

Anh uống một hơi cạn hết rượu trong ly, đặt ly xuống, nắm tay cô, bảo cô đứng lên cùng anh.

Mọi người đang nô đùa, không có ai chú ý tới có hai người lặng lẽ biến mất…

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Ôn Tu Viễn: Bọn họ đang nói về gì vậy?

Cố Du Nhiên: Bọn họ đang khen Ôn tổng.

Ôn Tu Viễn: Khen thế nào nói nghe một chút.

Cố Du Nhiên: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

Ôn Tu Viễn: …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.