Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 3: Tạm thời bác còn chưa thấy được điểm lợi nhuận của chiến đội thể thao điện tử, bác sẽ không đầu tư




Thì Phỉ ngắt lời của cha: “Cần gì phải lừa mình dối người chứ, hai người biết rõ con không phải tùy tiện chơi, thể thao điện tử là hoạch định cuộc đời con. Chuyên ngành đại học là hai người chọn, hai người cũng chỉ có thể thao túng đến đó mà thôi, sau này cuộc đời con do chính con làm chủ.” Thì Phỉ bỏ chén đũa xuống, không nhìn cha mẹ, “Ông nội bà nội, con đã ăn no.”

Chiến đội ATB đã giành chức vô địch thế giới D2, mặc dù đây không phải là giải vô địch thế giới đầu tiên của thể thao điện tử Trung Quốc, nhưng đây là chức vô địch thế giới đầu tiên của Trung Quốc trong Liên minh vương giả nổi tiếng trên toàn thế giới. Sự phát triển của thể thao điện tử Trung Quốc đã làm cho càng ngày càng nhiều người bắt đầu chú ý đến thể thao điện tử, chủ đề nóng liên quan đến thể thao điện tử trên Internet càng ngày càng nhiều. Nhưng mọi người thường chỉ nhìn thấy vinh quang của các tuyển thủ khi họ giành chức vô địch, nhưng lại không biết ở đằng sau, bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi và cố gắng.

Tuyển thủ chuyên nghiệp phải ngồi trước máy vi tính từ sáng đến tối, chỉ lặp lại một chuyện: Luyện tập. Có thể sẽ có người cảm thấy, cả ngày chơi game thì tốt biết bao, về căn bản sẽ không chán.

Nhưng thử nghĩ mà xem, mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ, thì mười mấy tiếng còn lại chỉ chơi một trò chơi, lại không phải là tùy ý chơi, cần phải tập luyện một lần rồi lại một lần, mỗi lần chém, góc độ ra chiêu cũng phải luyện đến mức không sai một ly, đảm bảo chắc chắn giá trị sát thương đạt đến tối đa, tốc độ phản ứng kiểm soát trong khoảng từ 0.1 – 0.12 giây, nếu không sẽ mất đi quyền chủ động, thậm chí bị đánh chết; mỗi một nhân vật tướng đều phải luyện đến trình độ cao nhất, tập trung kiên trì mà luyện. Cứ luyện tập khô khan như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm, mệt mỏi, chán nản, cũng không thể nghỉ ngơi tùy ý.

Bởi vì ngồi lâu, lại không có thời gian và tinh lực đi rèn luyện cơ thể, nên đại đa số các tuyển thủ chuyên nghiệp đều bệnh nghề nghiệp ở eo và cổ. Trừ điều này ra, thì thể thao điện tử có yêu cầu đặc biệt cao về tính linh hoạt của ngón tay, việc tập luyện rất dễ làm hại ngón tay, chấn thương ngón tay cũng là chuyện thường xảy ra.

Nếu như khổ cực như vậy, thì bạn còn thích không?

Khi đã biến một sở thích thành một nghề nghiệp, thì cho dù bạn thích nó đến mức nào, về lâu dài bạn cũng sẽ cảm thấy buồn chán. Không phải chỉ cần một bầu nhiệt huyết là có thể kiên trì với thể thao điện tử, mà cần phải chịu được khổ nhọc, phải có đủ kiên nhẫn, bền bỉ, còn phải có tinh thần không bao giờ từ bỏ.

Các cuộc thi thể thao điện tử đòi hỏi tinh thần tập trung cao độ của tuyển thủ, tập luyện cũng như vậy, vòng sự nghiệp của bọn họ thường rất ngắn, bởi vì chỉ có thanh niên, mới có thể duy trì trạng thái thi đấu hiệu suất cao, mới có thể đảm nhiệm được cường độ tập luyện cao như vậy. Đa số các tuyển thủ đều từ 15, 16 tuổi đã bắt đầu sự nghiệp, sau tuổi 24 trạng thái sẽ tụt xuống, điều này cũng dẫn đến trình độ học vấn của tuyển thủ thể thao điện tử thường không cao.

Mặc dù Thì Phỉ tạm nghỉ học hai năm để chơi chuyên nghiệp, nhưng thực tế từ cấp hai anh đã bắt đầu, vẫn luôn ở trong một trạng thái bán chuyên nghiệp, vả lại danh tiếng trong giới cũng không nhỏ. Sau khi tạm nghỉ học, anh dốc toàn bộ vào tập luyện và thi đấu, giải nhất lớn nhỏ đều nằm trong tay, trở thành tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp hàng đầu thế giới.

Trước khi giành được giải vô địch thế giới D2, giới thể thao điện tử và truyền thông của các nước đã gọi anh là ADC bậc nhất thế giới. Để giữ chân anh, chiến đội đã tăng thêm cho anh không ít tiền lương, anh cũng là thành viên được chia nhiều tiền thưởng nhất.

Trong Chung kết Thế giới ATB đã giành chức vô địch, nhận được 5 triệu tiền thưởng, nhưng bởi vì Thì Phỉ không gia hạn hợp đồng với chiến đội, cho nên anh đã không nhận được một đồng tiền thưởng nào. Hôm ở phòng học tịch, sở dĩ nói kiếm được 5 triệu, là thật sự không muốn nghe thầy Phó mập mạp lải nhải không thôi.

Trước đây nghỉ học, Thì Phỉ đã nhận lời với ông nội, hai năm sau sẽ trở lại trường tiếp tục hoàn thành sự nghiệp học chưa xong. Vì vậy sau khi hết hạn hợp đồng với ATB, anh đã trực tiếp tuyên bố nghỉ thi đấu. Nhưng chuyện này không hề đại diện rằng anh sẽ không đi tiếp con đường này nữa.

Rất nhiều câu lạc bộ và công ty trò chơi đã liên lạc với anh, muốn hợp tác, ngay cả Hiệp hội thể thao điện tử Trung Quốc cũng sắp xếp người gặp anh, nhưng anh đều không có hứng thú, anh muốn tự mình thành lập một đội.

Nhưng thành lập chiến đội không phải là một chuyện dễ dàng, muốn nó tồn tại lâu dài, thì cần sự đầu tư đầy đủ, tuyển thủ và huấn luyện viên xuất sắc, còn phải có năng lực đưa vào hoạt động rất mạnh. Quan trọng nhất, cũng là cơ bản nhất, chính là tiền, mà thứ anh đang thiếu trong giai đoạn này cũng là tiền.

Cuối năm ngoái, anh đã mua một căn nhà bằng số tiền đánh thi đấu, hiện tại tiền dư trong tay không nhiều. Nếu như đến cuối cùng anh cũng không thể huy động đủ tiền để hỗ trợ chiến đội đưa vào hoạt động, vậy thì anh chỉ có thể bán căn nhà.

Giống như Chung Sở An nói vậy, con đường này rất khó đi, nhưng mà sự quyết tâm của anh lại càng ngày càng kiên định.

====

Chung Sở An nhanh chóng sắp xếp một buổi gặp mặt với ba của anh ấy Chung Hằng, trước khi gặp mặt một ngày, bà nội còn gọi điện thoại bảo Thì Phỉ về nhà ăn cơm.

Khí trời nóng bức, Thì Phỉ về đến nhà thì tắm trước, vừa mới ra đã thấy mẹ Ngụy Tri Thu đứng trước bàn đọc sách của anh, cầm cuốn “Kế hoạch cho câu lạc bộ thể thao điện tử WDF” mà anh đã chuẩn bị trước đó trong tay, trên bàn sách, để một đĩa trái cây mới cắt.

Thì Phỉ bước dài đến lấy sổ đi, mở ngăn kéo ra bỏ vào.

“Tiểu Phỉ, đó là cái gì?”

Thì Phỉ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Như mẹ thấy.”

Ngụy Tri Thu than thở: “Mẹ cho là, con đã hoàn toàn hồi tâm chuyển ý, quyết định bắt đầu cuộc sống mới rồi.”

Thì Phỉ nhìn mẹ, lạnh lùng nói: “Thật giống như trước đây con đã làm gì xấu xa vậy.”

“Tiểu Phỉ, con biết mẹ không phải có ý này.”

Thì Phỉ kéo ghế ra ngồi xuống, thuận tay mở máy vi tính ra.

“Con còn trẻ, không thể cứ đưa ra quyết định dựa trên sở thích của bản thân được, sau này con sẽ hiểu, mẹ và bố không hại con, chúng ta đều muốn tốt cho con, là cân nhắc cho cuộc sống của con.”

Thì Phỉ mở game ra, đeo tai nghe lên, chặn giọng nói của Ngụy Tri Thu.

Nhìn bóng lưng lạnh nhạt của Thì Phỉ, Ngụy Tri Thu biết không còn cách nào. Con đã lớn, bà không có cách nào lớn tiếng mắng anh tháo tai nghe ra giống như trước đây, chỉ có thể thở dài ra khỏi phòng.

Cha mẹ của Thì Phỉ đều là luật sư, công việc vô cùng bận rộn, từ nhỏ Thì Phỉ đã sống chung với ông nội bà nội, quan hệ với ba mẹ vẫn không được tốt lắm. Hai năm trước, anh bỏ bê việc học để theo đuổi sự nghiệp, thiếu chút nữa bị trường đuổi học, chỉ có ông nội bà nội tôn trọng ý nghĩ của anh, đồng ý cho anh nghỉ học hai năm đi đánh chuyên nghiệp, sau đó mối quan hệ của anh với bố mẹ càng ngày càng kém.

Hiếm khi Ngụy Tri Thu và Thì Lý đều rảnh như hôm nay, vì vậy bà nội đã sắp xếp Thì Phỉ về nhà ăn cơm, mục đích là muốn làm dịu mối quan hệ của bọn họ. Không nghĩ tới cơm còn chưa ăn được một nửa, thì mâu thuẫn lại nổi lên.

Thì Lý định sắp xếp Thì Phỉ đến thực tập ở công ty mình, Thì Phỉ không ngẩng đầu từ chối, cũng nói thẳng mình cũng không tính làm luật sư: “Con trở về trường đi học là bởi vì con đã đáp ứng với ông nội, không có nghĩa là sau này con sẽ đi theo con đường luật sư này.”

Thì Lý và Ngụy Tri Thu nhìn nhau, “Mẹ con mới vừa nói cho ba, con định thành lập chiến đội thể thao điện tử, chúng ta bàn bạc một chút, thật ra thì dùng thời gian ngoài giờ học ở trường làm chút gì đó cũng không phải là không thể, chỉ có điều…”

Thì Phỉ ngắt lời của cha: “Cần gì phải lừa mình dối người chứ, hai người biết rõ con không phải tùy tiện chơi, thể thao điện tử là hoạch định cuộc đời con. Chuyên ngành đại học là hai người chọn, hai người cũng chỉ có thể thao túng đến đó mà thôi, sau này cuộc đời con do chính con làm chủ.” Thì Phỉ bỏ chén đũa xuống, không nhìn cha mẹ, “Ông nội bà nội, con đã ăn no.”

Thái độ của Thì Lý cũng kịch liệt hơn rất nhiều: “Con ngồi xuống, chúng ta nói rõ đi.”

Thì Phỉ xoay người nhìn cha: “Nếu như không muốn cãi nhau, thì con khuyên cha đừng nên nói chuyện.”

Thì Lý chưa từ bỏ ý định, nói với bóng lưng của Thì Phi: “Thành lập chiến đội cần xài tiền, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Thì Phỉ cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Không có tiền không phải đúng ý ba à.”

Thì Lý đau đầu, Ngụy Tri Thu không thể làm gì.

Thì Phỉ không quay đầu lại mà đi lên lầu. Bà nội Thì hơi tức giận chất vấn con trai và con dâu: “Hai người các con sao vậy? Thằng bé mới trở lại trường học, cách tốt nghiệp còn lâu, sau này sẽ có thời gian, hai đứa gấp như vậy làm gì? Một bữa cơm ngon, lại bị các con làm rối lên.”

Thì Lý và Ngụy Tri Thu đều không nói chuyện.

Ông nội từ đầu đầu vẫn không nói chuyện để chén đũa xuống, đứng dậy nói: “Tôi đi tản bộ.”

Một bàn thức ăn phong phú gần như không thể ăn được, những người còn lại cũng mất khẩu vị.

====

Trước khi gặp Chung Hằng, Thì Phỉ đặc biệt chuẩn bị một bộ âu phục, là bộ Armani anh đã bỏ số tiền lớn để mua, lúc mặc thử ở cửa hàng, ánh mắt nhân viên đều sáng lên.

Đường nét ngũ quan của anh rất rõ, giống như được dày công điêu khắc ra vậy, khí chất lại lạnh lùng, kết hợp với tóc húi cua, vẻ anh tuấn lại thêm mấy phần cường tráng. Mặc bộ âu phục màu đen, giày da đen bóng, vóc người cao thật cao, nhất là đôi chân dài, rất có cảm giác của tổng tài bá đạo.

Sáng sớm Thì Phỉ đã chạy đến tập đoàn Thịnh Thế của Chung Hằng, nhân viên lễ tân nói với anh chủ tịch vẫn chưa đến, bảo anh đợi ở khu vực nghỉ ngơi.

Thì Phỉ ngồi lật xem tạp chí ở khu vực nghỉ ngơi, người bên cạnh đi qua đều không tự chủ mà nhìn anh thêm mấy lần.

Tập đoàn Thịnh Thế làm về bất động sản, bất động sản thương mại và nhà ở cho dân cư đều có liên quan, top mười công ty hàng đầu trong nước, trụ sở chính ở tòa nhà Quốc Mậu CBD. Sự nghiệp của Chung Hằng rất thành công, nhưng  giáo dục con trai vẫn tin vào kiểu nuôi nghèo, Chung Hằng sẽ dẫn Chung Sở An đi xã giao, thấy cảnh đời, nhưng không cho cậu ta nhiều tiền tiêu vặt.

Mặc dù tiền tiêu vặt của Chung Sở An đã nhiều hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cậu ta thường tiêu tiền như nước, cho nên rất hay túng thiếu. Mặc dù trên danh nghĩa thì có một số cổ phần và bất động sản, nhưng bán vội thì rất khó. Là một cậu ấm nhà giàu nghèo túng, anh em tốt Thì Phỉ thành lập chiến đội cần tiền vốn đổ vào, ngoại trừ giới thiệu Thì Phỉ cho cha ra, thì anh ta không làm được gì khác.

Thì Phỉ đợi ở khu nghỉ ngơi một hồi, thì nhận được điện thoại của Chung Sở An. Anh nói cho Chung Sở An vị trí của mình, rất nhanh sau đó, Chung Sở An liền xuất hiện.

Lần đầu tiên Chung Sở An thấy Thì Phỉ mặc đồ trang trọng như vậy, nên không khỏi quan sát trên dưới một phen, cười nói: “Tiểu tử không tệ đấy, trông rất ra dáng, có hơi giống tổng tài bá đạo.”

Thì Phỉ bật cười: “Cha cậu nếu như không bỏ tiền, thì tôi chỉ có thể làm ăn mày bá đạo thôi.”

Chung Sở An bảo đảm nói: “Yên tâm, tất cả đều sẽ được giải quyết.”

Thì Phỉ đi theo thái tử gia của Thịnh Thế vào thang máy chuyên dụng đến văn phòng chủ tịch, gặp được Chung Hằng.

Chung Hằng năm nay đã năm mươi, nhưng chăm sóc tốt, trông giống như mới bốn mươi tuổi, âu phục đắc tiền tôn lên khí thái của ông ấy.

Lúc Thì Phỉ vào cửa, Chung Hằng rất nhiệt tình đứng dậy chào đón, sau khi chào hỏi một hồi, bọn họ nhanh chóng tiến vào chủ đề chính.

“Những năm gần đây thể thao điện tử đã phát triển nhanh chóng, bên cạnh đã có rất nhiều người bắt đầu chú ý đến ngành này.”

“Nhưng chiến đội thể thao điện tử, hoặc là câu lạc bộ, thì tạm thời bác còn chưa thấy được điểm lợi nhuận.”

“Mặc dù cháu là bạn tốt của Sở An, nhưng bác là một thương nhân, điều đầu tiên phải cân nhắc vẫn là khả năng lợi nhuận.”

Chung Sở An càng nghe càng thấy không ổn, thấp giọng nhắc nhở: “Ba, không phải chúng ta đã nói xong…”

Chung Hằng ra dấu ngăn Chung Sở An nói tiếng, giọng nói ôn hòa nhưng lạnh nhạt từ chối: “Bác chỉ có thể nói, xin lỗi, bác tạm thời sẽ không đầu tư.”

Mặc dù Thì Phỉ đã cân nhắc đến kết quả này, nhưng bởi vì quan hệ của Chung Sở An, anh vẫn có chút hy vọng Chung Hằng sẽ đầu tư. Hôm nay xem ra, liên quan đến vàng thật bạc trắng, sẽ không tồn tại bất kỳ sự may mắn nào.

Chung Sở An sốt ruột nói thay Thì Phỉ: “Ba, Thì Phỉ là nhà vô địch thế giới, sau này chiến đội nhất định…”

Chung Hằng lạnh lùng ngắt lời Chung Sở An: “Gần đây con không đi học à? Lúc không có chuyện gì làm thì tới công ty giúp đỡ đi, đừng mù quáng lăn lộn ở trường.”

Thì Phỉ nhận thấy đã không còn đường xoay sở, nên không nói thêm gì nữa, lễ phép nói cám ơn: “Cám ơn chú Chung bằng lòng tốn thời gian gặp cháu, hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”

“Dĩ nhiên. Nếu như cháu thích ngành này, thì bác đề nghị cháu hãy suy xét tương lai phát triển của câu lạc bộ, không đơn thuần là đánh thi đấu đâu.”

“Cám ơn lời đề nghị của chú Chung, cháu nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, vậy cháu cũng không quấy rầy nữa.”

Thì Phỉ nói tạm biệt với Chung Hằng, rồi ra khỏi văn phòng. Chung Sở An đuổi theo, bảo Thì Phỉ chờ cậu ta một lát, còn cậu ta thì trở lại văn phòng.

Thì Phỉ cởi áo khoác âu phục, muốn hút thuốc, sờ tất cả các túi thì mới nhớ, vì để lại ấn tượng tốt cho Chung Hằng, mà trước khi ra cửa anh đã lấy hết thuốc lá ra.

Chung Sở An không nghĩ tới, trước đó bọn họ đã nói xong, tại sao lại đột nhiên thay đổi? Đầu tư vào chiến đội thể thao điện tử đối với Thịnh Thế mà nói cũng không phải vấn đề lớn!

Chung Sở An vừa vào cửa đã chất vấn cha: “Chiến đội đánh thi đấu đều dựa vào sự tài trợ mà tồn tại, nói gì đến lợi nhuận?”

“Con cho rằng tiền dễ dàng kiếm như vậy à? Tiền là rớt từ trên trời xuống? Bản thân con còn chưa kiếm được một xu, có tư cách gì yêu cầu ba?”

Chung Sở An tức giận: “Ba lật lọng, nếu ba không tính đầu tư cho Thì Phỉ, thì trước đó tại sao muốn đáp ứng với con?”

Chung Hằng cuối cùng cũng chịu thừa nhận: “Tối hôm qua luật sư Thì đã cố ý gọi điện thoại cho ba, ông ấy là cố vấn pháp luật nhiều năm của công ty, ba không thể không cho ông ấy mặt mũi.”

Lần này thì Chung Sở An đã hiểu, cười lạnh nói: “Được, trưởng bối hai người thật lợi hại.”

Chung Sở An xoay người đi về phía cửa văn phòng, Chung Hằng ở sau lưng dặn dò anh ta: “Đừng quên buổi xã giao tối.”

Chung Sở An không để ý đến, kéo mạnh cửa văn phòng, nghênh ngang mà đi.

Chung Sở An cảm thấy có lỗi với Thì Phỉ, nhưng lại không biết an ủi anh thế nào, chỉ có thể vỗ bả vai anh nói: “Tôi đưa cậu về trường.”

Trên đường trở về trường, Thì Phỉ lo Chung Sở An có gánh nặng trong lòng, còn đi an ủi cậu ta: “Ba cậu nói đúng, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, việc bỏ tiền đầu tư chiến đội thể thao điện tử, ngoại trừ xuất phát từ sở thích, thì sẽ không thực hiện cuộc mua bán lỗ vốn này. Yên tâm, chút khó khăn này sẽ không đè ngã tôi, người có tiền đầy ở ngoài đường.”

“A Phỉ, có thể tôi nói những lời này không quá thích hợp,” Chung Sở An quay đầu nhìn Thì Phỉ, có chút do dự mở miệng: “Là chú Thì tìm ba tôi.”

Thì Phỉ nghe đến chỗ này liền hiểu, vẻ mặt lạnh đi mấy phần: “Tôi nên nghĩ tới, lão hồ ly ba tôi biết tôi không có tiền, nhất định sẽ tìm chú Chung,” Thì Phỉ cười khổ, “Đáng lí ban đầu tôi cũng không nên tìm ba cậu, làm cho cậu kẹp ở giữa.”

Chung Sở An vội vàng nói: “Không phải, A Phỉ tôi không có ý gì khác.”

Thì Phỉ cười đập bả vai của Chung Sở An một cái, “Tôi biết, đợi sau này cậu thừa kế tập đoàn Thịnh Thế, thì chiến đội của tôi sẽ dựa vào cậu nuôi.”

“Được, cậu nhất định phải chống đỡ đến ngày đó.” Chung Sở An tính toán nói: “Sang năm tôi còn phải ra nước ngoài, hai năm sau trở lại, tôi sẽ cố gắng thay thế Chung Hằng trong bốn năm.”

“Cậu đùa tôi đi! Bốn năm, lão tử đã sớm chết đói rồi.”

Chung Sở An cũng cười theo, một lát sau, lại có chút do dự nói: “Còn có một chuyện, buổi chiều tôi không thể cùng cậu đi tìm nhà, ba tôi sắp xếp một buổi xã gia cho tôi.”

Thì Phỉ hừ lạnh: “Cũng biết cậu không nhờ vả được, cút đi cút đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.