Vào giây phút Thích Nguyên Hàm chạm vào đôi môi của nàng, liền rời đi ngay lập tức, cô nhìn Diệp Thanh Hà, ánh mắt không có bất cứ cảm xúc mất khống chế nào.
Như thể bị mê hoặc chỉ là vẻ bề ngoài, cô nhận xét: "Rất ngọt."
Sau đó thè lưỡi, ăn hết kem bơ dính trên môi.
Diệp Thanh Hà ngạc nhiên, không ngờ đến cô có thể thản nhiên như vậy, cho dù có động lòng, cũng có thể tỉnh táo ngay lập tức, bình tĩnh đến đáng sợ.
Thích Nguyên Hàm: "Tôi đã nói với cô từ trước rồi, tôi lãnh đạm tình dục, cô có quyến rũ tôi cũng vô tác dụng."
Đã quyến rũ người ta đến mức này, đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, chắc là rất sốc, nhưng Diệp Thanh Hà cứ như thể không nhận ra, nàng nói: "Chị càng như thế này, em chỉ càng thích."
Kem bơ ngọt ngào, rất thơm, mê hoặc người ta đến nếm thử, đôi môi hai người đều dính đầy sự ngọt ngào cuốn hút này.
Một giây lại một giây trôi qua, Diệp Thanh Hà tiến lên trước một bước, giữ lấy gáy của Thích Nguyên Hàm, vào lúc Thích Nguyên Hàm còn chưa đề phòng, chậm rãi cuốn đi kem bơ trên môi cô.
Đôi môi Thích Nguyên Hàm mềm mại, hòa quyện với hương kem sữa, mùi vị giống như kẹo bông gòn, ngọt ngào mềm dịu, thậm chí còn ngon hơn kẹo bông gòn, ngọt mà không ngấy.
Ăn quá vội vàng, tim đập quá nhanh, hơi thở hòa vào nhau, kem bơ dần dần tan chảy.
Thích Nguyên Hàm đẩy nàng, lùi lại một bước, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Hà.
Ánh sáng từ đỉnh đầu lọt vào khe hở giữa họ, rơi vào bờ môi của nhau, ướt át bóng loáng, không có lớp kem bơ, cũng đủ câu lòng người ta.
Mê hoặc nhất không phải là kem bơ, mà là chính họ.
Diệp Thanh Hà nâng cằm, cố ý dựa gần, hơi thở nóng bỏng: "Chị, hôn nữa đi."
Nhịp tim tăng tốc đến một mức nghẹn lại làm Thích Nguyên Hàm không thoải mái, nước bọt trong miệng nhanh chóng tiết ra, nhưng Thích Nguyên Hàm lại không dám nuốt xuống, cô nghiêng người, kéo dài khoảng cách với Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà nắm bắt mức độ rất tốt, không bám víu lấy Thích Nguyên Hàm cưỡng ép hôn thêm lần nữa, cũng bởi vì nàng biết giữ chừng mực, khiến cho sự từ chối trở nên nuối tiếc.
Nàng dựa vào bàn bar, khoanh một tay, đợi Thích Nguyên Hàm gật đầu, trông có vẻ như rất tôn trọng ý kiến của cô.
Thích Nguyên Hàm từ chối trong im lặng, cô sang đầu bên kia bàn bar rửa mặt, hứng nước dội xuống, có loại cảm giác tỉnh táo sau kích thích, cô và Diệp Thanh Hà hôn nhau, cô và tiểu tam của chồng hôn nhau...
Là do cô quá xấu xa sao?
Tại sao cô chỉ cảm thấy rất kích thích.
Thích Nguyên Hàm nuốt nước bọt, cô nhanh chóng rửa sạch vết kem trên mặt, Diệp Thanh Hà đặt bánh gato đã cắt lên bàn bar, liếm kem dính trên ngón tay nói: "Thử xem."
Thích Nguyên Hàm cầm lấy nĩa, ngồi ăn ở bàn bar, vị kem ngọt ngào, ăn thêm ít bánh, nhưng hương vị hơi sai.
Có lẽ là do đã nếm thứ còn ngọt ngào và thơm ngon hơn.
Có một câu nói rất đúng, mỹ nhân không đẹp ở ngoài da, mà là đẹp từ trong xương cốt.
Diệp Thanh Hà trong đêm đen đầy mê hoặc.
Dây váy đen trượt xuống khỏi vai của nàng, cũng không phải nàng cố tình làm vậy, là do lúc Thích Nguyên Hàm đẩy nàng ra, sơ ý kéo xuống. Nàng cũng không kéo lên, cứ để nó lủng lẳng treo ở đầu vai, để lộ ra đỉnh núi đầy đặn.
"Ngon không?" Diệp Thanh Hà đang cắn nĩa ăn còn khẽ cười với Thích Nguyên Hàm, biểu cảm vui vẻ táo tợn lộ rõ ra trên mặt.
Thích Nguyên Hàm đút một miếng bánh vào miệng, nói: "Cũng được."
Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Thích Nguyên Hàm vốn muốn nói "Cười cái gì", lại cảm thấy ngượng ngùng, không biết mở lời như thế nào, Diệp Thanh Hà dựa vào bàn bar, ngậm nĩa ăn, khóe miệng cười ẩn ý, ánh trăng hắt trên bàn bar vốn dĩ trắng tinh cũng đã nhuốm màu dịu dàng, nàng nói: "Em thật sự rất vui."
"..."
Ăn no bánh gato, buổi tối không gọi cơm nữa, hai người họ giải quyết được một phần nhỏ bánh gato, còn thừa thì đựng trong hộp, để vào tủ lạnh.
Chỉ là cuối cùng Diệp Thanh Hà lại đột nhiên nổi tính ham chơi, bôi kem khắp nơi, chiếc váy trên người Thích Nguyên Hàm sắp bị nàng biến thành váy chấm hồng.
Thích Nguyên Hàm vào phòng tắm tắm rửa, cởi váy ra, đôi chân trần giẫm lên sàn, nước ấm đổ xuống thân thể, nóng bỏng làm hơi thở trở nên nặng nề.
Nước lăn trên cơ thể, mái tóc, cái cổ, vùng ngực đầy đặn, lăn đến đâu làm dao động đến đấy, cô chỉnh nước lạnh chút, nhưng vẫn khó dập tắt được cơn dao động này.
Đến khi tắm xong, mới nhớ ra bản thân chưa lấy đồ ngủ, cô không thích dùng áo tắm do khách sạn cung cấp, nhưng cô càng sợ phải nhờ Diệp Thanh Hà đem quần áo vào.
Lúc ra ngoài, Diệp Thanh Hà ngồi bên giường, không biết là đang nói chuyện điện thoại với ai, giọng nói bớt đi vài phần quyến rũ, bình tĩnh đến lạnh lùng.
"Ừ, cứ điều tra như thế này trước đã, bên kia cũng nhòm ngó tới rồi, với lại kiểm tra những người làm bên bất động sản..." Diệp Thanh Hà khoanh một chân, chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, ánh mắt dừng trên cô.
Đầu bên kia điện thoại liên tiếp "Alo" vài tiếng, nàng mới hồi thần, "Ừ, vất vả rồi."
Cúp máy, Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm nói: "Vừa rồi có em nào gọi điện tới nói, lại có một nhóm người đến điều tra công ty của chị. Lần này khí thế rất mạnh mẽ, cách thức hành động cũng tương đối quyết liệt."
"Chuyện thường." Thích Nguyên Hàm nói: "Chắc là mẹ của Chu Vĩ Xuyên kiểm tra."
Đây cũng là lý do Thích Nguyên Hàm không liên hệ với Tần Già Lam nữa, không phải vì sợ Chu Vĩ Xuyên điều tra cô, mà là sợ mẹ hắn. Bởi vì so với hai cha con nhà họ Chu, mẹ của Chu Vĩ Xuyên mới thật sự ghê gớm, lần nào cũng nhìn thấu được hành động của cô.
"Yên tâm, có động tĩnh gì em sẽ nói lại với chị." Diệp Thanh Hà cầm quần áo vào phòng tắm.
Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi vẫn chưa đồng ý với lời đề nghị của cô."
Diệp Thanh Hà nhướng mày nói: "Nhưng cũng không ngăn được em chủ động ân cần săn sóc."
Thích Nguyên Hàm im lặng, cô biết rất ít về Diệp Thanh Hà, không biết quá khứ trước đây của nàng, chỉ nghe nói nàng có rất nhiều bạn bè, nhưng thật ra chưa từng gặp bạn của nàng lấy một lần, không hiểu được cuộc sống của nàng.
Vì vậy, cô mãi vẫn không biết mục đích nàng tiếp cận cô là gì, là muốn âm mưu cái gì.
Lần trước người ân cần săn sóc như vậy là Chu Vĩ Xuyên, lúc đó Chu Vĩ Xuyên thích cô, âm mưu có được cô, còn Diệp Thanh Hà thì sao?
Gặp mặt đã dây dưa dính lấy cô.
Chắc không thể yêu vợ kim chủ ngay từ ánh nhìn đầu tiên được đâu nhỉ?
Ban đêm đi ngủ, Thích Nguyên Hàm theo thói quen nằm sát mép giường, Diệp Thanh Hà chiếm thẳng phần lớn giữa giường, cô nhắm mắt, giả vờ đã ngủ.
Thích Nguyên Hàm mím môi dưới, thật ra cô không nếm kỹ vị kem bơ, nhưng giờ nhớ lại, thấy nó rất giống vị chanh tươi, nhưng lại rất đặc biệt, không biết là mùi vị của bánh gato, hay là mùi vị của bản thân nàng.
Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà.
Ba từ này, từng chút từng chút một gõ vào cánh cửa con tim cô.
Thích Nguyên Hàm sắp bước vào cuộc đời tuổi ba mươi, từng gặp được hai người làm trái tim cô đập nhanh như vậy, một người là chồng của cô Chu Vĩ Xuyên, một người là tình chân của chồng cô.
Ngẫm nghĩ thì, thất đức thật.
Nhưng cô không cảm thấy có lỗi, bởi vì người lăng nhăng không phải là cô, người đã kết hôn còn ngoại tình cũng không phải là cô, cô đứng trên điểm cao khống chế của đạo đức, ngay cả bây giờ cô cầm chứng minh thư đi đăng ký kết hôn với Diệp Thanh Hà cũng được...
Nhưng, nhưng mà, cô cứ cảm thấy nhịp tim đang tăng nhanh.
Là do nghĩ đến chuyện kết hôn sao?
Kết hôn với người như Diệp Thanh Hà, rất không đáng tin cậy nha.
Thích Nguyên Hàm còn đang suy nghĩ, bên kia giường động đậy, Diệp Thanh Hà đột ngột dựa gần, chống cánh tay nhìn cô vài giây, nhanh chóng đụng vào môi cô, nụ hôn kéo dài trọn vẹn mười giây, nói: "Ngủ ngon."
Giây phút đó, Thích Nguyên Hàm đã hiểu ra.
Là bởi vì người như Diệp Thanh Hà tương đối trơ trẽn không biết xấu hổ.
...
Thất tịch mùng bảy tháng bảy, thời tiết rất đẹp, bầu trời đầy mây, từng đám này đến đám khác, trở nên cực kỳ thân mật.
Khắp khách sạn đều là hoa hồng, trước đây nếu trang trí như vậy sẽ được coi là lỗi thời, nhưng thêm cái là ngày lễ, nhìn đâu cũng thấy lãng mạn, bầu không khí cũng ngọt ngào hơn nhiều.
Thích Nguyên Hàm cầm cuốn sách, ngồi đọc ở chỗ hồ bơi, khách du lịch ở đây tăng gấp đôi, kỳ thực có hơi ồn.
Bên cạnh có một cái bàn, bên trên là rượu vang đỏ và đồ ngọt, trong khách sạn sắp tổ chức tiệc, là tiệc mừng công mà Tần Già Lam nói lúc trước.
Tần Già Lam mặc một chiếc váy sọc văn hoa hồng, váy xẻ tà, phối cùng với kính đen, phóng khoáng mà khí chất, trông không còn cái dáng vẻ ngột ngạt kiểu "Không còn tình yêu thì không còn gì" nữa.
Cũng ứng nghiệm với câu nói kia, hôn nhân không phải là tất cả, thất bại thì thất bại thôi, còn phụ nữ luôn luôn phải kiêu ngạo, không được nghĩ mình yếu đuối, phải tin vào năng lực tự chữa lành vết thương của mình.
Bạn luôn kiên cường hơn bản thân mình tưởng tượng rất nhiều.
Thích Nguyên Hàm lại lật trang sách, "Bá tước Monte Cristo" của Alexandre Dumas, đúng lúc đang xem đến đoạn nhân vật chính Edmond Dantés bị người ta hãm hại cầm tù, chịu tra tấn hành hạ, cuối cùng đã có một bước ngoặc, bạn tù của ông ấy là Abbé Faria, trước khi chết đã nói cho ông ấy biết ở Monte Cristo có một kho báu, sau đó Edmond Dantés bắt đầu cuộc hành trình trả thù của mình...
Một quyển sách rất kinh điển, Thích Nguyên Hàm đã từng đọc khi còn đi học, lúc đó đọc thì cảm thấy bình thường, không có cảm giác gì, bây giờ nghĩ lại, rất khâm phục cách giải quyết sau khi báo được thù của Edmond Dantés.
Đọc hết một trang, Thích Nguyên Hàm để sách lại vào giá.
Tần Già Lam hỏi: "Sao không thấy người kia đâu, cô ấy vẫn dính lấy cô sao?"
Thích Nguyên Hàm bẻ một miếng socola ăn, không trả lời cô ta.
Sáng nay cô dậy không thấy bóng dáng của Diệp Thanh Hà đâu, chỉ có một bộ quần áo đặt ở trên giường, như công chúa của biển cả, hôn trộm cô xong, thì biến thành bọt biển.
Tần Già Lam nói: "Nghe nói cô muốn để Thẩm Dao Ngọc làm đại diện cho hòn đảo, gan cô to thật đấy."
Dạo gần đây Thẩm Dao Ngọc mới quay xong bộ phim sát hại chồng, còn là vợ cùng tình nhân hợp lực cùng nhau. Cô mời Thẩm Dao Ngọc làm đại diện, không phải là đang nói với cả thế giới, hòn đảo này là của Thích Nguyên Hàm cô sao? Không sợ bị người khác phát hiện ra hả?
Cô ta tự biên tự diễn một lúc, Thích Nguyên Hàm vẫn không nói lời nào, giữa chừng còn uống nước ép, hoàn toàn xem Tần Già Lam như không khí.
Tần Già Lam ngượng gần chết, cũng thật lòng phục Thích Nguyên Hàm, thế mà có thể nhịn được đến vậy, nói xong chuyện đêm đó, Thích Nguyên Hàm nói không liên lạc thì không liên lạc thật luôn.
Một mình tự biên tự diễn rất ngượng, cô ta uống hết rượu sâm panh liền rời đi.
Thích Nguyên Hàm đeo kính râm, khép hờ mắt nghỉ ngơi.
Bên hồ bơi đang có người phân phát hoa, cực kỳ ồn ào, nói cái gì mà mời mọi người buổi tối đến thêm vui, tăng thêm không khí cho buổi cầu hôn của họ.
Một lúc sau, có một chàng trai trẻ đi đến, đưa hoa cho Thích Nguyên Hàm, nhỏ giọng nói: "Cô gái ơi, có người bảo mình tặng hoa cho bạn."
Thích Nguyên Hàm liếc mắt một cái, kính râm cũng không gỡ xuống, giọng nói lạnh nhạt: "Cái người bạn kia của cậu chắc không phải là bản thân cậu đâu nhỉ?"
Chàng trai trẻ tuổi lập tức thẹn thùng, nói: "Thật sự là người khác tặng cho bạn, nhưng mình muốn xin phương thức liên lạc của bạn cũng là thật."
Cậu ta cười nói, "Mình chỉ mượn đường theo người ta, cô gái, làm quen nhau không."
Thích Nguyên Hàm gỡ kính xuống, ngồi thẳng lưng nhìn cậu ta, nói: "Nhưng tôi kết hôn rồi, còn muốn thêm liên lạc nữa không?"
"Hả, bạn kết hôn rồi hả?" Chàng trai trẻ vốn đang mê mẩn ngắm nhan sắc của cô, đột nhiên xấu hổ, nói: "Người tặng hoa cho bạn là con gái, mình còn tưởng bạn còn độc thân... Bạn trông rất trẻ tuổi xinh đẹp, thật sự xin lỗi nhé... Làm phiền rồi."
"Không sao." Thích Nguyên Hàm nhận lấy hoa từ tay cậu ta, bốc nắm kẹo đưa cho cậu ta, nói: "Vẫn phải cảm ơn cậu."
"À đúng rồi, còn cái này nữa." Chàng trai lôi tấm thẻ ra đưa cho cô, trắng xoá, Thích Nguyên Hàm cúi đầu nhìn, bên trên viết ba chữ "Phòng thay đồ", cô còn đang định hỏi ý là gì, chàng trai đã chạy đi rồi.
Thích Nguyên Hàm tìm đến địa điểm viết trên giấy, phòng thay đồ gần hồ bơi này rất nhiều, tuy nhiên, cô biết chắc chắn là phòng thay đồ nào.
Mới nửa tháng trước, cô đem theo Diệp Thanh Hà giấu ở đây, cô lấy chìa khóa mở cái tủ bên trong ra, một đóa hoa hồng và một chiếc túi.
Thích Nguyên Hàm lấy hoa hồng ra, gần giống với bông hoa trên tay cô, bên trong là bộ sườn xám màu xanh lơ, dáng đàn tỳ bà, căn bản chẳng phải là phong cách ăn mặc thường ngày của Thích Nguyên Hàm, mà là kiểu cách Diệp Thanh Hà thích.
Dưới cùng còn có một tấm thẻ, như thể đã xịt nước hoa, có một mùi hương thanh mát nhàn nhạt.
Bên trên viết: [Quay người]
Thích Nguyên Hàm quay người, Diệp Thanh Hà đứng dựa ở cửa, trên tay nàng xách đôi giày cao gót, rất hợp với bộ quần áo trong hộp.
"Chúng ta cũng đi hẹn hò đi." Diệp Thanh Hà nói.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không đi."
Cô với nàng thì hẹn với hò cái gì?
Mặc dù hai người đã sớm chiều bên nhau một thời gian rồi, nhưng Thích Nguyên Hàm không cho rằng quan hệ của bọn họ đã đạt đến mức có thể đi hẹn hò, vợ cùng tình nhân đi hẹn hò còn ra thể thống gì nữa?
Diệp Thanh Hà dường như nghe được tiếng lòng cô, nói: "Vợ cùng tình nhân đi hẹn hò không phải là đạo lý hiển nhiên sao, không phải nên bắt tay cùng lấy tiền của tra nam, ăn của hắn uống của hắn, còn phải nắm tay yêu thương nhau sao?"
Thích Nguyên Hàm nghe ngây người, cười nói: "Lý lẽ vớ vẩn ở đâu vậy?"
Diệp Thanh Hà hiển nhiên không phải là người thích nói lý lẽ, nàng kéo ống tay áo của Thích Nguyên Hàm, còn gọi một tiếng bên tai cô, "Chị gái tốt."
Hành động này của nàng, vừa trẻ con vừa rất phong tình, còn mang theo vẻ nhu mì điềm đạm, trông rất buồn cười.
Thích Nguyên Hàm cạn lời.
Diệp Thanh Hà chủ động đi đến, ngồi xổm bên cạnh cô, muốn nắm lấy mắt cá chân cô, Thích Nguyên Hàm ngăn tay nàng lại, lấy đôi giầy, nói: "Để tự tôi."