*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi trải qua một lần cầu hôn thất bại ở bãi đỗ xe, lần này bị từ chối đã có kinh nghiệm, tâm tình của Kiều Minh Nguyệt lúc này rất vững vàng.
Dù sao đàn ông cũng sĩ diện, e thẹn một chút không thành vấn đề.
Ngày mai là ngày làm việc cuối trước khi nghỉ lễ của tập đoàn Sầm thị, không có khả năng Tết nhất bóc lột, nô dịch công nhân cùng tăng ca với hắn, huống chi còn phải họp thường niên, nghĩ cách đi vào hoàn toàn không là vấn đề đối với Kiều Minh Nguyệt.
Cô chuẩn bị sức mạnh vì họp thường niên của công ti người ta, so với cuộc họp thường niên của công ti mình còn tích cực hơn, điều này khiến cho Kiều Thư rất bất mãn.
Kiều Minh Nguyệt mua quần áo không chỉ vì theo đuổi người, còn là vì ăn Tết, các nhãn hiệu chọn lựa bộ sưu tập gửi về cho cô, Niệm Niệm cũng mua không ít. Chắc là do gần nhất sức mạnh học tập quá lớn át đi mọi hứng thú khác của Niệm Niệm, đi ra ngoài mua quần áo đã không có gì thú vị, cũng chỉ đơn giản chọn vài món Tết mặc, chọn xong liền chạy nhanh đi viết bài, không mang theo lưu luyến chút nào, sau đó Kiều Minh Nguyệt vẫn phải giúp cô bé chọn thêm một ít.
Dì Ngô giúp cô đi lấy hàng chuyển phát nhanh, nhìn qua thì hơi mỏng có vẻ là giấy tờ, lần đầu tiên lấy chuyển phát nhanh nhẹ như vậy có chút kỳ lạ.
“Anh nghĩ lại đi, nếu em cùng Sầm Nghiên Thanh kết hôn, về sau hắn phải gọi anh là anh.” Kiều Minh Nguyệt để giấy tờ sang một bên, chọn một cái váy dài màu đen cho Lưu Diệc xem, Lưu Diệc vừa giơ tay ra dấu ok, cô liền để sang một bên.
Kiều Thư vừa nghe cô nói như vậy, bỗng nhiên suy nghĩ lại.
Chà, Sầm Nghiên Thanh kêu hắn là anh, nghe thật hấp dẫn.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình nên có nghĩa vụ hỗ trợ chuyện vui của em gái, tay hắn chỉ vào giá áo đang treo váy lụa có sắc minh hoàng*, nói với Kiều Minh Nguyệt: “Anh cảm thấy cái kia váy rất ok.”
*Minh hoàng sắc: màu vàng kim thường thấy trong áo long bào của vua
Kiều Minh Nguyệt cùng Lưu Diệc đồng thời dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả nhìn về phía hắn.
Kiều Thư thành công câm miệng.
Hắn nhanh chóng thay đổi đề tài, nhìn về phía bên cạnh đồ chuyển phát nhanh, “Em không lo hoa hồng của em bị hụt à?”
Cũng không phải là Kiều Minh Nguyệt hoàn toàn mặc kệ công việc của công ty, trên danh nghĩa cô có mặt trong mấy công ty, bốn năm ở Đại Lý cũng không hoàn toàn buông tay, nếu muốn khoe ra thì có thể nói là xử lí khá hơn hắn, cho nên khi thấy túi giấy tờ, hắn còn tưởng rằng là hiện tại cô trở về Giang Thành để chuẩn bị làm việc gì đó.
“Ồ cùng việc đó không liên quan, là một phần xét nghiệm ADN.”
Kiều Thư đã được khai sáng, bội phục giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là em gái của ta.”
Lưu Diệc: “Em gái của ta lợi hại.”
Kiều Minh Nguyệt vẫn bình tĩnh như cũ.
Niệm Niệm là vũ khí bí mật của cô, kiểu bí mật này ngay từ đầu tiết lộ ra sẽ không thú vị, phải đến lúc nước sôi lửa bỏng lấy ra mới dập lửa.
Xét nghiệm ADN có thể loại bỏ đi nhiều phiền toái, Sầm Nghiên Thanh tuyệt đối không thể chủ động tìm cô muốn làm xét nghiệm mà lén lút làm sau lưng lại quá vô liêm sỉ, nhưng nếu cô muốn cùng hắn kết hôn thì mẫu xét nghiệm ADN chính là thứ cần thiết. Khi cô chủ động lấy ra là tình huống mọi người đều đẹp mặt.
Đây là một việc nhỏ, hiện tại tâm tư Kiều Minh Nguyệt đều đặt ở trên quần áo.
Lúc này đây cô chọn lựa đều là quần áo ăn Tết, trước kia khi Kiều Minh Nguyệt tuổi còn nhỏ, ở trong vòng thượng lưu mưa dầm thấm lâu thành ra có thói quen dùng đồ xa xỉ, một năm có rất nhiều lần đi Paris mua quần áo, các nhãn hiệu cô thích đều phải trả không ít tiền, sau bốn năm cô trở lại Giang Thành một lần nữa, mới phát hiện chính mình đã thay đổi thói quen, muốn tìm lại thói quen ban đầu cũng phải có thời gian.
Trước kia cô mua đồ nhiều, ngày lễ ngày Tết các nhãn hiệu cũng chưa quên cô dù cô mai danh ẩn tích bốn năm, mỗi năm vào thời điểm tuần lễ thời trang còn phát thư mời cho cô, Kiều Minh Nguyệt nhìn thời gian, tuần lễ thời trang xuân - hạ của năm nay đã qua, rất đáng tiếc chỉ có thể chờ thu - đông.
Đối với kế hoạch kế tiếp của cô, quần áo là một bộ phận không thể thiếu, cho nên chờ kết hôn đi Paris một chuyến để đặt làm một ít quần áo nằm trong kế hoạch của cô,.
Dò hỏi các nhãn hiệu SA, nhờ bọn họ hỗ trợ dự tính thời gian, Kiều Minh Nguyệt bắt đầu quấy rầy, à không, nhắn tin cho Sầm Nghiên Thanh.
Tên đàn ông tồi tệ này không thèm phản ứng cô, Kiều Minh Nguyệt ngày hôm qua cùng hôm nay đều đã nhắn tin cho hắn, ít ra cô còn hỏi các câu nghi vấn mà hắn một câu đều không trả lời.
Thật là quá không lễ phép.
Thậm chí cô còn gọi cho hắn cơm hộp, ôm đồm sáng trưa chiều cùng buổi chiều trà, tóm lại bữa nào cũng tới miệng hết, không chỉ quan tâm mỗi hắn, còn có thư kí, nhân viên,…cũng có phần, kết quả là một câu cảm ơn đều không có.
Hừ.
Theo đuổi đàn ông tới ngày thứ ba, Kiều Minh Nguyệt vẫn trực tiếp tới tận nơi.
Lúc này đây, cô không phải ngây ngốc ở dưới lầu chờ, ngang nhiên chui vào thang máy đi lên tầng 27, một đường đi thẳng vào văn phòng tổng tài.
Một đường đi lên, đi bằng giày cao gót nên chân có chút không thoải mái, cô vào phòng liền ngồi trên sô pha đấm chân, nhìn về phía người đàn ông bên kia đang xem văn kiện.
“Anh cứ kín bưng như vậy tôi sẽ từ bỏ.”
Sầm Nghiên Thanh nhướng mày: “ Lúc trước tôi đuổi theo em ba tháng, em mới ba ngày liền từ bỏ?”
Kiều Minh Nguyệt rất bình tĩnh mà chỉ trích hắn: “Nhắc lại chuyện cũ không phải người đàn ông lịch thiệp.”
Sầm Nghiên Thanh tức đến bật cười, “Sao em vội vàng vậy? Vội vã đưa tôi về nhà ăn Tết sao?”
Hắn lời trong lời ngoài đều là một ý như vậy, hắn cảm thấy bọn họ cần thêm một chút thời gian ở chung bồi dưỡng tình cảm, mà không phải dụ nhau đi cục dân sự để làm giấy, hôn nhân mà vội vội vàng vàng, Sầm Nghiên Thanh cảm thấy kết hôn là chuyện trọng đại, không thể giống cô vỗ đầu liền quyết định.
“không thì sao, anh cho rằng tôi vì sao phải vội” Kiều Minh Nguyệt dứt khoát ngả bài, “Ngày mai chính là ngày giao thừa! Cục dân sự liền phải nghỉ! Tôi không sốt ruột, chẳng lẽ việc kết hôn này phải kéo dài tới năm sau sao?” Năm sau cô thật sự bận rộn.
Cô đã hoàn toàn ngả bài không hề có ý che giấu, nói rõ ràng mục đích của chính mình cho hắn, kiểu nói thẳng một cách đúng lý hợp tình làm hắn tức giận đến cắn răng: “Vậy em muốn thế nào? Làm cha kế cho con gái em?”
Trọng điểm ở hai chữ “Cha kế”.
Một bên cô phủ nhận Niệm Niệm là con gái của hắn, một phương diện lại muốn kết hôn cùng hắn, danh không chính ngôn không thuận, hắn ở đâu trong cô?
Kết quả Kiều Minh Nguyệt bâng khươ nói một câu: “Tôi khuyên anh không cần dùng ngữ khí này nói về con gái anh.”
Sầm Nghiên Thanh: “???”
Hắn buông bút, bắt đầu nghiêm túc nhắc về quá khứ “Không lâu trước đây, trước mặt mọi người, em một mực chắc chắn Niệm Niệm không phải con gái của tôi……”
Hắn còn chưa nhắc đến chuyện lúc trước trên giường cô dỗ ngọt rằng hắn mối tình đầu của cô, Kiều Minh Nguyệt liền lập tức ngắt lời hắn: “Không phải trước mặt mọi người, lúc đó cũng chỉ có Từ Lập cùng Niệm Niệm.”
“Tốt” Sầm Nghiên Thanh hít sâu một hơi, lười lôi chuyện cũ ra, “Em thay đổi xoành xoạch, chân trong chân ngoài, làm sao mà tôi tin em?”
“Chúng ta thêm hiệp nghị hôn nhân, không sao cả loại sự tình này rất dễ thấy, công ty của anh có luật sư, ngoài ra nhà tôi cũng có……”
“Em kết hôn muốn làm hiệp nghị? Là đã sớm chuẩn bị chuyện ly hôn phải không?”
Sầm Nghiên Thanh hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ, giọng nói lạnh như băng.
Kiều Minh Nguyệt rụt cổ, ngay sau đó mỉm cười hòa hoãn không khí: “Chỉ cần chúng ta kết hôn, yêu cầu của anh tôi sẽ cố gắng hoàn thành.”
“…………”
Rất tốt, cô luôn đem hôn nhân của bọn họ hướng đến con đường liên hôn.
Sầm Nghiên Thanh xoa xoa huyệt Thái Dương, giảm bớt thần kinh căng thẳng, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Ồ, tôi đây chỉ có thể tìm Ngụy Lam làm cha kế của Niệm Niệm.”
Sầm Nghiên Thanh tức tới phát điên rồi.
Cô không chỉ ép hắn cùng cô kết hôn, thậm chí uy hiếp hắn.
Còn có người ngang như cua hơn Kiều Minh Nguyệt sao?
Cả văn phòng rơi vào nốt trầm.
Kiều Minh Nguyệt chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Dường như cô hoàn toàn không thèm để ý nơi này là xào huyệt của hắn, ôm sô pha như đây là nhà mình chỉ là chưa bật TV mở gameshow xem.
Sầm Nghiên Thanh im lặng một lúc lâu.
“Được, chúng ta kết hôn.”
“Giỏi quá! Vừa lúc tôi mang sổ hộ khẩu theo, hiện tại còn chưa tới thời gian nghỉ trưa, chúng ta đi làm sổ hồng đi!” Kiều Minh Nguyệt nhảy nhót, lấy từ trong bao sổ hộ khẩu ra cho hắn xem.
Cô đã sớm chuẩn bị, Sầm Nghiên Thanh là thật sự rất giận, lại lần nữa xoa xoa huyệt Thái Dương, “Tôi phải đi nhà cũ lấy sổ hộ khẩu, em cùng tôi đi qua đi?”
“Được nha.” Kiều Minh Nguyệt đồng ý ngay, “Công ty anh đang chuẩn bị tổ chức tất niên hả?”
“Tôi không cần tham dự.” Sầm Nghiên Thanh tức giận nói, “Rốt cuộc tôi là người đang vội vàng đi làm giấy kết hôn.”
“Ừa~” Kiều Minh Nguyệt tự động xem nhẹ lời nói châm chọc của hắn.
Một chuyện lớn đã được quyết định, Kiều Minh Nguyệt tình nguyện làm tài xế, nhưng khi ngồi trên ghế điều khiển mới phát hiện trên xe Sầm Nghiên Thanh không có giày đế bằng, vì thế cuối cùng vẫn là hắn lái xe.
Tới nhà cũ, Sầm Nghiên Thanh xuống xe đi lấy sổ hộ khẩu, mới vừa vào nhà đã gặp quản gia Lý.
Thời gian này hành tung của hắn thật là rất kỳ quái.
Lý quản gia hỏi hắn trở về làm gì.
Sầm Nghiên Thanh chỉnh lại quần áo, mới vừa rồi nghiến răng nghiến lợi bất mãn mà bây giờ cả người nhàn nhã bình tĩnh thậm chí còn có vài phần sung sướng, “Lấy sổ hộ khẩu để đi làm sổ hồng.”
Quản gia Lý đã có tuổi - kinh ngạc không khép được miệng.
“Trời thường xót, cây vạn tuế nở hoa.”
Lão gia nghe tin, “Cái gì cái gì??? Ngươi muốn kết hôn? Cùng ai??? Không phải là mẹ đơn thân 30 kia chứ?!! Ngươi là bị quỷ mê hoặc tâm hồn hay là đầu bị ngu, nếu là con gái của người vậy sao nhiều năm như vậy không tìm ngươi???”
“Cô ấy mới 28, so với con nhỏ hai tuổi,” Sầm Nghiên Thanh sửa lại, “Niệm Niệm là con gái của con.”
“Ngươi điên rồi??? Ngươi sẽ không điên đến mức nhìn thấy con bé cùng ngươi có điểm giống nhau liền thật sự cho rằng con bé là con gái của ngươi?”
Sầm Hán là người của quân đội, giọng to, một giọng nói to đến mức cả nhà đều nghe thấy.
Kiều Minh Nguyệt chịu đựng gió lạnh xuống xe mang quà tặng vào nhà, tới cửa liền nghe thấy những lời này, chân vừa nhấc vào phòng đã thấy không khí ấm áp như mùa xuân phất vào mặt. Cô đối mặt với Sầm Hán không lúng túng chút nào, nhẹ nhàng giơ lên tờ giấy xét nghiệm ADN trong tay.
“Xin chào? Con vào có ai để ý không? Con đặc biệt mang tới giấy xét nghiệm ADN mới ra lò còn nóng hổi, ——” sau đó liền mỉm cười đưa cho quản gia Lý.
Đột nhiên xuất hiện nữ nhân trẻ tuổi, người có kinh nghiệm chinh chiến như Sầm Hãn đều sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là: Sao mà người kia bên ngoài còn trẻ và xinh đẹp hơn trong ảnh? Ngay sau đó đầu óc linh hoạt tự động phiên dịch lời nói của cô: Ngươi có cháu gái, ba tuổi, ruột thịt.
Kích động run tay, Sầm Hãn nhìn trang giấy trước mặt, dùng kính lão nhìn xa xem kỹ mỗi chữ.
“Mau! Lấy sổ hộ khẩu cho hắn!!!”
Tờ giấy xét nghiệm ADN này bị lão gia lấy đi cất giữ như bảo bối, còn nói muốn ép plastic dán trên tường, Sầm Nghiên Thanh thậm chí cũng chưa kịp xem một cái, đã bị đưa sổ hộ khẩu, Lý quản gia tự mình giám sát lái xe đưa bọn họ đi kết hôn. Rõ ràng đang là thời điểm nghỉ ngơi giữa trưa, một chiếc điện thoại của Sầm lão gia đã gọi nhân viên trở về, Sầm Nghiên Thanh bó tay đối với hành vi bá đạo của ông, chỉ đành phát bao lì xì cho nhân viên công tác làm quà bồi thường.
Cứ như vậy, mới ra lò nóng hổi – sổ hồng tới tay.
Đôi lời liên thiên của editor: Sổ hồng nhìn cũng yêu đời quá ae nhỉ, ai có kinh nghiệm rồi kể chút chuyện màu hồng sau khi kết hôn đi nào:))))
Nói chứ mọi người không nên cưới vội như vậy nha, dễ toác lắm.