Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 71: TÔI KHÔNG PHẢI LÀ BẠN GÁI CỦA ANH ẤY
Cuối cùng Tô Hiên Minh đưa Lạc Phương Nhã đến một vườn hoa trong sân.
Trong vườn không chỉ trồng đủ loại hoa cỏ mà còn có một hồ nước, trong hồ nước lại trồng hoa sen, hoa súng.
Mùa đông mà hoa sen, hoa súng có thể nở ra một cách kiều diễm ướt át như vật thực đúng là chẳng đơn giản.
Lúc Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh đi vào phòng, khách vẫn chưa ai đến.
Sau khi bước vào cửa, Tô Hiên Minh cởi áo khoác ngoài ra đưa cho bồi bàn sau đó bảo Lạc Phương Nhã ngồi xuống.
''Đối phương vẫn chưa đến, có lẽ phải đợi một chút.'' Tô Hiên Minh ngừng một lát sau đó cầm menu đưa cho Lạc Phương Nhã: ''Muốn ăn gì thì tự mình chọn.''
''Gì cơ?'' Lạc Phương Nhã nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tô Hiên Minh nhàn nhạt giải thích: ''Không phải là đói rồi à? Gọi vài món lót dạ trước đã.''
Lạc Phương Nhã lắc đầu: ''Cứ đợi khách đến đi.''
Tô Hiên Minh không trả lời Lạc Phương Nhã, trực tiếp gọi hai phần điểm tâm trên thực đơn đưa cho Lạc Phương Nhã.
Nhân viên phục vụ làm việc rất nhanh nhẹn, chưa đến 10 phút điểm tâm đã có mặt trên bàn rồi.
Hai món điểm tâm này đều là món nổi tiếng của hội sở tư nhân nhà họ Tô, một món là sủi cảo tôm Thái Cổ, một món là bánh trứng ngọc lưu ly.
Nếu đã bưng điểm tâm lên rồi thì Lạc Phương Nhã cũng không khách sáo nữa, vì cô đúng là đói thật rồi, hai món điểm tâm xinh đẹp này lại làm cho cô rất muốn ăn.
Tô Hiên Minh nhìn dáng vẻ thỏa mãn ăn điểm tâm của Lạc Phương Nhã, đáy mắt mang theo ý cười ấm áp.
Lạc Phương Nhã ngẩng đầu lên, thấy Tô Hiên Minh đang nhìn cô, có chút ngại ngùng nói: ''Anh có muốn ăn không?''
''Không cần đâu.'' Tô Hiên Minh lắc đầu.
''Rất ngon đó, anh không muốn thật à?'' Lạc Phương Nhã nháy mắt hỏi.
Tô Hiên Minh lại lắc đầu thêm lần nữa: ''Không.''
Lạc Phương Nhã không hỏi nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.
Lúc cô ăn xong điểm tâm thì khách cũng đến.
''Tổng giám đốc Diệp, bà Diệp.'' Tô Hiên Minh đứng dậy chào hỏi đôi nam nữ trẻ tuổi vẻ ngoài xuất sắc kia.
''Tổng giám đốc Tô...'' Tổng giám đốc Diệp và Diệp phu nhân đáp lại Tô Hiên Minh một cách lịch sự sau đó gật đầu với Lạc Phương Nhã phía sau Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh bảo khách ngồi: ''Tổng giám đốc Diệp, bà Diệp ngồi đi.''
''Tổng giám đốc Tô khách sáo rồi.'' Tổng giám đốc Diệp và bà Diệp ngồi xuống.
Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã cùng ngồi vào chỗ của mình, nhân viên phục vụ bắt đầu lên món.
Mọi người cũng vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, dù gì cũng là bữa ăn cá nhân cho nên không nói chuyện công việc.
Lạc Phương Nhã không quá quen thuộc với đối phương, chỉ giữ nguyên nụ cười nghe bọn họ nói.
Nói mãi rồi bỗng nhiên bà Diệp chuyển chủ đề nói chuyện lên người Lạc Phương Nhã.
''Bạn gái của tổng giám đốc Tô đẹp lắm đó.''
Lạc Phương Nhã ngây người mất mấy giây mới phản ứng lại, theo như lời nói từ miệng bà Diệp ''bạn gái của giám đốc Tô'' là nói cô. Cô vội vàng nói: ''Không đâu, bà hiểu lầm rồi, tôi không phải là bạn gái của anh ấy.'' Nói xong Lạc Phương Nhã còn lén liếc Tô Hiên Minh một cái, thấy sắc mặt Tô Hiên Minh hơi khó coi, đáy mắt cô cũng lướt qua một tia buồn bã, bi thương.
Chỉ bị người khác hiểu lầm là bạn gái của anh mà anh đã tức giận như vậy...
Thực ra Lạc Phương Nhã nghĩ sai rồi, Tô Hiên Minh đúng là tức giận thật, có điều anh tức giận không phải vì bị hiểu lầm rằng Lạc Phương Nhã là bạn gái anh, cái anh tức giận là Lạc Phương Nhã đã vậy còn vội vàng nói với bà Diệp cô không phải bạn gái của anh.
Nghe được Lạc Phương Nhã không phải bạn gái của Tô Hiên Minh, tổng giám đốc Diệp và bà Diệp đều rất bất ngờ nhìn về phía Tô Hiên Minh: ''Tổng giám đốc Tô, cô ấy không phải bạn gái anh thật à?''
Tô Hiên Minh rất lạnh lùng nhìn Lạc Phương Nhã, sau đó ''Ừ'' một tiếng.
Hai đương sự đều phủ nhận, bà Diệp cũng biết mình hiểu lầm thật rồi, lập tức xin lỗi: ''Ngại quá, tôi hiểu lầm rồi.''
''Không sao.'' Tô Hiên Minh đáp lại một cách lãnh đạm.
Mà Lạc Phương Nhã sợ Tô Hiên Minh sẽ tức giận nên không mở miệng nữa.
Dùng cơm tối xong, tổng giám đốc Diệp và bà Diệp tạm biệt rồi rời đi trước.
Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã vội vàng về thành phố Z, sau khi hai người tổng giám đốc Diệp rời đi thì cũng không nán lại lâu mà đứng dậy theo họ.
Lúc Tô Hiên Minh đứng dậy đi lấy áo khoác, tay vô thức duỗi về phía áo khoác của Lạc Phương Nhã. Vừa chạm vào áo của cô , anh chợt nhớ đến trước đó Lạc Phương Nhã vội vàng giải thích mối quan hệ của bọn họ. Sắc mặt hơi ngưng trọng, sau đó thu tay lại.
Rồi anh quay lưng lại với Lạc Phương Nhã, mặc áo khoác lên, đi ra khỏi phòng trước.
Lạc Phương Nhã vẫn nghĩ Tô Hiên Minh còn tức giận chuyện bị hiểu lầm, im lặng mặc áo khoác rồi đi theo ra ngoài.
Trên đường ra khỏi hội sở, Tô Hiên Minh nhìn thẳng phía trước, không để ý đến Lạc Phương Nhã, cũng không phối hợp với bước chân cô như mọi khi.
Ra khỏi hội sở, Tống Di Văn đang đứng chờ bên cạnh xe, thấy Tô Hiên Minh đi ra, cô ta lập tức mở cửa sau xe ra.
Tô Hiên Minh ngồi vào ghế sau, lại không mở cửa sau đợi Lạc Phương Nhã như bình thường mà thuận tay đóng cửa lại.
Lạc Phương Nhã ra khỏi cửa hội sở chậm mất hai phút thấy cửa sau xe đã đóng lại.
Bước chân của cô hơi do dự, bước về bên cửa của ghế phụ lái.
Cô vừa đưa tay chuẩn bị mở ghế phụ lái ra thì giọng nói của Tống Di Văn vang lên: ''Cô Lạc, cô ngồi ghế sau.''
Lạc Phương Nhã nhìn về phía cửa sau đã mở, thấy Tô Hiên Minh mặt không có biểu tình gì ngồi trong đó.
Anh thật ra không muốn cô ngồi cùng anh đâu nhỉ! Nhưng...
Nhìn Tống Di Văn một cái, đáy lòng Lạc Phương Nhã thở dài một tiếng, sau đó xoay người ngồi vào ghế sau.
Vì làm cho Tô Hiên Minh bớt giận, sau khi lên xe Lạc Phương Nhã cố gắng để mình dựa sát vào cửa xe.
Ánh mắt của Tô Hiên Minh chú ý đến động tác của cô, cắn khóe miệng sau đó giơ tay ấn hạ cửa sổ xe xuống.
Gió lạnh đêm mùa đông thổi vào, chưa được một lát hơi ấm trong khoang xe đã thay bằng giá lạnh.
Lạc Phương Nhã ngồi bên cạnh Tô Hiên Minh cảm nhận được khí lạnh, đưa tay đóng áo khoác ngoài lại.
Lúc tầm mắt của Tô Hiên Minh chuyển qua, đúng lúc thấy được động tác của cô.
Anh mím chặt môi sau đó vươn tay dùng lực ấn đóng cửa sổ xe lại.
Im lặng vài giây, không thấy nhiệt độ trong xe tăng lên, liền lạnh lùng nói với tài xế: ''Chỉnh nhiệt độ cao hơn chút.'’
Tài xế trong xe bị mắng một cách khó hiểu, nhiệt độ trong xe thấp không phải do anh mở cửa kính ra à?
Đương nhiên, anh ta không có gan phản bác lại lời nói của Tô Hiên Minh, chỉ có thể nhanh chóng tăng nhiệt độ của điều hòa.
Độ ấm trong xe tăng lên rất nhanh, nhưng vẫn chưa làm tan được khí lạnh trên mặt Tô Hiên Minh.
Một tiếng sau, xe dừng ở cửa sân bay kinh đô.
Xe vừa dừng lại, Tô Hiên Minh mở cửa xe ra, trực tiếp xuống xe đi thẳng về sảnh sân bay.
''Tổng giám đốc Tô, vé máy bay.'' Giọng nói vội vội vàng vàng của Tống Di Văn cũng không gọi Tô Hiên Minh lại được.
Lạc Phương Nhã thấy bóng lưng bỏ đi của Tô Hiên Minh, xoay người nói với Tống Di Văn: ''Đưa vé máy bay cho tôi đi.''
Tống Di Văn gật đầu đưa vé máy bay trên tay cho Lạc Phương Nhã: ''Phiền cô Lạc rồi.''
''Không phiền, tạm biệt.'' Lạc Phương Nhã phất phất tay với Tống Di Văn sau đó đi vào sảnh của sân bay.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 72: TÔ HIÊN MINH BAO CHE KHUYẾT ĐIỂM
Lạc Phương Nhã cứ nghĩ cô vào sảnh sân bay rồi còn phải tìm Tô Hiên Minh nữa.
Không ngờ lúc bước vào Tô Hiên Minh đang đút một tay vào túi quần đứng ở cửa chính của sảnh sân bay nghe điện thoại.
Lạc Phương Nhã thấy cảnh này, hơi ngây ra một lúc, sau đó mím môi bước đến.
Nhưng lại không gần Tô Hiên Minh mà dừng lại ở chỗ cách anh 2 mét.
Cô cúi gằm mặt yên lặng chờ đợi, đợi khoảng năm phút gì đó thì Tô Hiên Minh mới kết thúc cuộc gọi.
Nghe thấy Tô Hiên Minh kết thúc cuộc gọi, Lạc Phương Nhã ngẩng đầu bước về phía anh.
Tô Hiên Minh vừa cất điện thoại vào túi, nâng mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Lạc Phương Nhã. Ánh mắt anh ngưng lại 1 giây sau đó xoay người sải bước về phía sảnh chờ.
Lạc Phương Nhã cắn môi cất bước đi theo.
Lúc Lạc Phương Nhã bước vào sảnh chờ, Tô Hiên Minh đang ngồi trên ghế dựa xem điện thoại.
Trong sảnh chờ rất đông người, chỉ còn lại lẻ tẻ vài ghế trống.
Một cái bên cạnh Tô Hiên Minh, cái còn lại cách rất xa.
Lạc Phương Nhã do dự vài giây, cuối cùng đi đến cái cách rất xa kia ngồi xuống.
Cô không để ý thấy lúc cô bước về phía chỗ ngồi đó, Tô Hiên Minh vốn đang nhìn điện thoại ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Vẻ lạnh lùng trên mặt trong nháy mắt càng lạnh hơn.
Khoảng hơn 10 phút sau, vang lên tiếng thông báo lên máy bay.
Lạc Phương Nhã đứng dậy nhưng không động đậy gì cả, ánh mắt nhìn về phía Tô Hiên Minh.
Mãi đến lúc Tô Hiên Minh đứng dậy cô mới bước chậm qua đó.
Tô Hiên Minh đi về phía lối ra của sảnh chờ như thể anh không nhìn thấy cô.
Từ sảnh chờ sân bay đi về cổng lên máy bay.
Lạc Phương Nhã vẫn luôn im lặng theo sau Tô Hiên Minh.
Bỗng nhiên sau lưng Lạc Phương Nhã bị một lực lớn đẩy, cô không chú ý, cả người mất kiểm soát lao thẳng về phía trước.
Lạc Phương Nhã cứ nghĩ cô sẽ va phải Tô Hiên Minh, nhưng Tô Hiên Minh bỗng nhiên quanh lại đưa tay ra đỡ lấy cánh tay cô.
''Chuyện gì vậy?'' Tô Hiên Minh hỏi.
Lạc Phương Nhã thấp giọng nói: ''Bị đẩy một chút.''
Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói bị đẩy một chút, ánh mắt lạnh lùng của Tô Hiên mình quét về phía người phụ nữ sau lưng Lạc Phương Nhã.
Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Tô Hiên Minh liền kinh ngạc, thấy ánh mắt khó coi của Tô Hiên Minh, cô ta lập tức cười nói: ''Không có chuyện gì đâu! Là cô ta tự mình đi đường không cẩn thận nên mới bị ngã thôi.''
''Tự ngã à, đúng là không cẩn thận mà.'' Tô Hiên Minh khẽ lặp lại lời nói của người phụ nữ kia, sau đó bắt lấy tay của Lạc Phương Nhã, kéo cô đến trước mặt mình.
Lời của Tô Hiên Minh lọt vào tai Lạc Phương Nhã, anh chọn tin tưởng người phụ nữ đó. Ánh mắt cô tối sầm lại, khuôn mặt cô trầm xuống.
Sau khi lên máy bay, tìm được chỗ ngồi, Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh đều không nói một lời nào.
Máy bay cất cánh được hơn 10 phút, Tô Hiên Minh bỗng nhiên đứng dậy.
Lạc Phương Nhã quay đầu nhìn anh một cái rồi lại thu mắt về.
Bỗng nhiên phía trước vang lên một tiếng thét chói tai, Lạc Phương Nhã theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua.
Thấy người phụ nữ vừa nãy đẩy cô, không biết xảy ra chuyện gì, cô ta lại ngã lăn trên đất.
Lạc Phương Nhã ngây ra một lát, sau đó thu lại ánh mắt không liên quan đến mình.
Nhưng cô không biết một cảnh tượng thú vị đang diễn ra ở đó.
Tô Hiên Minh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trên mặt đất: ''Sao lại tự ngã thế? Đúng là chẳng cẩn thận gì cả!'' Giọng điệu này giống hệt với cái mà người phụ nữ kia nói Lạc Phương Nhã tự ngã vừa nãy.
Đùa à, trong mắt Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã vẫn luôn là người để anh che chở. Sao anh có thể để cô chịu oan ức được?
Vừa nãy anh để ý thấy người phụ nữ này đứng dậy, anh mới đứng dậy đi qua, lúc bước qua người phụ nữ đó thì nhấc chân cho cô ta vấp ngã.
Người phụ nữ kia chỉ vào Tô Hiên Minh, nói không nên lời: ''Anh...''
Tô Hiên Minh hơi khom người, cong môi khẽ mở miệng nói với cô ta: ''Tôi làm sao? Cô sẽ không nói tôi làm cô ngã đấy chứ?''
Nghe thấy lời của Tô Hiên Minh, người phụ nữ kia tức đến mức khuôn mặt vặn vẹo: ''Chính là anh.''
Tô Hiên Minh giống như nghe được một câu chuyện cười, trong mắt thoáng qua một tia châm biếm, anh lạnh lùng nói với người phụ nữ kia: ''Cô không phải tự mình đi không cẩn thận mới bị vấp ngã à?''
''Tôi muốn báo cảnh sát tội anh cố ý đả thương người, ở đây có rất nhiều người có thể làm chứng.'' Người phụ nữ kia vừa khóc vừa nói.
''Làm chứng ư?'' Ánh mắt hờ hững của Tô Hiên Minh quét về phía những người xung quanh, ai bị anh nhìn qua đều không tự giác được mà rụt người lại.
Tô Hiên Minh thu lại tầm mắt, nhìn người phụ nữ kia từ trên cao: ''Được thôi, cô báo đi, tôi đợi.''
Nói xong hai chữ ''tôi đợi'', Tô Hiên Minh cảm thấy phiền muộn tích tụ trong lòng cả tối cuối cùng cũng tiêu tan.
''Nhớ là nói với cảnh sát, đến tập đoàn Tô Thị tìm tôi.'' Sau khi Tô Hiên Minh không mặn không nhạt nói xong những lời này liền nhấc chân đi về chỗ của mình.
Từ Kinh Đô đến thành phố Z tổng cộng mất 3 tiếng, Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh ngồi cùng nhau nhưng từ đầu đến cuối không nói một lời nào.
1 giờ sáng, máy bay đáp xuống sân bay thành phố Z.
Lạc Phương Nhã buồn ngủ đi theo Tô Hiên Minh xuống máy bay, vì buồn ngủ nên bước đi rất chậm chạp.
Tô Hiên Minh vốn luôn bước nhanh, hôm nay cũng không biết vì sao, một tay đút vào túi quần, đi không nhanh không chậm.
Ra khỏi sảnh sân bay, hơi lạnh phả vào mặt.
Lạc Phương Nhã rùng mình một cái, cảm giác buồn ngủ ban đầu trong người cũng hoàn toàn biến mất.
Nhìn thoáng qua một cái mới chú ý đến tuyết rơi bên ngoài.
Gió lạnh mang theo bông tuyết từ trên trời rơi xuống, đáp xuống mặt đất ẩm ướt, sau đó tan ra rồi biến mất.
Vậy mà thành phố Z bắt đầu có tuyết rơi rồi!
Đáy lòng Lạc Phương Nhã khẽ thở dài một hơi, tầm mắt nhìn về phía Tô Hiên Minh đang nói với Chu Thạc đến đón.
Anh đang tức giận cô, cô không ngồi cùng xe với anh nữa, đợi anh đi rồi thì bắt một chiếc taxi vào nội thành vậy!
Ánh mắt Lạc Phương Nhã tối lại, vừa chuẩn bị xoay người. Giọng nói của Chu Thạc vang lên: ''Cô Lạc, cần tôi xách đồ giúp cô không?''
Bước chân của Lạc Phương Nhã dừng lại, nhìn về phía Chu Thạc: ''Không cần đâu, cảm ơn.''
Chu Thạc ''À'' một tiếng, thấy Lạc Phương Nhã không có động tĩnh gì lại nhắc: ''Cô Lạc, tổng giám độc Tô đang đợi cô.''
Lạc Phương Nhạc kinh ngạc nhìn Tô Hiên Minh một cái, sau đó đi đến trước cửa ghế phó lái, kéo ra, ngồi vào.
Tô Hiên Minh vẫn không mở miệng nói chuyện, thần sắc yên lặng, không biết đang nghĩ cái gì.
Không phải cô Lạc vẫn luôn ngồi sau với tổng giám đốc Tô ư? Sao giờ lại ngồi ở ghế phó lái rồi?
Chu Thạc đã tinh ý nhận ra được có chuyện gì đó không ổn giữa Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã.
Tổng giám đốc Tô và cô Lạc Phương Nhã có chuyện gì à? Buổi sáng lúc đến thành phố Z không phải vẫn còn tốt đấy ư? Sao tối lại thành thế này rồi?
Tất nhiên là anh ta không có gan đi hỏi chuyện của tổng giám đốc Tô, anh ta im lặng lên xe, sau đó khởi động rồi rời khỏi sân bay.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 73: RỐT CUỘC LÀ AI GIẬN DỖI ĐÂY
Ra khỏi sân bay, khoảng hơn 20 phút sau xe mới vào nội thành.
Bên này là phía tây thành phố, cách phía đông nơi cô sống hơn một tiếng đồng hồ, cũng cách trung tâm thành phố nơi Tô Hiên Minh sống một tiếng đồng hồ, hai hướng đi khác nhau hoàn toàn.
Trong lòng Lạc Phương Nhã nghĩ vậy liền mở miệng nói: ''Anh Chu, anh cho tôi dừng bên đường đi, tôi bắt taxi về là được.''
Chu Thạc liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Hiên Minh trong gương chiếu hậu, không đáp lại lời nói của Lạc Phương Nhã.
Đùa à, anh ta dám thả Lạc Phương Nhã bên đường chắc? Cũng khác nào tìm chết đâu?
Lạc Phương Nhã thấy Chu Thạc không nói gì, nghĩ là anh ta không nghe thấy, bèn lặp lại một lần nữa: ''Anh Chu, phiền anh...''
Lạc Phương Nhã còn chưa nói xong, Tô Hiên Minh ở ghế sau bỗng nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ: ''Dừng xe.''
Tô Hiên Minh đã ra lệnh rồi, Chu Thạc tất nhiên là không dám không nghe.
Anh ta đạp phanh, từ từ dừng xe bên lề đường.
Lạc Phương Nhã cúi mắt, thấp giọng nói một câu: ''Cảm ơn.'' rồi mở cửa xuống xe.
Nhìn bên ngoài xe, bóng lưng gầy gò của Lạc Phương Nhã quay ngược lại với hướng của xe, trong đôi mắt đen như mực của Tô Hiên Minh hiện lên vẻ phức tạp. Yết hầu trượt lên xuống vài lần, trong lòng như bị thứ gì đó chặn lại, vô cùng nặng nề.
Sau khi ra khỏi hội sở, thậm chí cô còn chẳng nói chuyện với anh, còn cách anh rất xa, giờ còn nhất quyết muốn xuống xe.
Tô Hiên Minh hoàn toàn quên mất mọi chuyện đều do bản thân anh giận dỗi, Lạc Phương Nhã nghĩ anh tức giận cô nên mới như vậy.
Anh mím chặt môi, sau đó lạnh lùng ra lệnh: ''Lái xe đi.''
Chu Thạc liếc nhìn Lạc Phương Nhã ngoài xe một cái, rồi lại nhìn Tô Hiên Minh ở phía sau, mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì, khởi động xe rời đi.
Ánh mắt u ám của Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm kính chiếu hậu.
Bóng dáng của Lạc Phương Nhã trong kính chiếu hậu xa dần, đến lúc không còn thấy nữa anh vẫn chưa thu hồi tầm mắt lại.
Chu Thạc nhìn biểu tình trên mặt của Tô Hiên Minh qua kính chiếu hậu, đáy lòng thầm than.
Rõ ràng tổng giám đốc nhà anh không muốn cô Lạc xuống xe, còn giả vờ không quan tâm là rời đi...
Bỗng nhiên Tô Hiên Minh mở miệng: ''Đến khách sạn gần đây.''
Ngưng một lát, Tô Hiên Minh lại bổ sung thêm một câu: ''Tôi muốn nghỉ ngơi.''
Đến khách sạn nghỉ ngơi? Chu Thạc ngẩn người.
Phải biết là tổng giám đốc nhà anh bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không nhất quyết không ở bên ngoài.
Mà giờ rõ ràng chỉ mất 1 tiếng để về biệt thự, kết quả tổng giám đốc Tô lại muốn nghỉ ngơi ở khách sạn?
Chu Thạc ngây người một lát sau đó nói: ''Cái tốt nhất là khách sạn bốn sao, điều kiện vệ sinh có lẽ không thể đáp ứng được yêu cầu của anh...''
Chu Thạc chưa nói xong, Tô Hiên Minh đã cắt lời anh ta: ''Thì đến đó đi.''
Chu Thạc hoàn toàn không biết tổng giám đốc nhà mình muốn làm gì, đành gật đầu nói một chữ ''Vâng''.
Hai phút sau, xe dừng lại ở của cửa khách sạn bốn sao mà Chu Thạc nói.
Tô Hiên Minh quăng một câu: ''Đưa cô ấy về.'' xong, không đợi Chu Thạc đáp lại, mở cửa trực tiếp xuống xe, bước vào sảnh lớn của khách sạn kia.
Chu Thạc nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Hiên Minh đang bước vào khách sạn, trong lòng thở dài một hơi.
Thực ra tổng giám đốc Tô muốn ở khách sạn là vì để anh đưa cô Lạc về.
Lí do Lạc Phương Nhã xuống xe, quay lưng lại xe là vì cô sợ khi vừa quay lại, cô nhịn không được mà hỏi anh có phải anh ghét bị người khác hiểu lầm cô là bạn gái của anh không.
Kỳ thực thì không phải cô đã sớm biết rồi đấy ư?
Khóe môi Lạc Phương Nhã khẽ nhếch lên nở một cười tự giễu. Nhưng đáy mắt lại ảm đạm như màn đêm.
Thực ra chỗ Chu Thạc thả cô xuống khá sầm uất, bình thường cũng có rất nhiều taxi.
Nhưng đêm muộn rồi, cộng thêm giờ tuyết đang rơi. Hầu như không có ai đi bộ trên đường, đến xe cũng hơn nửa ngày mới có một cái chạy qua.
Lạc Phương Nhã cũng không nghĩ taxi dễ bắt đến thế.
Gió tuyết đan vào nhau, Lạc Phương Nhã đi dọc theo con phố xem có taxi không.
Chưa đến 10 phút bỗng nhiên vang lên tiếng phanh xe chói tai, sau đó một chiếc xe dừng bên cạnh cô.
Lạc Phương Nhã giật mình hoảng sợ, vô thức lùi lại phía sau. Sau đó ngẩng đầu lên, chiếc xe quen thuộc của Chu Thạc đập vào mắt cô.
Lạc Phương Nhã tưởng mình nhìn lầm, cô chớp chớp mắt sau đó đưa tay lên dụi mắt, xác định đó là chiếc xe Chu Thạc đến đón Tô Hiên Minh.
Anh ta không phải là đưa Tô Hiên Minh về à? Sao còn ở đây?
Cửa ghế lái mở ra, Chu Thạc bước xuống.
''Cô Lạc, mời lên xe.'' Chu Thạc vừa nói vừa mở cửa sau cho Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã trì độn hồi hồn, ấp úng nói: ''Anh Chu, không phải anh....sao anh lại đến rồi?''
''Tổng giám đốc Tô bảo tôi qua.'' Chu Thạc đáp đúng sự thật.
Tô Hiên Minh ư? Tầm mắt của Lạc Phương Nhã nhìn vào ghế sau.
Nhưng lại không thấy người đáng lẽ phải ngồi ở đó.
Anh đi đâu rồi? Sao lại không ở trong xe?
Chu Thạc thấy Lạc Phương Nhã đứng bất động, nhắc nhở: ''Cô Lạc, muộn lắm rồi, mau lên xe đi.''
Lạc Phương nhã cúi đầu đáp ''ồ'' một tiếng mới xoay người ngồi vào ghế sau xe.
Có lẽ là vì Tô Hiên Minh vừa mới ngồi ở ghế sau, Lạc Phương Nhã vẫn cảm giác được hương vị lạnh lẽo của Tô Hiên minh còn lưu lại trong xe.
Mùi hương vẫn còn nhưng người lại không ở đây...
Lạc Phương Nhã hít sâu một hơi, cuối cùng nhịn không được mở miệng.
''Anh ấy...anh ấy đâu rồi?''
Tất nhiên Chu Thạc biết ''anh ấy'' trong miệng cô là ai, anh ta trả lời đúng sự thực: ''Tổng giám đốc Tô đến khách sạn nghỉ ngơi rồi.''
Lạc Phương Nhã vốn muốn hỏi Tô Hiên Minh sao lại không về biệt thự mà đến khách sạn. Lời nói đến môi, cuối cùng cô vẫn không hỏi ra, chỉ khẽ ''ồ'' một tiếng.
Lúc Lạc Phương Nhã về chỗ ở của Hứa Song Khanh đã là hơn hai giờ sáng.
Thân thể cô vô cùng mệt mỏi, nhưng trằn trọc mãi trên giường một lúc lâu, đến 5h sáng cô mới ngủ được.
Đúng 7h, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vang lên.
Lạc Phương Nhã ra khỏi giường với đôi mắt ngái ngủ, chẳng khác nào quỷ lang thang rửa mặt trong nhà tắm xong cô mới rời khỏi phòng.
Hứa Song Khanh đang làm bữa sáng trong bếp không khỏi bất ngờ khi thấy Lạc Phương Nhã,
''Nhã, cậu về lúc nào thế?''
Lạc Phương Nhã ngáp một cái rồi trả lời: ''Hai giờ sáng.''
''Hai giờ sáng? Cậu đi làm gì thế?'' Hứa Song Khanh quái lạ hỏi.
''Chơi quên giờ giấc.'' Lạc Phương Nhã thuận miệng đáp Hứa Song Khanh cho có lệ.
Hứa Song Khanh không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: ''Có muốn dùng bữa sáng không?''
''Không cần đâu.'' Giờ cô chỉ muốn ngủ, không ăn nổi.
Hứa Song Khanh thấy dáng vẻ này của Lạc Phương Nhã, cũng không khuyên nữa: ''Vậy thôi.''
''Ừ, tớ đi trước đây.'' Lạc Phương Nhã phất tay với Hứa Song Khanh sau đó ra khỏi cửa.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 74: LINH CẢM CUỘC THI THIẾT KẾ CỦA LẠC PHƯƠNG NHÃ
Ngày này đi làm, cả người Lạc Phương Nhã đều không đúng.
Không chỉ vì tối qua ngủ quá ít mà mơ mơ hồ hồ, cô còn thường xuất thần, suy nghĩ bay tới trên người Tô Hiên Minh.
Nghĩ có phải anh vẫn đang tức giận không.
Nghĩ tối qua anh nghỉ ngơi ở khách sạn có tốt không.
...
Dù sao một đống chuyện có tốt có xấu.
Nghĩ còn không tính, còn thật sự cầm điện thoại suy nghĩ có nên gọi cho Tô Hiên Minh không, gọi cho anh rồi nên nói gì, vân vân.
Lạc Phương Nhã đều sắp khiến mình điên rồi.
Lạc Phương Nhã cứ mê mê man man trải qua nửa ngày, buổi chiều người dẫn dắt cô Tiết Ngưng tìm cô nói chuyện, kết quả đã xảy ra vấn đề.
Trong suốt quá trình nói chuyện, Lạc Phương Nhã đều xuất thần. Tiết Ngưng trước giờ chưa từng mắng cô cũng lần đầu tiên mắng cô.
“Phương Nhã, nếu em không muốn nghe lời của tôi, em có thể lập tức rời khỏi phòng làm việc.”
Lạc Phương Nhã biết mình sai, cô cúi đầu, thấp giọng xin lỗi Tiết Ngưng: “Em xin lỗi, Tiết Đại, em sai rồi.”
Tiết Ngưng nhìn đàn em mình hài lòng nhất từ trước tới giờ trước mặt, mặt hận không thể rèn sắt thành thép: “Em rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu không muốn tham gia kỳ thi của phòng thiết kế, em nói cho tôi biết trước, tôi sẽ để danh ngạch của em cho người khác.”
Nghe thấy Tiết Ngưng muốn nhường danh ngạch cho người khác, Lạc Phương Nhã vội nói: “Tiết Đại, em muốn tham gia, em muốn.”
“Trạng thái thế này của em tham gia thi đấu, là lãng phí danh ngạch này.” Giọng Tiết Ngưng nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
Lạc Phương Nhã nắm chặt góc áo, sau đó đảm bảo: “Em đảm bảo sẽ lập tức điều chỉnh tốt trạng thái của mình.”
Tiết Ngưng nhìn Lạc Phương Nhã một lát, sau đó thở dài: “Phương Nhã, không phải tôi quá nghiêm khắc với em, mà là cuộc thi này liên quan tới vị trí của em ở phòng thiết kế sau này, không phải trò chơi.”
“Dạ, em biết khổ tâm của Tiết Đại.” Lạc Phương Nhã gật đầu.
Tiết Ngưng khẽ ‘ừ’ một tiếng, sau đó cầm phong bì trên bàn làm việc đưa cho Lạc Phương Nhã.
“Người tổ A của chúng ta tham gia thi đấu tổng cộng mười người, đây là vé vào cửa của em. Chín giờ sáng mai, tất cả những người tham dự thi đấu của phòng thiết kế sẽ họp, mà chủ đề cuộc thi cũng sẽ được thông báo trong cuộc họp.”
“Dạ, cảm ơn Tiết Đại.” Lạc Phương Nhã thận trọng nhận phong thư trên tay Tiết Ngưng.
Tiết Ngưng nhìn cô thật sâu, sau đó phất phất tay với cô: “Ra ngoài đi.”
Lạc Phương Nhã gật đầu, ra khỏi phòng làm việc của Tiết Ngưng.
Lúc Lạc Phương Nhã cầm phong thư quay về phòng làm việc tổ A, rất nhiều người trong phòng đều nhìn cô mặt đầy hâm mộ.
“Phương Nhã cũng có danh ngạch à!”
“Dạ, Tiết Đại cho em.” Lạc Phương Nhã gật đầu.
Có người mở miệng hỏi: “Phòng làm việc của chúng ta bao gồm cả Phương Nhã, có mười người có danh ngạch rồi, không biết có còn có nhiều danh ngạch hơn nữa không?”
“Cái này thì không biết, dù sao còn có tổ B và tổ C, nghe nói danh ngạch tổng cộng chỉ có hai mươi lăm cái...”
Lạc Phương Nhã không nghe họ thảo luận, cô đi thẳng tới bàn làm việc của mình, ngồi xuống.
Cô nhìn chăm chú phong thư trên tay, đáy lòng âm thầm cổ vũ chính mình.
“Lạc Phương Nhã, mày nhất định có thể, mày nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của Tiết Đại đối với mày...”
Đúng chín giờ sáng hôm sau, tất cả những người tham gia của phòng thiết kế đều tập hợp cùng họp.
Có chút ngoài ý muốn, Lạc Phương Nhã lại nhìn thấy bóng dáng Đường Thiên Kim trong đó.
Vì họ đứng khác đội ngũ, Lạc Phương Nhã từ xa liếc nhìn Đường Thiên Kim một cái, bèn thu lại ánh mắt, cô lại không biết, sau khi cô dời ánh mắt đi, Đường Thiên Kim nhìn bóng lưng cô, mặt như có điều suy nghĩ.
Chủ đề liên quan tới cuộc thi đấu lần này đã được công bố trong cuộc họp.
Một chữ đơn giản ‘Tình yêu’.
Lấy ‘tình yêu’ làm chủ đề, vẽ một bản thiết kế trang sức.
Vẽ thứ gì, không giới hạn. Chủ yếu là ý tưởng thiết kế phải phù hợp với chủ đề chính ‘tình yêu’.
Nói đơn giản không đơn giản, nói dễ dàng cũng không dễ dàng.
Thời gian chỉ có một ngày, ngày hôm sau thì phải nộp bản thiết kế.
Họp xong, mọi người đều quay về phòng làm việc của mình vẽ bản thiết kế.
Lạc Phương Nhã cũng không ngoại lệ.
Ngồi trước bàn làm việc, cô cầm bút, nhìn chằm chằm giấy vẽ trắng bóc, nửa ngày cũng không động bút.
Thực sự chủ đề chính ‘tình yêu’ này không dễ vẽ lắm, vì đã có quá nhiều thiết kế liên quan tới ‘tình yêu’, chỉ cần một chút không chú ý thì sẽ biến thành tác phẩm đạo nhái.
Trong lúc do dự, Lạc Phương Nhã đột nhiên liếc mắt tới sơn móng trên ngón vô danh tay phải mình, mắt sáng lên.
Trước đây khi cô nhìn thấy trên tạp chí cách thể hiện tình yêu lãng mạn của sơn móng tay của Pháp, không phải muốn thiết kế một kiểu nhẫn nam nữ sao?
Đó không phải vừa khéo liên quan tới ý tưởng ‘tình yêu’ sao?
Nghĩ vậy, Lạc Phương Nhã lập tức bắt đầu chấp chút.
Vì có linh cảm, cho nên cô vẽ rất thuận lợi.
Cô vẽ kiểu nhẫn nữ trước.
Vì Lạc Phương Nhã căn cứ vào ý nghĩa của sơn móng tay Pháp, cho nên lúc thiết kế nhẫn nữ, màu sắc bảo thạch trên nhẫn, cô dùng màu đỏ tươi như máu, hơn nữa trên mặt nhẫn điểm thêm sáng tạo độc nhất của mình.
Chỉ như vậy, đã là một bản thiết kế rất không tệ rồi. Lạc Phương Nhã lại còn thêm lên một thiết kế nho nhỏ, thiết kế nhỏ liên kết lẫn nhau với nhẫn nam.
Hai tiếng sau, Lạc Phương Nhã thỏa mãn nhìn nhẫn nữ trên giấy, hít vào một hơi thật sâu.
“Chỉ cần xử lý tốt các chi tiết nhỏ, thì xem như xong rồi...”
Một buổi sáng vẽ xong thiết kế nhẫn nữ, Lạc Phương Nhã thật sự vô cùng vui mừng.
Ăn xong cơm trưa, cô còn lười biếng úp sấp lên bàn làm việc ngủ trưa.
Không biết ngủ bao lâu, Lạc Phương Nhã nghe thấy điện thoại reo, cô nửa híp mắt, mò tới điện thoại trên bàn, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn đã trực tiếp dùng ngón tay lướt mở điện thoại, đặt tới bên tai: “Alo?”
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói có chút nghi vấn của Lạc Thương Vy: “Phương Nhã?”
Nghe ra giọng của Lạc Thương Vy, Lạc Phương Nhã vừa ngáp vừa hỏi: “Chị, sao vậy?”
“Phương Nhã, em đang ngủ sao?” Giọng Lạc Thương Vy có chút ý cười.
“Dạ, ngủ trưa.” Lạc Phương Nhã dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Chị, chị tìm em có chuyện sao?”
“Sau khi tan làm muốn tìm em dạo phố, có thời gian không?” Giọng nói Lạc Thương Vy có chút hương vị mệnh lệnh.
“Chị, hôm nay em không được rồi, hôm nay em phải vẽ bản thiết kế...” Lời Lạc Phương Nhã còn chưa nói xong, Lạc Thương Vy đã cắt ngang cô.
“Tan làm xong, em trực tiếp tới quảng trường Vân Đan, chị đợi em ở đó.” Nói xong, Lạc Thương Vy không cho Lạc Phương Nhã cơ hội cự tuyệt, trực tiếp cúp điện thoại.
Lạc Phương Nhã nghe tiếng tít tít không điện thoại, có chút bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống.
Sau khi tan làm phải đi dạo phố với Lạc Thương Vy, vậy kế hoạch vốn muốn tan làm về nhà rồi vẽ nhẫn nam chỉ có thể chuyển thành buổi chiều rồi.
Thở dài một hơi, Lạc Phương Nhã duỗi eo lười biếng, hoạt động một chút ngón tay.
Sau đó vươn tay bưng ly nước trên bàn, chuẩn bị uống ngụm nước, tiếp tục vẽ.
Kết quả sau khi bưng ly nước lên, mới phát hiện bên trong đã hết nước rồi.
Ngủ lâu như vậy, miệng lưỡi rất khô khốc, Lạc Phương Nhã chỉ đành đứng dậy tới phòng trà nước rót cho mình ly cước.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 75: ĐƯỜNG THIÊN KIM TRỘM BẢN THIẾT KẾ CỦA LẠC PHƯƠNG NHÃ
Trong phòng trà nước, chỉ có một mình Đường Thiên Kim.
Thời gian trước đó, hai người đụng mặt, thường sẽ chiến tranh miệng lưỡi, nhưng từ tiệc kết hôn của bạn học lần trước, Tô Hiên Minh giúp Lạc Phương Nhã hung hăng đánh mặt Đường Thiên Kim, Đường Thiên Kim bèn rất ít khi xuất hiện trước mặt Lạc Phương Nhã.
Cho dù gặp phải, Đường Thiên Kim cũng không còn trào phúng như trước đây, cô ta chỉ không thèm để ý Lạc Phương Nhã, hoặc là vòng qua người Lạc Phương Nhã mà đi.
Giống như bây giờ, Đường Thiên Kim vốn đang đợi nước nóng trước máy nước nóng lạnh, nhìn thấy Lạc Phương Nhã đi vào, cô ta lập tức bưng ly trà rời đi.
Ánh mắt Lạc Phương Nhã nhìn bóng lưng Đường Thiên Kim rời đi, nhếch mép, sau đó đứng trước bình nước nóng lạnh đợi nước nóng.
Cô lại không biết, Đường Thiên Kim sau khi rời khỏi phòng trà nước, không quay về phòng làm việc của mình mà đi tới phòng làm việc tổ A của Lạc Phương Nhã.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, mọi người trong phòng làm việc đều đang ngủ.
Đường Thiên Kim trực tiếp đi tới trước bàn làm việc của Lạc Phương Nhã, cô liếc nhìn xung quanh, lật tìm trên bàn làm việc của Lạc Phương Nhã.
Cuối cùng tìm thấy bản thiết kế nhẫn nữ Lạc Phương Nhã vẽ vào buổi sáng trong tập tranh của Lạc Phương Nhã.
Nhìn bản thiết kế mới lạ trong tập tranh, đáy mắt Đường Thiên Kim lướt qua tia sáng.
Cô ta cẩn thận xem rồi ghi nhớ bản thiết kế, trả tập tranh của Lạc Phương Nhã về chỗ cũ. Liếc nhìn xung quanh, không phát hiện có người chú ý, bèn bưng ly nước của mình rời đi phòng làm việc.
Lúc Đường Thiên Kim vừa ra khỏi phòng làm việc, Trương Dao Dao sát vách Lạc Phương Nhã mở mắt, nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lạc Phương Nhã, kỳ quái thì thào: “Đường Thiên Kim sao đến phòng làm việc của chúng ta?”
Đương nhiên cô ta cũng thấy kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều.
Hai phút sau, Lạc Phương Nhã bưng ly quay lại.
“Dao Dao, cậu tỉnh rồi?”
Trương Dao Dao hỏi: “Ừ, Phương Nhã, cậu đi đâu vậy?”
“Tôi đến phòng trà nước rót nước.” Lạc Phương Nhã đáp.
Mặt Trương Dao Dao đầy khổ sở vươn cái eo lười biếng: “Tôi cũng phải đi phòng trà nước pha ly cà phê, nếu không thật sự sẽ không có chút tinh thần vẽ bản thiết kế cho cuộc thi.”
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trương Dao Dao, Lạc Phương Nhã phì cười: “Nào có khoa trương như vậy.”
“Không phải khoa trương, mà là sự thật, có được không” Trương Dao Dao liếc mắt đáp.
Lạc Phương Nhã nhún vai: “Cũng được đi.”
“Cũng được?” Trương Dao Dao đột nhiên như nhớ tới gì đó mở to mắt, sau đó quay đầu nhìn Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, cậu vẽ xong bản thiết kế cho cuộc thi ngày mai rồi?”
Lạc Phương Nhã trả lời: “Vẽ xong một nửa rồi.”
Nghe Lạc Phương Nhã nói đã vẽ xong một nữa, Trương Dao Dao trực tiếp che mặt: “Cậu thuần túy là đả kích mình, mình phải đi pha cà phê đả thông tinh thần.”
Nói rồi, Trương Dao Dao đứng bật dậy khỏi ghế, đi thẳng về phía phòng trà nước.
Nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của Trương Dao Dao, Lạc Phương Nhã thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Cô đặt ly nước lên bàn, sau đó mở tập tranh, tìm bản thiết kế buổi sáng vẽ xong một nửa, nhìn một lát.
Sau đó tiếp tục tiến hành hoàn thiện trên chi tiết nhẫn nữ buổi sáng.
Vẽ xong nhẫn nữ, Lạc Phương Nhã mới vẽ nhẫn nam.
Người đeo chiếc nhẫn nam này trong tưởng tượng của Lạc Phương Nhã là Tô Hiên Minh.
Nhẫn Tô Hiên Minh lạnh lùng, cao quý, ưu nhã đeo, Lạc Phương Nhã vẽ cực kỳ có tâm.
Bất kể là trên đường cong, hay là trên thiết kế mặt nhẫn, đều làm hoàn mỹ nhất.
Cho tới thời gian tan làm, Lạc Phương Nhã mới vẽ xong bản thảo.
Vì Lạc Thương Vy còn đợi cô đi dạo phố, Lạc Phương Nhã cũng không ở lại công ty lâu. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bèn rời đi.
Gọi taxi bên đường, báo địa điểm ‘quảng trường Vân Đan’.
Lúc này vừa khéo là giờ cao điểm tan làm, đường kẹt xe kinh khủng.
Từ Đế Quang tới quảng trường Vân Đan vốn tốn nửa tiếng đi xe, hôm nay lại dùng cả giờ đồng hồ.
Lúc Lạc Phương Nhã tới, Lạc Thương Vy đã đợi đến có chút không kiên nhẫn rồi.
“Sao em bây giờ mới tới?”
Lạc Phương Nhã mặt đầy xin lỗi nói: “Chị, em xin lỗi, trên đường kẹt xe.”
Đáy mặt Lạc Thương Vy lướt qua tia khinh bỉ, trên mặt lại giương nụ cười: “Thì ra là kẹt xe à, chị nói sao lại lâu như vậy.”
“Dạ.” Lạc Phương Nhã khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Chị muốn mua gì?”
“Không biết, nhìn trúng gì thì mua đó đi.” Lạc Thương Vy khẽ hất cằm trả lời.
Lạc Phương Nhã ‘ồ’ một tiếng không nói nữa, hôm nay cô chỉ đi cùng Lạc Thương Vy, không định mua đồ.
Không nói tháng này cô bị cướp, không có nhiều tiền dư để tiêu xài, cho dù là ngày thường, cô cũng không thể so sánh với Lạc Thương Vy, vì Lạc Thương Vy có công việc tiền lương rất cao.
Lạc Phương Nhã lại không biết, dạo phố thực ra là Lạc Thương Vy mượn cớ. Mục đích hôm nay của cô ta, chính là muốn moi thông tin từ trong miệng Lạc Phương Nhã.
Họ vừa dạo phố vừa nói chuyện, nói tình huống gần đây của Lạc Phương Nhã, nói tình huống trong nhà, vân vân.
Nói nói, Lạc Thương Vy chuyển đề tài tới trên người Tô Hiên Minh.
“Đúng rồi, Phương Nhã, hai ngày trước chị thấy anh Tô đó rồi.”
“Anh Tô nào?” Lạc Phương Nhã thoáng chốc không phản ứng kịp.
Lạc Thương Vy im lặng vài giây, nói: “Chính là anh Tô hôm đó cùng em tới Ngự Phong Hoàng.”
Nghe thấy giải thích của Lạc Thương Vy, Lạc Phương Nhã lập tức hiểu rõ cô ta nói là Tô Hiên Minh hai ngày rồi cô không liên lạc.
Đầu ngón tay cầm túi của Lạc Phương Nhã hơi run rẩy, sau đó khẽ nói: “Vậy sao?”
Lạc Thương Vy gật đầu, sau đó khẽ cười duyên nói: “Ừ, hôm đó lúc ăn cơm gặp phải anh ấy, anh ấy còn hỏi đến em nữa...”
Hỏi cô? Ánh mắt Lạc Phương Nhã nhìn Lạc Thương Vy: “Anh ấy hỏi em cái gì?”
Lạc Thương Vy biết Lạc Phương Nhã đã mắc câu rồi, đáy mắt lướt qua ánh sáng quỷ dị, sau đó nửa thật nửa giả nói: “Anh ấy nói điện thoại của em không gọi được, hỏi chị có biết em làm sao không.”
Điện thoại không gọi được? Là lần cô bị cướp.
Lạc Phương Nhã nhớ tới tình cảnh hôm sau khi bị cướp, Tô Hiên Minh đợi cô ngoài tiểu khu.
Thì ra sau khi anh không gọi điện thoại được cho cô, không chỉ đến tiểu khu tìm cô, còn đi hỏi chị cô à.
Anh thật sự là đối xử với cô rất tốt rất tốt.
Giống như tối hai ngày trước, mặc dù anh rất tức giận bị người ta hiểu lầm cô là bạn gái của anh, nhưng vẫn kêu Chu Thạc lái xe quay lại đưa cô về...
Lạc Thương Vy không biết suy nghĩ của Lạc Phương Nhã, cô ta trực tiếp hỏi ra vấn đề của mình: “Phương Nhã, anh Tô là người thế nào?”
Lạc Phương Nhã không chú ý tới ánh mắt của Lạc Thương Vy, trả lời chân thành: “Thân phận cụ thể của anh ấy là gì em không biết, chỉ biết anh ấy là người tầng trên của công ty chúng em.”
Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói Tô Hiên Minh là người tầng trên Đế Quang, ánh mắt Lạc Thương Vy sáng lên.
Mặc dù Đế Quang không thể so sánh với Lạc thị, nhưng anh Tô trẻ như vậy, đã có thể đến tầng trên, cũng xem là không tệ rồi, ba nhất định hài lòng.
Đến lúc đó, cô ta lại giúp anh Tô vào tầng cao của Lạc thị, anh Tô đương nhiên sẽ ngoan ngoãn đi theo cô ta.
Phải nói Lạc Thương Vy nghĩ thật hay, dường như không có mấy người đàn ông sẽ cự tuyệt. Nhưng cô ta không biết, Tô Hiên Minh không phải người bình thường, trong mắt Tô Hiên Minh, đừng nói vị trí tầng cao của Lạc thị, cho dù đưa cả Lạc thị tới anh cũng chưa chắc sẽ đặt trong mắt.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 76: ĐẾN TRỄ TRONG NGÀY QUAN TRỌNG
Nghe lời Lạc Phương Nhã nói thôi thì Lạc Thương Vy cũng biết cô không thể tìm hiểu được bất kỳ chuyện gì về Tô Hiên Minh từ miệng cô, nếu như đã không có giá trị, cô cũng không cần tốn thời gian với Lạc Phương Nhã nữa.
Nụ cười tắt trên gương mặt Lạc Thương Vy, cô ta nhìn Lạc Phương Nhã với vẻ khinh thường: “Đến giờ hẹn của tôi với bạn rồi.”
Lạc Phương Nhã vẫn còn canh cánh chuyện hoàn thiện bản thiết kế, cô không nhìn ra được sự thay đổi của Lạc Thương Vy, chỉ gật đầu rồi nói: “Em còn bận, phải về trước đây.”
Lạc Thương Vy chỉ ừm một tiếng xem như là câu trả lời.
Lạc Phương Nhã cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ vẫy tay với Lạc Thương Vy rồi đi về.
Sau khi thấy Lạc Phương Nhã đi về, Lạc Thương Vy móc điện thoại từ trong túi ra gọi cho Tô Hiên Minh.
Đầu dây bên kia đổ chuông một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…tiếng thứ tư vẫn còn chưa kêu vang, đầu dây bên kia đã cúp mất.
Lạc Thương Vy vẫn không chịu thôi, cô ta lại tiếp tục gọi vào số Tô Hiên Minh, lần này không còn nghe thấy tiếng chuông chờ nữa mà là tiếng báo máy bận.
Lạc Thương Vy không phải đồ ngốc, đương nhiên cô ta biết Tô Hiên Minh từ chối cuộc điện thoại của mình.
“Anh nghĩ rằng mình từ chối là được rồi hay sao?” Lạc Thương Vy tỏ thái độ phải gọi anh cho bằng được, cô ta móc một cái điện thoại khác ra, rồi lại gọi cho Tô Hiên Minh thêm lần nữa.
Mới đổ chuông một lần đã có người bắt máy.
Lạc Thương Vy cười đắc ý, cô ta nói vào trong điện thoại: “Anh Tô.”
Dường như Tô Hiên Minh nhận ra giọng nói của cô ta, anh dứt khoát cúp ngay.
Lạc Thương Vy mím môi, gọi lại lần nữa, điện thoại của anh tắt máy, cô ta đổi sang một máy khác để gọi cho anh, cũng tắt máy nốt.
Tiếng tổng đài lạnh lùng không cảm xúc vang lên, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, Lạc Thương Vy gần như nghiến răng ken két.
Đương nhiên Lạc Thương Vy sẽ không vì Tô Hiên Minh khóa máy mà bỏ cuộc, cô ta khăng khăng muốn gặp anh cho bằng được.
Cô ta biết được Tô Hiên Minh đang làm việc ở Đế Quang từ miệng Lạc Phương Nhã, bởi thế vội vàng chuyển mục tiêu sang Đế Quang.
Nhưng cô ta lại không biết mình đã chọc giận Tô Hiên Minh.
Tối ngày hôm trước, Tô Hiên Minh dặn dò Chu Thạc đi tiễn Lạc Phương Nhã, một người có tính khiết phích như anh ta không thể nào nghỉ ngơi trong khách sạn bốn sao được, chỉ biết ngồi trên ghế sô pha cho đến khi trời sáng mà thôi.
Đến ngày hôm sau, Chu Thạc đến khách sạn đón anh rồi đưa anh đến thẳng công ty.
Dự án hợp tác với tập đoàn LM xảy ra chút vấn đề, thông qua cuộc họp lần này đã quyết định làm lại từ đầu, Tô Hiên Minh đích thân giám sát.
Suốt cả ngày, nếu như anh không ở công ty thì sẽ xuống xưởng, từ sáng cho đến tối, bận rộn nỗi không có thời gian uống nước.
Thấy Lạc Thương Vy gọi điện cho mình, anh không buồn suy nghĩ mà cúp máy ngay, rồi thêm số điện thoại của cô ta vào danh sách đen.
Nhưng nào ngờ Lạc Thương Vy vẫn cứ đeo bám theo anh, còn đổi số điện thoại để gọi cho anh lần nữa.
Tô Hiên Minh vốn đã không thích Lạc Thương Vy, nếu không phải vì Lạc Phương Nhã thì anh đã xử lý cô ta từ lâu rồi.
Nhưng lần này Lạc Thương Vy đã chọc tức anh, nể mặt Lạc Phương Nhã, anh không xử lý Lạc Thương Vy nhưng cũng quyết định phải dạy cô một bài học.
“Chu Thạc, những tấm hình mà cậu điều tra Lạc Thương Vy vẫn còn đó đúng không?”
Sao đột nhiên tổng giám đốc Tô lại nhắc đến Lạc Thương Vy? Mặc dù Chu Thạc thấy kỳ quặc, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu: “còn.”
Tô Hiên Minh hờ hững gật đầu: “Gửi một phần cho nhà họ Lạc.”
Nghe Tô Hiên Minh nói như thế, Chu Thạc ngập ngừng: “Tổng giám đốc Tô, cô Lạc…”
Chu Thạc vẫn còn chưa nói dứt lời, Tô Hiên Minh đã nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, anh ta vội vàng gật đầu: “Dạ.”
Tô Hiên Minh hài lòng quay mặt đi, rồi chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn: “Nghĩ cách chặn hết những số lạ gọi vào máy này.”
“Dạ, tổng giám đốc Tô.” Chu Thạc gật đầu, cầm điện thoại của Tô Hiên Minh lên.
Lúc Chu Thạc cầm điện thoại đi ra khỏi phòng làm việc, Tô Hiên Minh lại nói thêm một câu: “Nhanh hết sức có thể.”
“Dạ, tổng giám đốc Tô.” Lúc Chu Thạc sải bước rời khỏi phòng làm việc, đi xử lý điện thoại của Tô Hiên Minh.
Sau khi Tô Hiên Minh đưa điện thoại cho Chu Thạc đi xử lý, anh cũng bỏ lỡ cú điện thoại của Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã từ quảng trường Vân Đan trở về, bèn quyết định gọi cho Tô Hiên Minh một cuộc, xem xem có phải anh đang tức giận hay không, kết quả Tô Hiên Minh lại tắt máy.
Gọi mấy lần vẫn tắt máy, Lạc Phương Nhã cất điện thoại vào trong túi.
Rồi bắt đầu hoàn thiện bản thiết kế nhẫn nam mà cô vẫn còn chưa vẽ xong hồi chiều.
Hoa văn trên mặt nhẫn tương ứng với những chi tiết trên chiếc nhẫn nữ.
Lạc Phương Nhã làm việc cho đến 12 giờ đêm.
Nhìn bản vẽ nhẫn cặp ở trên trang giấy, Lạc Phương Nhã nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Rồi mới cầm bút lên ký và viết tên mình dưới chiếc nhẫn nữ, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi bồi thêm một câu: “Đặt em vào trong tim.”
“Ngày mai giao cái này là được rồi.”
Đúng vậy, Lạc Phương Nhã chỉ định giao bản thiết kế này thôi, bởi vì cô không nỡ giao bản thiết kế nhẫn nam.
Sau khi cất bản thiết kế vào trong tập sách ảnh, Lạc Phương Nhã rút một tờ giấy trắng ra, chậm rãi vẽ từng nét một.
Hình ảnh Tô Hiên Minh từ từ xuất hiện trên mặt giấy, lần này cô vẽ Tô Hiên Minh đang ngồi làm việc, gần như không khác gì người thật cho mấy, chỉ có một chỗ khác là trên ngón tay thon thả của Tô Hiên Minh có thêm một chiếc nhẫn.
Cũng chính là chiếc nhẫn trong bản thiết kế cho cuộc thi mà Lạc Phương Nhã vẽ hồi nãy.
Cô không thể kêu Tô Hiên Minh đeo nhẫn mình thiết kế được, nên chỉ đành cho anh đeo trong bức tranh mà thôi.
Lạc Phương Nhã nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy, rồi mới nhét vào trong sách ảnh như của báu của mình vậy.
Sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, Lạc Phương Nhã mới trèo lên giường.
Có thể vì tinh thần được thỏa mãn, tối hôm đó cô ngủ rất ngon.
Nếu như Hứa Song Khanh không gọi cô dậy, không biết cô còn ngủ đến bao giờ nữa.
Lạc Phương Nhã vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi chạy đến công ty, nhưng cuối cùng vẫn trễ vài phút.
Hôm nay là ngày giao bản thiết kế cuộc thi, tất cả những người tham gia đều đang đợi trong phòng họp.
Lạc Phương Nhã đi vào quá đột ngột, khiến cho mọi người đều quay mặt sang nhìn cô.
Người dẫn chương trình và trưởng phòng thiết kế mới Diệp Bách đều nhìn cô chăm chú: “Cô sao thế?”
Trưởng phòng thiết kế cũ đã bị Tô Hiên Minh đuổi vì chuyện Lâm Nga vu oan Lạc Phương Nhã đạo tranh, anh bèn kêu Chu Thạc bỏ ra một số tiền lớn để mướn Diệp Bách, một người đang làm quản lý của công ty thiết kế đá quý nào đó ở nước ngoài, về làm cho mình.
“Tôi…đến trễ.” Lạc Phương Nhã níu góc áo vì căng thẳng.
Diệp Bách là một người rất nghiêm khắc, vừa nghe cô nói mình đến trễ bèn bắt đầu giỏ giọng mắng mỏ: “Thiết kế sư mà còn đến trễ trong ngày nộp bản thiết kế, tôi thấy bình thường chắc cô là người ưa đục nước béo cò…”
Lạc Phương Nhã cúi đầu, không nói năng gì.
Đường Thiên Kim đang ngồi giữa đám người, thấy Lạc Phương Nhã bị mắng, ánh mắt cô ta toát ra niềm vui khi thấy người khác gặp họa.
Lạc Phương Nhã đang tìm đường chết đây mà! Tốt nhất là trưởng phòng đuổi việc cô ta luôn đi, cô cũng khỏi phải tốn sức lên công tính kế.
Diệp Bách không đuổi việc Lạc Phương Nhã, sau khi mắng cô mấy câu bèn kêu cô ngồi vào chỗ.
Lạc Phương Nhã cúi đầu, đi ngồi xuống vị trí của mình.
Trương Dao Dao kề mặt qua sát mặt cô, rồi nói khe khẽ: “Phương Nhã, sao giờ cô mới đến?”
Lạc Phương Nhã lúng túng: “Tôi ngủ quên.”
“Cô giỏi thật, đến ngày nộp bản thiết kế còn ngủ quên, tôi căng thẳng đến nỗi mất ngủ cả đêm đây này.” Trương Dao Dao tỏ vẻ bội phục.
Lạc Phương Nhã cười khổ, cô không nói gì nữa.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 77: RỐT CUỘC AI ĐẠO AI
Lạc Phương Nhã chẳng đến trễ bao nhiêu phút, nên cô cũng không bỏ lỡ chuyện gì.
Sau khi nói vài câu, Diệp Bách vội vàng rời khỏi phòng.
Sau khi Diệp Bách bỏ đi, vài nhân viên cầm mic lên kêu gọi bọn họ nộp bản thiết kế.
Trương Dao Dao chìa tay về phía Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, chúng ta đi nộp bản thiết kế đi.”
“Đông quá, cô đi trước đi.” Lạc Phương Nhã nhìn thấy bọn họ chen chúc nhau thành một nhóm lớn, cô nhíu mày.
“Được thôi, tôi đi trước đây.” Trương Dao Dao nhìn nhanh sang Lạc Phương Nhã rồi chạy vào trong dòng người.
Lạc Phương Nhã nhìn dáng vẻ hấp tấp của Trương Dao Dao, cô phì cười rồi lắc đầu.
Lạc Phương Nhã ngồi đợi ở ghế, cho đến khi dòng người đã vơi nhiều, cô mới đứng dậy.
Nhưng cô còn chưa đi đến, đã có người chặn đường cô lại.
“Có chuyện gì à?” Thấy Đường Thiên Kim chặn đường mình, Lạc Phương Nhã nhíu mày.
Đường Thiên Kim nhìn Lạc Phương Nhã một lúc rồi giở giọng trào phúng: “Không có gì, chỉ muốn nói cô bị Diệp Bách bắt quả tang đi trễ, thế mà không bị đuổi việc, số cô cũng đỏ lắm đấy.”
Cô đã quen với chuyện Đường Thiên Kim thích trào phúng mình từ lâu, thậm chí còn có thể vui vẻ mỉa ngược lại: “Cảm ơn, trước giờ tôi luôn biết là mình may hơn cô. Chứ bằng không cô sao lại ráng hết sức để lấy thứ mà tôi không cần kia chứ?”
Nghe Lạc Phương Nhã nói như thế, sắc mặt của Đường Thiên Kim trắng bệch.
Có điều cô ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Lạc Phương Nhã, hy vọng lát nữa cô vẫn còn có thể nở nụ cười.”
Lạc Phương Nhã không hiểu ý của Đường Thiên Kim, cô chỉ nghĩ là Đường Thiên Kim muốn dùng miệng lưỡi để chiếm thế thượng phong mà thôi.
Thế là Lạc Phương Nhã phớt lờ lời nói của Đường Thiên Kim, cô vòng qua người cô ta, đi về phía trước.
Đường Thiên Kim nhìn theo bóng lưng của Lạc Phương Nhã, nụ cười gian xảo nở trên khóe môi của cô ta.
Mặc dù chỉ là một cuộc thi nho nhỏ trong phòng thiết kế, nhưng trước giờ công ty Đế Quang luôn làm theo nguyên tắc công bằng, bình đẳng, công chúng. Sau khi giao bản thiết kế thì giám khảo sẽ tiến hành đánh giá, rồi đưa ra kết quả của cuộc thi.
Bởi thế, sau khi nộp bản thiết kế của mình, mọi người đều quay về chỗ chờ đợi.
Bởi vì đều là người trong cùng một phòng, mặc dù bọn họ là đối thủ trong cuộc thi, nhưng rốt cuộc vẫn là người quen, bởi thế họ xúm xít chia năm chia bay lại chuyện trò rôm rả.
Lạc Phương Nhã nói đôi ba câu với nhóm bạn Trương Dao Dao, rồi lấy điện thoại trong túi xách ra, không nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Tô Hiên Minh, ánh mắt cô trở nên tối tăm, rồi mở facebook lên đọc tin tức.
Chẳng bao lâu sau, giám khảo bắt đầu tranh cãi với nhau.
Mọi người đều ngây người nhìn ban giám khảo, rồi nhỏ tiếng thảo luận với nhau xem rốt cuộc họ đang tranh cãi vì chuyện gì.
Đại khái chừng năm phút sau, Diệp Bách vốn đã đi từ trước đó lại quay vào phòng, giám khảo cũng ngừng cãi vã.
Cũng không biết giám khảo nói gì với Diệp Bách, sắc mặt Diệp Bách sa sầm.
Cũng không biết anh ta nói gì mà giám khảo đều cúi đầu, chẳng lên tiếng nữa.
Lạc Phuơng Nhã vừa định cúi xuống nghịch điện thoại tiếp thì giọng nói của Diệp Bách đã vang lên qua mic.
“Cuộc thi gặp phải chuyện tiêu cực, bởi thế sẽ tạm ngừng.”
Nghe nói cuộc thi phải tạm ngừng, mọi người đều đưa mắt nhìn Diệp Bách, kể cả Lạc Phương Nhã.
Diệp Bách híp mắt: “Cuộc thi gặp phải hiện tượng đạo nhái, các cô cậu phải hiểu rằng đối với thiết kế sư, đạo nhái là một chuyện rất tồi tệ. Mặc dù tôi vừa mới đến đây, nhưng cũng đã biết chuyện trưởng phòng cũ đã bị đuổi vì chuyện đạo nhái, bởi thế hôm nay tôi muốn xử lý chuyện này một cách nghiêm túc.”
Giọng nói của Diệp Bách rất điềm tĩnh, nhưng vẫn có thể nhận ra sự tức giận trong lời nói của anh ta.
Hội trường im lặng đến nỗi cho dù có một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được.
Dường như Diệp Bách rất hài lòng với hiệu quả này, anh ta lạnh nhạt đảo mắt nhìn quanh một vòng: “Bây giờ mọi người hãy nhìn hai bản thiết kế này.”
Anh ta vừa mới nói dứt lời, màn hình LED sau lưng đã trình chiếu hai bản thiết kế.
Hai bản thiết kế trên màn hình LED khiến cho mọi người kinh ngạc đến mức thốt lên thành tiếng.
Hai bản thiết kế này giống nhau quá, không, phải nói ngoại trừ màu sắc của đá quý khác nhau thì còn lại đều giống nhau như đúc.
Rõ ràng là đạo nhái, bởi vì không thể nào ý tưởng của họ lại giống hệt nhau như vậy, đến hoa văn ở trên nhẫn cũng y chang nhau, chỉ có điều không biết là ai đạo của ai.
Lạc Phương Nhã nhìn bản thiết kế trên màn hình LED, gương mặt cô toát ra vẻ bất ngờ: “Không thể nào? Bản thiết kế của ai mà lại giống tôi thế này?”
Lạc Phương Nhã nhìn bản thiết kế ấy chăm chú, đúng là giống thật, đến cả hoa cô vẽ để cho tương ứng với nhẫn nam cũng có.
Đương nhiên Lạc Phương Nhã sẽ không ngốc nghếch đến mức cho rằng ý tưởng của người ta và mình giống nhau, cũng sẽ không cho rằng người ta sẽ giữ bản thiết kế nhẫn nam lại. Cô chắc chắn rằng có người đã nhìn lén bản vẽ của cô, chỉ có điều không biết nhìn lén từ bao giờ.
Lạc Phương Nhã còn chưa nghĩ ra được đáp án, Diệp Bách đã tiếp tục lên tiếng: “Chắc chủ nhân của hai bản thiết kế này không cần tôi phải mời đâu chứ?”
Sau khi Diệp Bách nói dứt lời, Đường Thiên Kim đứng dậy.
Là Đường Thiên Kim! Lạc Phương Nhã nhìn cô ta với ánh mắt oán hận.
Cuối cùng cô đã hiểu được ban nãy Đường Thiên Kim nói ‘hy vọng lát nữa cô còn cười được’ là ý gì rồi.
Cô ta lén nhìn bản thiết kế của mình, còn vu oan mình đạo nhái.
Theo như những kinh nghiệm mà cô có, trước đây lần nào Đường Thiên Kim cũng thắng, nhưng lần này cô sẽ không để cho cô ta thẳng nữa, tuyệt đối sẽ không, Lạc Phương Nhã siết chặt nắm tay.
Đường Thiên Kim nở nụ cười đắc ý với Lạc Phương Nhã, rồi mới nói Diệp Bách một cách đường hoàng: “Diệp Bách, mỗi một tấm thiết kế đều do tôi vẽ, do tôi nghĩ ra ý tưởng này, đồng nghiệp của tôi có thể làm chứng.”
Nghe Đường Thiên Kim nói thế, vài đồng nghiệp bên cạnh cô ta đều lục tục nói rằng ngày hôm qua đã chính mắt nhìn thấy cô ta vẽ bản thiết kế này, chắc chắn cô ta sẽ không đạo nhái.
Diệp Bách im lặng nhìn bọn họ, đến một lúc sau anh ta mới nói: “Bản thiết kế thứ hai là của ai?”
“Là của tôi.” Lạc Phương Nhã cho rằng mình không đạo nhái, nên cô đứng lên một cách đường hoàng.
Thấy Lạc Phương Nhã đứng dậy, mọi người đều đưa mắt nhìn cô, thái độ như thế nào cũng có.
“Lại là cô à.” Diệp Bách nhìn Lạc Phương Nhã, sắc mặt anh ta sa sầm.
Lạc Phương Nhã mím môi, rồi nói: “Tôi là người đã vẽ bản thiết kế này, nhưng tôi không đạo nhái.”
Gương mặt Diệp Bách không thay đổi gì cả, anh ta chỉ hờ hững bảo: “Cô ấy có người làm chứng rằng mình không đạo nhái, còn cô thì sao? Có người làm chứng không?”
“Tôi không có người làm chứng.” Lạc Phương Nhã lắc đầu.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 78: LẬT MẶT TIỆN NHÂN
Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói vậy, Diệp Bách sa sầm mặt lại.
“Cô nói cô không sao chép ý tưởng, nhưng cô lại không có nhân chứng, tôi tin cô kiểu gì đây?”
Đường Thiên Kim thấy Diệp Bách nói vậy, đắc mắt hiện lên vẻ đắc thắng, chẳng ai lại mang thứ quan trọng như bản thiết kế cuộc thi ra cho người khác xem, nhưng cô ta cần có nhân chứng, thế nên hôm qua cô ta cố tình khoe bản thiết kế ra cho tất cả đồng nghiệp trong văn phòng cùng xem, tất cả chỉ là để ngày hôm nay bọn họ ra mặt làm chứng cho cô.
Lạc Phương Nhã siết chặt các đốt ngón tay, hít một hơi sâu rồi im lặng trong vòng một phút mới lên tiếng: “trưởng phòng, hai chúng tôi đều tạo ra hai bản thiết kế giống hệt nhau, sao anh không thể nghe qua về ý tưởng thiết kế của chúng tôi?”
Đường Thiên Kim bỗng chốc sững sờ, cô ta không ngờ rằng Lạc Phương Ngã sẽ nói vậy.
Thấy trưởng phòng không nói gì, Lạc Phương Nhã nhìn thẳng sang phía Đường Thiên Kim: “Đường Thiên Kim, nếu như chúng ta đã có duyên thiết kế ra hai bản vẽ giống nhau y đúc như vậy, vậy thì thử trình bày về ý tưởng thiết kế đi xem thế nào?”
Đường Thiên Kim định từ chối, nhưng tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta. Giờ cô ta ở vào tình thế trèo lên lưng cọp, từ chối là chuyện không thể nào.
Tuy nhiên, cô đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Đường Thiên Kim cong môi trả lời: “Được thôi, ai nói trước đây? Cô nhé?” Câu cuối cùng này, Đường Thiên Kim cố ý nói vậy chính là muốn khiêu khích Lạc Phương Nhã, vì ai nói trước thì người đấy sẽ chiếm ưu thế.
Vẻ mặt Lạc Phương Nhã không đổi: “Cô đi”
Quả nhiên Lạc Phương Nhã sẽ trúng kế, nụ cười trên mặt Đường Thiên Kim càng rạng rỡ hơn: “Được, thế thì tôi nói trước. Chiếc nhẫn này tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng, màu xanh của ngọc bảo mang ý nghĩa dài lâu”
“Còn gì nữa không?” Vẻ mặt Lạc Phương Nhã vô cùng bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến mức khiến trong lòng Đường Thiên Kim nảy sinh cảm giác bất an.
Chẳng lẽ Lạc Phương Nhã có chứng cứ gì hay sao? Không thể nào, loại người tự phụ như cô ta, làm gì có chứng cứ nào?
Đường Thiên Kim an ủi bản thân như vậy, sau đó gật đầu: “Đây chính là ý tưởng thiết kế của tôi”
“Nếu như cô không còn gì để nói nữa, thì giờ đến lượt tôi” Khóe miệng Lạc Phương Nhã cong lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, sau đó từ từ nhấc tay phải lên: “Ý tưởng thiết kế của tôi xuất phát từ màu sơn móng tay trên ngón áp út bên tay phải của tôi”
Vừa dứt lời, những người đứng phía xung quanh Đường Thiên Kim đều lớn tiếng nói: “Ý tưởng thiết kế trang sức châu báu lại đến từ sơn móng tay, đúng là nực cười mà”
“Đúng vậy, nực cười”
Rất nhiều người xung quanh cũng hùa theo lời bọn họ, ngay cả Diệp Bách cũng lắc đầu.
Lạc Phương Nhã như thể không nghe thấy những gì bọn họ nói, cô nói tiếp: “Ở pháp có một truyền thuyết lãng mạn thế này, nếu như một người con trai sơn lên móng tay người con gái mình thích màu móng khác với những ngón còn lại, thì trái tim người con gái ấy mãi mãi thuộc về chàng trai. Mà nếu người con gái đồng ý để cho chàng trai sơn móng tay lên ngón áp út, thì có nghĩa là trong lòng cô gái có chàng trai”
Sau khi Lạc Phương Nhã kể lại truyền thuyết lãng mạn này, hiện trường đang ồn ào bỗng yên tĩnh lại.
Mọi người nhìn chằm chằm lên phía màn hình LED, bản thiết kế của Lạc Phương Nhã dường như có thể khiến cho tất cả liên tưởng đến câu chuyện lãng mạn ấy.
Lạc Phương Nhã nhìn thẳng vào Đường Thiên Kim, lạnh lùng nói: “Ý tưởng thiết kế của tôi chính là, "Để em vào trong tim”, sở dĩ tôi chọn chất liệu rực rỡ diễm lệ huyết sắc như ruby là bởi vì nó tượng trưng cho tình yêu đôi lứa giữa chàng trai và cô gái”
Đường Thiên Kim chột dạ phản bác: “Ý tưởng thiết kế của cô độc đáo thì sao? Nó không đồng nghĩa với việc cô không đạo ý tưởng thiết kế”
Lạc Phương Nhã còn chưa kịp lên tiếng chất vấn lại Đường Thiên Kim thì Trương Dao Dao ngồi phía sau Lạc Phương Nhã lại giơ tay lên: “trưởng phòng... tôi có chuyện muốn nói”
Diệp Bách nhìn Lạc Phương Nhã với ánh mắt suy tư trầm ngâm, sau đó chuyển ánh nhìn về phía Trương Dao Dao: “Có chuyện gì để sau hãy nói”
“trưởng phòng... chuyện mà tôi muốn nói có liên quan đến việc đạo ý tưởng lần này” Trương Dao Dao e dè trả lời.
Diệp Bách ngạc nhiên nhướng mày, sau đó nói ra hai chữ: “Nói đi”
“Giờ nghỉ trưa ngày hôm qua... Lúc mọi người đi ngủ, tôi nhìn thấy... Đường Thiên Kim lục lọi gì đó ở bàn làm việc của Phương Nhã”
Trương Dao Dao không nói rõ ra là lục lọi cái gì, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây cũng hiểu được là Đường Thiên Kim lục tìm bản thiết kế của Lạc Phương Nhã.
Thấy Trương Dao Dao nói vậy, Đường Thiên Kim thẹn quá hóa giận nói: “Trương Dao Dao, cô ngậm máu phun người”
“Tôi không hề” Trương Dao Dao nhìn Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, lúc tôi tỉnh dậy liền trông thấy cô ta”
“Tôi biết, Dao Dao, cảm ơn cô” Lạc Phương Nhã vỗ vai Trương Dao Dao, sau đó quay sang nhìn Đường Thiên Kim: “Đường Thiên Kim, tôi vốn dĩ không muốn giữ thể diện gì cho cô cả đâu, nếu như cô quả quyết là cô không sao chép bản thiết kế của tôi, vậy thì tôi sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục” Dứt lời, Lạc Phương Nhã lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn phiên bản dành cho nam của bản thiết kế mà cô cất giữ.
“Bản thiết kế này là nhẫn đôi” Ngữ khí của Lạc Phương Nhã bình tĩnh không hề gấp gáp, giọng nói trong trẻo êm tai, thậm chí trong câu nói còn ẩn chứa nét kiêu ngạo hơn người.
Nhìn thấy chiếc nhẫn phiên bản nam trong tay Lạc Phương Nhã đích thực là một cặp với bản thiết kế hiển thị trên màn hình LED, toàn bộ mọi người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Ai cũng không ngờ được là, bản thiết kế này còn có chi tiết như vậy.
“Có biết vì sao nhẫn phiên bản nữ lại xuất hiện một vòng cung nhỏ như thế này không?” Lạc Phương Nhã nhìn thẳng vào mắt Đường Thiên Kim.
Tất nhiên là Đường Thiên Kim không hề hay biết vì sao trong bản thiết kế này lại có vòng cung rồi.
Lạc Phương Nhã giơ bản thiết kế trong tay lên, nhấn mạnh từng câu từng chữ một: “Bởi vì vòng cung ở phiên bản nữ sẽ tạo thành một trái tim hoàn chỉnh với vòng cung ở phiên bản nam”
Hai phiên bản nam nữ kết hợp lại với nhau với tạo ra được một trái tim trọn vẹn nhất.
Lạc Phương Nhã một hơi nói ra hết những gì mình cần nói, sau đó liền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn lên. Cô khẽ thở phào một hơi, sau đó nhìn sang Diệp Bách rồi lễ phép nói: “trưởng phòng, tôi nói xong rồi”
Thực lòng mà nói Diệp Bách cũng bị sốc bởi Lạc Phương Nhã, lúc trước khi Lạc Phương Nhã nói về truyền thuyết lãng mạn của Pháp, anh ta đã hoàn toàn xác định được là Đường Thiên Kim sao chép thiết kế của Lạc Phương Nhã.
Tuy nhiên không ngờ được là bản thiết kế này còn có một phiên bản dành cho nam nữa, mà phiên bản này thực sự hợp mắt anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn hợp hơn so với bản nữ nữa.
Lạc Phương Nhã này thực sự khiến cho anh ta không thể nào ngờ được!
“Tại sao lại chỉ nộp bản thiết kế dành cho nữ?” Diệp Bách hỏi.
Lạc Phương Nhã không ngờ trưởng phòng lại hỏi chuyện này, nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”
Diệp Bách hỏi lại lần nữa: “Sao không nộp cả bản thiết kế của bản nam và bản nữ lên?”
“Tôi muốn giữ lại phiên bản dành cho nam” Thực chất nhẫn phiên bản nam là thiết kế đặc biệt mà Lạc Phương Nhã dành tặng cho Tô Hiên Minh, nếu như không xảy ra chuyện sao chép này thì cô cũng sẽ không lấy nó ra.
Ánh mắt Diệp Bách lóe lên, sau đó hỏi: “Nếu bản quyền chiếc nhẫn nam này do cô đứng tên tiêu thụ thì sao?”
Đối với một nhà thiết kế mà nói, quyền được đứng tên chính là sự công nhận dành cho mỗi người. Nếu như Lạc Phương Nhã đạt được quyền lợi này, cũng có nghĩa là từ vị trí học nghề mà thẳng tiến đến chức vị nhà thiết kế chính thức của Bộ phận thiết kế Đế Quang.
Diệp Bách tin là Lạc Phương Nhã sẽ đồng ý với anh ta, nhưng anh ta lại không biết là mình đã phán đoán sai rồi.
Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 79: GẶP LỤC DŨNG CÙNG THẨM LỖI TRÊN ĐƯỜNG
Nếu như là người khác, chắc chắn họ sẽ chọn quyền được đứng tên, dù sao thì chỉ với một bản thiết kế thôi đã có thể đổi lấy được bản quyền, đây chính là chuyện tốt không dễ gì có được.
Nhưng trong mắt Lạc Phương Nhã, bản thiết kế nhẫn phiên bản nam này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cô.
“Xin lỗi, bản thiết kế này tôi muốn giữ lại cho riêng mình”
Đáy mắt Diệp Bách lóe lên, sau đó hỏi cô: “Cô có biết là cơ hội này rất hiếm gặp không, cô thực sự từ chối sao?”
“Tôi chắc chắn” Lạc Phương Nhã gật đầu.
“Ngày mai đến văn phòng gặp tôi” Dứt lời, Diệp Bách quay người về phía trước, tuyên bố Đường Thiên Kim là người sao chép ý tưởng, sau đó trực tiếp đuổi việc Đường Thiên Kim.
Đường Thiên Kim không hài lòng với cách giải quyết của Diệp Bách liền làm ầm ĩ lên một hồi, rồi bị Diệp Bách gọi bảo vệ đến đuổi ra ngoài.
Nhìn thấy Đường Thiên Kim bị lôi đi, Lạc Phương Nhã chỉ cảm thấy thổn thức, nhưng không hề đồng tình với cô ta.
Nhiều năm nay, Đường Thiên Kim lúc nào cũng gay gắt đối chọi với cô, cô không phải thánh mẫu, bị người ta đánh, còn quay ra khen đánh hay lắm.
Huống hồ, Đường Thiên Kim có kết cục ngày hôm nay, hoàn toàn là do cô ta tự làm tự chịu.
Lạc Phương Nhã thu lại ánh mắt, sau đó quay sang nói với Trương Dao Dao: “Dao Dao, hôm nay thực sự cảm ơn cô”
Trương Dao Dao ngượng ngùng nói: “Phương Nhã, cô không cần khách sáo như thế, chúng ta là đồng nghiệp, nếu đã nhìn thấy thì chắc chắn sẽ lên tiếng thôi”
“Dù thế nào thì cũng phải cảm ơn cô” Lạc Phương Nhã nói xong liền nhìn đồng hồ trên điện thoại, phát hiện đã trưa rồi liền nói: “Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi”
Trương Dao Dao đồng ý: “Được thôi”
Hai người không đến canteen mà định ăn cơm ở nhà hàng phía đối diện công ty, nào ngờ trên trường đi lại gặp Thẩm Lỗi cùng Lục Dũng.
Lạc Phương Nhã cùng Trương Dao Dao băng qua đường, chuẩn bị đi đến nhà hàng phía đối diện công ty thì đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe.
Lúc mới đầu Lạc Phương Nhã không chú ý đến, cứ nghĩa là tiếng còi của xe cộ trên đường.
Mãi cho đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía xa vọng lại: “Phương Nhã”
Lúc này cô mới nhìn sang liền trông thấy một chiếc Lotus màu trắng đỗ ở phía đèn giao thông bên kia ngã tư đường.
Nếu không phải vì thấy Lục Dũng thò đầu ra từ chỗ cửa xe thì sợ là Lạc Phương Nhã sẽ xoay người đi mất.
Dù sao thì trong ấn tượng của cô không có quen ai đi xe Lotus cả.
Lạc Phương Nhã vẫy tay với Lục Dũng tỏ ý là cô nhìn thấy bọn họ rồi.
Trương Dao Dao đi bên cạnh đột nhiên phát hiện Lạc Phương Nhã dừng bước, cô ta cũng nhìn theo hướng quan sát của Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, sao vậy?”
“Tôi gặp người quen, chắc là cô phải đợi tôi một lát rồi” Lạc Phương Nhã xấu hổ nói.
Trương Dao Dao lắc đầu: “Không sao”
Lạc Phương Nhã “ừm” một tiếng rồi lại hướng mắt sang phía xe của Lục Dũng.
Đèn đỏ chuyển thành xanh, Thẩm Lỗi lái xe về phía này rồi đỗ xe chỗ ven đường.
Xe vừa mới dừng lại, cửa xe đã mở ra, Lục Dũng nhảy từ trên xe xuống.
“Phương Nhã, trùng hợp thế, thế mà lại gặp cô ở đây”
Lạc Phương Nhã mỉm cười: “Trùng hợp thật, anh Lục”
Nghe thấy Lạc Phương Nhã gọi mình là “anh Lục”, Lục Dũng cau mày lại: “Phương Nhã, lần trước không phải tôi đã nói với cô là cứ gọi tên tôi đi sao?”
Lạc Phương Nhã còn chưa kịp trả lời thì Thẩm Lỗi đã từ ghế lái bước xuống xe: “Lục Dũng, cậu lại trêu chọc Phương Nhã rồi, cẩn thận Tô Hiên Minh tính sổ đấy”
Nghe thấy Thẩm Lỗi nói vậy, Lục Dũng liền nhảy dựng lên: “Ơ kìa, Thẩm Lỗi, mình trêu chọc hồi nào? Rõ ràng mình đang nói chuyện với Phương Nhã, cậu đừng có mà đổ oan cho mình”
Thẩm Lỗi không thèm để ý đến Lục Dũng, anh ta quay sang phía Lạc Phương Nhã rồi nở nụ cười ôn hòa: “Lâu rồi không gặp”
“Lâu rồi không gặp, anh Thẩm” Lạc Phương Nhã lịch sự gật đầu với Thẩm Lỗi.
Thấy Trương Dao Dao đứng bên cạnh Lạc Phương Nhã, Thẩm Lỗi cũng khách sáo mỉm cười rồi hỏi: “Cô... Các cô làm gì ở đây vậy?”
Lạc Phương Nhã chỉ sang Trương Dao Dao đang đứng bên cạnh: “Tôi với đồng nghiệp đến đây ăn cơm”
“Ồ” Thẩm Lỗi gật đầu, định nói gì đó thì Lục Dũng đã tiếp lời: “Phương Nhã, thế thì cùng đi ăn cơm với chúng tôi đi, chúng tôi cũng vừa hẹn với Tô Hiên Minh xong”
Không đợi Lạc Phương Nhã trả lời, Lục Dũng liền nói tiếp: “Cô không biết là tên nhóc Tô Hiên Minh kia khó hẹn thế nào đâu, gọi điện cho cậu ta cũng không được, hôm nay tôi với Thẩm Lỗi cố ý chạy đến văn phòng cậu ta mới gặp được đấy”
Đã hai ngày không gặp Tô Hiên Minh rồi, Lạc Phương Nhã rất muốn đi cùng đám người Lục Dũng đến gặp anh, nhưng cô đã hẹn đi ăn cơm với Trương Dao Dao rồi, cô không thể bỏ mặc người ta được.
“Thế thì tôi không đi đâu”
Lục Dũng định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Lỗi cắt ngang: “Phương Nhã không rảnh, lần sau gặp cũng được”
“Ừm, lần sau tôi mời mọi người anh cơm” Lạc Phương Nhã gật đầu.
“Phương Nhã, cô nói là phải giữ lời đấy nhé” Lục Dũng nói xong, rồi hình như nhớ ra chuyện gì đó liền bổ sung thêm: “Đúng rồi, Phương Nhã, tôi vẫn chưa cho cô số điện thoại, đưa điện thoại cho tôi đi”
Lạc Phương Nhã không chút do dự, lấy điện thoại từ trong túi ra rồi đưa cho Lục Dũng.
Lục Dũng nhanh chóng lấy điện thoại của Lạc Phương Nhã nháy sang số điện thoại mình, sau đó lưu số của cô vào trong máy.
Lục Dũng vừa đưa điện thoại lại cho Lạc Phương Nhã vừa nói: “Phương Nhã, đây là số điện thoại của tôi, lưu vào đi nhé”
“Ừm được rồi” Lạc Phương Nhã gật đầu, sau đó lưu số Lục Dũng vào trong danh bạ.
Vốn Lục Dũng vẫn còn muốn tán dóc với Lạc Phương Nhã nhưng Thẩm Lỗi liền lên tiếng nhắc nhở anh ta, sợ là người nào đó đang chờ nữa kia kìa.
Lúc này Lục Dũng mới bất đắc dĩ nói với Lạc Phương Nhã: “Thế hẹn lần sau nhé”
“Ừm được rồi” Lạc Phương Nhã gật đầu, sau đó nhìn theo bóng xe rời đi của Lục Dũng cùng Thẩm Lỗi.
Sau khi đám người Lục Dũng đi rồi, Trương Dao Dao im lặng nãy giờ mới lên tiếng hỏi: “Phương Nhã, bọn họ là bạn cô sao?”
“Không hẳn” Lục Dũng với Thẩm Lỗi là bạn của Tô Hiên Minh, cô chẳng qua cũng gọi là có quen biết mà thôi.
“Ồ” Trương Dao Dao gật đầu.
“Chúng ta đi ăn thôi”
“Được”
Khi Lục Dũng cùng Thẩm Lỗi đến Ngự Phong Hoàng, Tô Hiên Minh đã chờ sẵn ở đó rồi.
“Tô Hiên Minh, cậu còn đến sớm hơn cả bọn này nữa” Lục Dũng vừa cười vừa ngồi xuống phía đối diện Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta: “Một tiếng”
“Một tiếng gì?” Lục Dũng ngây ngốc nhìn Tô Hiên Minh, không hiểu anh có ý gì.
Thẩm Lỗi trợn tròn mắt giải thích: “Chúng ta đi từ tập đoàn Tô Thị đến đây mất một tiếng đồng hồ”
“Một tiếng?” Lục Dũng giật giật khóe miệng, vài giây sau, anh ta đắc ý nói: “Mặc dù mất một tiếng lận nhưng bọn mình lại gặp được Phương Nhã”
Thấy Lục Dũng nói là gặp Phương Nhã, Tô Hiên Minh vốn đang rũ mắt xuống, trong chớp mắt liền ngước lên.
“Ở đâu?”
“Ở chỗ đối diện với công ty gì đấy nhở?” Lục Dũng nhìn sang Thẩm Lỗi.
Sau đó người này tiếp lời giúp anh ta: “Đế Quang”
Lục Dũng gật đầu lặp lại lần nữa: “Đúng rồi, là ở chỗ đối diện với Đế Quang”
Sao giờ này cô lại chạy ra ngoài công ty làm gì? Tô Hiên Minh đút tay vào túi quần theo thói quen, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Phương Nhã.
Vừa mới cho tay vào túi quần anh mới nhớ ra hôm qua anh đưa điện thoại cho Chu Thạc chặn giúp anh cuộc gọi lạ, giờ vẫn chưa lấy về.
Tô Hiên Minh rũ mắt xuống, cố làm vẻ thản nhiên rồi hỏi: “Cô ấy làm gì ở đấy?”