Anh Tổng Quá Bá Đạo - Lạc Phương Nhã

Chương 51-55




Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 51: ANH LÀM CHỖ DỰA CHO CÔ

Lạc Phương Nhã đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng quần áo trong tiệm sẽ rất đắt, tuy cô chưa đến khu Tây Lãng mua quần áo bao giờ, nhưng cô cũng đã được nghe nói qua.

Nhưng không ngờ được là, quần áo ở đây không hề đắt, mà là cực kỳ đắt.

Đồ rẻ nhất ở đây cũng đến 8 số không lận.

Lạc Phương Nhã vừa tặc lưỡi vừa quan sát quần áo trong cửa tiệm.

Nhân viên trong tiệm thấy phong cách ăn mặc của Lạc Phương Nhã rất tầm thường nên hoàn toàn phớt lờ cô, chỉ tập trung vào các khách hàng khác.

Mãi cho đến khi Lạc Phương Nhã cầm một bộ áo lên, nhân viên cửa tiệm mới nhanh chóng tiến lại gần.

“Thưa cô, bộ quần áo này không hợp với cô đâu ạ”

Không hợp với cô? Lạc Phương Nhã sửng sốt một hồi rồi đặt bộ quần áo trở về chỗ cũ, sau đó cầm một bộ khác lên.

Kết quả là nhân viên phục vụ trực tiếp giật lại bộ quần áo mà cô đang cầm: “Thưa cô, hay là cô đến quầy hàng khác mua đi, tất cả quần áo chỗ chúng tôi đều không phù hợp với cô đâu”

Câu nói này của nhân viên phục vụ khiến rất nhiều người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía Lạc Phương Nhã, tất cả mọi người đều chỉ trỏ xì xầm về cô.

Mà Lạc Phương Nhã cũng hiểu ra một điều, mọi người đều cảm thấy rằng cô không có tiền mua quần áo ở đây.

Dù cho Lạc Phương Nhã thật sự tức giận, nhưng bọn họ cũng không nói sai.

Quả thật là cô không thể nào mua được, cho dù cô là con cháu gia tộc Lạc Thị, thì cũng không có tiền mua quần áo của chỗ này được, thêm vào đó là, cô cũng đã hoàn toàn cắt đứt viện trợ tài chính từ gia đình.

“Xin lỗi...” Lạc Phương Nhã định nói xin lỗi nhưng một âm thanh lạnh lùng vang lên từ đằng sau lưng cô.

“Không phù hợp?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lạc Phương Nhã quay đầu lại liền trông thấy Tô Hiên Minh đang đứng sau lưng cô: “Anh... Sao anh lại vào đây?”

“Vào xem” Gương mặt của Tô Hiên Minh từ trước đến giờ vốn lạnh lùng như phiến băng, giờ khắc này lại càng âm u hơn, khiến người ta phải sợ hãi.

Vốn dĩ Tô Hiên Minh định chờ cho đến khi Lạc Phương Nhã chọn đồ xong rồi mới vào thanh toán.

Nhưng không ngờ, khi anh đứng ngoài cửa đợi Lạc Phương Nhã thì đã nghe được những lời mà nhân viên cửa tiệm nói với cô.

Nhìn sắc mặt Tô Hiên Minh, Lạc Phương Nhã cũng đoán ra được là anh đã nghe thấy những lời ban nãy, cô lúng túng nhìn về phía Tô Hiên Minh: “Em sẽ đến cửa hàng khác xem đồ”

“Ở đây đi” Tô Hiên Minh lạnh lùng liếc nhân viên bán hàng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tô Hiên Minh làm cho nhân viên sợ đến phát run, không dám thở mạnh chút nào.

Tô Hiên Minh lạnh lùng nói: “Trong vòng năm phút, mang hết tất cả những bộ quần áo phù hợp với cô ấy ra đây rồi gói hết lại, có bao nhiêu gói bấy nhiêu, nếu như vượt quá năm phút thì không lấy nữa”

“Tô Hiên Minh, đừng tiêu tiền hoang phí như thế” Lạc Phương Nhã kéo ống tay áo Tô Hiên Minh, muốn ngăn anh lại.

“Không phí chút nào” Bỏ tiền ra lấy lại lòng tự trọng cho cô, anh không hề thấy nó hoang phí, ngược lại, còn thấy nó chưa đủ.

“Nhưng...” Lạc Phương Nhã muốn nói thêm gì đó, nhưng Tô Hiên Minh đã nắm lấy tay cô, dắt cô đến chỗ ghế sofa rồi ngồi xuống, sau đó nhắc nhở vài nhân viên trong tiệm: “Các người còn 4 phút 50 giây nữa”

Tô Hiên Minh vừa dứt lời, nhân viên trong cửa tiệm cũng định thần lại, sau đó tất cả đều cuống cuồng hết lên, chỉ sợ chậm tay chậm chân chút thôi là sẽ thiếu mất mấy bộ.

Trong vòng 5 phút đúng như Tô Hiên Minh yêu cầu, nhân viên luôn chân luôn tay đóng gói đồ rồi xuất hóa đơn thanh toán.

Mà đúng 5 phút sau, Tô Hiên Minh cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, chỉ mất 30 giây để kí tên lên hóa đơn.

Tác phong thanh toán phải gọi là nhanh chóng dứt khoát... nhưng cái đấy không đáng kể, trọng điểm chính là, tất cả ánh nhìn dành cho Lạc Phương Nhã đều biến thành ngưỡng mộ ghen tị.

Không ngưỡng mộ làm sao được, làm gì đã có ai thấy một người đàn ông cưng chiều phụ nữ như vậy đâu? Gói hết lại, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!

Sau khi kí tên xong, Tô Hiên Minh để cho Lạc Phương Nhã mặc bộ quần áo mà trước đó cô chọn, sau đó đưa cho nhân viên một tấm danh thiếp, bảo bọn họ chuyển đồ đến địa chỉ viết trên danh thiếp, sau đó dẫn Lạc Phương Nhã rời khỏi cửa hàng.

Sau khi đi ra ngoài, Lạc Phương Nhã ngập ngừng nhìn Tô Hiên Minh, nói: “Tô Hiên Minh, mấy bộ quần áo vừa nãy có thể trả lại được không? Nhiều tiền như thế em không trả hết được đâu”

Nghe được những lời như vậy của Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh cảm thấy có một cơn tức giận đang bùng nổ ở lồng ngực mình, đây là đồ anh tặng cô, không hề có ý định bắt cô trả tiền.

“Ai nói...” Khi anh quay đầu lại thì trông thấy đôi mắt đen láy trong veo chất đầy sự tự ti cùng lo lắng, cơn tức giận bỗng dưng biến mất không chút dấu vết.

Anh liền nói: “Ngoại trừ bộ quần áo trên người em ra thì toàn bộ đều là của em gái anh”

Hóa ra là mua tặng cho em gái anh! Lạc Phương Nhã thở phào một hơi.

Số tiền mua những bộ quần áo kia cộng vào cũng đủ mua đứt một tòa nhà.

May quá.... may quá.....

Nếu không thì cho dù cô có bán chúng đi cũng không đủ tiền trả.

Lạc Phương Nhã vừa nghĩ thầm vừa nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Tô Hiên Minh: “Vậy thì tốt”

Thấy vẻ tự ti với lo lắng trong đôi mắt Lạc Phương Nhã dần biến nhất, Tô Hiên Minh liền nhìn về hướng khác.

“Đến club Đế Vương thôi”

“Vâng” Lạc Phương Nhã gật đầu.

Hôm nay có chút kẹt xe, bình thường từ khu Tây Lãng đến club Đế Vương chỉ đi mất 20 phút, nhưng kết quả là hôm nay lại mất 1 tiếng đồng hồ.

Khi Tô Hiên Minh cùng Lạc Phương Nhã đến nơi thì mọi người tham gia bữa tiệc ngày hôm nay đã đến đông đủ cả rồi.

“Tô Hiên Minh, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi” Lục Dũng nhìn thấy Tô Hiên Minh bước vào liền mau chóng gạt những người khác sang một bên rồi bước đến chào hỏi.

Tô Hiên Minh lạnh nhạt: “Có chút chuyện trì hoãn”

“Cậu thì lúc nào cũng có việc...” Lục Dũng mới nói được một nửa thì nhìn thấy Lạc Phương Nhã đứng sau lưng Tô Hiên Minh, cả người bỗng dưng hóa đá.

“Cô....cô... không phải là....” Lục Dũng kinh ngạc nhìn Lạc Phương Nhã, đây chẳng phải là cô gái xuất hiện trong phòng riêng của Tô Hiên Minh tối hôm đó sao? Ngày hôm sau anh còn cố tình chạy đến văn phòng Tô Minh Hỏi để hỏi thăm nữa kìa.

Hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải? Lục Dũng cẩn thận suy ngẫm một phen....

Đúng rồi, lần trước ở trước cửa biệt thự của club Giang Bắc, người mà Tô Hiên Minh đuổi theo chính là cô.

Chính là cô rồi, bảo sao lúc đấy anh nhìn cô có chút quen quen.

“Xin chào” Lạc Phương Nhã cũng nhận ra Lục Dũng là người đàn ông lần trước đứng cùng với Tô Hiên Minh ở cửa biệt thự Giang Bắc, nhưng dù sao cũng không quen biết gì, nên chỉ có thể theo phép lịch sự mà lên tiếng chào, cũng không tiện nói gì thêm.

“Xin chào, tôi là Lục Dũng” Lục Dũng định thần lại, giơ tay về phía Lạc Phương Nhã.

Lạc Phương Nhã nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó cũng bắt tay với Lục Dũng: “Tôi là Lạc Phương Nhã”

Lạc Phương Nhã? Chẳng phải là người đã liên tục gọi điện cho Tô Hiên Minh vào tối hôm đó ở club Giang Bắc hay sao? Lục Dũng ngây ngốc, cứ nắm lấy tay Lạc Phương Nhã mà quên cả buông ra.

Lạc Phương Nhã muốn rụt tay về theo bản năng, nhưng Lục Dũng lại không hề buông tay, cô cũng ngại theo, vì dù sao thì đó cũng là bạn của Tô Hiên Minh, cô không muốn Tô Hiên Minh phải khó xử.

Tô Hiên Minh thì lại cảm thấy hành động nắm lấy tay Lạc Phương Nhã của Lục Dũng thật chướng mắt, khiến anh thực sự muốn xông lên kéo hai người họ ra.

Mà anh quả thực đã làm như thế.

Anh đột nhiên vươn tay ra, dùng hết sức lực giật mạnh tay Lạc Phương Nhã ra khỏi tay Lục Dũng, sau đó đẩy ra phía sau lưng mình, lấy thân mình làm vách ngăn giữa Lạc Phương Nhã và Lục Dũng.

Động tác đột ngột này của Tô Hiên Minh khiến cho hai người kia cũng đồng thời quay sang nhìn anh.

“Tô Hiên Minh, cậu làm gì đấy?” Lục Dũng oán giận kêu la.

Anh làm gì á? Trong đầu Tô Hiên Minh cũng hiện lên câu hỏi tương tự.

Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 52: CÔ SUÝT THÌ CƯỠNG HÔN ANH

Anh làm gì á? Trong đầu Tô Hiên Minh cũng hiện lên câu hỏi tương tự.

Một lúc sau, anh quay sang nhìn Lạc Phương Nhã, thản nhiên nói: “Tránh xa tên lăng nhăng đó ra”

Đúng vậy, anh không muốn cho cái tên lăng nhăng kia vấy bẩn Lạc Phương Nhã chút nào, bởi vì lúc trước Lục Dũng có đòi anh giới thiệu Lạc Phương Nhã cho hắn ta.

Lạc Phương Nhã sững sờ, sau đó gật đầu.

Mà Lục Dũng ở bên này thì nhảy dựng lên: “Lăng nhăng gì chứ, Tô Hiên Minh cậu hủy hoại danh dự của tôi”

Tô Hiên Minh không thèm để ý đến anh ta, kéo Lạc Phương Nhã ra góc sân thượng.

Mà Lục Dũng thì lại xoắn xuýt lại gần trò chuyện với Lạc Phương Nhã.

“Phương Nhã, em quen Tô Hiên Minh từ khi nào vậy?”

Lạc Phương Nhã nhìn về phía xa ngoài sân thượng: “Hơn một tháng trước.”

“Hơn một tháng?” Lục Dũng ngạc nhiên.

Mới có hơn một tháng, cô cùng Tô Hiên Minh đã thân thiết như vậy rồi? Lúc trước anh cun cút chạy theo lấy lòng Tô Hiên Minh nửa năm trời, đến cuối cùng người mất hết liêm sỉ bám lấy Tô Hiên Minh lại là anh ta.

Tại sao cùng là người với nhau nhưng lại khác biệt như vậy chứ?

Chẳng lẽ đây là hiệu ứng giai nhân trong truyền thuyết hay sao?

Không đúng, chẳng phải từ trước đến nay Tô Hiên Minh không thích phụ nữ hay sao? Lạc Phương Nhã này có gì đặc biệt à?

Lục Dũng vừa quan sát Lạc Phương Nhã vừa hỏi: “Phương Nhã, cô quen Tô Hiên Minh như thế nào?”

Quen như thế nào à? Lạc Phương Nhã vô thức nhìn về phía Tô Hiên Minh.

Người đó đang tựa lên lan can, gương mặt không chút cảm xúc nhìn về phía xa xăm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Giống như lần đầu tiên cô gặp anh vậy...

Lạc Phương Nhã chưa từng kể với ai về lần đầu tiên cô gặp Tô Hiên Minh, cũng không muốn nói cho bất kì ai biết, nên trả lời một cách qua loa: “Thì cứ thế mà quen biết thôi”

Thật ra Tô Hiên Minh cũng có chút tò mò muốn xem xem Lạc Phương Nhã kể về lần đầu tiên bọn họ gặp nhau như thế nào với Lục Dũng, nhưng lại không ngờ được là cô lại dùng cái cớ qua quýt như vậy để trả lời Lục Dũng.

Anh có chút thất vọng, nhưng cũng không hiểu sao lại có chút vui mừng vì cô đã không nói cho Lục Dũng biết.

“Cứ thế quen biết? Câu trả lời kiểu gì vậy? Phương Nhã, em...” Lục Dũng vẫn chưa nói xong thì ánh mắt của Tô Hiên Minh đã liếc về phía bên này.

Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tô Hiên Minh, Lục Dũng hiểu ý, nhanh chóng chấm dứt chủ đề này, rồi gọi người phục vụ đến: “Phương Nhã, em uống nước ép hay là rượu vang?”

“Nước ép, cảm ơn” Lạc Phương Nhã nhẹ nhàng nở nụ cười cảm ơn.

Lục Dịch lấy một cốc nước ép từ khay của người phục vụ rồi đưa cho Lạc Phương Nhã, sau đó lại nhấc hai ly rượu vang lên, đưa một ly cho Tô Hiên Minh.

Tô Hiên Minh vừa mới giơ tay ra nhận lấy ly rượu thì Lạc Phương Nhã đã lên tiếng.

“Tô Hiên Minh, anh không thể uống rượu”

Lạc Phương Nhã vừa dứt lời, ly rượu trong tay Tô Hiên Minh đã bị cô cầm lấy, sau đó đặt nó trở lại trong khay của người phục vụ.

Lạc Phương Nhã cùng Tô Hiên Minh trong suốt quá trình này đều tỏ ra rất đỗi tự nhiên, như kiểu có giao ước ngầm vậy.

Mà biểu cảm của Lục Dũng lại giống như bị sét đánh trúng.

Trời ạ, anh ta vừa chứng kiến chuyện gì vậy? Một người phụ nữ giằng lấy ly rượu trong tay Tô Hiên Minh, mà Tô Hiên Minh lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

“Uống nước ép nhé?” Lạc Phương Nhã nhìn về phía Tô Hiên Minh dò hỏi, không hề trông thấy vẻ mặt bàng hoàng của Lục Dũng.

“Cho tôi một ly nước lọc” Tô Hiên Minh nói với phục vụ.

“Wao, Phương Nhã, em giỏi thật đấy, có thể quản lí được cả Tô Hiên Minh” Lục Dũng đứng bên cạnh kinh ngạc cảm thán.

“Tình trạng hiện giờ của anh ấy không thích hợp để uống rượu” Lạc Phương Nhã nghiêm nghị trả lời.

Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói vậy, Lục Dũng cũng đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, mấy ngày trước Tô Hiên Minh bị tai nạn xe...”

Lục Dũng vẫn chưa nói xong nhưng đã bị Tô Hiên Minh tóm lấy cổ áo rồi kéo ra khỏi sân thượng.

“Khụ khụ.... Tô Hiên Minh cậu định giết người đấy à?” Lục Dũng ho một tiếng kháng nghị.

Tô Hiên Minh nắm lấy bàn tay đang đặt trên cổ áo Lục Dũng: “Đừng nói lung tung”

Lục Dũng liếc về phía Lạc Phương Nhã đang đứng ở chỗ sân thượng, sau đó làm động tác kéo khóa trên miệng.

Tô Hiên Minh cảm thấy hài lòng, sau đó mới thu lại ánh mắt đang gắt gao nhìn Lục Dũng.

Vừa nãy không có ai nhìn thấy khi Tô Hiên Minh cùng với Lục Dũng đi ra chỗ sân thượng nên cũng chẳng có ai chào hỏi bọn họ.

Nhưng hiện giờ khi hai người họ đi ra bên ngoài, những người trong phòng đều nhanh chóng vây quanh hỏi thăm.

Lục Dũng quả nhiên là cao thủ giao tiếp, thừa sức đối phó với mấy người này.

Còn Tô Hiên Minh lại không hứng thú cho lắm, mà lúc này lại không thể thoát khỏi đám người này, nên từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, nhưng chỉ bằng khí chất cao quý này thôi cũng đủ để ứng phó với trường hợp này rồi.

Tối hôm qua Lạc Phương Nhã đi ngủ muộn, đến sáng lại vội vàng chạy đến biệt thự của Tô Hiên Minh, hiện giờ cô đang nhàm chán đứng ở sân thượng, cảm thấy hơi hơi buồn ngủ.

Cô giơ tay phải lên vỗ vỗ vào mặt, cơn buồn ngủ tiêu tan đi được đôi chút, sau đó cô nhìn về trong phòng liền trông thấy Tô Hiên Minh cùng Lục Dịch đang bị một đám người vây xung quanh.

Tô Hiên Minh lạnh lùng đứng bên cạnh Lục Dũng, hai hàng lông mày nhăn lại tỏ vẻ khó chịu.

Lạc Phương Nhã cong môi thích thú, sau đó vươn tay lấy điện thoại trong túi xách ra, cúi đầu soạn một câu chuyện cười gửi cho Tô Hiên Minh.

Khoảng mười giây sau, Lạc Phương Nhã nhìn thấy Tô Hiên Minh rút điện thoại từ trong tút quần ra, sau đó vài giây, Tô Hiên Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía sân thượng.

Lạc Phương Nhã mỉm cười nhìn anh, sau đó lại cúi đầu, sửa lại câu chuyện cười, chuẩn bị gửi nó cho Tô Hiên Minh.

Cô vẫn chưa sửa xong thì trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một bóng người, sau đó hơi thở quen thuộc tỏa ra từ trên người Tô Hiên Minh bao trùm lấy cô.

Lạc Phương Nhã ngẩng đầu lên, đúng lúc này cũng nhìn thẳng vào mắt của Tô Hiên Minh.

Đôi mắt của Tô Hiên Minh sâu thẳm như hồ nước không đáy, lại giống như thỏi nam châm thu hút ánh nhìn của Lạc Phương Nhã, khiến cô không thể nào khống chế được tình cảm từ tận đáy lòng dành cho Tô Hiên Minh, từng chút từng chút sát lại gần anh hơn.

Thấy gương mặt Lạc Phương Nhã từ từ tiến lại gần, ánh mắt Tô Hiên Minh tối sầm lại, nhưng lại không hề có suy nghĩ muốn đẩy cô ra.

Gương mặt Lạc Lương Nhã cách anh càng lúc càng gần, càng lúc càng gần hơn.

Cho đến khi hai người sắp chạm vào nhau rồi thì chuông điện thoại Tô Hiên Minh bỗng nhiên vang lên.

Anh vội vàng rời đi ánh mắt, hai mắt rũ xuống, sau đó lấy điện thoại từ trong túi quần ra rồi ấn nút nghe...

“Alo... không...”

“Ừm”

Lạc Phương Nhã nghe thấy âm thanh trả lời ngắn ngọn của Tô Hiên Minh, trên mặt nóng bừng như lửa đốt.

Vừa nãy cô đã làm cái gì vậy? Cô muốn hôn anh sao?

Trời ạ! Rốt cuộc là cô làm trò gì vậy? Cô phải giải thích như thế nào với anh về hành động lúc nãy đây?

Lạc Phương Nhã quả thật muốn khóc.

Tô Hiên Minh cúp điện thoại, bình tĩnh nhìn về phía bên ngoài ban công, rồi lên tiếng: “Có thấy chán không?”

Lạc Phương Nhã định thần lại, quay đầu nhìn Tô Hiên Minh, sau đó lại cuống quýt nhìn sang chỗ khác: “Cũng bình thường...”

Tô Hiên Minh khẽ nói: “Hay là em về trước đi?”

Để cô về trước? Anh phát hiện ra chuyện gì rồi? Lạc Phương Nhã nhìn Tô Hiên Minh, thấy vẻ mặt anh bình thản nhìn ra phía bên ngoài ban công, cô nắm chặt bàn tay lại để cho móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mình, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh không cần em đưa anh về à?”

Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói vậy, trái tim Tô Hiên Minh như thắt lại, một lúc sau mới trả lời: “Nếu như em thấy chán có thể đến phòng riêng của anh”

Lạc Phương Nhã hoài nghi nhìn anh: “Có được không?”

Tô Hiên Minh không trả lời Lạc Phương Nhã, cũng không hề nhìn cô, mà lấy từ trong túi áo vest ra một tấm thẻ rồi đưa nó cho cô.

Lạc Phương Nhã cắn môi, nhận lấy tấm thẻ trong tay Tô Hiên Minh, chăm chú nhìn anh một hồi rồi xoay người rời đi.

Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 53: KHOẢNG CÁCH MONG MANH GIỮA THẬT LÒNG VÀ ĐAU LÒNG

Sau khi Lạc Phương Nhã rời đi, Tô Hiên Minh ngơ ngác nhìn về phía xa xa ngoài ban công, nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi.

Gương mặt cô kề sát anh như vậy, cô muốn làm gì?

Anh chỉ biết được là trong khoảnh khắc đó, anh dường như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì xung quanh, trong mắt anh chỉ có Lạc Phương Nhã.

Nếu như không có cuộc điện thoại kia, thì cô sẽ làm gì? Anh sẽ làm gì?

Tô Hiên Minh suy nghĩ đến mức đầu óc muốn nổ tung, nhưng lại không tìm được ra đáp án.

Anh lắc đầu thật mạnh, uống cạn cốc nước trên tay, sau đó quay trở về bên trong.

Lục Dũng đang trò chuyện cùng mọi người, thấy Tô Hiên Minh một mình bước vào liền hỏi: “Tô Hiên Minh, sao lại có mình cậu thế này, Phương Nhã đâu?”

Tô Hiên Minh quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Dũng: “Tìm cô ấy làm gì?”

Ánh mắt Lục Dũng co rúm lại, xua xua tay: “Không có gì... không có gì...”

Tô Hiên Minh nhướng mày, không nói gì cả.

Lục Dũng bỗng nhớ ra gì đó, giơ di động trong tay lên rồi nói: “Đúng rồi, trưa mai Thẩm Lỗi về nước, cậu có rảnh không, cùng nhau đi ăn một bữa?”

Tô Hiên Minh bình thản liếc Lục Dũng một cái, hỏi: “Ăn tối?”

“Ăn tối? Được đó. Nhưng mà chúng ta ăn ở đâu? Hay là cậu nấu nhé? Lâu lắm rồi tôi với Thẩm Lỗi chưa được thưởng thức tay nghề của cậu...”

“Đặt chỗ đi” Ba chữ ngắn gọn này của Tô Hiên Minh đã trực tiếp từ chối yêu cầu muốn ăn nấu cơm cho ăn của Lục Dũng.

“Đến chỗ cậu ăn không được à? Cậu nấu...” Lục Dũng ngẩn ra một lúc, sau đó vỗ trán: “Tôi quên mất, vết thương của cậu vẫn chưa lành... vậy thì đến Ngự Phong Hoàng ăn nhé?”

Thấy Lục Dũng nói chuyện trước sau như một, Tô Hiên Minh cũng không muốn tốn nước bọt với anh ta nữa.

Anh thản nhiên nói: “Được”

Thấy Tô Hiên Minh đồng ý, Lục Dũng cầm điện thoại gọi cho Thẩm Lỗi, rồi lại bồi thêm một câu: “Tô Hiên Minh, đến lúc đấy cậu dẫn theo Phương Nhã đến nhé”

Dẫn Phương Nhã theo? Trong đầu Tô Hiên Minh hiện ra cảnh Lục Dũng nắm lấy tay Lạc Phương Nhã mà không chịu buông ra.

Rồi Tô Hiên Minh lại nhớ Lục Dũng đã từng nói, muốn anh giới thiệu Lạc Phương Nhã cho anh ta.

Trong lòng Tô Hiên Minh bừng bừng lửa giận, sắc mặt anh lạnh lẽo, sau đó quát Lục Dũng: “Dẫn cô ấy theo làm gì?”

Lục Dũng cảm thấy khó hiểu, vừa nãy vẫn bình thường mà, sao giờ lại nổi điên lên vậy.

“Tô Hiên Minh, cậu...”

Lục Dũng còn chưa nói hết, Tô Hiên Minh đã buông một câu “Tôi ra ngoài một lát”, sau đó không thèm quay đầu lại mà cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng.

Sau khi rời khỏi phòng riêng của Lục Dũng, Tô Hiên Minh cũng định trở về phòng riêng tư của mình theo thói quen.

Nhưng vừa mới bước đến cửa, anh mới nhớ ra là Lạc Phương Nhã đang ở đó nghỉ ngơi.

Anh khẽ cau mày, đứng trước cửa một hồi, sau đó xoay người đi ra chỗ ban công ngoài trời ở cuối hàng lang bên phải.

Anh đứng trên ban công một lúc lâu, cơn cáu kỉnh chẳng hiểu ở đâu chui ra lúc ban nãy dần dần tiêu tan hết.

Tô Hiên Minh đang định quay trở lại chỗ Lục Dũng thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

“Alo”

Không biết đầu dây bên kia nói những gì mà sắc mặt Tô Hiên Minh bỗng trở nên sắc lạnh, anh vừa đi về phía phòng bao riêng của Lục Dũng vừa nói vào trong điện thoại: “Tôi sẽ đến đó ngay”

Vừa đến nơi, Tô Hiên Minh nói với Lục Dũng một câu: “Tôi có chuyện nên đi trước”, sau đó lấy áo khoác trên giá treo rồi vội vàng rời đi.

Còn về Lạc Phương Nhã, sau khi đến phòng riêng của Tô Hiên Minh, cô vốn dĩ định xem TV sau đó đợi Tô Hiên Minh đến đón cô về.

Nhưng cứ xem mãi xem mãi, kết quả là cô ngủ gục trên ghế sofa.

Đến lúc cô tỉnh dậy đã là hai tiếng sau rồi.

Cô vội vàng nhìn khắp xung quanh, sau đó mới nhớ ra đây là phòng bao riêng của Tô Hiên Minh.

Cô đứng dậy tắt TV đi rồi quay trở lại phòng của Lục Dũng.

Cô tìm khắp xung quanh chỗ Lục Dũng cũng không thấy Tô Hiên Minh đâu, nên đành phải đi hỏi người đang đang bị đám đông vây quanh là Lục Dũng.

“Anh Lục”

Lạc Phương Nhã vừa lên tiếng, tất cả mọi người xung quanh Lục Dũng đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía cô. Thậm chí có người còn hỏi Lục Dũng: “Tổng giám đốc Lục, cô gái này là...”

“Là bạn của tôi” Lục Dũng nói là bạn anh ta chứ không phải là bạn gái như cách giới thiệu mờ ám như trước đây. Tất cả mọi người đều hiểu ra rằng Lạc Phương Nhã không phải đối tượng cho bọn họ tò mò, vậy nên từng người một đều chuyển dời ánh mắt.

Lục Dũng đứng dậy đi về phía Lạc Phương Nhã: “Phương Nhã, có chuyện gì à?”

Lạc Phương Nhã vội vàng hỏi: “Anh Lục, anh có biết... Tô Hiên Minh ở đâu không?”

“Tô Hiên Minh về rồi, Phương Nhã, em không biết à?” Lục Dũng khó hiểu nhìn Lạc Phương Nhã.

Thì ra anh ấy đã đi về rồi! Ánh mắt Lạc Phương Nhã tối sầm lại.

Lạc Phương Nhã hít một hơi sâu, cố gắng để cho giọng nói bình thường hết mức có thể: “Ồ... Anh ấy không nói với tôi”

Lục Dũng hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của Lạc Phương Nhã, chỉ nói: “Tôi cũng không biết, cậu ta đột nhiên nói với tôi là về trước”

“Vâng, tôi biết rồi...” Lạc Phương Nhã miễn cưỡng nở nụ cười: “Vậy thì anh Lục à, tôi về trước đây”

Thấy Lạc Phương Nhã muốn về, Lục Dũng vội vàng giữ cô lại: “Phương Nhã, em ở lại chơi chút đã”

“Thôi, tôi còn có việc” Lạc Phương Nhã khẽ cúi người với Lục Dũng, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi rời khỏi chỗ của Lục Dũng, cô dồn hết dũng khí gọi điện cho Tô Hiên Minh.

Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở danh sách cuộc gọi, tên Tô Hiên Minh nằm ở ngay vị trí đầu tiên, nhưng cô lại không có cách nào ấn nút gọi được.

Cô gọi điện cho anh làm gì? Hỏi anh sao lại rời đi mà không nói với cô tiếng nào à?

Anh là gì của cô? Anh có nghĩa vụ phải báo cáo với cô mọi chuyện à?

Sau khi bình tĩnh lại, Lạc Phương Nhã cẩn thận nhớ lại phản ứng trước đó của Tô Hiên Minh, cuối cùng trên mặt hiện lên một nụ cười chua xót.

Anh rời đi mà không nói tiếng nào, có lẽ là vì vừa nãy ở trên sân thượng cô suýt chút nữa thì hôn anh.

Cũng may mà cô chưa nói gì, nếu không thì quả thật không còn gì có thể cứu vãn được nữa....

Nhưng mà còn có thể cứu vãn được không? Sự rời đi của anh chẳng phải có nghĩa là...

Hóa ra khoảng cách giữa thật lòng và đau lòng lại mong manh đến thế, mong manh đến mức không thể nào phân biệt nổi.

Hốc mắt Lạc Phương Nhã dần dần ửng đỏ, rồi từng giọt nước mắt chầm chầm tuôn rơi nơi khóe mắt....

Mãi cho đến khi tâm trạng ổn định hơn, Lạc Phương Nhã mới bước vào thang máy đi đến đại sảnh.

Bước ra khỏi thang máy, cô cất điện thoại vào trong túi rồi đi ra bên ngoài.

Đúng lúc này cô bỗng nhiên cô trông thấy tấm thẻ phòng của Tô Hiên Minh nằm một góc trong túi.

Vừa rồi, sau khi mở cửa phòng ra cô liền tiện tay cất vào túi.

Cô trả lại thẻ phòng cho anh kiểu gì đây? Mang đến biệt thự cho anh à? Anh đã không muốn gặp rồi còn gì.

Hoặc là...

Lạc Phương Nhã lấy thẻ phòng đó ra, sau đó đi về phía quầy lễ tân ở đại sảnh.

“Xin chào”

“Xin chào quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách?” Nhân viên lễ tân lịch sự chào hỏi.

“Tôi muốn hỏi một chuyện, thẻ phòng của khách có thể để ở chỗ này hay không?” Lạc Phương Nhã hỏi.

Nhân viên gật đầu: “Tất nhiên là được ạ”

“Ừm, thẻ này là của chủ nhân Tô Hiên Minh phòng 999 làm rơi, các bạn vui lòng bảo quản hộ, khi nào anh ấy quay lại thì đưa lại cho anh ấy” Lạc Phương Nhã nói xong liền đặt tấm thẻ trong tay ra phía trước mặt nhân viên lễ tân.

Nhân viên lễ tân gật đầu, nhận lấy thẻ phòng rồi làm thủ tục đăng kí.

Sau khi nhân viên hoàn thành thủ tục xong, Lạc Phương Nhã cảm ơn rồi rời khỏi club Đế Vương.

Ban đầu, Lạc Phương Nhã cho rằng cô bị Tô Hiên Minh khéo léo từ chối như vậy đã đủ thảm lắm rồi, ai ngờ trên đường đi về nhà còn gặp phải một màn cướp đường như thế này.

Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 54: LẠC PHƯƠNG NHÃ GẶP CƯỚP

Sau khi ra khỏi club Đế Vương, Lạc Phương Nhã đi đến bên đường để bắt xe.

Đột nhiên có một chiếc xe máy từ xa lao tới, cô không hề chú ý. Lúc chiếc xe máy kia chạy ngang qua cô, người ngồi sau xe máy đã đưa tay ra giật túi xách của cô.

Đầu tiên Lạc Phương Nhã cảm thấy có một lực rất lớn giật lấy chiếc túi xách trên vai cô, sau đó cả người mất kiểm soát bổ nhào về phía trước

Sau khi ngã xuống đất, cô chút cảm thấy một cơn đau nhói từ khuỷu tay và đầu gối truyền tới, khiến cô gần như ngất đi.

Bên cạnh có người hét lên: “Cướp…..”

Cũng có người đi qua đỡ Lạc Phương Nhã đứng dậy: “Cô à, cô không sao chứ.”

“Cô à, túi của cô bị cướp rồi, cô mau báo cảnh sát đi.”

“Cô à, cô bị ngã không nhẹ, hay là đi bệnh viện xem một chút đi….”

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, Lạc Phương Nhã đau đến mức không có sức để trả lời họ.

Cuối cùng, Lạc Phương Nhã phải mượn điện thoại của một người qua đường để gọi cho Hứa Song Khanh.

Sau khi Hứa Song Khanh đến, đưa Lạc Phương Nhã đến bệnh viện kiểm tra trước.

Bởi vì lực kéo của chiếc xe máy quá lớn, lúc Lạc Phương Nhã ngã xuống đất, hai lòng bàn tay đến cổ tay đều bị cọ xát đến mức bầm tím.

Nữ bác sĩ xử lý vết thương cho Lạc Phương Nhã, khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc hỏi:

“Sao cô lại bị thương? Sao lại thành ra như thế này?”

“Không cẩn thận bị ngã.” Lạc Phương Nhã trả lời.

Nữ bác sĩ lắc đầu: “Cô không cẩn thận bị ngã cũng thật nghiêm trọng nha.”

Khuôn mặt Lạc Phương Nhã hiện lên sự lúng túng, không nói gì.

“Cậu ấy bị người khác đi xe giật đồ, túi bị cướp, người cũng bị ngã thành như thế này.”

Nữ bác sĩ nghe thấy Hứa Song Khanh nói vậy vô cùng ngạc nhiên: “Bọn cướp đi xe máy kia cũng quá hung hăng, ngang ngược rồi?”

Hứa Song Khanh đồng ý nói: “Đúng vậy, một nhóm cặn bã của xã hội.”

“Hi vọng cảnh sát sớm bắt được bọn chúng.” Nữ bác sĩ nói xong, lại kê mấy hộp thuốc cho Lạc Phương Nhã.

Cuối cùng còn dặn dò: “Được rồi, vết thương không được dính nước, ngày mai đến để thay thuốc.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Hứa Song Khanh vừa cảm ơn bác sĩ vừa dìu Lạc Phương Nhã ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi từ phòng bệnh đi ra, Hứa Song Khanh không nhịn được lẩm bẩm: “Tớ nói nè Phương Nhã, không phải cậu đi gặp người trong lòng của mình sao? Sao lại bị cướp.”

Lúc nghe thấy ba từ “người trong lòng”, đôi mắt Lạc Phương Nhã tối lại, sau đó nói: “Tớ ở bên đường bắt xe, cũng không biết xảy ra chuyện gì.”

Hứa Song Khanh thở dài: “Bỏ đi, người không sao là được rồi, chúng ta đi báo cảnh sát trước.”

“Ừm.” Lạc Phương Nhã gật đầu.

Sau khi lấy xong lời khai, khai những đồ đạc ở trong túi, Lạc Phương Nhã và Hứa Song Khanh mới về nhà.

Vỗn dĩ vì chuyện của Tô Hiên Minh mà có chút buồn, cộng thêm bây giờ lại còn bị cướp, sau khi Lạc Phương Nhã về phòng, cũng không ra ngoài, ngay cả Hứa Song Khanh gọi cô ra ăn tối, cô cũng từ chối.

Cuộc gọi mà ban ngày Tô Hiên Minh Nhận được là người làm trong nhà họ Tô gọi đến, ông cụ đột nhiên bị bệnh. Tô Hiên Minh vội vàng nói với Lục Dũng một tiếng, sau đó vội vàng đi đến chỗ ông cụ.

Vấn đề của ông cụ Tô không phải là quá lớn, chỉ là đột nhiên ngất xỉu. Tô Hiên Minh đợi ông cụ Tô tỉnh lại mới rời khỏi nhà họ Tô.

Lúc lên xe, nhìn thấy bộ quần áo cũ mà lúc trước Lạc Phương Nhã để trên xe anh, anh mới nhớ lại, anh để quên Lạc Phương Nhã ở câu lạc bộ Đế Vương rồi.

Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Phương Nhã, kết quả điện thoại của Lạc Phương Nhã lại tắt máy.

Anh chỉ có thể gọi điện thoại cho Lục Dũng.

Từ chỗ Lục Dũng Tô Hiên Minh biết được sau khi anh rời đi không lâu Lạc Phương Nhã cũng rời đi.

Mặc dù đáp án nằm trong dự đoán, nhưng không biết tại sao Tô Hiên Minh lại cảm thấy trong lòng mình có chút buồn bực không thể giải thích được.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lục Dũng, quay vô lăng định đi đến khu Bích Hồ tìm Lạc Phương Nhã.

Kết quả đi được nửa đường, anh lại nhận được điện thoại của Chu Thạc, nói là bên phía tổng công ty xảy ra vấn đề. Tô Hiên Minh không thể không từ bỏ việc đi tìm Lạc Phương Nhã, vội vàng đi đến tổng công ty.

Bởi vì bác sĩ dặn dò vết thương phải thay thuốc, vì vậy chiều hôm sau Lạc Phương Nhã lại đi đến bệnh viện, nhưng lần này Hứa Song Khanh không đi cùng cô, mà chỉ có một mình cô đi.

Người ở bệnh viện rất nhiều, Lạc Phương Nhã xếp hàng hơn 10 phút mới lấy được số.

Sau khi lấy được số, cô vội vàng đi đến phòng làm việc của bác sĩ, kết quả không chú ý đã va phải người đối diện.

Lực quá lớn khiến Lạc Phương Nhã đột nhiên mất đi trọng tâm, cả người ngã về phía sau, lúc nhìn thấy mình sắp ôm lấy mặt đất, đột nhiên có một đôi tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy eo cô, cứu Lạc Phương Nhã không bị ngã xuống.

“Cô không sao chứ?” Giọng nói ôn hòa vang lên từ trên đỉnh đầu.

“Tôi không sao….” Lạc Phương Nhã ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đang nở một nụ cười, cô sững sờ một chút, sau đó mới nói: “Thực ra là tôi không cẩn thận va phải anh, xin lỗi.”

“Không sao.” Người đàn ông lắc đầu, sau đó buông bàn tay ở trên eo Lạc Phương Nhã ra.

“Ừ.” Lạc Phương Nhã gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Sau khi Lạc Phương Nhã rời đi, người đàn ông kia cũng quay người định rời đi.

Vừa đi được mấy bước, điện thoại trong túi reo lên, người đàn ông cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, lúc nhìn thấy số điện thoại hiện thị trên màn hình điện thoại, trên khuôn mặt lộ ra ý cười: “Alo, Lục Dũng.”

“Thẩm Lỗi, không phải cậu về nước từ sáng sao? Bây giờ chết ở đâu rồi?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói kêu gào của Lục Dũng.

“Không phải là ăn tối sao? Bây giờ mới 2h, cậu làm gì mà vội vậy?” Trên mặt Thẩm Lỗi mang theo nụ cười bất lực.

Lục Dũng cười haha nói: “Trước bữa tối đi đến club Đế Vương để vui chơi giải trí.”

“Cậu và tôi đi vui chơi giải trí hả? Vậy thì không cần.” Cùng với tên Lục Dũng kia mắt to trừng mắt nhỏ, còn không bằng ở trong khách sạn ngủ.

Lục Dũng bên kia lại nói: “Còn có Tô Hiên Minh nữa.”

“Loại người bận rộn như Tô Hiên Minh, ban ngày như này sẽ ra ngoài sao? Lục Dũng, cậu đang dụ tôi sao?” Thẩm Lỗi lắc đầu, không hề tin lời Lục Dũng nói, thực sự tên quỷ kia không đáng tin.

Nghe thấy lời nói của Thẩm Lỗi không tin, Lục Dũng bên kia lại gào to lên: “Thẩm Lỗi, cậu cho là tôi đang lừa cậu sao?”

Thẩm Lỗi không trả lời Lục Dũng, xem như là ngầm thừa nhận.

“Mẹ nó, Thẩm Lỗi, cái này là Tô Hiên Minh kêu tôi hẹn cậu, cậu không đến là tổn thất của cậu.”

Nghe thấy Lục Dũng nói là Tô Hiên Minh hẹn, Thẩm Lỗi bất ngờ nhướng mày, sau đó hỏi: “Ở đâu?”

Lục Dũng bên kia im lặng mấy giây sau đó hỏi: “Một tiếng sau, gặp ở sảnh club Đế Vương.”

“Đến lúc đó gặp.”

Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 55: ĐIỀU KIỆN CỦA LẠC THƯƠNG VY

Tô Hiên Minh vội vàng đi đến tổng công ty ở Kinh Đô, sau khi xử lý xong tình huống ngoài ý muốn, lúc trở về thành phố Z đã là ngày hôm sau.

Sau một đêm bận rộn, sau khi anh về đến biệt thự, tắm rửa sau đó nghỉ ngơi.

Đến tận khi bị cuộc điện thoại của Lục Dũng đánh thức anh.

Nghe thấy Lục Dũng nhắc nhở trong điện thoại anh mới nhớ chuyện đến Ngự Phong Hoàng ăn cơm tối, Tô Hiên Minh dứt khoát kêu Lục Dũng báo với Thẩm Lỗi buổi chiều đi đến club Đế Vương chơi.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Hiên Minh dậy, tắm rửa, thay quần áo, sau đó lái xe đến club Đế Vương.

Lúc anh đến club Đế Vương, đúng lúc Lục Dũng và Thẩm Lỗi đi vào.

Lục Dũng nhìn thấy Tô Hiên Minh lập tức lên tiếng trêu trọc: “Tô Hiên Minh, hôm nay cậu rất đúng giờ nha.”

Tô Hiên Minh lạnh lùng liếc nhìn Lục Dũng một cái, không nói gì.

Nhận được ánh mắt của Tô Hiên Minh, Lục Dũng vội vàng trốn sau lưng Thẩm Lỗi: “Oa oa, Thẩm Lỗi, mau cứu mạng, Tô Hiên Minh lại dùng hàn khí đóng băng tôi.”

Tên tiểu tử này vẫn sợ Tô Hiên Minh như mọi khi, nhưng lại thích chọc tức anh. Thẩm Lỗi ngẩng đầu lên đập một cái vào trán của Lục Dũng cười nói: “Cậu từ mình cầu phúc đi.”

“Thẩm Lỗi, cậu đúng là không thú vị gì cả.” Vẻ mặt Lục Dũng tràn đầy sự oán hận.

Thẩm Lỗi không để ý đến anh ta, chỉ đi đến chào hỏi với Tô Hiên Minh: “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Tô Hiên Minh hờ hững gật đầu.

Thẩm Lỗi không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Tô Hiên Minh, cười hỏi: “Nghe Lục Dũng nói mấy ngày trước cậu xảy ra tai nạn và bị thương, không sao chứ?”

“Cũng ổn rồi.” Tô Hiên Minh trả lời.

“Cậu….” Thẩm Lỗi muốn nói cái gì đó, nhưng Lục Dũng bên kia đã gào lên: “Các cậu muốn nói chuyện thì đi vào phòng bao rồi nói, đang ở đại sảnh nói cái gì mà nói?”

Nghe thấy Lục Dũng nói như vậy, Thẩm Lỗi cũng không nói nữa.

Tô Hiên Minh liếc nhìn Lục Dũng, sau đó quay đầu vẫy tay ra hiệu với người phục vụ cách đó không xa: “Cậu đi thông báo với quản lý mở phòng bao 999.”

“Vâng.” Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy là phòng bao cao cấp nhất của club, lập tức làm theo lời dặn dò của Tô Hiên Minh.

Lục Dũng ở bên cạnh nói: “Tô Hiên Minh, cậu không mang theo thẻ phòng bao sao? Vậy thì đi đến phòng bao của tôi là được rồi.”

Tô Hiên Minh không nói gì, đi thẳng về phía thang máy.

Lục Dũng sờ mũi, cùng với Thẩm Lỗi theo sau Tô Hiên Minh đi vào thang máy.

Lúc bọn họ đi đến cửa phòng bao 999, giám đốc của club Đế Vương vội vàng từ một hướng khác chạy đến.

Anh ta lần lượt chào hỏi với ba người Tô Hiên Minh, sau đó mới lấy thẻ phong bao ra để mở cửa.

Sau khi ba người Tô Hiên Minh đi vào, giám đốc đi đến trước mặt Tô Hiên Minh, cung kính đưa thẻ phòng bao cho anh: “Anh Tô, đây là thẻ phòng bao ngài đã đánh rơi.”

Tô Hiên Minh sững sờ nhìn chằm chằm thẻ phòng trong tay nhân viên, nửa ngày sau mới đưa tay ra nhận.

Thẻ phòng này là tối qua anh đưa cho Lạc Phương Nhã để mở phòng bao, sao lại ở đây?

“Sao lại ở đây?” Tô Hiên Minh lạnh lùng hỏi.

“Tối qua có một cô gái gửi nó đến quầy lễ tân ở sảnh, kêu chúng tôi giao lại cho anh Tô.”

Tô Hiên Minh không cần nghĩ cũng biết là ai gửi thẻ phòng ở quầy lễ tân.

Nhưng anh không hiểu, tại sao Lạc Phương Nhã lại gửi thẻ phòng ở quầy lễ tân. Cho dù cô muốn trả thẻ phòng cho anh, cô cũng nên đưa đến biệt thự của anh chứ.

Lục Dũng ở bên cạnh nghiêng đầu qua nói: “Tô Hiên Minh tối qua cậu đưa thẻ phòng bao cho Lạc Phương Nhã?”

Tô Hiên Minh ‘ừ’ một tiếng, nhận lấy chiếc thẻ phòng trong tay giám đốc.

“Sao Phương Nhã lại gửi thẻ phòng ở quầy lễ tân?” Lục Dũng dừng một chút, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó nói: “Đúng rồi, có lẽ là vì cậu đi trước nên cô ấy mới làm như vậy.”

Tô Hiên Minh không nói gì, anh không cảm thấy là nguyên nhân này, anh cũng không biết tại sao bản thân mình lại kiên quyết như vậy.

Lục Dũng lại nói: “Tô Hiên Minh, tối qua có chuyện gì mà cậu đi vội vậy? Phương Nhã đến tìm cậu, không tìm thấy, rất lo lắng.”

“Cô ấy rất lo lắng?” Tô Hiên Minh quay đầu nhìn Lục Dũng.

Lục Dũng gật đầu: “Đúng vậy, tối qua sau khi cậu rời đi không lâu, Phương Nhã chạy đến hỏi cậu đi đâu. Tôi nói cậu đã về rồi, cô ấy rất ngạc nhiên.” Lục Dũng dừng một lúc, mới hỏi: “Tôi nói này Tô Hiên Minh, cậu đi về mà không nói với Phương Nhã một tiếng….”

Rất lo lắng? Rất ngạc nhiên, cậu không nói với cô ấy một tiếng?

Những câu nói của Lục Dũng khiến sắc mặt của Tô Hiên Minh đột nhiên trắng bệch.

Ngay cả Lục Dũng cũng biết, lúc anh rời đi nên nói với cô một câu.

Nhưng anh không làm như vậy.

Lúc Lạc Phương Nhã lo lắng đi tìm anh, cô ấy đã nghĩ gì?

Sau đó anh nhớ ra cô, muốn đi tìm cô, nhưng vì bên tổng công ty đột nhiên xảy ra chuyện nên đã bị trì hoãn.

Nếu như không phải giám đốc đưa thẻ phòng lại cho anh, anh cũng đã quên mất chuyện này….

Thấy sắc mặt của Tô Hiên Minh không tốt, Thẩm Lỗi quay đầu hỏi Lục Dũng: “Phương Nhã là ai?”

Lục Dũng liếc nhìn Tô Hiên Minh, sao đó nhỏ giọng nói: “Là một cô sinh viên mà Tô Hiên Minh mới quen…”

Tô Hiên Minh sững sờ ngồi ở đó mấy phút, sau đó đột nhiên từ sofa đứng dậy: “Tôi đi trước đây.”

Lục Dũng khó hiểu hỏi: “Đi? Tô Hiên Minh cậu không ăn tối cùng chúng tôi sao?”

“Đổi ngày khác.” Tô Hiên Minh vứt lại hai từ sau đó rời khỏi phòng bao.

Sau khi từ phòng bao đi ra, anh vừa đi ra khỏi club vừa gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã.

Kết quả điện thoại của Lạc Phương Nhã cũng giống như tối qua, không gọi được.

Sự hoảng sợ không thể giải thích được bắt đầu lan ra trong lòng Tô Hiên Minh.

Anh vội vàng đi ra khỏi club Đế Vương, sau đó lái xe đến khu Bích Hồ tìm Lạc Phương Nhã….

Sau khi lái xe đến khu Bích Hồ, Tô Hiên Minh mới nhớ ra, anh không biết Lạc Phương Nhã sống ở tòa nhà nào, tầng nào, phòng nào ở khu Bích Hồ.

Tô Hiên Minh có chút bực bội dựa lưng vào ghế, định đứng đợi ở cổng tiểu khu.

Anh chưa đợi được mấy phút, điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Lẽ nào là Lạc Phương Nhã? Tô Hiên Minh vui mừng lấy điện thoại từ trong túi ra.

Kết quả số hiện thị trên màn hình điện thoại lại là số của Lạc Thương Vy, sự vui mừng trong mắt của Tô Hiên Minh dần mất đi, thay vào đó là sự lạnh lùng.

Vỗn dĩ Tô Hiên Minh định cúp điện thoại luôn, nhưng giây phút ngón tay chạm vào nút từ chối, anh đột nhiên dừng lại, sau đó ấn vào nút nghe máy.

Lạc Thương Vy rất vui mừng: “Anh Tô.”

Tô Hiên Minh ‘ừ’ một tiếng, sau đó hỏi: “Cô biết Lạc Phương Nhã ở đâu không?”

Nghe thấy Tô Hiên Minh hỏi Lạc Phương Nhã, giọng nói của Lạc Thương Vy lập tức cao hơn 8 phần: “Anh hỏi Phương Nhã làm gì? Anh và cô ta có quan hệ gì?”

Tô Hiên Minh không trả lời Lạc Thương Vy, chỉ lặp lại câu hỏi: “Cô ấy sống ở đâu?”

Lạc Thương Vy im lặng mấy phút sau đó trả lời: “Em có thể nói cho anh biết Lạc Phương Nhã đang ở đâu, nhưng có một điều kiện.”

Tô Hiên Minh cau mày, phun ra một từ: “Nói.”

“Gặp mặt trực tiếp em sẽ nói với anh.” Lạc Thương Vy nói.

Tô Hiên Minh chán ghét cau mày, cuối cùng nói: “Nửa tiếng nữa, trước cao ốc Vạn Hà.” Nói xong, Tô Hiên Minh không đợi Lạc Thương Vy trả lời, trực tiếp cúp máy.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm về phía cổng của tiểu khu Bích Hồ một lúc, sau đó khởi động xe đi đến cao ốc Vạn Hà gặp Lạc Thương Vy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.