Anh Tổng Họ Hàn Cục Súc Đáng Yêu

Chương 19-20




Chương 19: Âu Tiểu Thiển

Hai cô xa nhau cũng tầm một tháng lẻ bảy ngày sáu giờ rồi, cô thật sự rất nhớ, rất là nhớ, quả nhiên cô đồng ý theo Three từ Canada về đây là đúng, nhìn xem, lúc cô ấy ngủ có bao nhiêu là đáng yêu, đã bao lâu rồi cô không thấy cô ấy ngủ say như vậy? Là bởi vì nơi này là Đài Loan sao? Hay là vì… Hắn ở tại thành phố này?

Với thành phố này cô thật sự có rất nhiều hồi ức về nó, cô vĩnh viễn cũng không quên được ngày đó, ngày các cô lần đầu gặp mặt…

“Từ hôm nay trở đi, em gọi Âu Tiểu Thiển, chị là Âu Thiển Thiển, em là em gái, chị là chị, chúng ta sau này sẽ là người một nhà!”

“Tiểu Thiển? Em gái? Người một nhà?”

“Đúng vậy, bởi vì em không nhớ rõ tên của mình, cho nên chị giúp em lấy cái tên này, Tiểu Thiển, Tiểu Thiển, giống với tên của chị, thích không?”

“Ah, rất thích, Tiểu Thiển rất thích, Tiểu Thiển rất là thích! Cám ơn chị, cám ơn chị, cám ơn chị…”

Chị… Chị…. Chị

Cô dùng âm thanh dáng yêu của mình gọi, gọi liên tục, dáng vẻ tươi cười thuần khiết của cô sáng lên, như sưởi ấm trái tim của tất cả mọi người ..

Chị gái… Em gái… Cách xưng hô thật hay, nhưng là cô cảm giác mình không thể chấp nhận được…

Âm thanh đáng yêu đó…

Âu Tiểu Thiển đang nằm ở trên giường lông mi thoáng run rẩy, đôi mắt trong sáng dần dần mở ra, nhìn thấy Âu Thiển Thiển đang ngồi bên cạnh, không hề kinh ngạc, chỉ là mỉm cười, liên tục mỉm cười!

“Thực xin lỗi, muộn như vậy mới đến thăm em, có quấy rầy giấc ngủ của em không?” Âu Thiển Thiển thật có lỗi nhíu mày nói.

Âu Tiểu Thiển lắc đầu, sau đó chuyển động cơ thể, cố gắng muốn ngồi dậy. Âu Thiển Thiển thấy cô cố hết sức như vậy, vội vàng mở đèn lên, nhấn cái nút bên giường, nâng dần đầu giường lên, sau đó đem gối lót sau lưng của cô, đem bảng chữ cái đặt ở trước mặt cô.

Khuôn mặt Âu Tiểu Thiển mỉm cười thản nhiên, cô duỗi ngón tay trắng nõn của mình ra, ngón tay thon dài cứng ngắc chỉ vào từng chữ cái trên bảng, thật lâu thật lâu, mới rõ bốn chữ.

Nhớ chị….. Nhớ anh ấy.

Âu Thiển Thiển nhìn cô lộ ra dáng vẻ tươi cười, bướng bỉnh mà nói, “Chị số một, còn anh ấy số hai, điều này chứng tỏ em nghĩ đến chị nhiều nhất phải không?”

Âu Tiểu Thiển đột nhiên nhếch môi, cười như một đứa bé, cô khẽ gật đầu, trả lời vấn đề của Thiển Thiển!

Gạt người!

Âu Thiển Thiển biết rõ cô đang nói dối, trong lòng của cô, hắn vĩnh viễn đều là số một, không có bất kỳ người nào có thể thay thế! Nhưng điều đó cũng không sao, bởi vì trong lòng của Âu Thiển Thiển, cô vĩnh viễn xếp hạng nhất, như vậy là đủ rồi.

“Em yên tâm đi, chị nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của em, chị nhất định sẽ sinh con cho Hàn Đông Liệt, cho nên trước khi đứa bé sinh ra, em nhất định phải sống sót, biết không?”

Thanh âm của cô đang run rẩy, cô thật sự sợ hãi, sợ có một ngày cô ấy sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, mãi mãi cũng không tỉnh lại.

Nếu quả thật ngày đó đến, thì thế giới này chỉ còn lại một mình cô, thế giới rộng lớn như vậy nhưng cô chỉ có một mình, lúc đó…. Cô phải làm thế nào?

Âu Tiểu Thiển nhìn thấu tâm sự của cô, liền duỗi ngòn tay cứng ngắc của mình vuốt ve gò má của Thiển Thiển, cố gắng mở to miệng, âm thanh khàn khàn như là xé nứt cổ họng của cô truyền ra, “Chiếu… Cố…”

Đem hết toàn lực, nhưng lại chỉ có thể nói ra hai từ không rõ ràng, cô cố gắng hít từng ngụm từng ngụm không khí, muốn dùng tay vuốt mặt nhưng bàn tay lại không có sức rơi trên giường, cô mở to miệng, còn muốn nói cái gì đó, nhưng Âu Thiển Thiển ngăn lại.

“Không cần nói, van em đừng cố gắng nói chuyện, chị hiểu rồi, … Chị sẽ chăm sóc tốt cho hắn, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hắn, những tâm nguyện của em chị sẽ giúp em hoàn thành nó, chuyện em không làm được chị sẽ thay em làm, chị sẽ sinh con cho hắn, sẽ quan tâm đến hắn, cho nên van em… Đừng nói chuyện nhiều…”

Âu Thiển Thiển ôm lấy cô, cố gắng kìm nén giọt nước mắt. Rõ ràng cô ấy rất yếu đuối, nói chuyện cũng không lưu loát, nhưng là vì người đàn ông kia, cô ấy lại có thể thốt lên những từ đó, cô thật sự yêu hắn đến vậy sao? Cô đã hiểu, hiểu rõ tầm quan trọng của hắn trong lòng của cô, chính vì cô hiểu rõ vấn đề này, cho nên không muốn Tiểu Thiển nói chuyện nhiều, để giữ sức khỏe cho cô, muốn cô được nghỉ ngơi nhiều một chút, và càng muốn ở lại bên cạnh cô lâu thêm một chút nữa!

“Tiểu Thiển, em cố gắng nghỉ ngơi nhiều một chút, em yên tâm, chị nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của em, thời gian cũng trễ rồi, chị phải về rồi, chị sẽ sớm trở lại thăm em.” Âu Thiển Thiển nhìn cô ấy mỉm cười, sau đó vội vàng đi khỏi phòng bệnh, ngay khoảnh khắc cô quay lưng, thì giọt nước mặt kìm nén cũng đồng thời rơi xuống!

Cũng may, cô ấy không nhìn thấy…

Âu Tiểu Thiển nhìn bóng lưng của cô, sau khi thấy cô rời khỏi, đôi mắt sáng hiện ra hai dòng nước mắt, cô vô lực nhắm hai mắt lại.

Đồ ngốc, sao lại không chịu nhẫn nại nghe mình nói xong, thật ra cô muốn nói là mong cô ấy tự chăm sóc chính bản thân mình!

——— —————— —————

Tiểu Thiển mắc bệnh “Thoái hóa não”, những người mắc bệnh này tinh thần minh mẫn nhưng không điều khiển được hành động của mình. Tham khảo thêm trên bác Google nhé

Chương 20: Ở cùng một chỗ

Đêm khuya gió đặc biệt lạnh, lạnh đến nổi làm cho người ta phát run, nhớ tới mười mấy năm trước, ba cùng mẹ từng người chết ở trước mặt cô, cuối cùng chỉ còn lại hai chị em, hiện tại người có thể ủng hộ cô cũng chỉ có một mình cô ấy mà thôi, nhưng mà cô ấy lại mắc cái chứng bệnh này.

Tại sao?

Âu Thiển Thiển đi trên đường phố, giống như một người không nơi nương tựa, đột nhiên một chiếc xe BMW màu đen đỗ lại bên cạnh cô, mà cô lại hoàn toàn không ý thức được, vẫn không ngừng đi về phía trước, mặt Three lộ vẻ lo lắng, hắn dùng tốc độ chậm nhất, theo sát bên cạnh của cô…

Theo một lát, hắn nhìn xuống đồng hồ trên xe, nhịn không được kêu một tiếng, “Thiển Thiển, thời gian không còn nhiều, cần phải trở về rồi!”

Âu Thiển Thiển nghe được thanh âm đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu nhìn về phía Three. Trong đôi mắt cô tràn đầy vẻ đau xót, mà phía dưới mắt là hai vệt nước mắt thật dài, nước mắt như vòi nước được mở khóa, liên tục không ngừng.

“Ah, vâng!” Âm thanh của cô lại không có chút nghẹn ngào, có thể nhìn ra cô giử lại trong lòng không phải là những giọt nước mắt, mà la vô vàng đau xót.

Nhìn vẻ đau xót của cô, hắn thật muốn ôm cô vào ngực an ủi cô, nhưng hắn không thể, hắn không có tư cách…

Hắn đưa một tay ra, trong túi áo xuất hiện một viên kẹo, đưa cho cô cười nói, “…Àh, cái này…..Cho em.”

Theo thói quen Âu Thiển Thiển đưa tay nhận viên kẹo, bóc vỏ bỏ vào trong miệng, sau đó mỉm cười, Thiển Thiển nói, “Three…”

“Ừh?”

“Có phải anh sẽ mãi mãi chăm sóc cho em không? Anh sẽ không chết cũng không bỏ em phải không? Anh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em .. Đúng không?”

“Ừh!” Hắn trả lời không chút do dự.

Viên kẹo trong miệng dần tan, rất ngọt ngào ..

※※※

Sáng sớm ngày hôm sau

“Ông xã, chào buổi sáng!” Âu Thiển Thiển nhún nhảy đi xuống lầu, vui vẻ ngồi ở đối diện Hàn Đông Liệt.

“Cô gọi tôi là gì?” Hàn Đông Liệt buông cái nĩa đang cầm trong tay xuống, nhíu mày nhìn cô.

“Tôi gọi anh là ông xã, sao vậy ông xã? Tôi không thể gọi anh là ông xã sao? Có điều chúng ta đã kết hôn rồi, gọi ông xã cũng không có vấn đề gì chứ? Phải hay là không, ông xã?” Âu Thiển Thiển mở miệng một tiếng ông xã, hai tiếng ông xã, giống như là rất thuận miệng.

Hàn Đông Liệt thoáng nhếch nhẹ lông mày, âm trầm mà nói, “Cô biết kêu ông xã như thế này, đại biểu cho cái giì không?”

“Đại biểu cái gì?”

Hàn Đông Liệt đột nhiên đứng dậy, đưa tay kéo chiếc càm của cô lại, sau đó cúi người gần sát lỗ tai của cô, dùng thứ âm thanh quỷ mị hà hơi vào bên tai của cô, “Đại biểu cho… Cô muốn hiến thân thể cùng trái tim cho tôi.”

Thân thể… Trái tim?

Âu Thiển Thiển đột nhiên sửng sốt, hắn vừa ngồi xuống vị trí cũ vừa nói.

Hàn Đông Liệt nhẹ tay vuốt ve cặp môi đỏ mọng của cô, nhìn đôi mắt sưng tấy của cô, bỗng nhiên mặt lộ vẻ không vui mà nói, “Tối hôm cô qua đã khóc?”

“À?” Âu Thiển Thiển đột nhiên bối rối, “Không, đâu có.”

“Vậy sao đôi mắt lại sưng như vậy?”

“Àh… Đó là bởi vì trước khi ngủ uống rất nhiều nước, cho nên mới mắt mới sưng ha ha, tôi quá khát rồi!”

“Ah?” Hàn Đông Liệt càng tiến gần sát mặt của cô, thẳng thắng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của cô, hồi lâu, hắn mới bá đạo mở miệng, “Về sau buổi tối không được uống nước!”

Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn hắn, hắn biết rất rõ tối hôm qua cô đi ra ngoài? Vì cái gì còn nói như vậy? Là một câu hai ý nghĩa, không cho cô đi lần nữa sao? Hay là… Hắn quan tâm cô?

Hàn Đông Liệt buông tay ra, biểu hiện trở về trạng thái lạnh lùng cố hữu, “Đúng rồi, tối hôm qua hình như có trộm vào nhà, tôi đã tăng cường gấp đôi bảo vệ cho biệt thự này, bất quá vì bảo vệ sự an toàn cho cô, về sau tôi sẽ ở cùng phòng với cô, cô có ý kiến gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.