Chương 17: Hạ dược trong cà phê
Sau khi ăn uống no nê hải sản tràn đầy bụng! Ngồi ở trong xe Hàn Đông Liệt Âu Thiển Thiển thỏa mãn vuốt vuốt cái bụng đang no căng của mình, cuối cùng cô đối với sự kiện kia không hề đề cập tới, tựu như là không chịu nói cho hắn biết, tên Hoa Hoa Nam kia đến cuối cùng nói gì với cô.
Thời điểm trở lại Hàn gia, trời đã tối, Âu Thiển Thiển ngồi ở cửa sổ bên cạnh gian phòng, thưởng thức ánh trăng trong đêm tối, giống như là cô đang đợi cái gì đó!
“Đạp… Đạp… Đạp…” Tiếng bước chân rất nhỏ, người bình thường căn bản nghe không được nhưng lại lọt vào trong tai cô.
Khóe miệng của cô mỉm cười, sau đó rời cửa sổ, đi tới cửa, mở cửa ra.
“YAA.A.A.., dì Lan, thật là đúng dịp nha, tôi vừa vặn có việc tìm dì!” Âu Thiển Thiển đứng tại cửa ra vào, giả bộ như trùng hợp đụng phải dì Lan.
“Tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?” Dì Lan bưng một ly cà phê, khuôn mặt kia vẫn gắt gao như cũ.
“Ah, tôi muốn dì pha cho tôi ly cà phê, ồ? Ly cà phê này của ai nhường cho tôi được không?” Cô thò tay lấy đi, một viên thuốc màu xanh da trời từ trong tay của cô rơi vào trong ly, gặp nước lập tức hòa tan!
Dì Lan cúi đầu, cứng nhắc mà nói, “Thực xin lỗi tiểu thư, ly cà phê này dành cho thiếu gia, khẩu vị không hợp với tiểu thư đâu!”
“Ai? Hàn Đông Liệt sao? Sẽ không phải là là bảy muỗn đường chứ? Kỳ quái, vì sao anh ấy lại thích uống cà phê ngọt như vậy? Được rồi được rồi, dì mang cho anh ấy đi, phiền dì pha thêm một ly khác cho tôi? Cà phê bình thường là được rồi!” Âu Thiển Thiển giả dạng vẻ mặt chán ghét nhìn ly cà phê kia, nhưng cô đã sớm đã tính toán, buổi tối mỗi ngày Hàn Đông Liệt đều kêu dì Lan pha cho hắn một ly cà phê, mà gian phòng của hắn vừa vặn đi ngang qua phòng của cô, cho nên cô mới một mực chờ đợi, chờ đợi thời cơ thiên thời, địa lợi, nhân hòa này!
“Vâng tiểu thư, một lát tôi sẽ đem đến phòng cho cô!”
“Cảm ơn dì …, dì Lan!” Âu Thiển Thiển cười nhẹ nói xong, nhanh chóng trở về phòng.
Dược đã hạ xong rồi, nếu như hắn uống, không đến một giờ sẽ ngủ, mà hắn cũng sẽ không phát hiện điều gì bất thường, cho nên thuốc mê này chỉ có tác dụng khoảng hai giờ, cô chỉ có thể đến thăm bệnh nhân ở phòng bệnh 403 và trở về chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi là hai giờ.
Phòng 403…phòng 403… Đợi một chút, chút nữa là có thể gặp mặt rồi!
…
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Âu Thiển Thiển sau khi tính toán thời gian, cảm giác có lẽ đến lúc rồi, cho nên liền đi tới phòng của Hàn Đông Liệt, Thiển Thiển gõ vài cái lên cửa, “Hàn Đông Liệt, là tôi, tôi có việc tìm anh!”
“…” Trong phòng không người đáp lại.
Cô gõ cửa thêm lần nữa nói, “Hàn Đông Liệt, mở cửa nhanh lên, anh không phải rất muốn biết người đàn ông kia nói những gì với tôi sao, mở cửa tôi sẽ nói cho anh biết!”
“…” Trong phòng vẫn như cũ không có phản ứng.
Xem ra thuốc đã phát huy tác dụng, vì muốn xác nhận, cô can đảm mở cửa, nhìn thấy Hàn Đông Liệt mặc áo tắm mở tung nữa ngực, đôi chân rắn chắc hoàn toàn lộ ra bên ngoài, dáng vẻ lười biến nằm ở trên giường ngủ thiếp đi. Mặt cô hồng hồng chạy nhanh ra ngoài đóng cửa lại! Tên gay chết tiệt, ngay cả lúc đi ngủ cũng rất đê tiện.
Trở lại gian phòng của mình, cô khóa cửa phòng lại, sau đó từ cửa sổ nhảy xuống, gian phòng của cô là lầu hai, độ cao tầm bốn mét, nhưng cô lại nhẹ nhàn nhảy xuống đất, rất rõ ràng là đã từng được huấn luyện một cách đặc biệt.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ phòng của Hàn Đông Liệt!
Hai giờ, quá đủ!
Cô xoay người, rất nhanh rời đi, lại không phát hiện, phía sau tấm màn cửa sổ hiện ra một bóng người, đôi mắt của hắn nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
Chương 18: Bệnh nhân phòng 403
Một chiếc BMW màu đen dừng lại bên đường cách xa biệt thự Hàn gia 100m, phía bên phải trước đèn xe phát ra một tia sáng trong đêm tối, ánh sáng ấy chớp tắt chớp tắc liên tục, nhưng là một ám hiệu chỉ dẫn người nào đó.
Âu Thiển Thiển nhìn ánh sáng lập lòe đó, cô đi tới bên cạnh xe, cửa xe nhanh chóng được mở ra, cô liền ngồi vào ghế lái phụ.
“Em đã nói bản thân có thể ứng phó, anh tới làm gì?” Thanh âm của cô đặc biệt lạnh như băng, cùng với trước kia hoàn toàn trái ngược nhau.
Three mỉm cười, vẫn ôn nhu như cũ, hắn khởi động xe, vừa lái xe vừa nói, “Bởi vì anh là phụ tá của em, hỗ trợ em là công việc của anh, hơn nữa… Nếu như một mình em ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, anh không thể báo cáo cho boss được!”
“Thì ra là vậy? Em còn tưởng rằng anh vì lo lắng em nên mới đến đây.” Cô có chút mất mát.
Three không trả lời, lại mỉm cười. Đúng vậy, thật sự là hắn lo lắng cho cô, nhưng sự quan tâm và lo lắng của hắn lại không thể biểu lộ trước mặt của cô được, chỉ có thể cất dấu ở trong lòng.
Xe BMW chạy trên đường phố, hai người im lặng không nói chuyện, Âu Thiển Thiển nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài của sổ, cảnh đêm của Đài Loan hiện lên trong đôi mắt của cô, tất cả điều đã thay đổi so với mười lăm năm trước, bất luận là người, hay là vật, hay là tâm…
Khoảng thời gian mười lăm năm, thật sự quá dài!
Đôi mắt của Thiển Thiển nhìn kính chiếu hậu, cô không khỏi nhẹ cau mày nói, “Three, chúng ta bị theo dõi rồi!”
Hôm nay ngồi làm việc trên máy tính, trước khi xem phim BL (phim đồng tính ấy >.<), cô đã xâm nhập tư liệu nhân viên của tập đoàn Hàn Thiên, tư liệu về chiếc xe kia đúng là cô đã gặp qua, đó là bảng số xe mà cô nhớ rõ nhất, đúng vậy…… Chủ nhân chiếc xe đó là Giang Minh Húc
“Có thể cắt đuôi không?” Cô hỏi.
Three nhìn lên kính chiếu hậu, khẽ nhíu mày nói, “Có thể, nhưng cần một chút thời gian!”
“Em không có thời gian cùng hắn ‘Đi dạo hoa viên’ đến giao lộ phía trước anh cho em xuống xe!” Cô chỉ có hai giờ, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ rất khó có lại lần nữa, hơn nữa bất kể như thế nào, đêm nay cô nhất định phải đi gặp người đó, nhất định phải gặp.
Three tăng nhanh tốc độ, mắt thấy ngóc rẽ phía trước ngày càng gần, hắn ôn nhu cười, quay đầu nhìn Thiển Thiển nói, “Đi cẩn thận, lát nữa gặp lại!”
“Ừhm!” sau khi Âu Thiển Thiển đáp lời Three cấp tốc quẹo vào ngã rẽ, một khắc kia, cô mở cửa xe, phi thân nhảy xuống, rất nhanh tiến vào trong đám người.
Trong nháy mắt đó, hai người phối hợp ăn ý hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.
Âu Thiển Thiển đứng trong đám người nhìn xe của Giang Minh Húc lướt qua, cô không khỏi đắc ý cười, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên cao bị mây đen che khuất một nửa, nhẹ giọng thở dài, “Đông Liệt, anh còn tưởng rằng tôi là cô bé mười lăm năm trước kia sao?”
※※※
Bệnh viện XX, phòng 403
Âu Thiển Thiển mở cửa ra, trong phòng tối đen, chỉ có một chút ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ rơi trên giường bệnh, soi vào gương mặt của một người đang bình yên ngủ say, khuôn mặt của cô ấy đặc biệt xinh đẹp!
Cô nhẹ giọng chậm rãi bước đến bên giường, ngồi xuống, trên mặt lộ ra nét dịu dàng.
Nhìn thấy cô ấy mở mắt, Thiển Thiển hô một tiếng, “Tiểu Thiển… Chị tới thăm em đây!”