Anh Thanh Niên Số Hưởng - Tô Tuyết

Chương 85: Anh Là Anh Rể Của Em




Tôi vừa mới cầm chiếc quần lót ren của Tô Tuyết trên tay, liền cảm thấy có chút không chân thật, tôi ra sức đưa tay véo mạnh vào đùi của mình, cơn đau truyền đến mới khiến tôi hoàn hồn, tôi sửng sốt nhìn Tô Tuyết.

Tô Tuyết ném cho tôi một ánh mắt quyến rũ, nói: "Mau đi đi, đừng có kìm nén nữa".

Tim tôi đập vô cùng kịch liệt, tôi phát hiện chỉ cần nữ thần băng giá Tô Tuyết cho tôi chút mặt mũi thì anh chàng xấu xí tầm thường như tôi liền hưng phấn không thôi.

Tô Tuyết nói xong, đóng cửa tủ quần áo rồi khóa vào.

Lúc bình thường, Tô Tuyết đề phòng tôi dùng đồ lót của cô ấy làm chuyện xấu cho nên cô ấy luôn luôn khóa tủ quần áo lại.

Ngay lập tức, tôi vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, cầm quần lót của Tô Tuyết lên bắt đầu hành xử...

Trong đầu tôi tưởng tượng lúc này tôi đang nắm lấy eo của Tô Tuyết, không ngừng ra vào nơi giữa hai quả mông đầy đặn.

Mười mấy phút sau, tôi đã giải quyết xong, tôi giặt sạch chiếc quần lót rồi mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Đêm nay tôi như trút được ham muốn, tôi cũng ít tơ tưởng tới Tô Tuyết, ngủ một mạch đến sáng.

Sớm ngày hôm sau, tôi thức dậy làm đồ ăn sáng, Tô Tuyết ăn xong liền rời đi.

Hôm nay Châu Thanh Hàn ra viện, tôi phải đi nom một chút.

Lúc tôi tới bệnh viện, Châu Phong đã làm xong thủ tục ra viện, tôi dùng xe đưa bọn họ về nhà.

Bọn họ sống ở Di Hòa Viên nằm gần khu vực ngoại thành của thành phố Côn, nơi đó sân rất rộng, bên trong còn có rất nhiều nhà.

Mặc dù nơi này gần ngoại thành, nhưng thành phố Côn sẽ biến nơi này thành địa phương phát triển trong tương lai, có thể nói đây chính là một mảnh đất giàu tiềm năng, cái nhà này bán đi sợ rằng phải tốn mấy trăm triệu.

Châu Thanh Hàn vừa mới bước vào sân lớn, liền vươn vai hít một hơi thật sâu, nói: "Không khí ở nhà vẫn là tốt nhất, em thích".

Châu Phong mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy sự cưng chiều.

Tôi xoa đầu cô ấy, nói: "Sau này mỗi ngày em đều ở nhà, em sẽ ở nhiều đến phát chán luôn ấy".

Chu Thanh Hàn lắc đầu, nhìn tôi cười hì hì, nói: "Anh hai, sẽ không như thế đâu.

Ngày nào em cũng luyện võ nên thời gian trôi qua rất nhanh".

Tôi có chút hoài nghi lỗ tại của mình, sửng sốt nhìn cô ấy, tay chân cô ấy nhỏ bé như thế mà cũng đòi luyện võ, có khi đạp lên người còn chẳng có cảm giác ấy!

Thấy ánh mắt khinh bỉ của tôi, Châu Thanh Hàn lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn, giận dữ nói: "Anh Hai, anh đừng có xem thường em, em bé vậy thôi nhưng lợi hại lắm đấy", cô ấy giơ nắm đấm nhỏ nhắn lên.

Tôi cười đều một tiếng, thuận miệng nói: "Phải phải phải, em rất lợi hại, em lợi hại nhất luôn".

Châu Thanh Hàn bĩu môi, nói: "Anh hai, anh chả có tỷ kỹ năng nói dối gì cả, nhưng em lợi hại thật mà, không tin anh hỏi anh Châu Phong xem".

Tôi nhìn về phía Châu Phong.

Truy cập AzTruyen.net.com để đọc truyện hay mỗi ngày

Châu Phong cười ha hả một tiếng, nói: "Tiểu Lương, cậu chớ xem thường Châu Thanh Hàn, con bé thật sự rất giỏi, chẳng qua là một năm nay con bé thường xuyên bị bệnh nên võ công sa sút, sợ rằng phải tập luyện tầm nửa năm mới có thể trở lại thời kỳ phong độ được".

Châu Phong chưa bao giờ nói láo, cũng chưa bao giờ nói phóng đại, lần này coi như tôi tin.

Làm sao tôi có thể tưởng tượng, một cô bé gầy yếu lại có thể có sức chiến đấu kinh khủng như vậy chứ!

Thấy tôi còn chưa tin, Châu Thanh Hàn nói: "Anh hai, hôm nay em sẽ thể hiện một chút cho anh xem".

Châu Phong lập tức nói: "Thanh Hàn, đừng làm loạn, em vừa mới ra viện, không thể vận động mạnh".

Châu Thanh Hàn nói: "Anh, em không sao, cơ thể em như nào em biết rõ, hơn nữa anh hai yếu như vậy, anh không phải nên lo lắng hơn cho anh ấy sao?"

Tôi: "..."

Tôi cảm thấy trên mặt đỏ bừng như ngọn lửa, đây cũng quá mất mặt rồi.

Châu Thanh Hàn cười hì hì với tôi nói: "Anh hai, bây giờ anh đánh em đi".

Tôi nói: "Đánh chỗ nào?"

Châu Thanh Hàn nói: "Tùy anh, dù sao lúc đánh nhau với người khác anh thích đánh chỗ nào thì anh đánh em chỗ đấy".

Tôi nói thầm trong lòng: Tôi đánh nhau cùng đàn ông thích nhất đánh "con chim cu gáy" của hắn.

Tất nhiên Chu Thanh Hàn là em gái của tôi, tôi cũng không thể có tâm tư đen tối được, lúc này tôi nhắm về phía bả vai của cô túm lấy.

Rất nhanh, bả vai của Châu Thanh Hàn đã bị tôi nằm trong tay, bả vai cô ấy mềm mại làm tôi có ảo giác, giống như tôi có thể xé rách bả vai cô ấy vậy.

Tôi cười nói: "Em gái, sau này chớ khoác lác, anh hai bây giờ có thể giết em đấy!"

Châu Phong đành phải cười gượng một tiếng, nói: "Tiểu Lương, cậu coi chừng".

Coi chừng cái rắm! Tôi có đứng để cho Châu Thanh Hàn đánh, cô ấy cũng không đánh lại tôi.

Đột nhiên, Châu Thanh Hàn cười hì hì, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đột nhiên đưa tới, hạ xuống bả vai tôi, cùng lúc đó chân của cô ấy đặt phía sau chân tôi.

"Anh hai, anh quá kiêu ngạo", Châu Thanh Hàn nói, bàn tay nhỏ bé đột nhiên dùng sức, người của tôi cứ vậy mà lại bay thẳng ra bên ngoài, mông cắm thẳng xuống đất, đau đến mức nhe răng nhe lợi.

Con mẹ nó!

Tôi cũng chả kịp phản ứng gì, tôi làm thế nào bay ra ngoài được, thế mà lại để con bé Châu Thanh Hàn dễ dàng xuống tay.

Châu Thanh Hàn đi tới bên người tôi, quan tâm nhìn tôi nói: "Anh hai, ngã có đau không".

Tôi nói không đau, sao tôi có thể ở trước mặt một cô bé kêu đau cơ chứ.

Châu Thanh Hàn cười hì hì đưa tay cho tôi, kéo tôi từ dưới đất đứng lên, nói: "Anh hai, thế nào? Em có phải rất lợi hại hay không?"

Tôi bây giờ không thể không thừa nhận Châu Thanh Hàn thật sự rất lợi hại, so với tên to xác như tôi còn lợi hại hơn nhiều.

Dù sao tôi trước kia cũng cùng mấy tên đàn ông cao to đen hôi đánh nhau, ít nhất tôi còn có thể nhìn ra được bọn họ ra tay làm sao.

Nhưng đối mặt với Châu Thanh Hàn, tôi hoàn toàn không biết cô ấy ra tay như thế nào.

Châu Phong vỗ bả vai tôi, nói: "Tiểu Lương, đây chính là võ công, bây giờ cậu đã hiểu chưa?"

Tôi gật đầu một cái, nhất thời tò mò hỏi: "Anh, bây giờ võ công của anh như thế nào?"

Châu Phong không trả lời tôi mà chỉ cười.

Châu Thanh Hàn nói: "Anh ấy rất lợi hại, đấu với bộ đội đặc chủng bình thường cũng không thành vấn đề".

"Hớ!", lời Châu Thanh Hàn vừa nói ra, tôi lập tức hít vào một hơi khí lạnh, đây cũng là quá mạnh rồi!

Châu Phong hờ hững nói: "Tiểu Lương, sau này anh huấn luyện cậu, để cho cậu có thể không phân thắng bại với anh".

Tôi vội vàng gật đầu, nói: "Vâng, anh".

Sau khi ở nhà Châu Thanh Hàn một lúc, cũng sắp tới giờ tan học, tôi phải đi đến trường trung học số một thành phố Còn để chuẩn bị đón em họ của Tô Tuyết - Lý Băng.

Lý Băng lạnh lùng nói: "Tôi đột nhiên không muốn ăn cơm, tôi đi trước đây, anh về đi, buổi tối tan học lại tới đón tôi".

Lý Băng đeo ba lỗ, xoay người rời đi.

Con mẹ nó! Tôi vô cùng khó chịu, con nhóc ranh này đừng có tùy hứng như vậy chứ.

Lý Băng vừa mới rời đi mấy bước, đột nhiên xảy ra chuyện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.