16.
Tôi đã nằm viện một tháng.
Chấn thương nhẹ ở đầu, người bị xây xước, và một số vết thương khác.
Bác sĩ nói rằng chấn thương ở đầu có thể để lại di chứng, bảo tôi không nên thức khuya.
Ngược lại với tôi, Tề Thần hầu như không bị thương, và Nhậm Vũ Giai chỉ bị bong gân chân.
Tôi là người duy nhất suýt ch.ết trong vụ tai nạn này.
Hầu như ngày nào Tề Thần cũng đến, nhưng vì tôi không muốn gặp nên mẹ tôi không cho anh ta vào.
Anh ta cũng không oán trách gì, ngày nào tan làm cũng có mặt và rời đi vào sáng hôm sau.
Tôi đã không kể với mẹ lí do vì sao chúng tôi chia tay.
Nhưng chắc mẹ tôi cũng đoán được một chút.
Tôi không kể thì mẹ tôi cũng sẽ không hỏi.
Mẹ tôi luôn đúng giờ cơm đến thăm tôi mỗi ngày.
Cho đến ngày hôm đó, Nhậm Vũ Giai tìm đến cửa.
“Tại sao cô lại trách A Thần, có trách cũng là trách cô không ra kịp thôi.”
Cô ta vênh mặt lên, nhìn tôi một cách đầy kiêu ngạo.
Tôi bình tĩnh: “Tôi và bạn trai chia tay rồi, liên quan gì đến cô.”
“Cô!” Cô trợ lí nhỏ tức đền nỗi trắng bệch mặt: “Tống Thanh Như, nếu đã chia tay rồi thì cô dứt khoát chút đi, đừng dây dưa với anh ấy nữa. Cô có biết giờ ngày nào A Thần cũng chạy đến đây, không quan tâm gì đến công việc không?”
“Tôi cũng không bắt anh ta trói lại ở đây, anh ta ở đâu thì kệ anh ta, liên quan gì đến tôi.”
“Tống Thanh Như!” Cô ta nhảy dựng lên: “A Thần không thích cô, anh ấy thích tôi.”
Tôi ngẩng đầu lên liếc cô ta: “ Cô cho rằng Tề Thần thực sự thích cô sao? Cô chỉ là bản sao của tôi thôi. Cô rất xấu xa, cô đi cướp bạn trai nhà người ta, còn tôi thì không.”
“Còn nữa, đồ tôi vứt đi bị người ta thèm khát, có gì lạ đâu?”
Nhậm Vũ Giai tức giận đến mức giậm chân tại chỗ, định đi ra ngoài nhưng lại bắt gặp Tề Thần ở cửa.
Mặt Tề Thần đen như đít nồi: “Ai cho cô tới…”
“A Thần …”
“Về đi.”
“Nhưng mà…”
“Vũ Giai!”
Mặc dù Tề Thần trông có vẻ thờ ơ, nhưng anh ta chưa từng nổi giận với bất kì ai.
Anh ta quát lên như vậy khiến Nhậm Vũ Giai sợ hãi, nước mắt trào ra, miễn cưỡng rời khỏi phòng bệnh của tôi.
“Cô ta đi rồi, anh cũng đi đi.” Tôi bình tĩnh nói.
Anh ta cụp mắt xuống che giấu sự bi thương trong mắt: “Em nhất định phải rõ ràng như vậy sao? Tại sao em không cho chúng ta thêm một cơ hội.”
Tôi nhìn anh ta, lặng yên không nói.
Những kí ức kinh hoàng của vụ tai nạn xe hôm ấy đột ngột quay trở lại.
Những đêm này tôi đều gặp ác mộng, chưa có đêm nào ngon giấc.
Mỗi khi nhắm mắt lại là kí ức kinh khủng đó lại ùa về.
Tôi làm sao có thể tha thứ cho anh ta được.
Tôi thở dài, nằm xuống giường: “Tôi không còn yêu anh nữa, A Thần.”
Thật lâu sau mới nghe Tề Thần bước ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
17.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa việc này.
Nhưng tôi đã lầm.
Vào thời khắc sinh tử, anh ta lại lựa chọn Nhậm Vũ Giai, điều này khiến tôi cuối cùng cũng hiểu ra.
Anh ta không còn yêu tôi nữa.
Nói cách khác, giờ đây trong lòng anh ta tôi không có giá trị bằng Nhậm Vũ Giai.
Vì vậy mà khoảng thời gian bên nhau bảy năm, cùng vượt qua những khoảng thời gian khó khăn nhất, ngay cả khi hôn lễ của chúng tôi sắp diễn ra, tất cả điều đó đều không quan trọng.
Tôi đã ở bên Tề Thần bảy năm, nhưng tôi vẫn còn nhiều bảy năm khác mà.
Không cần hối tiếc bảy năm đã trôi qua làm gì.
Tôi quyết định bỏ việc, cùng mẹ về quê sinh sống một thời gian.
Trong khi thu dọn hành lí, tôi lại gặp Tề Thần.
Anh ta say xỉn, cơ thể nồng nặc mùi rượu và lảo đảo khắp nơi.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta sửng sốt một lúc.
“Thanh Như”
Tôi mặc kệ, nhét nốt bộ quần áo cuối cùng vào vali.
Bóng đêm đen kịt, hệt như mối quan hệ của chúng tôi vậy.
“Thanh Như.”
Anh ta ngập ngừng một chút, thận trọng nói: “Anh không chọn Nhậm Vũ Giai, anh chỉ cảm thấy cô ấy rất giống em, anh biết rõ bản thân mình, người anh muốn cưới luôn luôn chỉ có mình em, anh chỉ….”
Tề Thần dừng lại, không nói tiếp.
Chỉ vì cái gì cơ chứ?
Chỉ vì Nhậm Vũ Giai giống Tống Thanh Như tôi, cho nên lúc nguy cấp, anh cứu cô ta sao?
Chỉ vì giống thôi mà phản bội tôi, giờ đây lại nói lời xin lỗi?
Tôi chán chả buồn nói, định kéo vali rời đi.
“Thanh Như à, thực sự không còn cơ hội nào cho hai chúng ta hay sao?”
Tôi rút chiếc nhẫn ra, nhẹ nhàng thả nó trước
mặt anh ta.
Đây chính là câu trả lời của tôi.
Tề Thần quay lưng lại, sau đó đi mất.
18.
Khi mẹ tôi biết tin tôi sẽ về quê sống cùng bà ấy thì vui lắm,vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi: “Con về bên cạnh mẹ luôn cũng được, mẹ vẫn đủ sức nuôi con.”
Bố tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi vẫn không chịu chuyển lên thành phố sống với tôi, bà nói bà không quen sống ở thành phố.
Tôi biết, bà chỉ không muốn trở thành gánh nặng của tôi, và không muốn xa quê.
Chiều tối, hai mẹ con tôi đem ghế ra sân ngồi ngắm sao.
Mùa hè có nhiều muỗi nên mẹ vừa phe phẩy quạt cho tôi vừa nói chuyện.
“Mẹ, mẹ có muốn đi du lịch không?” Tôi đột nhiên hỏi.
Mẹ tôi cười: “Mẹ chừng tuổi này rồi còn du lịch gì nữa con, với cả mẹ sợ bố con ở đây một mình buồn.”
Tôi quay lại, nhìn tấm di ảnh đen trắng của bố, mỉm cười: “Vâng.”
“Vậy sao mẹ không hỏi tại sao con với Tề Thần chia tay?”
Bà ngước lên nhìn bầu trời, tay phay phẩy chiếc quạt nan: “Mẹ có gì mà phải thắc mắc, mẹ chỉ mong con gái mẹ khỏe mạnh, vui vẻ là được rồi.”
Tôi nhào vào lòng mẹ, mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi hệt như này còn bé.
Tiếng ve kêu râm ram, gió hè oi bức.
Đã lâu không được ngủ với mẹ nên tôi ngủ rất ngon.
Mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, hát lại những bài hát ru mẹ tôi hay hát khi tôi còn nhỏ.
Đó là giấc ngủ ngon đầu tiên tôi có được kể từ sau vụ tai nạn xe hơi.
Sống với mẹ được nửa tháng, tôi lại đi tìm thành phố khác để phát triển.
Sau khi tạm biệt mẹ, tôi ngồi lên tàu cao tốc rời khỏi vùng quê của mình.
Thành phố tôi chọn ở ven biển, tôi thuê một căn hộ và nuôi một chú mèo nhỏ, đặt tên nó là Đào Tử.
Trước đây, vì Tề Thần cảm thấy nuôi mèo rất phiền phức nên mặc dù rất muốn nhưng tôi chưa bao giờ nuôi chúng.
Bây giờ mỗi khi về nhà, việc đầu tiên của tôi sẽ là tìm Đào Tử, sau đó nựng nó một chút.
Nhưng một điều không ngờ đến đã xảy ra, tôi gặp lại Tề Thần ở đây.
19.
Như thường lệ, sau khi ăn tối xong, tôi ôm Đào Tử đi dạo bên bờ biển.
Đi mệt rồi thì tìm một cái ghế, sau đó ngồi xuống.
Bất chợt, một âm thanh khàn khàn lạnh lùng truyền tới.
“Thanh Như.”
Động tác của tôi dừng lại một chút, sau đó lại nghe thấy anh ta nói: “Đã lâu không gặp.”
Tôi ôm Đào Tử vào lòng, quay đầu lại nhìn một chút.
Tôi dường như không thể tin vào mắt mình.
Tề Thần đang ngồi trên xe lăn, tay chân đều bị bó bột, còn khuôn mặt thì lại nhợt nhạt đến khó tin.
“Anh…” Tôi định mở miệng hỏi, nhưng lại không biết phải hỏi gì.
Thành thật mà nói, tôi không muốn liên quan đến anh ta một chút nào nữa.
Cũng không muốn gặp lại anh ta.
Tề Thần dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, chỉ nhẹ giọng nói: “Anh cũng không muốn làm phiền em đâu, chỉ là anh muốn nói chuyện với em một chút thôi.”
Tôi không muốn trả lời, chỉ chăm chăm vuốt ve Đào tử.
“Xin lỗi em Thanh Như, lúc đó em nhất định là… Nhất định là rất đau…”
Thấy tôi không đáp, anh ta tự nói một mình.
“Sau khi em đi, anh luôn hối hận, hối hận tại sao ngày đó anh không xem tình hình của em, cũng hối hận tại sao không yêu em một cách tốt hơn.”
“Thanh Như, em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh hứa, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu tổn thương nào nữa.
“Anh chỉ là... còn yêu em rất nhiều”
Không khí yên tĩnh một cách kì lạ, chỉ còn nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ.
“Tề Thần.”
Mắt anh ta sáng lên khi nghe tôi gọi.
“Anh có biết suy nghĩ đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh ở đây là gì không?”
Anh ta đông cứng người lại, chờ tôi nói tiếp.
Tôi chậm rãi nói: “Đáng đời.”
”Tôi nghĩ là ông trời cũng có mắt đấy chứ, để tên cặn bã như anh chịu quả báo như vậy.”
“Tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái.”
“Anh hiểu chưa, tôi đã hết yêu anh rồi.”
Trong mắt Tề Thần tràn ngấp sự hối hận và nỗi đau không thể kiểm soát.
“Sau này hẹn không gặp lại.”
Tôi nói với anh ta lời cuối cùng.
Sau khi đi một đoạn, tôi mới nghe anh ta trả lời: “Được”
20.
Sau này tôi mới biết Tề Thần bị như vậy là do say rượu lái xe.
Theo như bạn tôi nói, sau khi chia tay với tôi anh ta lập tức sa thải Nhậm Vũ Giai, sau đó không ngừng uống rượu, bỏ bê công việc.
Anh ta nhập viện rất nhiều lần sau đó, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Thanh Như, anh xin lỗi.” ngay cả khi đã bất tỉnh.
Sau đó có một ngày, anh ta say rồi nhưng lại vẫn nhất quyết lái xe.
Cái gì nên xảy ra thì cũng xảy ra rồi.
May mắn là anh ta đâm phải dải phân cách
bên đường chứ không phải một người dân vô tội nào đó.
Tôi không quan tâm lắm, tiếp tục quay lại sửa bản kế hoạch.
Khi tôi xong việc, bên ngoài trời đã sáng, tôi hơi đau đầu vì đã thức cả đêm.
Tôi uống một viên giảm đau, tay cầm cốc sữa nóng đứng cạnh cửa sổ.
Trời sau cơn mưa thật đẹp.
Tôi nhấp một ngụm sữa, tay còn lại đang cầm một quả đào.
Nhẹ nhàng ngắm bình minh.
(Hoàn)