6.
Gần đến ngày Lễ tình nhân, dự án do tôi phụ trách đột nhiên gặp trục trặc.
Tôi bắt buộc phải ở lại công ty làm thêm giờ.
Cuộc hẹn của tôi và Tề Thần cũng phải hoãn lại.
Tôi đã gửi tin nhắn cho anh ta, bảo đừng đợi tôi nhưng Tề Thần trả lời ngay: “Anh sẽ đợi em.”
Sau khi làm xong bản kế hoạch cũng 11 giờ rồi, bên ngoài trời bắt đầu mưa nặng hạt, cửa sỗ bị gió thổi kêu răng rắc.
Tôi đứng dưới sảnh của công ty không bắt được taxi, đang phân phân không biết có nên gọi cho Tề Thần không.
Đột nhiên, một giọng nói lạng lùng và nhẹ nhàng vang lên.
“Thanh Như, bên này.”
Tôi quay lại và ngạc nhiên hỏi: “A Thần, sao anh lại ở đây?”
Anh ta cầm ô và đi về phía tôi, trên tay là bó hoa hồng nhung đang nở rộ.
“Lễ tình nhân vui vẻ, Như Như.”
Anh ta cười nói, đưa hoa cho tôi, cầm túi xách của tôi, che dù cho tôi.
“Không có em thì không phải lễ tình nhân.”
Lẽ ra tôi phải vui mừng, nhưng khi anh ta đến gần tôi ngửi thấy mùi nước hoa chưa từng xuất hiện trước đây.
Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm, Tề Thần mỗi ngày phải tiếp rất nhiều khách, có mùi nước hoa lạ trên người cũng là điều bình thường.
Nhưng đây không phải lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi nước hoa này.
“Hôm nay có ai ngồi ghế lái phụ không anh?”
Tề Thần cố tỏ ra bình tĩnh, vừa khởi động xe vừa trả lời tôi: “Vũ Giai ngồi một lát, buổi chiều bọn anh ra ngoài họp, phía sau có người ngồi rồi nên anh để cô ấy ngồi trước.”
Tôi chỉ gật nhẹ đầu, tỏ ý đã biết.
Nhưng càng nghĩ lại thấy càng kì lạ.
Hầu như những nhân viên trong công ty Tề Thần đều biết ghế phụ lái này thuộc về tôi, nên bình thường mọi người sẽ không chọn ngồi ở đây.
Và trước đây, kể cả hàng ghế sau có đầy người thì Tề Thần cũng thà gọi taxi cho người ta cũng không để ai khác ngồi ở vị trí này.
Tại sao cô trợ lí nhỏ này lại là ngoại lệ đầu tiên của anh ta.
Ngoài trời đang mưa tầm tã, còn tôi thì đang phiền muộn.
7.
Sau đó lấy lí do là để bù đắp cho ngày lễ tình nhân chưa được trọn vẹn, Tề Thần đã tặng tôi chiếc vòng cổ mà tôi ao ước bấy lâu nay nhưng vẫn luôn không dám mua vì quá đắt.
Anh ta cẩn thận đeo vào cho tôi: “Thật sự rất hợp với em.”
Sau đó anh ta bắt đầu thường xuyên tăng ca, và tên của Nhậm Vũ Giai cũng xuất hiện thường xuyên hơn trong cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Ví dụ như: “Ngay cả những người trong bộ phận kế hoạch cũng phải công nhận năng lực của Tiểu Giai. Họ sẵn sàng làm trợ lí cho cô ấy nếu cần.”
Một lần khác: “Hoàn cảnh gia đình của Tiểu Giai không tốt lắm. Không cha không mẹ mà đi đến ngày hôm nay đúng là không phải dễ dàng gì.”
Tề Thần nói về Nhậm Vũ Giai nhiều đến nỗi tôi cảm thấy phát chán, thậm chí còn cáu kỉnh: “Ngoài Nhậm Vũ Giai anh không còn cái gì để nói sao?”
Tề Thần bị cắt ngang, khẽ nhíu mày: “Em có ý gì vậy?”
“Em không có ý gì cả.” Tôi lầm bầm.
Tôi ôm một bụng tức ngồi đấy, nhưng không làm gì được.
Anh ta nhìn tôi hầu lâu, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Anh chỉ cảm thấy cô ấy rất giống em trước đây.”
“Vừa nhiệt tình, vừa tự tin, bộ dáng không sợ trời không sợ đất. Anh chỉ nghĩ nếu lúc đó gặp được người coi trọng, em cũng không phải mệt mỏi như vậy.”
Thời gian vừa mới ra trường, chúng tôi thật sự gặp rất nhiều khó khăn.
Một tháng phí sinh hoạt chỉ có vài trăm tệ, thuê căn phòng rẻ nhất ở khu rẻ nhất, và hầu như bữa nào cũng chỉ ăn mì gói.
Bởi vì sếp không thích tôi, nên ông ấy luôn phản đối những kế hoạch tôi thức trắng đêm để làm.
Để đàm phán một dự án, tôi đã bị đưa đi tiếp rượu và trở thành thú vui tiêu khiển cho người ta.
Tôi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Tề Thần, anh còn nhớ lúc đầu anh đã nói gì không?”
Anh ta ậm ừ: “Anh nhớ.”
“Anh nói anh sẽ luôn luôn yêu em.”
Tề Thần nhắm mắt, như thể đang đưa ra quyết định.
“Anh sẽ luôn luôn yêu em.”
8.
Nhưng từ hôm đó đến nay, anh ta luôn gạt chuyện kết hôn của chúng tôi sang một bên.
Không phải là quá rõ ràng rồi sao?
Tôi lén xem cuộc trò truyện giữa Tề Thần và cô trợ lí nhỏ kia.
Đều là những cuộc trò chuyện hàng ngày, nhưng vẫn có chút gì đó mờ ám.
Nhậm Vũ Giai thực sự là một cô gái trẻ thích chơi bời, ăn diện và quậy phá.
Trong cuộc trò chuyện của họ, Nhậm Vũ Giai thường sẽ gửi ảnh bầu trời đẹp hoặc là màn hình dự báo thời tiết nhắc nhở hôm nay sẽ có mưa, sau đó thì nhắc nhở Tề Thần mang ô đi, sau đó là một icon gì đó đáng yêu.
Không những thế, cô ấy còn gửi những bức ảnh sefile chụp lúc cô ấy đi chơi vào cuối tuần.
Dường như những bức ảnh đó chỉ gửi cho một mình Tề Thần bởi tôi chưa bao giờ thấy nó trên các trang mạng xã hội của cô ấy.
Cô trợ lí nhỏ đôi lúc cũng phàn nàn với anh bạn trai của tôi về những nhà hàng dở, những bài hát hot, và nhiều thứ khác nữa.
Ban đầu, Tề Thần thường không rep lại hoặc là trả lời cho có lệ như: Um, oh, ok.
Nhưng sau đó thì Tề Thần chăm rep tin nhắn của cô ấy hơn, ví dụ như anh ta sẽ nhắc cô trợ lí nhỏ là hôm nay trời lạnh, cần mặc nhiều quần áo hơn.
Cũng sẽ chủ động chia sẻ những bài hát hay anh ta thường nghe trước khi ngủ.
Đập vào mắt tôi là dòng tin nhắn: “Anh Thần, em nghe nói nhà hàng Thái Lan này ngon lắm, hôm nào rảnh chúng ta đi ăn thử đi.”
Tôi chợt nghĩ đến nhà hàng này hôm đó, người tôi khẽ sững lại.
“Em xem điện thoại của anh đấy à?”
Tề Thần không biết đã tắm xong từ bao giờ, đang đứng ngay sau tôi.
Tôi quay người lại: “Lần trước nhà hàng kia là cô ấy gợi ý cho anh à?”
“Vũ Giai nói nhà hàng này có vẻ ngon, nên anh muốn dẫn em đi ăn thử.”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Ừ chỉ thế thôi.”
“Còn chai nước hoa anh mua ngày Lễ tình nhân thì sao?”
Tề Thần sửng sốt, sắc mặt trở nên cứng nhắc.
9.
Tôi tìm thấy hóa đơn trong túi áo khoác của Tề Thần.
Mảnh giấy nhàu nát nằm ở trong cùng của túi áo, tôi phải tốn chút sức mới có thể lấy ra.
Lúc đấy tôi còn cười anh ta vì muốn tạo bất ngờ cho tôi mà phải làm đến mức này.
Nhưng mà ngày lễ tình nhân qua rồi, ngày kỉ niệm cũng qua rồi, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng lọ nước hoa đó đâu.
Hóa ra nó được tặng cho Nhậm Vũ Giai.
Tôi nhìn thấy nó trong lịch sử trò chuyện, ảnh cô ta selfie tay cầm hộp quà gửi cho Tề Thần, gửi mặt cười để cám ơn.
Tề Thần mím môi: “Đây là quà tặng cho Tiểu Giai vì đã đồng hành cùng anh trong thời gian qua, khi mà Trợ lí Diệp không ở đây.”
“Thật sao? Khi Trợ lí Diệp ở đây cũng không thấy anh nhiệt tình như vậy.”
“Tề Thần, nếu như em nhớ không nhầm, đây là nước hoa cặp đôi đúng không?”
“Thanh Như, em hiểu lầm rồi, chuyện không phải như em nghĩ đâu. Anh mua chai nước hoa này vì Vũ Giai nói cô ấy thích mùi hương của nước hoa này thôi. Thật sự không có ý gì khác.”
“Tề Thần.” Tôi ngắt lời anh ta: “Anh nói đúng, em nghĩ hôn sự của chúng ta đúng là nên xem xét lại.”
Tôi không đợi anh ta trả lời, liền đặt điện thoại vào chỗ cũ.
“Xin lỗi vì đã xem điện thoại của anh mà chưa có sự đồng ý của anh.”
Tôi nhặt một cái gối lên, dừng lại trước khi ra khỏi phòng: “Nhưng Tề Thần, em thực sự rất thất vọng về anh.”
Tôi định đi ra ngoài thì Tề Thần níu cổ tay tôi: “Em ngủ trong phòng đi, anh ra ngoài ngủ.”
Anh ta siết chặt tay tôi, sau đó từ từ nới lỏng và buông tay tôi, đi ra ngoài.
Sự rạn nứt của chúng tôi có lẽ bắt đầu từ đây.
10.
Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi.
Tề Thần dường như đã thức cả đêm, khi đi ra ngoài tôi thấy quầng thâm mắt rõ rệt trên mặt anh ta.
Tề Thần dựa vào cửa cất giọng khàn khàn gọi tôi: “Thanh Như, tan làm chúng ta đi ăn nhé?”
“KHÔNG”
“Như Như à…”
“Em nghĩ chúng ta cần có thời gian để bình tĩnh lại.”
Anh ta có vẻ rất ngạc nhiên, nhìn tôi một hồi đành phải cụp mắt xuống.
Giờ nghỉ trưa, tôi nhận được điện thoại của Tề Thần.
“Thanh Như, anh để quên tập tài liệu ở nhà, em có thể mang đến công ty cho anh không?”
Tề Thần không phải là người hay quên, anh ta muốn tôi đến công ty hẳn là có mục đích khác.
Nhưng tôi cũng không thể làm chậm trễ công việc kinh doanh của anh ta chỉ vì một phỏng đoán như vậy.
Vì vậy tôi chỉ đành thở dài: “Nó ở đâu?”
Tôi mang theo tài liệu đến công ty tìm anh ta.
Từ lúc tôi bước vào, Tề Thần vẫn luôn nhìn tôi.
“Tài liệu đây nhé, em về trước đây.”
“Đợi anh chút đã, em ăn cơm chưa vậy? Hay là chúng ta cùng nhau ăn trưa đi.”
Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang lời nói của anh ta, sau đó Nhậm Vũ Giai đi vào.
Trên tay cô ta là một chiếc túi giữ nhiệt, hình như là một hộp cơm trưa.
Cô ta sững người lại khi nhìn thấy tôi, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, nở một nụ cười thật tươi trước khi nói chuyện: “Anh Tề, đây là bữa trưa của ngày hôm nay.”
Tôi chợt cảm thấy hơi mỉa mai.
“Nếu như trợ lí đã lo bữa trưa của anh vậy em đi trước đây.”
Tôi bình tĩnh rút tay ra, nhưng Tề Thần lại giữ chặt.
Anh ta không nhìn tôi, quay ra nói chuyện với Nhậm Vũ Giai: “ Cô ăn trước đi, lát tôi ăn cùng người yêu tôi sau.”
Anh ta nói ra hai chữ ‘người yêu’ có vẻ rất khó khăn.
Trong một khoảnh khắc, tôi chợt nhận ra lí do anh ta nhờ tôi chuyển tài liệu.
Tề Thần đang ngầm giải thích cho tôi hiểu rằng anh ta không có ý gì khác với Nhậm Vũ Giai.
Anh ta quay đầu lại nhìn tôi, dường như tôi chẳng nhìn thấy gì khác ngoài đôi mắt lấp lánh của anh ta.
Nhậm Vũ Giai thu lại nụ cười, khôi phục lại cảm xúc, sau đó đưa túi giữ nhiệt cho tôi: “Nhưng mà hôm nay tôi làm món sườn xào chua ngọt cô thích ăn nhất đấy, cô thử một ít xem sao.”
Tề Thần không nói gì, thần sắc hơi lạnh lùng.
Cô ta có vẻ hơi xấu hổ, cúi đầu xuống, nước mắt trào ra.
Cô ta để túi giữ nhiệt lên bàn, để lại một câu: “Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Tề Thần hơi dùng sức nắm chặt tay tôi, nhưng trên mặt lại không có chút cảm xúc nào.
Tôi nhìn chiếc túi giữ nhiệt, có chút không vui: “Nếu chúng ta ra ngoài ăn, thì vứt cái túi này đi.”
Tuy nhiên, Tề Thần đã nhanh chóng cản tôi lại.
Anh ta mím môi: “Anh chỉ không muốn lãng phí đồ ăn thôi.”
Sau đó đặt túi giữ nhiệt lên sofa.
Tề Thần nắm tay tôi suốt quãng đường từ văn phòng ra đến bãi đậu xe.
Tôi nhẹ nhàng quan sát từng cử chỉ của anh ta.
Có thật là anh ta chỉ không muốn lãng phí thức ăn thôi không?