Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thế là Sói Lớn dẫn cậu đi ăn. Đây là một nhà hàng rất được ưa chuộng ở Tam Dương, có không gian đẹp và không chú trọng quá đông khách. Thực khách muốn đến đây phải đặt chỗ trước, không đặt được thì sẽ không có chỗ mà ăn.

Với tư cách là đại ca của Tam Dương, dẫu người khác không có chỗ, nhưng với hắn thì luôn có sẵn bàn.

Vì hắn đã ăn rồi, nên cả bữa chỉ ngồi đó để Chó Lớn ăn. Chó Lớn quả thực rất đói, rất nhanh đã ăn hết hơn một nửa phần ăn. Dù ít nói, nhưng Sói Lớn luôn nhìn cậu, hứng thú quan sát bàn ăn bừa bộn: "Không ngờ người nhỏ mà ăn được nhiều ghê."

Chó Lớn lau dầu mỡ trên miệng, nhỏ giọng cãi lại: "Tôi cao 1m79 mà..." Cậu đã khai gian thêm 2cm.

Sói Lớn có chút ngạc nhiên, vì nhìn cậu cứ như chỉ cao 1m60... không phải là chiều cao thực sự, mà là do cậu luôn cúi đầu, dáng vẻ yếu ớt, ánh mắt tuy đẹp nhưng chẳng bao giờ dám nhìn thẳng người khác, khiến cậu trông nhỏ bé và dễ bị bắt nạt.

Họ ăn xong lúc 8 giờ, thanh toán hóa đơn, rồi rời đi trong lời chào khách sáo của nhân viên: "Cảm ơn quý khách đã ghé thăm." Sói Lớn định khoác vai cậu, nhưng Chó Lớn không chịu, đẩy hắn ra. Mặc dù sức cậu không bằng hắn, nhưng nghĩ đến việc Chó Lớn rất ngại ngùng, nên hắn cũng miễn cưỡng để yên cho cậu.

Sau đó, hắn dẫn cậu thẳng đến một khách sạn khác.

Khách sạn này trang hoàng lộng lẫy, đầy vẻ xa hoa, đúng kiểu những nơi mà trong phim hay tiểu thuyết thường xuất hiện khi các vị "kim chủ" bao nuôi "tiểu tình nhân". Chó Lớn nhìn Sói Lớn muốn đặt phòng, lòng nơm nớp lo sợ, lập tức nắm lấy tay hắn, ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

"Tôi muốn về nhà."

Sói Lớn không tỏ ra giận dữ, chỉ nhìn cậu sâu sắc một lúc, rồi điềm tĩnh nói: "Về cái chỗ ở miễn phí đó sao?"

"Ừm ừm."

Chó Lớn gật đầu lia lịa. Sói Lớn không biết nghĩ gì, cười khẽ rồi nói: "Tùy cậu." Sau đó, hắn ghé sát, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: "Nhưng đừng hối hận đấy."

Chỗ da thịt chạm nhau khiến Chó Lớn cảm thấy ngứa ngáy. Nghe xong câu nói, cậu càng thêm căng thẳng, trên đường về, cậu toan mở miệng mấy lần nhưng lại thôi, chỉ dám liếc sang nhìn Sói Lớn. Hắn thì chỉ nhìn lại bằng ánh mắt bình thản, nhưng trong ánh mắt ấy ẩn chứa sự quyết đoán không thể phản kháng.

Là một học sinh ngoan ngoãn, giữ mình cẩn thận, Chó Lớn cảm thấy ở tuổi chưa đầy 20 mà đã "mất đi sự trong trắng" thì thật không nên. Ít nhất cũng phải chờ đến khi tốt nghiệp đại học, rồi yêu đương tử tế, sau đó đêm tân hôn mới...

Quan trọng hơn, cậu còn chưa có kinh nghiệm gì cả. Lỡ như... lỡ như làm hắn đau thì sao? 

"Hay là…"

Đi qua mấy con phố quen thuộc, sau đó qua vài ngõ nhỏ, cuối cùng họ cũng đến căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Đứng ngay trước cửa, Chó Lớn cúi đầu ngó hắn. Sói Lớn chẳng thèm liếc cậu một cái, đẩy cửa vào.

Sói Lớn chẳng hề bận tâm đến chiếc giường đơn sơ, cứng ngắc. Chó Lớn theo sau hắn, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đôi tay không mấy quy củ của hắn đêm hôm đó, hơi thở của cậu bắt đầu nóng lên.

"Á!" Đúng lúc Chó Lớn còn đang miên man suy nghĩ, bỗng bị Sói Lớn kéo mạnh ngã xuống giường, nằm dưới thân hắn.

Cậu cảm nhận được sức nặng trên người mình, hơi thở của hai người quấn quýt. Cậu căng thẳng nhìn Sói Lớn, một chân của hắn vẫn còn gập lại, quỳ bên hông cậu, tay hắn giữ chặt hai cổ tay cậu trên đầu, ngăn không cho cậu vùng vẫy.

Tầm mắt hắn hạ xuống, nhìn thấy nơi nào đó trên người Chó Lớn đang căng cứng. Hắn ghé sát mặt cậu, giọng cười trầm thấp, đầy quyến rũ: "Phản ứng mạnh thế, tôi còn chưa làm gì mà. Có phải đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi không?"

"Anh đừng nói bậy…"

Chó Lớn xấu hổ muốn né tránh, vội co người lại để tránh ánh mắt trần trụi của hắn. Nhưng không ngờ Sói Lớn dùng chân còn lại đè chặt cậu. Cậu không phải đối thủ của hắn, còn đang lắc đầu phản kháng thì Sói Lớn đã nhếch môi, chẳng nói chẳng rằng cúi xuống hôn, cắn lấy môi cậu.

"Tôi đã nhịn cậu lâu rồi..."

Hắn chưa từng để ý ai mà không ra tay ngay lập tức, chẳng ai dám chống lại hắn. Nhưng lần này lại phải dây dưa lâu đến vậy.

Sói Lớn giữ chặt cánh tay cậu, tiếp đó là những tiếng thở dốc xen lẫn nhau. Chó Lớn không thể kiểm soát được bản thân, khẽ động đậy rồi vô thức hòa nhịp với hắn.

Thấy cậu đã ngoan ngoãn hơn, Sói Lớn thả tay cậu ra, luồn vào trong áo cậu mà thăm dò. Chó Lớn nắm chặt lấy hắn, giống như người đang đuối nước bám lấy phao cứu sinh, mũi khẽ phát ra những âm thanh rên rỉ nho nhỏ.

Khi nụ hôn kết thúc, Chó Lớn thở dốc, bỗng nhận ra áo sơ mi của mình đã bị cởi ra. Ánh mắt Sói Lớn chưa từng rời khỏi mặt cậu, khi chạm vào mắt hắn, cậu thấy trong đó một sự sâu thẳm đầy cám dỗ. Trong khi đó, tay hắn vẫn tiếp tục kéo khóa thắt lưng của cậu.

Lúc này mới chỉ hơn 9 giờ, vì được hưởng chút lợi lộc từ Chó Lớn, hôm nay ca trưởng bất ngờ cho Mèo Lớn tan làm sớm. Cậu ta còn đang lo lắng cho Chó Lớn, nghĩ xem có nên gọi điện hỏi thăm không, thì vừa đến cửa đã nghe thấy những âm thanh lạ lùng từ bên trong phát ra.

Chiếc giường sắt của họ đã dùng quá lâu, mỗi khi có động tĩnh mạnh sẽ phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt".

Đúng, chính là âm thanh đó. Cậu ta biết chắc rằng Chó Lớn đã tan làm về từ sớm.

Chó Lớn đang làm gì vậy?

Không hiểu vì sao, cậu ta không vào ngay mà theo bản năng ngồi xổm bên ngoài cửa. Sau đó, cậu ta nghe thấy Chó Lớn thở gấp: "Đừng, đừng mà..."

Mèo Lớn trừng mắt nhìn: "!!!"

Rồi cậu ta nghe tiếng Sói Lớn thở dốc, xen lẫn tiếng cười khẽ: "Mỗi lần cậu sướng như vậy, miệng lại chẳng bao giờ nói thật."

Tiếp đó là tiếng Sói Lớn như thể đang nhịn chịu điều gì, rồi dần dần biến thành những tiếng thở hổn hển khiến người nghe phải xịt máu mũi... cùng với tiếng thở của Chó Lớn.

Cậu ta… cậu ta… cậu ta có phải vừa phát hiện ra bí mật động trời gì không?!!!

Mèo Lớn há hốc miệng nhìn cánh cửa, theo phản xạ run rẩy lùi lại, sợ đến mức bỏ chạy để tránh bị "giết người diệt khẩu".

Chạy được mấy con phố, đầu óc cậu ta mới tỉnh táo lại. Không đúng, Chó Lớn có phải bị ép buộc không? Cậu ấy đã nói "đừng" mà!

Nghĩ đến đây, Mèo Lớn lại chạy ngược về, băng qua những con đường vừa chạy qua, đến một góc đường thì khựng lại, thở hổn hển. Cũng không đúng, câu nói đó nghe giống đang tán tỉnh hơn, tốt nhất là đừng mạo hiểm.

Cậu ta quay người chạy tiếp, vừa chạy vừa nghĩ đến những gì vừa nghe. Chó Lớn sao lại có thể có mối quan hệ như vậy với Sói Lớn? Hay là tại mình! Chính cuộc gọi cầu cứu của mình đã hại cậu ấy! Mèo Lớn nghĩ đến đây lại vội vàng chạy quay lại, chạy được nửa đường thì dừng chân, dựa vào tường mà thở dốc.

Chuyện đã xảy ra rồi, mình có làm gì cũng vô ích. Quay lại cũng chỉ bị "diệt khẩu" thôi. Cậu ta nuốt nước bọt, rồi lại quay người chạy đi...

Sau khi chạy tới chạy lui mấy vòng, cuối cùng Mèo Lớn dừng chân ở một công viên nhỏ, ngồi bệt xuống ghế gỗ, ngẩng đầu nhìn đèn đường mà suy nghĩ về cuộc đời.

Trong căn nhà cấp bốn, mọi chuyện đã kết thúc.

"Anh... anh không sao chứ?" 

Sói Lớn vẫn đè lên người cậu, khẽ nhíu mày, có vẻ như đã làm động đến vết thương. Chó Lớn áy náy nhìn hắn, đều do cậu quá to, hình như lúc nãy Sói Lớn còn bị chảy máu một chút.

"Chỉ cần quen là được. Làm thêm lần nữa nhé?" Sói Lớn hích mũi trêu chọc cậu, tay hắn lại lần xuống phía dưới.

"Đừng! Mèo Lớn sắp về rồi." Chó Lớn vội ngăn hắn lại, khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó đầy đáng thương.

Sói Lớn đặt tay lên eo cậu, bóp hai cái, cười khẩy: "Làm một lần sao đủ. Muốn làm tôi thỏa mãn thì phải ít nhất ba lần. Lúc nãy nếu đến khách sạn thì cần gì phải lo có ai trở về, hử?"

Chó Lớn đỏ bừng mặt nhìn những dấu vết trên giường, nhỏ giọng nói: "Anh đứng lên đi, tôi dọn dẹp đã. Để lát nữa Mèo Lớn về thấy thì không hay."

Cậu không biết rằng Mèo Lớn đã về, nhưng không dám làm phiền họ, một mình chạy ra công viên ngồi nhìn đèn đường. Cậu lột hết ga giường ra, ngâm vào nước.

Khi quay lại, cậu thấy Sói Lớn đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi phè phỡn trên giường, một tay đặt lên chân đang co lại, miệng cười nhìn cậu bận rộn đầy vẻ đảm đang.

"Anh... có đau lắm không?"

Mặc dù Sói Lớn rất thành thạo, nhưng chỗ đó quá khít, hình như lúc giữa chừng hắn đã không nhịn được mà hơi dùng lực. Chó Lớn định đến xoa giúp hắn, nhưng Sói Lớn nắm lấy tay cậu: "Cậu có thể dùng cơ thể kiểm tra xem tôi còn đau không."

Chó Lớn ngượng ngùng rụt tay lại, nhìn bộ dạng đắc ý của hắn mà trong lòng có chút buồn bã. Cậu không biết mình và hắn bây giờ là mối quan hệ gì. Người yêu ư? Nhưng Sói Lớn dường như chưa từng nói thích cậu, chỉ vì cậu hợp gu hắn mà thôi.

Vậy thì chắc hắn chỉ coi cậu là tình nhân, giống như cậu trai trẻ mà hắn đã từng đá đi khi trước.

Sói Lớn nhận ra sự u buồn của cậu, đưa tay cợt nhả gãi cằm cậu: "Sao thế?"

"Không có gì..." Chó Lớn khẽ nói. Lúc này đã khuya rồi, làn gió đêm nóng bức thổi vào từ ô cửa sổ vỡ một nửa. Cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Sói Lớn, ngập ngừng nói: "Mèo Lớn chắc sắp về rồi, anh có muốn đi về không?"

Sói Lớn nheo mắt: "Ăn sạch xong định đuổi người à?"

"Không phải, không phải." Chó Lớn vội vàng giải thích: "Lần trước anh đã làm cậu ấy sợ, cậu ấy rất sợ anh. Với lại anh cứ ở đây mãi sẽ khiến người khác nghi ngờ."

"Vậy thì cậu theo tôi đi." Sói Lớn ngồi dậy, bóp cằm cậu cảnh cáo: "Tránh xa nó ra, tôi không ưa nó."

"Nhưng mà..."

Cậu còn định cãi lại, Sói Lớn nhướng mày: "Hử?"

Chó Lớn lập tức im bặt. Sói Lớn nheo mắt nhìn cậu, cúi xuống cắn môi cậu một cái. Mặc dù vừa mới trải qua chuyện thân mật hơn thế, Chó Lớn vẫn bối rối, hơi thở trở nên gấp gáp, tai đỏ bừng.

Ánh mắt Sói Lớn vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng hắn cảm thấy cậu bẽn lẽn thế này thú vị hơn nhiều, nên cũng không vội vàng tái diễn.

Còn nhiều thời gian, sau này cơ hội còn đầy. Hiếm khi gặp được người vừa ý mọi mặt như vậy, hắn nhất định phải hưởng thụ cho đủ.

Chiếc giường sắt lại "kẽo kẹt" phát ra tiếng động, Sói Lớn đứng dậy rời đi.

Chó Lớn nhìn những dấu vết trên giường, xấu hổ quay mặt đi, vừa lúc thấy Sói Lớn mặc đồ xong, ngọn gió khẽ thổi, làm hé ra một góc áo, cậu còn kịp nhìn thoáng qua phần eo hắn.

Sói Lớn bước đến cửa, quay đầu lại, không ngoài dự đoán, thấy Chó Lớn vẫn đang nhìn mình. Ánh mắt cậu chẳng khác gì một chú chó con lang thang bên đường, len lén ngó hắn, hy vọng có người đến đón về nhà, nhưng lại không dám tiến lên.

Sói Lớn bật cười, ngoắc ngón tay về phía cậu.

Chó Lớn chớp mắt, do dự một lúc rồi từ từ bò xuống giường, chậm rãi bước tới.

Sói Lớn kéo cậu lại, hôn thêm một cái, rồi nói nhỏ: "Mai nghỉ việc đi. Làm gì mà phải đi làm thuê. Mấy ngày nữa tôi quay lại, nếu thấy cậu vẫn còn ở đây, tôi lột da cậu đấy!"

Chó Lớn rùng mình, vội vàng gật đầu: "Ừm ừm."

Sói Lớn hài lòng rời đi, dù bề ngoài trông vẫn bình thường như mọi khi, nhưng Chó Lớn vẫn có thể nhận ra hắn hơi nhíu mày.

Chắc là... vẫn còn đau. Cậu nghĩ mà lòng đầy xót xa.

Mèo Lớn vẫn chưa về, Chó Lớn cũng không lo lắng nhiều, dù sao hôm nay cậu ta tan làm sớm chắc chắn sẽ thiếu nhân lực. Nhân lúc này, cậu nhanh chóng giặt ga giường, phơi lên.

Chỗ này tuy cũ kỹ, nhưng không gian khá rộng rãi. Đến khi thay xong ga giường thì đã quá 12 giờ, lúc này Mèo Lớn mới rón rén trở về.

Ban đầu cậu ta định không về, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nơi này cũ nát thế này, chắc Sói Lớn sẽ không ngủ lại. Lần trước là tình huống đặc biệt, bị thương và bị truy đuổi nên hắn mới cần trốn ở đây, còn lần này chắc chắn hắn đã đi rồi, đúng không?

Nghĩ đến đây, cậu ta không khỏi tủi thân thay Chó Lớn cảm thấy. Mở phòng tốn bao nhiêu tiền chứ? Vậy mà hắn lại đến cái chỗ tồi tàn này, đúng là keo kiệt quá sức!

"Mèo Lớn..." Chó Lớn thấy cậu ta vào, có chút không tự nhiên chào hỏi: "Cậu về rồi à."

"À... tôi về rồi." Cả hai đều cảm thấy có chút chột dạ, chẳng nói chuyện nhiều.

Mèo Lớn đi thẳng vào nhà tắm, ngẩng đầu lên thấy ga giường đã được phơi, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Chó Lớn đã lên giường từ sớm, nói thêm một câu "Tôi ngủ đây", rồi lập tức nhắm mắt lại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.